[Event] Nocturne Fiction

in Quảng Trường
[align=center]
[/align]
[size=large]Lời Nói Đầu[/size]
Song hành với Alpha Graphics và Short Movies, Nocturne Fiction là sự kiện lớn của tháng 8 này. Đây cũng là sự kiện đầu tiên cho các bạn cùng tham gia để khẳng định vị trí của mình, cũng như kỹ năng viết cốt truyện. Liệu bạn có phải một tác gia tài năng? Tham gia event ngay để mang giải thưởng về cho mình
[size=large]Thời Gian Diễn Ra Sự Kiện[/size]
Sự kiện diễn ra từ ngày 4/8 đến ngày 26/8, và được chia làm 2 giai đoạn như sau
Giai Đoạn 1 : Nộp Bài - từ ngày 4/8 đến ngày 20/8
Giai Đoạn 2 : Vote Kết Quả - từ ngày 21/8 đến 26/8
Các bài viết sẽ được tính điểm thông qua hình thức vote, với mỗi vote của người bình chọn, bài viết sẽ được một điểm, bài viết có điểm cao nhất sẽ là bài thắng cuộc
[size=large]Cơ Cấu Giải Thưởng[/size]
Đứng 1 Chung Cuộc : 1000 TTC Coins và danh hiệu Storyline Writing Event Winner
Đứng 2 Chung Cuộc : 500 TTC Coins
Đứng 3 Chung Cuộc : 250 TTC Coins
Các bài viết đứng thứ 4 & 5 : 50 TTC Coins
[size=large]Lưu Ý Khi Nộp Bài[/size]
Bài nộp phải đúng do các bạn thực hiện, không gian dối, nếu phát hiện có gian dối thì bạn sẽ bị loại khỏi event và không được tham gia bất kỳ event nào trong vòng 3 tháng tiếp theo, trường hợp năng hơn sẽ bị ban 3 ngày và tước quyền tham gia event 6 tháng
Lưu ý nộp bài theo mẫu sau :
Tên tác phẩm :
Nguyên gốc ý tưởng :
[size=large]FAQ[/size]
Currently N/A
[size=large]Đề Bài[/size]
Lấy cảm hứng từ các bản nhạc mà ý tưởng của nó là buổi trời đêm, cụm từ Nocturne (Hay Nocturnal - Nocturnus) được ra đời. Đây là một cụm từ có chất nhạc cao và mang âm hưởng nhẹ nhàng, nhưng không kém phần kỳ quái
Đề Bài : Viết cốt truyện cho game sao cho trong đó, bối cảnh chủ yếu lấy buổi đêm, vừa nhẹ nhàng nhưng không kém phần cổ quái, nói cách khác là phải thể hiện được đúng tính chất của từ Nocturne trong cốt truyện của bạn (không giới hạn độ dài)
[size=large]Hạn nộp bài là 18:00 ngày 20/8[/size]

[size=large]Lời Nói Đầu[/size]
Song hành với Alpha Graphics và Short Movies, Nocturne Fiction là sự kiện lớn của tháng 8 này. Đây cũng là sự kiện đầu tiên cho các bạn cùng tham gia để khẳng định vị trí của mình, cũng như kỹ năng viết cốt truyện. Liệu bạn có phải một tác gia tài năng? Tham gia event ngay để mang giải thưởng về cho mình
[size=large]Thời Gian Diễn Ra Sự Kiện[/size]
Sự kiện diễn ra từ ngày 4/8 đến ngày 26/8, và được chia làm 2 giai đoạn như sau
Giai Đoạn 1 : Nộp Bài - từ ngày 4/8 đến ngày 20/8
Giai Đoạn 2 : Vote Kết Quả - từ ngày 21/8 đến 26/8
Các bài viết sẽ được tính điểm thông qua hình thức vote, với mỗi vote của người bình chọn, bài viết sẽ được một điểm, bài viết có điểm cao nhất sẽ là bài thắng cuộc
[size=large]Cơ Cấu Giải Thưởng[/size]
Đứng 1 Chung Cuộc : 1000 TTC Coins và danh hiệu Storyline Writing Event Winner
Đứng 2 Chung Cuộc : 500 TTC Coins
Đứng 3 Chung Cuộc : 250 TTC Coins
Các bài viết đứng thứ 4 & 5 : 50 TTC Coins
[size=large]Lưu Ý Khi Nộp Bài[/size]
Bài nộp phải đúng do các bạn thực hiện, không gian dối, nếu phát hiện có gian dối thì bạn sẽ bị loại khỏi event và không được tham gia bất kỳ event nào trong vòng 3 tháng tiếp theo, trường hợp năng hơn sẽ bị ban 3 ngày và tước quyền tham gia event 6 tháng
Lưu ý nộp bài theo mẫu sau :
Tên tác phẩm :
Nguyên gốc ý tưởng :
[size=large]FAQ[/size]
Currently N/A
[size=large]Đề Bài[/size]
Lấy cảm hứng từ các bản nhạc mà ý tưởng của nó là buổi trời đêm, cụm từ Nocturne (Hay Nocturnal - Nocturnus) được ra đời. Đây là một cụm từ có chất nhạc cao và mang âm hưởng nhẹ nhàng, nhưng không kém phần kỳ quái
Đề Bài : Viết cốt truyện cho game sao cho trong đó, bối cảnh chủ yếu lấy buổi đêm, vừa nhẹ nhàng nhưng không kém phần cổ quái, nói cách khác là phải thể hiện được đúng tính chất của từ Nocturne trong cốt truyện của bạn (không giới hạn độ dài)
[size=large]Hạn nộp bài là 18:00 ngày 20/8[/size]
Comments
P/s: Cơ mà cho một ví dụ ngắn cũng được đó~
P/s2: Nộp bài trong thợ này luôn hở mê?
P/s3: Bắt buộc phải viết cho thể loại Rpg à? Hay thể loại game nào cũng dc?
Không quan trọng là cốt truyện cho thể loại nào, quan trọng là bạn hoàn thiện được một cốt truyện có thể áp dụng vào game, và trong cốt truyện đó phải thể hiện được cụm từ Nocturne (theo nghĩa đen và nghĩa bóng của nó)
Theo thiện ý thì cốt truyện cho thể loại RPG sẽ dễ hơn đối với chủ đề này
__ Here we go __
Đêm nay trăng sáng. Gió lặng nhưng không khí vẫn mát mẻ lạ thường.
Một bản nhạc cũng vô cùng lạ lẫm đang lanh lảnh phát lên trong đêm tối ..
Tiếng violin..
Tiếng đàn Piano..
Một loại nhạc cụ đem lại âm thanh déo dắt, vẽ những nét sâu sắc vào lòng người ..
còn loại kia lại là lựa chọn cho âm thanh trầm, tác động sâu nhất vào tâm hồn người nghe ..
hỗ trợ và kết hợp cho nhau, 2 thứ âm mà tựa như 1,
một cặp song sát âm nhạc trong một đêm tĩnh mịch buồn như thế này
Khi đột ngột có tiếng chó sói chu, 2 thứ âm nhạc kia ngừng bặt theo.
Tiếng sói chu dài quá, vãng quá, nó như một gáo nước lạnh cho những kẻ đang chìm đắm vào thứ nhạc kia.
Douglas tỉnh dậy, ngồi thở hổn hển trên giường, cố lắng tai nghe nhưng tiếng nhạc đã ngưng bặt. Gương mặt tai tái kia đang suy tư lắm.. Ko phải hôm nay mà đã mấy tháng trời nay, từng đêm một, anh bị thứ âm nhạc kì quái kia ám ảnh.. Thứ nhạc ấy xa xắm lắm, cứ như từ đâu vọng về.. nhưng Douglas cảm nhận một cách kì lạ rằng chỉ có anh chàng mới nghe thấy đc..
Douglas ở một mình trên ngọn đồi này, hằng ngày phải chăn đàn gia xúc. Công việc buồn tẻ nhưng chàng đành chấp nhận để trốn chạy..
Chàng nhớ về những ngày xưa.. Khi chàng làm ở một quán rượu, chàng yêu một người con gái. Đó là cô con gái của ông chủ. Cô có thân hình tuyệt vời và gương mặt vô cùng gợi cảm.
Cô cùng yêu chàng, nhưng cha cô ko cho phép..
Cho đến 1 ngày kia, 2 người ko giữ đc mình và đã làm chuyện "ấy".
Sau cơn mưa gió đầu đời, cô gái khóc thật nhiều..
Cô gác chiếc đàn violin lên vai, gợi lên giai điệu déo dắt, âm hưởng buồn bã..
Douglas cũng ngồi vào chiếc piano - nhạc cụ mà chàng ưa thích, hoà âm cùng tri kỉ.
Một bản nhạc riêng của 2 người..
Cô gái lại khóc, lép vào ngực chàng.
Cô hé lộ chuyện gia đình mình - một gia đình cổ kính, có nhiều bí mật. Những tà thuật. Những phép hiến tế man dợ. Những âm mưu khủng khiếp..
Quán rượu lập ra chỉ để cha cô trá hình mà thôi. Đằng sau đó là những âm mưu của riêng ông và những kẻ đồng bọn mà cô gái cũng ko biết đc.
Và với bản tính tò mò.. Cả 2 đứng dậy, tìm cách tìm hiểu âm mưu ấy!
Và thế là mỗi đêm, họ lần mò xuống cái tầng hầm nhiều ngăn nhiều phòng của quán rượu để tìm kiếm 1 cái ngách bí mật. Nhưng hoàn toàn vô vọng.
Cho đến một ngày, Douglas bí mật theo dõi ông chủ mở ra một cách cửa mật ở hầm rượu. Buổi tối, 2 người cũng rất bí mật mở cánh cửa đó và đi vào.. Trong này cũng rộng lắm, đi qua một hành lang thì thấy một cái sảnh lớn tối tăm. Có nhiều người ở đó, Douglas thấy đc nhờ những ánh đuốc lấp loáng. Dường như là một cuộc họp. Ko phải ! Một nghi lễ. Người chủ toạ ngồi trên cái ngai chính giữa, gương mặt khuất sau bóng tối, ánh mắt ác hiểm vô cùng..
Một cô gái đc áp giải ra giữa phòng. Cô bị trói lại, dang chân tay ra. Tiếp đó, quần áo của cô bị lột sạch. Douglas đang ko hiểu đây là nghi lễ gì nữa, chàng để ý thấy cô gái kia đang có mang thì phải.. Đột nhiên, gã chủ toạ bước xuống, gương mặt vẫn che khuất sau tấm áo chùm. Tay gã cầm một lưỡi dao sáng loá, quái đản.
Hắn bước lại, bóp cằm cô gái để nhìn gõ gương mặt cô. Một khuôn mặt xinh đẹp.
Rồi một cách bất ngờ, hắn đâm con dao kia vào háng cô gái. Một tiếng thét hãi hùng vang vọng khắp phòng. Tiếp theo là 1 đường rạch lên phía trên. Máu theo lưỡi dao phun ra rất nhiều. Máu lênh láng khắp phòng. Máu bắn lên gương mặt che khuất kia và nụ cười ghê tởm của hắn..
Hắn đưa tay, móc vào trong người cô gái - người mà đã bị bất tỉnh sau hành động dã man. Đoạn, hắn móc ra một hài nhi chưa hình thành đầy đủ và bê bết máu tươi.. Bỗng chợt, cả phòng người hô hoán ầm ĩ..
Douglas nhìn sang bên cạnh. Người yêu chàng dường như đã chết ngất và ngả vào chàng. Khi chàng quay lại thì đã thấy cái bào thai đã nằm một nửa trong mồm tên chủ tọa. Douglas kiềm chế cơn buồn nôn.
Đến lúc rời khỏi rồi ! Chàng dìu người yêu rời khỏi chỗ lấp. Nhưng thật ko may, 2 người đã làm đổ một cây đuốc và gây tiếng động lớn trong khi căn phòng lại đang trong lúc lặng thing..
Dường như họ đã bị phát hiện. Hai bóng đen vụt tơi nhanh như cắt. Một kẻ giằng lấy cô gái nhưng Douglas đã giữ đc cô. Chàng chuyển người yêu ra sau lưng, và định rằng tìm đường bỏ chốn. Nhưng ko biết từ bao giờ, tên chủ tọa đã đứng trước mặt chàng với con dao vẫn nhỏ máu tong tong. Ở mép hắn, Douglas nhận ra thứ gì đó như đôi chân của hài nhi khi nãy..
Đường dao xé gió vút tới. Vì phải che chắn cho cô gái, Douglas đã lãnh nguyên nhát chém vào ngực. Lại là màu đỏ của máu. Cảm giác nhó đau vô cùng ở ngực chàng. Chàng lùi lại.. nhưng chàng đang mất sức dần .. 2 kẻ kia đã sấn tới cướp đc người yêu chàng..
Douglas mất máu quá nhiều. Chàng đang mất dần các giác quan. Một cảm giác chết chóc thực sự ập tới trong tâm trí. Nhưng đúng lúc đó, chàng lơ mơ thấy rằng cô gái đã vùng ra, đẩy ngã, hoặc chí ít là đẩy lùi tên chủ tọa và chàng loáng thoáng nghe thấy tiếng của người yêu: " Chạy đi! Chạy đi, Douglas!"
Chàng dồn hết sức vào đồi chân chạy qua khoảng trống mà cô gái vửa mở ra. Chàng cứ cắm đầu chạy, và hình như cô gái đang cô gắng giữ chân những kẻ kia. Một tiếng tát rất kêu và tiếng kêu thất thanh của cô gái. Nhưng Douglas ko nghĩ đc nhiều nữa, máu vẫn túa ra, để lại dấu trên sàn nhà. Chàng chỉ biết chạy theo cảm giác của đôi chân cuồng loạn..
Chàng đã chạy lên đc quán rượu và ra ngoài cửa. Một chiếc xe ngựa sắp sửa đi qua.. Chàng chạy tới, huých người phá cửa xe và nhảy vào, ngã lên sàn xe. Chàng thoáng nghe thấy người trên xe nói:
"Cái quái .. Anh bị làm sao vậy, chàng trai ?"
"Chạy xe đi.. Chạy thật nhanh.. Nguy hiểm lắm" Douglas chỉ kịp hổn hển như vậy và bất tỉnh...
Douglas nhớ rằng khi tỉnh lại tình chàng đã đang ở trong một bệnh viện công cộng. Chàng ko kể những chuyện kinh khiếp đó cho ai. Và bị nó ám ảnh từng ngày cho đến bây giờ.
Một ngày, khi chàng đã bình phục, chàng lấy hết can đảm để quay lại quán rượu. Nó như đã bị bỏ hoang. Cánh cửa bí mật kia dường như đã bị vít từ bên trong.
Chàng buồn bã tìm lên phòng của người yêu. Căn phòng trống ko và đầy bụi bặm. Chàng ngồi lặng ở đó.. Đến khi rời căn phòng, chàng mới phát hiện ra 1 lá thư trên bàn. Chỉ vỏn vẹn vài từ:
"The moonlight can't be blur.
It lives on the secret song.
Half of the moon - Half of the secrect
Remember ! The Nocturne !"
(Dịch:
Ánh trăng ko thể nào mờ.
Nó sống nhờ bài hát "ấy"
Một nửa mặt trăng là một nửa của bí mật.
Nhớ đấy ! Ai ca ! <ai ca là ca khúc buồn> )
Douglas ko hiểu lắm .. cho đến bây giờ cũng vậy. Nhưng bản nhạc kia - bản nhạc mà 2 người đã chơi vẫn cứ ám ảnh chàng. Hay đó là kí ức quá khắc sâu của chàng và chỉ là tưởng tượng ra? Ko ! Nó rất thật ..
Cho đến một ngày, chàng có một quyết định mà chính chàng cũng ko hiểu là cho mục đích gì. Chàng quay lại thị trấn đó. Che dấu thân phận và âm thầm tìm hiểu về cái giáo hội man dợ kia .. Lần này sẽ phải cẩn thận hơn.
( Thơ Lý Bạch:
Dừng chén, ném đũa, nuốt không được
Tuốt kiếm nhìn quanh lòng mênh mang )
Sau nhiều tháng, chàng phát hiện ra còn vài kẻ cũng vẫn ẩn thân trong thị trấn.
Chàng gọi người bạn thân của mình (Percy) để cùng nhau hành động vào ban đêm. Percy có tầm vóc rất cao to, và rất to khỏe, thấy bạn có chuyện khẩn cấp, chàng chẳng thể làm ngơ.
Tiếp tục những tháng ngày âm thầm trong những ngõ hẻm của thị trấn, Douglas và Percy gặp gỡ một nhân vật cùng chí hướng. Người là người ở thị trấn này và đã tìm hiểu cái hội tộc kia từ lâu, cho nên anh chàng nói thêm nhiều thông tin có ích cho Douglas và Percy. 2 người quyết định kết nạp chàng trai kia vào hội. Đó là Gilbert, anh chàng nhỏ người và nhanh nhẹn vô cùng..
Và câu chuyện bây giờ mới chính thức bắt đầu...
(Sau này, giải đc lời nhắn và cứu đc người yêu của Douglas là đủ 4 người )
Tạm thế ..
P/s: mà cốt truyện như thế thì không còn gì để bàn, tuyệt XD!!! Sau thì này ko biết nhưng bây giờ thì 100% mình Vote cho bạn 1 phiếu :D
P/s2: "hắn đâm con dao kia vào háng" nếu thay thế cái đó bằng một cách diễn đạt khác sẽ hay hơn...
Mình viết theo kiểu tiểu thuyết, không biết có được không mê?
[size=medium][align=center]Liath Game và Lễ hội tình yêu
[/align][/size]
Bông hoa tượng trưng cho sự gắng bó.
Bông hoa tượng trưng cho sự thủy chung.
Bông hoa tượng trưng cho sự chân thành, tin cậy.
Bông hoa tượng trưng cho một tình yêu bất diệt![/align]
Thứ 6 ngày 13, Công Hòa Plestivan
Đây là đất nước của tôi, là nơi tôi ra đời, nơi chứa đựng những ký ức tuổi thơ, hồn nhiên, nghịch ngợm, cũng là nơi tôi trao tiếng yêu đầu đời cho một nữa của mình. Ôi! Tôi yêu đất nước mình! Nhưng, những ngày tháng yên bình, ngập tràn hạnh phúc tưởng chừng như vô tận đó chẳng kéo dài được bao lâu. Chiến tranh… Đế Quốc Flore bắt đầu xâm chiếm đất nước chúng tôi, rồi anh, người tôi yêu phải tham gia vào cuộc chiến khốc liệt đó…
Hôm nay là ngày 13, thứ 6 theo lịch của Plestivan, là Vũ hội của tình yêu, cũng là ngày anh phải xa tôi, tiến tới nơi chiến trường xa xôi và đầy nguy hiểm trêu ngơi với sinh mạng của anh! Ôi! Kleze, ôi!
Như để tạo dựng một kỷ niệm đẹp sau cùng trước khi phải chia xa, tôi và anh đã cùng nhau hẹn sẽ đến Quảng trường Liath, nơi bao phủ bởi màu xám buồn bã của hoa Liath –bông hoa tượng trưng cho tình yêu. Theo một truyền thuyết, nếu cặp đôi nào yêu nhau thật lòng và trao nhau nụ hôn nồng nàng trước những bông hoa Liath, lớp vỏ màu xám bên ngoài của chúng sẽ biến mất và nở rộ ra những cánh hoa màu hồng đẹp rực rỡ!
Đến rồi, Quảng trường Liath, tôi không vội đến ngay điểm hẹn mà ghé vào một nhà vệ sinh công cộng. Tôi nhìn vào trong gương, nhẹ nhàng kéo từng sợi tóc, tôi muốn hôm nay mình phải thật đẹp… tôi muốn thế...
Mất gần 10 phút cho mái tóc, tôi vội vàng chạy đến trung tâm Quảng trường. A! Là anh, dáng người hơi gầy với nụ cười rất tươi như mọi lần trước đây anh vẩn thường cười với tôi! Nụ cười của anh… thật ấm áp…
Tôi dừng lại chứ không đi thẳng đến chổ anh, tôi sợ, tôi sợ phải xa anh, buồn lắm, đau lắm… con tim tôi… Lúc này anh chỉ đứng nhìn một lúc, gương mặt anh như có chút ngạc nhiên nhưng rồi, anh trao tôi một nụ cười hiền diệu… nước mắt, nước mắt cứ rơi, từng giọt, từng giọt,… Tôi không kìm chế được bản thân mình, tôi gọi tên anh rồi cứ khóc mà chạy thẳng vào lòng anh, tôi ôm anh thật chặt, thật chặt…
[align=center]
[/align]
Thứ 6 ngày 13… ngày định mệnh của tôi… Ôi! Fione! Mới hôm trước em vừa bày tỏ cho tôi những tâm tư, tình cảm của mình. Thế mà, sau hôm nay, tôi đã phải xa em rồi… Ôi! Fione!
Đêm nay tôi muốn gặp em, tôi mong gặp em… 1 phút, 2 phút…, 3 phút, rồi 4, 5, 6, 7 phút, ôi! Fione! Em đâu rồi? Phút thứ 8 tôi như cảm thấy cô đơn, lạc lõng, ôi Fione, em đang nơi đâu? Phút thứ 9 trôi qua, a! Fione! Em đây rồi!
Em đang vội chạy về phía tôi, tôi thì chào em bằng một nụ cười tươi nhất có thể, nhưng rồi, em dừng lại… Fione?... Em đứng đó nhìn tôi một hồi, gương mặt vôi vã đã không còn trong em, nó dần như xụ xuống, ôi gương mặt dể thương của em. Em khóc ư? Tại sao? Tại sao hai hàng nước mắt cứ tuông rơi trên khóe mắt em?
Tôi không nói gì hơn, tôi nhìn em một lúc, khẽ cười, một nụ cười thật gần gũi, một nụ cười tôi chỉ để dành riêng tặng em… Em vẩn đứng nhìn tôi, gương mặt em còn buồn hơn lúc trước, ôi! Fione! Một lúc sau đó, khi tôi định bước tới bên em, em lại gọi tên tôi thật to, Kleze! Em chạy tới và ôm chằm lấy tôi, em khóc thật lớn, em ôm tôi thật chặt, cứ như không muốn tôi phải xa em. Một người, hai người, rồi gần như mọi người trong Quảng trường nhìn chúng tôi. Tôi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của em, nói khẽ vào đôi tai xinh xắn của em:
- Nào! Chúng ta đi chổ khác nhé?
Em chỉ nhìn khẽ lên tôi, em không muốn tôi thấy gương mặt của em lúc này, em gật đầu. Và rồi, chúng tôi đi đến nơi những cặp tình nhân đang tụ tập, nhảy múa, tôi nghiên người xuống, hỏi khẽ em:
- Chúng ta cũng tham gia chứ?
Em im lặng một hồi, rồi em nắm lấy tay tôi, em trả lời không thành tiếng:
- Ưm… ừm…
Âm nhạc vang lên, những bản tình ca nhẹ nhàng. Tôi dìu em, dìu nàng công chúa của lòng tôi tiến tới chổ đông người, nhộn nhịp phía trước. Em đẹp lắm, em đẹp lộng lẫy trong mắt tôi, và rồi, mô tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn ấy, một tay kia, tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của em. Bước sang phải, rồi sang trái, sau đó lại tiến về phía trước, rồi lại xoay một vòng. Em nhảy thật đều, gương mặt em vẩn chú ý phía dưới, em không muốn dẫm phải chân tôi. Ôi! Fione!
Một người trong đám đông đang xem bên kia, bỗng la lớn lên:
- Kleze! Thấy rồi nhé! Chú ghê thật! Dám có bạn gái trước anh cơ đấy!
Tôi cũng thấy hơi ngại ngại, nhưng khi nhìn xuống em, gương mặt em như chin đỏ, em còn ngại hơn tôi, em cúi gục đầu xuống, tuy ngại, ngại lắm, tay em đã nắm chặt lấy tay tôi, nhưng em không dựng lại, em vẩn nhảy. Lúc này, tôi không còn biết gì ngoài ôm thật chặt vòng eo của em, tay kia nhẹ chạm vào cái cằm nhỏ nhắn của em, khẽ năng nó lên, tôi nhìn thẳng vào mặt em, em lúc này còn ngại hơn trước đó. Tôi khẽ nói với em:
- Hôm nay em rất đẹp! Công chúa của tôi ạ!
Nhưng không chịu nổi sự ngại ngùng, em lại vội gục mặt xuống, rồi lại khẽ nhìn lên tôi, em cười khẽ với tôi -hì. Và rồi, khúc cuối của buổi khiêu vũ, thời điểm mà mọi người trao nhau nụ hôm nồng nàng, tôi trao em nụ hôn đầu tiên, em nhắm mắt, không dám nhìn tôi, hai tay năm thật chặt, giây phút này, giây phút đầu tiên, lần đầu tiên trong đời tôi biết được đôi môi của người con gái lại mềm mại đến thế. Chúng tôi hôn nhau, hôn rất lâu, linh hồn chúng tôi như hòa quyện vào nhau. Bỗng nghe tiếng reo hò kinh ngạc của đám đông, chúng tôi dừng lại, mọi người xung quanh đang nhìn chúng tôi chăm chú. Em ngại lắm, ôi! Fione! Em ôm tôi rất chặt. Tôi cũng ngạc nhiên, ngạc nhiên lắm, ôi! Những bông hoa Liath, chúng đã nở rộ, nở rộ trước nụ hôn của chúng tôi, hương thơm thật tuyệt, những cánh hoa của chúng mạng một vẻ đẹp lộng lẫy, màu xám buồn bã bình thường đã biến mất, hé lộ ra những cánh hoa màu hồng rực rỡ, những cánh hoa đẹp lộng lấy như những vị tinh tú!
Tôi khẽ ngắt một cành hoa, cài vào tóc em, tóc em rất mượt, mượt lắm, còn có cả hương thơm nhẹ nhàng của những bông hoa ven đường. Với bông hoa Liath, em đẹp tuyệt vời, tôi lại nhìn vào mắt em, nói với em:
- Anh yêu em!
Rồi chúng tôi lại trao nhau nụ hôm nồng nàng dưới màn đêm lạnh giá của tháng 10….
Thứ 7 ngày 14, Công hòa Plestivan
Hôm nay anh đi rồi, ôi! Kleze! Khi tỉnh dậy thì trời đã gần tối, không thấy bóng dáng anh đâu… anh đi thật rồi… đi thật rồi… tội vội mặc đồ vào, ôi… tối hôm qua… chúng tôi đã vượt qua ranh giới đó, thật xấu hổ… nhưng, không còn thời gian cho chuyện đó. Tôi vội chạy đến những nơi anh vẩn thường đến… quán trà… xưởng đóng tàu… ôi… anh đi thật rồi…
Anh thật tàn nhẫn! Tại sao? Tại sao anh lại không cho tôi nhìn anh lần cuối trước khi đi... Tôi đã hứa là sẽ không khóc rồi… tại sao?...
Bất ngờ, một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi… ông ta khoác trên mình một chiếc áo choàng đen, ông ta cười thật to và nói:
- Tìm được rồi! *Fu fu fu…* Tìm được rồi!
- (*)
[align=center]
[/align]-
…
……
………
Sau đêm hôm qua, tôi biết được trải nghiệm rất nhìu thứ, rất nhìu cảm giác, tôi biết được đôi môi của em rất mềm, mái tóc của em rất mượt, thoảng mùi hương của những bông hoa vô danh ven đường, đôi tay em thật nhỏ bé, thân thể em thật mỏng manh…
Vì thế, nếu như phải nhìn em khóc mà đưa tiễn tôi sẽ không đành lòng mà rời xa em, đêm hôm qua, tôi đã cho một liều thuốc ngủ nhẹ vào ly nước em uống. Ôi! Fione! Em hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tôi! Fione!
Đêm nay, chúng tôi dựng trai tại một ngọn đồi nhỏ, giờ là lượt gác trực của tôi, nhìn lên bầu trời đầy sao, tôi tự nhủ rằng mình phải sống sót, phải sống sót! Tôi phải bảo vệ em, sẽ bảo vệ em, cho dù có phải bỏ đi cái mạng này! Nhưng rồi, *bùm* một vụ nổ xảy ra, kẻ địch tấn công sao? Không phải! Trước mắt tôi, phía sau những người canh gác đã gục ngã phía trước, một cô gái khoác trên mình một chiếc áo choàng màu đen thoắt ẩn thoắt hiện… mọi người bên trong bắt đầu nổ súng… như một bóng ma, cô gái đó tránh được hết tất cả và tiến thẳng đến trước mặt tôi, tôi không thể cử động được! Ôi! Fione! Không lẽ tôi không thể trở về với em sao? Cứ ngỡ cơ ta sẽ kết liễu cuộc đời nhỏ bé này của tôi, những không, cô gái đó dừng lại và nói:
- Tìm được rồi… tìm thấy rồi…
- (*)
[align=center]
[/align]
…
…
…
…
…
…
(*): Liath Game… BẮT ĐẦU!
[/size]
Tác Giả: Trọng Hiệp
Đây là một câu chuyện dựa trên truyện có thật, ai yếu tim, bị bệnh tim bẩm sinh đừng nên đọc truyện này mặc dù chuyện này ít tình tiết kinh dị!
Đoàng....!
Một tiếng sét đánh inh tai làm tôi giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, nhìn vào đồng hồ, tôi thấy mới có 3h nên nằm xuống ngủ tiếp....
-Anh ơi!
-Ai vậy?
-Em nè!
Nhìn về phía trước, tôi thấy mình đang đứng trên một mảnh đất của nghĩa trang, sự lạnh lẽo và âm u ở đây làm tôi thấy rợn người. Bóng dáng cô thiếu nữ mặc áo trắng với khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh xắn đang mời gọi tôi, chả hiểu sao tôi như người mất hồn, cứ đi theo dọng nói của cô ấy. Bỗng, cô ấy đứng khựng lại, quay lại nhìn tôi với một ánh mắt xa xăm pha chút buồn, tôi liền chạy đến bên cô ấy. Chưa kịp tới nơi, một giọng người đàn ông rú lên:
-Mày chỉ là con người làm, mày được như thế là đã phúc cho dòng họ mày lắm rồi đó!
Tôi nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng đang đánh đập cô gái ấy, tôi chạy ra định ngăn cản thì.....
Reng.............Reng................
Chuông báo thức đã đánh thức tôi dậy khỏi giấc mơ quái gở đó.
-Mà nghĩ lại, cô gái đó cũng xinh đó chứ, mà sao thằng đó nó lại đánh cô ấy chứ, haizz !
Tôi bắt đầu ngồi nghĩ miên man mà quên mất thời gian.
-Thôi chết rồi, muộn giờ làm rồi!
Tôi mặc quần áo chỉnh tề và xách cặp đi tới công ty. Với những ánh nắng buổi sáng rọi xuống mặt Hồ Tây làm tôi như quên mất thời gian đang trôi.
Đến công ty, mọi người kháo tôi bảo vừa có em nào xin lắm đến tìm, tôi cứ ngớ người ra chả biết mọi người nói đúng hay sai, vừa vào phòng…
-A, cậu đây rồi, lâu lắm mới gặp đó, dạo này thế nào, cậu khỏe không, cậu có người yêu chưa, …
Cô ấy là Linh, cô bạn hồi cấp 3 của mình, dù không gặp nhau lâu nhưng mình vẫn thấy bạn ấy xinh như thủa nào, hồi đó, linh là người tôi kết nhất, nhưng lâu lắm không gặp không biết tôi còn tình cảm hay không.
-À à, chào cậu, cậu khỏe không vậy?
-…ông? À hả, ủa, bạn có nghe mình nói gì không vậy?
-Hì, bạn nói chậm thôi không mình cũng chả biết bạn đang nói về cái gì nữa!
-Mình đang nói về chuyến đi Hạ Long nè? Tụi lớp mình kháo nhau bảo là đi họp lớp, mỗi người đóng 2 triệu đi đến đó ăn uống! Vậy cậu có đi không?
-Mình cũng không biết nhưng định bao giờ đi để mình thu xếp công việc?
-Chủ nhật tuần này nhá, đi 4 ngày, coi như cậu đồng ý rồi nhá!
-Ê khoan…!
Vừa nói được mấy câu, Linh đã chạy ngay ra khỏi phòng, tôi cũng chưa kịp nói cảm ơn và chào tạm biệt nữa….!
Thứ 7….
Buổi sáng hôm đó!
-Thôi chết rồi, hôm đó mình quên không hỏi Linh là đi lúc nào và ở chỗ nào! Lại phải gọi cho thằng Tiến thôi!
Mở đầu như vậy được chưa vậy để mình còn ra phần 2 ?
... nô comment... thú thật thì ý bạn như thế thì mình muốn phủ nhận cũng ko dc...
P/s: nếu bạn có ý định viết tiếp, cho phép mình được đọc tiếp nha! Khá hứng thú với cách viết của bạn XD
Góp ý với Yuu nè: Liath Game và Lễ hội tình yêu.
Vâng. Đậm chất fiction ( viễn tưởng ). Hoa Liath mình search wiki và google đều ko có nhá. Nên "nếu là trí tưởng tượng của bạn, hãy miêu tả rõ loài hoa này một chút nữa. Nó gắn với chủ đề của truyện thì phải đi xuyên suốt cùng câu truyện chứ"
Với những chú ko hiểu thì "Cộng Hòa Plestivan" cùng là fiction nhá ^^
Chất văn cũng đc, mỗi tội ko theo xu hướng "bút chém" của mình.
Bạn có cái gì đó khá gây cảm động. Chính xác là sướt mướt. Cho nên viết thư tình khá ổn ^^
Còn style của mình là "rắn, gọn, mà vẫn đủ tình tứ". Đúng ra là mình ko viết sướt mướt, lãng mạn quá đc đó mà. Đó như là slogan, nhưng mình vẫn đang cố gắng hoàn thiện.
Đấy ! chất fiction thì có rồi nhưng mà theo admon thì chưa đạt thì phải ^^ A lô ! Mình tưởng là phải có "phần kỳ quái" chứ nhỉ? Vừa đọc vừa mong đợi phần đấy mà ko thấy ^^Tiếp tục là góp ý cho bạn có nick w0w_w0w_w0w.
Bạn tên là gì đấy? Lập cái nick hấp vờ lờ.
Đọc cái đoạn của bạn mình thấy rằng chủ yếu toàn hội thoại. Nó là 1 đoạn trong game chứ đâu phải Story Line ?
Mà thực ra mình chẳng thấy chẳng có gì đặc sắc lắm. Chẳng có gì là fiction, cũng chẳng có gì là Nocturne.
Mình xin lỗi nếu xúc phạm chứ mình nghĩ là đây là Nhật Ký Sinh Lý của bạn thì phải đấy.
Tóm lại phần 1 này ko duyệt! Có ra phần 2 khá khẩm hơn thì mới thay đổi đc suy nghĩ đó.
Mình là mình hay phê bình lắm. Ai cũng bị mình phê bình. Kể cả bản thân mình. Cho nên đừng có giận vu vơ.
Lấy đó mà cố gắng.
P/s: Được mình chỉ khen khi hầu như ko bắt lỗi đc ^^
P/s 2: Sau khi coi lại lần nữa mình đã thấy tên bạn. Bạn Hiệp. Vâng. Một lần nữa nhấn mạnh là bạn nên và phải đi sâu vào chủ đề mà admon đề cập: Nocturne fiction.
Hoa Liath, đúng như tên gọi, một bông hoa màu xám.
Bông hoa tượng trưng cho sự gắng bó.
Bông hoa tượng trưng cho sự thủy chung.
Bông hoa tượng trưng cho sự chân thành, tin cậy.
Bông hoa tượng trưng cho một tình yêu bất diệt!
Đó là đoạn giới thiệu bông hao Liath, còn cái huyền bí chỉ xuất hiện cuối Fic, đó là người kỳ lạ xuất hiện và "Liath game bắt đầu!"
Và cái hoa liath màu xám tại sao lại cộng hưởng với tình yêu này nọ...
P/s: Chân thành cảm ơn bạn, nhưng mình xin lỗi, lỡ rep lộn cái bài của bạn ở page 1 rồi... :D
Rất cảm ơn mọi người đã tham gia~
Mình đặt acc link tinh thôi chứ thực ra tại lần trước mình tìm đủ mọi tên không được nên ngồi nghịch cái acc này thì đến 6 forum mình đăng ký đều OK !:bucboi:
Mà còn cái truyện thì mình hỏi có được không để mình làm tiếp chứ về văn vẻ thì mình tham gia cho vui chứ mình là mình sợ nhất môn văn ! Hì hì !:capcuu:
Bạn góp ý như vậy thì cũng không sao ! THank master ! I will stop that story in here ! :thoaimai: