[ Summer Event ] Persona Robot

BHNBHN Posts: 11Registered
Tác giả: BHN
Thể loại: One shot, mecha, tragedy, ...
Nội dung: Dựa theo bài hát Persona Robot do Hatsune Miku trình bày và được sáng tác bởi Yukkedoluce. Kể về cuộc gặp gỡ giữa con robot và cô gái trong PV trước khi thế giới hoàn toàn sụp đổ.
Mong là nó không quá dở đối với mọi người vì đây là lần đầu tiên em tham gia event và viết light novel, đã vậy còn là mem mới nên có gì các senpai cứ dạy bảo.  
 [size=large]Rào. Rào. Rào. [/size]
[size=large]Cơn mưa acid bất chợt rơi xuống thành phố hoang tàn này thêm một lần nữa.[/size]
[size=large]Thành phố hiện giờ đắm mình trong cái màu xám ảm đạm của cơn mưa a-xít. Sự hiện diện của con người tại nơi đây đã hoàn toàn biến mất, xung quanh chỉ còn là tiếng chuyển động của những con robot chiến đấu, bất cứ thứ gì xuất hiện trong tầm ngắm của nó đều sẽ bị tiêu diệt. Các trạm xe lửa thì đã dừng hoạt động một thời gian dài, vì thế trông nó bây giờ thật yên tĩnh đến lạ thường. Thành phố này, giờ đây, có vẻ như nó đã mất đi những thứ xinh đẹp mà nó vốn có.[/size]
[size=large]Trong một con hẻm nhỏ, tôi lẻ loi ngồi một mình ngắm nhìn cơn mưa đang dần ăn mòn cơ thể bằng sắt đã hoen gỉ này. Những cái vết gỉ ấy cứ dần dần loang rộng ra khắp nơi trên người tôi, đôi tay và đôi chân này và cả những bộ phận khác không sớm thì muộn rồi sẽ chết đi. Với lại tôi cũng sắp hết nhiên liệu.[/size]
[size=large]_ Đom đóm ư… ?[/size]
[size=large]Trước mặt tôi, con đom đóm dịu dàng và chầm chậm tỏa ra từng chút, từng chút một thứ ánh sáng kia, thứ ánh sáng đã biến mất khỏi thế giới này. Nó liên tục sáng lên, vụt tắt, sáng lên, rồi lại vụt tắt, như thể con đom đóm ấy cố gắng giữ cho thứ ánh sáng duy nhất còn tồn tại tại nơi đây không được tan biến đi.[/size]
[size=large]Không hiểu sao, khi tôi nhìn thấy nó, một cảm giác thân thuộc, giọng nói êm dịu như tiếng hát của thiên thần bất chợt vang lên thành từng tiếng đàn đang vang vọng trong tâm trí tôi. Một giọng nói mà tôi chẳng thể nào quên được. [/size]
[size=large]“ Dù cho thế giới này có chìm trong đêm tối, hay mất đi thứ ánh sáng mà nó vốn có, nhưng những con đom đóm này vẫn mãi luôn phát sáng. Chúng sẽ giúp ta-những người đã lạc lối và chìm trong tuyệt vọng, hướng đến một ánh sáng tràn đầy hy vọng khác. ”[/size]
[size=large]_ Có đom đóm ở đây cũng đúng thôi… Vì bây giờ đang là mùa hè mà. [/size]
[size=large]Chắc tại cơn mưa này nên mình tưởng thế giới này cũng đã mất đi các mùa rồi.[/size]
[size=large]_ Ngươi chỉ có một mình sao… ?[/size]
[size=large]Brừm. Brừm. Brừm.[/size]
[size=large]Tiếng động cơ cũ kĩ của tôi vang lên.[/size]
[size=large]Cọt kẹt. Cọt kẹt. Cọt kẹt.[/size]
[size=large]Cánh tay bằng sắt thép nay đã bị ăn mòn hơn nửa của tôi đang chậm chạp chuyển động  đến chỗ thứ ánh sáng nhỏ nhoi đang dần lụi tàn ấy. Ba ngón tay nhỏ bé cố gắng cử động để mở rộng bàn tay này mà dịu dàng nâng niu lấy nó.[/size]
[size=large]Tôi muốn chạm vào nó, muốn ôm ấp nó vào lòng và bảo vệ nó. Để biết rằng hy vọng vẫn còn nơi đây, biết rằng cái niềm hy vọng ấy rất ấm áp và nó thật nhỏ bé đến nhường nào.[/size]
[size=large]Như đáp ứng lời nguyện cầu của tôi, thứ ánh sáng ấy thật nhẹ nhàng và chầm chậm đáp vào lòng bàn tay tôi, sau đó, tôi nhỏ giọng nói với nó những điều mà tôi sắp kể:[/size]
[size=large]_ Ngươi biết không… ? Ta sắp biến mất khỏi nơi này, vì thế, ta muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Đó là một câu chuyện dài lê thê chẳng có ý nghĩa gì cả, một câu chuyện về ta và cô gái ấy, một câu chuyện về con rô-bốt đi tìm trái tim của mình và thiên thần gãy cánh không màu sắc.[/size]
[size=large]Và đây là lúc mọi chuyện bắt đầu.[/size]
[size=large] [/size]
[size=large] [/size]
[size=large]Trước mắt tôi, giờ đây chỉ là một khoảng không gian màu đen ngòm, một nơi tối tăm đến mức chẳng có bất kì tia nắng nào có thể xuyên qua màn đêm đen ấy. Cơ thể tôi như đang thanh thản đắm mình trong biển đen vô tận, bỗng có một giọng nói chói tai bất ngờ vang lên làm tôi chợt tỉnh giấc khỏi cái biển đen thăm thẳm.[/size]
[size=large]“ Thông báo! Thông báo!Thông báo!  Đã 8 giờ sáng rồi! 8 giờ sáng rồi!!! ”[/size]
[size=large]Có vẻ một đêm dài lại trôi qua nữa rồi.[/size]
[size=large]“ Tất cả các hệ thống, chức năng  đã bật! Bạn mau dậy đi! DẬY ĐI!!! ”[/size]
[size=large]Tiếng hệ thống báo thức mà ngày nào tôi cũng đặt giờ trước khi đi ngủ để vào chế độ tiết kiệm pin, không hiểu sao hôm nay tôi lại bỗng dưng giật mình khi nghe thấy tiếng nó. Nhưng chẳng phải ngày nào tôi cũng nghe nó kêu tôi dậy mà. Lạ thật nhỉ ?[/size]
[size=large]Brè. Brè. Brè.[/size]
[size=large]Đôi mắt tôi chầm chậm mở lên, mở xuống, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh đang từ từ hiện lên. [/size]
[size=large]Trước mắt tôi, vẫn là cái hình ảnh thân quen ấy. [/size]
[size=large]Một căn nhà bằng gỗ sồi mộc mạc, nhưng nó cũng không hẳn được gọi là nhà, bởi vì nơi tôi đang ngồi đây chính là căn phòng duy nhất mà chỗ này có. Bên trên bốn phía tường gỗ đang bị mục dần. Phía bên tay trái tôi không còn cái gì ngoài cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài kia, cánh cửa thơm mùi gỗ sồi này đã mục nát và sắp sập rồi, nếu như có một cơn bão kéo tới đây thì chắc chắn nó sẽ bay đi luôn đấy chứ. Bên phía tay phải của tôi là một chiếc bàn bằng gỗ đơn sơ, một cái chân trước và chân sau của nó cũng sắp hư giống như cánh cửa, phía trên cái bàn có một cái laptop đã hết pin và một cái khung hình thủ công bằng gỗ có đính vài bông hoa hướng dương, trong cái khung đó là bức hình của chủ nhân khi ông ấy lúc trẻ, và người đứng kế bên ông là tôi. Trên cái bàn ấy, đó là tất cả những gì mà chủ nhân của tôi trước khi ra đi đã để lại chúng cho tôi cùng với ngôi nhà này. Những lời cuối cùng của chủ nhân đến bây giờ tôi vẫn nghe thấy nó.[/size]
[size=large]“ Hãy sống tốt nhé. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. ”[/size][size=large]  [/size]
[size=large]Nhưng hôm nay, bức tường phía trước mặt tôi đã thay đổi. [/size]
[size=large]Bức tường gỗ này là nơi mà cánh cửa sổ nhìn ra ngoài luôn bị tôi đóng chặt lại, vì tôi nghĩ bên ngoài chẳng có gì đáng để xem cả, với lại nếu ngoài đó có chuyện gì thì tôi sẽ đi ra xem nên đâu cần để ý đến cửa sổ.[/size]
[size=large]Giờ đây, trước mắt tôi chỉ toàn là một màu trắng xóa. Tôi chớp chớp đôi mắt của mình để cố gắng nhìn xem cái thứ màu trắng đó trông nó như thế nào. Bóng hình của một người con gái dần dần xuất hiện trong đôi mắt tôi. Cô gái ấy mặc một chiếc đầm trắng dài hơi ngắn hơn đầu gối, mái tóc dài ngang lưng màu bạch kim bị rối, còn làn da thì trắng như tuyết, nó trông thật lấp lánh dưới ánh sáng của mặt trời. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó, bởi vì cô ấy đang hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nếu như cô ấy chỉ cần thêm một đôi cánh nữa thôi thì tôi chắc rằng trông cô giống như thiên thần, hạ cánh xuống căn nhà này để nghỉ ngơi sau một chặng đường dài ghé thăm Nhân Giới. [/size]
[size=large]Bỗng tôi nghe thấy có một giọng hát du dương đang vang lên từ phía thiên thần. Tiếng hát của cô ấy mới làm say đắm lòng người làm sao, cứ như chỉ cần nghe một lần thôi thì sẽ bị tiếng hát ấy quyến rũ. Nhưng, không hiểu vì sao, bài hát mà cô ấy đang hát làm tôi cảm thấy có một chút buồn bã, cô đơn, và tôi dường như đã nghe qua bài hát này rồi. Nhưng tại sao tôi chẳng thể nhớ ra mình đã từng nghe nó ở đâu hay lúc nào ?  Một cảm giác bỗng thoáng qua trong tôi, có một thứ gì đó như đang sắp tuôn trào khỏi đôi mắt của tôi. Cảm giác đó là gì thế này ?  [/size]
[size=large]Một làn gió mát bất chợt bay ngang qua ô cửa sổ hình chữ nhật kia cuốn theo một vài cánh hoa anh đào phớt hồng rơi vào trong căn nhà. [/size]
[size=large]_ Cậu dậy rồi sao ? Thiệt là! Làm mình đợi cậu dậy nãy giờ đấy. Cậu biết là không nên để con gái phải chờ lâu mà.[/size]
[size=large]Giọng nói vui vẻ có phần hơi trẻ con bỗng phát ra từ chỗ thiên thần. Cô ấy từ từ xoay mặt lại về phía tôi. Làn gió mát nhẹ nhàng làm tung bay mái tóc bạch kim rối xù kia của cô ấy.[/size]
[size=large]_ Xin chào, rất vui khi được gặp cậu. Mình tên là Shiori.[/size]
[size=large]Shiori vui vẻ mỉm cười về phía tôi, nụ cười của cô ấy thật rạng rỡ và tỏa sáng. Đôi mắt nai to, trong sáng, thơ ngây, màu xanh dương như màu của bầu trời, nó làm tôi cảm thấy thật thanh thản, thoải mái mỗi khi tôi nhìn vào sâu trong đôi mắt đó. Nhưng con mắt bên phải đã bị che khuất bởi chiếc mái dài. Phía trước ngực của cô ấy còn có một viên ngọc sapphire màu lam long lanh trông thật đẹp.[/size]
[size=large]Rẹt. Rẹt. Rẹt.           [/size]
[size=large]Khi tôi vẫn đang chăm chú ngắm nhìn Shiroi thì bất ngờ khung cảnh xung quanh trước mắt tôi nhòe đi. [/size]
[size=large]Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không lẽ mắt của mình bị hư sao?  [/size]
[size=large]Những vết nhòe đang dần dần biến mất đi và hình ảnh xung quanh tôi bắt đầu hiện ra. Nhưng nơi tôi đang ngồi không phải là trong căn nhà, đã vậy trên người tôi còn mặc một bộ đồ học sinh màu xanh dương nữa. [/size]
[size=large]Hiện diện trong đôi mắt tôi giờ đây là hình bóng của một cô gái với mái tóc dài màu vàng tỏa sáng như một bông hoa hướng dương, mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh. Cô đang ngồi dưới gốc cây anh đào, khuôn mặt hướng về cái cây nên tôi không biết cô trông như thế nào. Cái cây ấy trông thật khổng lồ, trông nó như có thể chạm đến bầu trời trong xanh kia.[/size]
[size=large]_ Cái cây này trông thật đẹp, phải không?[/size]
[size=large]Cô gái ấy bất chợt hỏi làm tôi rất ngạc nhiên. Không lẽ cô ấy biết tôi đang nhìn cô ấy sao?[/size]
[size=large]_ Nè, sao cậu không nói gì hết vậy? Lẽ nào cậu không muốn nói chuyện với tôi?[/size]
[size=large]Sau khi nói xong những lời đó, cô bỗng quay mặt về phía tôi, mái tóc dài nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Những cánh hoa anh đào hồng nhạt lớt phớt bay theo chiều gió, tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng và lãng mạn.[/size]
[size=large]Rẹt. Rẹt. Rẹt.[/size]
[size=large]Tôi chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy thì một lần nữa, đôi mắt của tôi lại nhòe đi, hình ảnh xung quanh tôi đang dần biến mất.[/size]
[size=large]_ Này, cậu vẫn còn ở đó chứ?[/size]
[size=large]_ … A, ừm… Tớ vẫn còn ở đây. Có chuyện gì sao?[/size]
[size=large]_ À, không có gì đâu. Tại thấy cậu cứ ngơ ra nên mình tưởng cậu hết nhiên liệu đấy chứ. [/size]
[size=large]_ Tớ không sao đâu… Cậu đừng lo, nhiên liệu của tớ là pin năng lượng mặt trời nên tớ chỉ ngừng hoạt động khi trời tối thôi.[/size]
[size=large]_ Với lại cậu tuyệt thật đấy! Mỗi lần cậu nói chuyện thì đôi mắt của cậu sẽ phát sáng lên, phải không? Wao! Hay tuyệt![/size]
[size=large]_ Vậy sao?  [/size]
[size=large]Có vẻ tôi đã quay trở lại rồi. Không biết cái nơi tôi nhìn thấy lúc nãy ở đâu, mà sao, tôi cảm thấy nơi đó rất lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Tôi có cảm giác rằng mình đã từng tới nơi đó, và cô gái khi nãy nữa, cô gái ấy hình như biết tôi mặc dù tôi chưa bao giờ gặp cô ấy. Nếu có thì chắc chắn cô ta sẽ có trong bộ nhớ của tôi, nhưng tôi lại chẳng tìm thấy bất cứ thông tin về cô ấy hay tôi và cô gái ấy có liên quan tới nhau.[/size]
[size=large]_ Ừm... Mà nè, cậu vẫn chưa nói tên của cậu cho mình biết đấy.[/size]
[size=large]_ Tên… của tôi sao? – Tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói. – Tớ… không có tên.[/size]
[size=large]_ Không có tên sao. [/size]
[size=large]Khi nghe tôi nói vậy, Shiori có hơi bất ngờ rồi im lặng không nói gì cả. Một hồi lâu sau, bỗng cô ấy bắt gặp hình ảnh của chủ nhân và tôi trên cái bàn gỗ, cô từ từ di chuyển đến bên cái bàn. Cầm bức ảnh trên tay, tôi nhìn thấy miệng của Shiori đang mấp máy những chữ gì đó.[/size]
[size=large]_ ...[/size]
[size=large]_ Shiori?[/size]
[size=large]_ A! Tớ nghĩ ra rồi. – Vui vẻ mỉm cười, Shiori tiếp tục nói. – Tớ có thể gọi cậu là Rotto, được không?[/size]
[size=large]_ Rotto ư?[/size]
[size=large]_ Đúng vậy, cậu thấy hay chứ? [/size]
[size=large]_ Ưm… Hay lắm. Cảm ơn cậu nhiều lắm.[/size]
[size=large]Dường như trong tôi đang dâng tràn một cảm xúc kì lạ, các bánh quay và những động cơ khác như đang chạy nhanh hơn bình thường trong cơ thể tôi, có lẽ chúng cảm thấy phấn khởi và thích thú khi có một cái tên. Nhưng sâu thẳm trong những thứ ấy, một thứ cảm xúc kì lạ như vừa mới tỉnh giấc khỏi giấc mộng nghìn năm, thứ cảm xúc được gọi là … niềm vui. [/size]
[size=large]Tại sao tôi lại có được thứ này? [/size][size=large]Chẳng phải tôi là robot sao. Một con robot chẳng biết khóc, nhưng cũng chẳng biết cười. Nhưng sao thứ cảm xúc này lại nằm bên trong tôi ? Hay đó chỉ là một tín hiệu bình thường mà chủ nhân tạo ra cho mình nhưng mình lại không để ý tới nó. Mình đúng là ngốc thiệt mà. Làm gì có chuyện một con robot vô dụng như mình có thể có cái cảm xúc cao quý của con người như thế chứ.   [/size]
[size=large]Mãi chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình, tôi không biết rằng Shiori đang nhìn tôi chằm chằm, hình như cô ấy có chuyện muốn nói thì phải. Bởi vì Shiori hiện giờ trông rất bối rối, chắc có lẽ tại thấy tôi cứ ngồi yên một chỗ mà không động đậy gì cả nên mới lo không biết nói gì với tôi cả.[/size]
[size=large]_ Cậu có chuyện muốn nói sao?[/size]
[size=large]_ Ừm… Nè, hôm nay có phải là ngày 1 tháng 6 không?[/size]
[size=large]_ Đúng vậy. Vì trong người tớ có lắp đặt bộ đếm ngày giờ nên tớ chắc chắn rằng hôm nay chính là ngày 1 tháng 6.[/size]
[size=large]_ Vậy thì… Chúng ta ra ngoài chơi thôi! – Nắm lấy bàn tay tôi, Shiori kéo tôi đứng dậy. – Hôm nay là ngày đầu tiên của mùa hè nên chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây mà hãy mau vui chơi trước khi hè kết thúc.  [/size]
[size=large]_ … A ! Đợi đã.[/size]
[size=large]Như không nghe thấy lời tôi nói, Shiori mở rộng cánh cửa và chạy ra thế giới bên ngoài trong lúc vẫn nắm chặt lấy bàn tay tôi. Cô ấy trông có vẻ rất phấn khởi và vui vẻ.[/size]
[size=large]Xung quanh bên ngoài ngôi nhà khắp nơi được bao quanh bởi rất nhiều cỏ và hoa. Đoạn đường lát sỏi ở phía trước căn nhà dẫn ra con đường lớn ngoài kia, đó là con đường đến thị trấn lân cận. Ở góc phải ngôi nhà, cây anh đào mà chủ nhân trồng vẫn còn ở nơi đây, từng cánh hoa của nó chậm rãi rơi xuống mặt đất. Phía sau căn nhà, ở đằng xa kia chính là cái hồ nước nơi tôi và chủ nhân vẫn thường hay câu cá, những con cá ở đó trông rất tươi mặc dù tôi không thể ăn được nó. Ngay kế bên vùng hồ ấy, cái cây liễu như soi bóng mình dưới mặt hồ trong xanh, từng chiếc lá của nó lặng lẽ đung đưa trong gió, đây là nơi mà chủ nhân rất thích nằm ngủ vào những buổi trưa. Những kỉ ức đó mới thật tuyệt đẹp làm sao, nhưng giờ tất cả chỉ là quá khứ rồi. Chủ nhân đã ra đi và bỏ tôi một mình cô đơn ở đây, nhưng đối với tôi ông ấy là người chủ tốt nhất mà tôi từng có.[/size]
[size=large]_ Bầu trời hôm nay vẫn thật đẹp, nhỉ?[/size]
[size=large]_ Ừm.[/size]
[size=large]_ Được rồi, cậu và tớ hôm nay sẽ chơi đến khi nào mệt thì thôi. Chúng ta đi nào![/size]
[size=large]Và đó là ngày đầu tiên của mùa hè của tôi. Một ngày tràn đầy những thứ kì lạ.[/size]
[size=large] [/size]
[size=large]Ngày 7 tháng 6.[/size]
[size=large]Tôi và Shiroi đã ở với nhau được một tuần.[/size]
[size=large]Bầu trời bây giờ vẫn thật trong xanh như ngày nào, cơn gió mát dịu  bỗng thoáng qua đây thổi bay đi những đám mây trắng xốp như kẹo bông gòn lững lờ trôi đi. Những cánh hoa anh đào đang lơ lửng nhảy múa trên không, bất chợt chúng di chuyển đến gần cây liễu. Hiện giờ chúng tôi đang ngồi dưới gốc cây liễu câu cá để kỉ niệm một tuần sống chung với nhau.[/size]
[size=large]_ Ưm! Thật không công bằng gì cả! – Thở dài, Shiori rầu rĩ nhìn con cá mới được tôi câu rồi tiếp tục nói. – Tại sao con cá nào cũng bị cậu câu hết vậy?! Bộ cậu có bí quyết nào sao.[/size]
[size=large]_ Tớ không biết nữa, hồi đó tớ hay câu cá cùng chủ nhân, bọn cá cũng do tớ câu hết luôn.[/size]
[size=large]_ Chắc chủ nhân của cậu cũng thắc mắc giống tớ, nhỉ?[/size]
[size=large]_ Ừm, chắc vậy… Mà nè, cậu thích cá lắm hả?[/size]
[size=large]_ Không đâu, tớ thích đom đóm. Mà sao cậu lại hỏi tớ như vậy?[/size]
[size=large]_ Tớ chỉ thắc mắc thôi… Ưm, cậu thích đom đóm sao?[/size]
[size=large]_ Đúng vậy. Dù cho thế giới này có chìm trong đêm tối, hay mất đi thứ ánh sáng mà nó vốn có, nhưng những con đom đóm này vẫn mãi luôn phát sáng. Chúng sẽ giúp ta-những người đã lạc lối và chìm trong tuyệt vọng, hướng đến một ánh sáng tràn đầy hy vọng khác.  [/size]
[size=large]_ Là vậy sao. A, tớ lại câu được thêm một con nữa.[/size]
[size=large]_ Lại nữa sao ! Ưm ! Thật là bất công ![/size]
[size=large] [/size]
[size=large]Ngày 31 tháng 6.[/size]
[size=large]Đã được một tháng tôi và Shiroi quen biết nhau.[/size]
[size=large]Hiện giờ đang là buổi trưa nên nắng khá gắt. Đồng cỏ bao la tràn ngập một màu xanh thật trong lành. Ở đây có rất nhiều những bông hoa khác nhau, nhờ chúng mà đồng cỏ càng trở nên thật rực rỡ và tuyệt đẹp với rất nhiều màu sắc vàng, đỏ, trắng, … của những loài hoa nơi đây tạo nên. Chúng tôi đang ngồi tại một góc ở trên đồng cỏ và đan vòng hoa cho nhau để kỉ niệm một tháng chúng tôi làm bạn.[/size]
[size=large]_ Nè, ở đây có thật là nhiều hoa, nhỉ?[/size]
[size=large]_ Ừm, mà tại sao chúng ta lại phải đan vòng hoa.[/size]
[size=large]_ Lần kỉ niệm trước tớ chẳng câu được con cá nào cả. Chẳng công bằng gì khi chỉ có một người vui mà người còn lại thì không thì còn gì gọi là kỉ niệm nữa.[/size]
[size=large]“ Vui ư? ”[/size]
[size=large]_ Tớ làm xong rồi ! Đây, cậu đeo lên đi.[/size]
[size=large]_ Ừm…[/size]
[size=large]_ Hợp với cậu lắm đó. À, đợi đã, đợi đã. – Chợt Shiori cầm lấy một viên đá màu đen và vẽ một hình vòng cung lên khuôn mặt của tôi, rồi cô tiếp tục nói. – Nếu như cậu không thể cười, thì tớ sẽ giúp cậu vẽ nó ra. Nên vì thế cậu đừng lo khi mình chẳng thể cười được nhé. [/size]
[size=large]_ Shiori… Cảm ơn. [/size]
[size=large]_ Không có gì đâu. Vì chúng ta là bạn bè mà. Nào! Cậu tiếp tục đan đi. Tớ nóng lòng muốn xem chiếc vòng của cậu.[/size]
[size=large]_ Cậu đợi một chút. Tớ sắp xong rồi.[/size]
[size=large] [/size]
[size=large]Ngày 2 tháng 7.[/size]
[size=large]Bầu trời hôm nay trông thật âm u. Cơn mưa đầu mùa bất chợt rơi xuống nơi đồng cỏ xanh ươm này. Từng hạt mưa nhẹ rơi, nó rơi xuống cỏ, cây, hoa, căn nhà tại đây. Nhưng nhìn xuyên qua khung cửa sổ của ngôi nhà kia, chẳng thấy một bóng dáng của ai cả. Phía sau căn nhà, xa xa kia, bóng dáng cây liễu đơn độc đứng vững giữa cơn mưa này. Ở bên dưới gốc cây liễu ấy có bóng hai người đang đứng, một người là con gái, còn người kia hình như là một con robot.[/size]
[size=large]_ Ưm, chán quá, nhỉ? Mưa cứ rơi không ngừng.[/size]
[size=large]_  Đúng vậy. Chỉ tại tụi mình ra đây câu cá nên giờ phải ở đây chờ mưa tạnh… Tớ có thể hỏi cậu cái này được không?[/size]
[size=large]_ Gì thế?[/size]
[size=large]_ Lần trước chúng ta cũng ra đây câu cá, nhưng sau khi câu xong, cậu lại muốn thả bọn chúng đi mà không giữ con nào lại ăn cả. Vậy cậu không đói bụng sao? Hay là cậu không thích ăn cá?[/size]
[size=large]_ Không phải vậy đâu. Tại tớ ăn chay nên không thể ăn cá thôi, với lại tớ cũng không muốn giết chúng đâu. Còn chuyện tớ có đói bụng hay không thì cậu đừng lo, ở đây có vài loài cỏ và hoa có thể ăn được nên tớ không bao giờ bị đói đâu.[/size]
[size=large]_ Vậy sao.[/size]
[size=large]_ Tuy ở đây có rất nhiều loài hoa khác nhau nhưng lại không có hoa hướng dương.- Giọng điệu của Shiori có vẻ man mác buồn, rồi cô nói tiếp. – Đó là loài hoa mà Mama rất thích.[/size]
[size=large]_ Mama của cậu?[/size]
[size=large]_ Ừm… Mama của tớ trông rất đẹp đấy nhé. Mama có mái tóc dài màu vàng rực rỡ như hoa hướng dương vậy. Mà nè, cái trò đan vòng hoa cũng là do Mama dạy tớ đấy.[/size]
[size=large]_ Mama của cậu nghe có vẻ tuyệt vời, nhỉ?... [/size][size=large]A, trời tạnh mưa rồi.[/size]
[size=large]_ Nào! Chúng ta cùng về thôi.[/size]
[size=large] [/size]
[size=large]Ngày 7 tháng 7.[/size]
[size=large]Sau những cơn mưa rào đầu mùa, bầu trời như trong xanh hơn nữa và khi trời tối, bầu trời sao trên cao trông lấp lánh hơn. Shiori nói rằng hôm nay chính là lễ Tanabata, lễ hội kỉ niệm ngày Orihime và Hikoboshi gặp lại nhau nên tối nay tôi và Shiroi quyết định cùng nhau ngắm sao và treo những mảnh giấy tanzaku nhiều màu sắc lên cành tre. [/size]
[size=large]Bầu trời đêm hôm nay trông thật đẹp. Từ trên trời cao, những ngôi sao đang dần xuất hiện, từng đốm nhỏ ánh lên ánh sáng dịu nhẹ. Mặt trăng tròn trĩnh cũng dần hiện diện, ánh trăng huyền ảo tỏa sáng như một chiếc lồng đèn. Nếu như ánh sáng mặt trời trông rất rực rỡ thì ánh sáng mặt trăng trông thật dịu êm. Chúng tôi bây giờ đã trang trí xong cành tre và treo điều ước của mình lên trên đó, tôi giúp Shiori đặt cành tre ở trên mái nhà vì cô nói nếu cành tre càng ở trên cao thì ước nguyện sẽ càng trở thành sự thật. Và hiện giờ chúng tôi đang ngồi trên mái nhà ngắm nhìn những vì sao.[/size]
[size=large]_ Bầu trời đêm hôm nay nhiều sao, nhỉ?[/size]
[size=large]_ Đúng vậy… Mà nè, tớ biết mục đích chính của lễ hội là kỉ niệm ngày Orihime và Hikoboshi gặp lại nhau. Không lẽ có chuyện gì xảy ra với họ sao, Shiori?[/size]
[size=large]_ Mục đích của nó không chỉ có thế thôi đâu. Chúng ta tổ chức lễ hội còn để mong rằng ngày hai người gặp nhau không có mưa. Còn chuyện xảy ra với họ là vì Orihime và Hikoboshi yêu nhau say đắm đến nỗi bỏ bê công việc nên các vị thần rất tức giận, phạt họ mỗi người ở một bên của dòng sông. Họ chỉ được phép gặp nhau vào ngày 7 tháng 7 hằng năm, những con chim sẽ biến thành cây cầu cho họ đến được với nhau. Nếu như trời mưa thì nước sẽ dâng cao lên và những con chim không thể bắc cầu cho họ được. Tất cả mọi chuyện là như thế đó.[/size]
[size=large]_ Ra là như thế… Mà cậu có thể cho tớ biết điều ước của cậu là gì được không?[/size]
[size=large]_ Nếu nói ra điều ước của mình thì nó sẽ không thành sự thật đâu nên tớ sẽ không nói cho cậu biết. Hi hi. – Bật cười khẽ, Shiori tiếp tục nói. – Woa! Nhìn kìa Rotto! Nhìn kìa! Đó chính là Tam giác mùa hè đấy![/size]
[size=large]_ Tam giác mùa hè?[/size]
[size=large]_ Tam giác mùa hè được tạo ra từ 3 ngôi sao Vega, Deneb và Altair. [/size][size=large]Ngôi sao Vega chính là Orihime và Altair là Hikoboshi. Còn Deneb là những con chim đã giúp họ gặp nhau đấy.[/size]
[size=large]_ Woa! Tuyệt quá![/size]
[size=large]Ngày 31 tháng 8.[/size]
[size=large]Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa hè, vậy là tôi và Shiori đã biết nhau được 3 tháng.[/size]
[size=large]Bầu trời hôm nay hơi se lạnh, chắc là vì sắp sang mùa thu nên cái lạnh của nó đã lây sang ngày hôm nay của mùa hè rồi. Đồng cỏ xanh tươi giờ đây đang khoác trên mình màu vàng ươm, nhưng những bông hoa vẫn giữ lại được vẻ đẹp rạng rỡ mà chúng có. Cây anh đào của chủ nhân nay cũng đổi màu, nó hiện giờ mang trên mình màu hồng nhạt. Từng cánh anh đào nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất nơi chúng tôi đang ngồi.[/size]
[size=large]_ Cậu nhìn nè, hoa anh đào trông nhợt nhạt quá, nhỉ?[/size]
[size=large]_ Đúng vậy. Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của mùa hè, ngày mai là sang mùa thu đấy.[/size]
[size=large]_ Ngày cuối cùng rồi sao?... Nè, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.[/size]
[size=large]_ Có chuyện gì ư?[/size]
[size=large]_ Ừm… Thật ra… Hôm nay vào lúc nửa đêm tớ sẽ rời khỏi nơi này.[/size]
[size=large]_ Đợi đã, cậu nói vậy là sao… Không lẽ… - Chợt một suy nghĩ bỗng thoáng qua trong đầu tôi. – Không lẽ… Cậu là… Không thể nào cậu lại là thứ đó được! Cậu không thể nào là robot được![/size]
[size=large]_ Cậu đoán đúng một nửa rồi đấy… Tớ thật ra là bán linh trong một cơ thể robot. – Shiori đưa tay phải lên chạm nhẹ vào viên ngọc xanh trước ngực, không biết từ khi nào viên ngọc đó đã không còn phát sáng nữa, tay còn lại cô vén chiếc mái dài che bên mắt phải mình lên, để lộ ra là một con mắt robot, rồi cô ấy tiếp tục nói. – Viên ngọc này là nơi chứa đựng linh hồn của tớ, một khi nó mất dần đi ánh sáng của mình thì đồng nghĩa với việc tớ đang dần biến mất. Còn con mắt phải này của tớ bị hư khi tớ đang trên cuộc hành trình của mình, vì tớ không thể sửa được con mắt nên tớ dùng chiếc mái này để che đi nó. Bây giờ cậu đã tin tớ không phải là con người chưa?[/size]
[size=large]_ Không… Không thể nào như vậy được![/size]
[size=large]Nói xong tôi liền đứng dậy, chạy thẳng một mạch về phía trước mà không ngoảnh đầu lại, bỏ rơi Shiroi một mình ngồi đấy.[/size]
[size=large]“ Hãy sống tốt nhé. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. ”[/size][size=large]  [/size]
[size=large]“ Hôm nay vào lúc nửa đêm tớ sẽ rời khỏi nơi này. ”  [/size]
[size=large]Tôi cứ chạy, chạy và chạy, cứ cắm đầu mà chạy. Nhưng những lời nói đó cứ không ngừng văng vẳng trong đầu tôi. Tại sao lại thế chứ? Tại sao? Cả ông chủ và Shiori, cả hai người tại sao đều bỏ tôi mà đi chứ? Tôi không muốn đâu, không muốn đâu, không muốn phải cô đơn thêm một lần nữa.[/size]
[size=large]Tôi bất chợt dừng lại. Phía trước mặt tôi giờ đây là một cái hang động rất lớn, bên trong nó rất ẩm ướt và có rất nhiều cây rêu bám đầy trên tường, còn rất tối nữa chứ. Tôi thử lấy một viên đá ném vào trong, bỗng một bầy đom đóm bay ra phát sáng khắp hang động. Sao những con đom đóm lại ở đây?[/size]
[size=large]“ Tớ thích đom đóm.”[/size]
[size=large] [/size][size=large]Shiori rất thích những con đom đóm. Hôm nay là ngày cuối cùng của cô ấy, mình không nên để Shiori buồn bã mà rời khỏi đây. Từ khi cô ấy ở đây, lúc nào cô ấy cũng ở bên mình, những lúc chúng ta cùng nhau câu cá, đan vòng, ngắm mưa và ngắm sao và còn nhiều những thứ khác nữa… Vậy mà mình mới vừa bỏ cậu ấy ở lại đó một mình. Mình phải mau quay về thôi. Nhưng trước khi về mình cần phải làm chuyện này.[/size]
[size=large] [/size]
[size=large]Bây giờ bầu trời đã tối hẳn, những ngôi sao xuất hiện tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời, mặt trăng trỏn tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo bao trùm đồng cỏ này. Bên ngoài ngôi nhà, bóng hình cô đơn của một cô gái đứng dựa lưng vào tường, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời kia. Ánh trăng rọi xuống chiếu sáng gương mặt cô gái, có thoáng nét buồn man mác trên khuôn mặt thiên thần kia. Bỗng từ đằng xa có tiếng bước chân của một ai đó, cô gái bất ngờ quay ra đằng sau nhìn. Đó là một con robot, trên người nó lấm lem toàn bùn đất.[/size]
[size=large]_ Rotto?! Cậu sa…[/size]
[size=large]_ Tớ xin lỗi cậu! – Chợt cắt ngang lời nói của Shiori, tôi tiếp tục nói. – Tớ xin lỗi vì đã bỏ chạy và để cậu một mình ở đây. Chắc chắn cậu rất buồn khi nhìn thấy tớ làm như vậy, đã vậy hôm nay còn là ngày cuối cùng cậu ở đây. Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm.[/size]
[size=large]_ Tớ rất vui khi thấy cậu quay trở lại đấy. Vì thế tớ sẽ tha lỗi cho cậu.[/size]
[size=large]_ Vậy thì… chúng ta cùng nhau chơi thôi. Trước khi mùa hè hoàn toàn kết thúc, tớ muốn mình mãi ở bên cậu.[/size]
[size=large]_ Ơ… Ừm! Đi thôi nào.[/size]
[size=large]8h30.[/size]
[size=large]_ Ể! Không thể nào! Đây là lần thứ ba chúng ta đi câu cá và cậu lại câu hết rồi ư?! [/size]
[size=large]_ Tớ không biết tại sao lại vậy nhưng có vẻ như bọn cá khá thích tớ.[/size]
[size=large]_ Được rồi, mình phải cố gắng câu được một con mới được.[/size]
[size=large]_ Vậy thì tớ cũng vậy.[/size]
[size=large]_ Coi chừng cậu cố gắng đến nỗi câu hết luôn cái hồ này đấy. [/size]
[size=large]9h30.[/size]
[size=large]_ Đây! Cậu thấy cái vòng này thế nào? [/size]
[size=large]_ Đẹp đấy nhưng hình như hơi nhiều hoa thì phải. [/size]
[size=large]_ Chẳng phải càng nhiều thì mới càng đẹp sao?! Với lại cậu làm cho tớ xong chưa vậy?[/size]
[size=large]_ Của cậu đây. [/size]
[size=large]_ … Hình như cậu chỉ có khiếu câu cá thôi, nhỉ? [/size]
[size=large]10h15.[/size]
[size=large]_ Woa! Mát thật! Rotto, cậu cũng xuống đây luôn đi. [/size]
[size=large]_ Tớ không xuống đâu. Đáng sợ lắm![/size]
[size=large]_ Chẳng phải cậu có thể chống thấm nước mà? Nào, xuống đây đi![/size]
[size=large]_ Không đâu.[/size]
[size=large]_ Được rồi! Vậy thì… Hi hi hi.[/size]
[size=large]_ Đợi… Đợi đã… Cậu làm gì vậ… Á![/size]
[size=large]11h.[/size]
[size=large]_ Đằng kia là Delphinus, Draco và Vulpecula… A! Đằng kia chính là Milky Way đó.[/size]
[size=large]_ Milky Way?[/size]
[size=large]_ Nó là Dải Ngân Hà. Những người cổ đại gọi nó như thế là vì họ cho rằng có một dòng sữa chảy trên bầu trời. [/size]
[size=large]_ Cậu có vẻ rất thích những ngôi sao, nhỉ?[/size]
[size=large]_ Ừm, đúng vậy, vì chúng trông rất lấp lánh giống như những viên ngọc vậy. Với lại những câu chuyện về những ngôi sao này như câu chuyện cổ tích nữa.[/size]
[size=large]_ Vậy sao?[/size]
[size=large]_ Ừm… Vậy tớ tiếp tục nhé. [/size][size=large]Và ở phía bên kia là…[/size]
[size=large]11h30.[/size]
[size=large]Bầu trời sao càng lúc càng tối hơn, chứng tỏ thời gian chúng tôi ở cùng nhau sắp kết thúc. Hiện giờ chúng tôi đang ngồi dưới gốc cây anh đào.[/size]
[size=large]_ Bây giờ đã là 11h30 rồi.[/size]
[size=large]_ Đã trễ đến vậy rồi sao? Mà cậu ổn chứ? [/size]
[size=large]_ Không sao đâu. Tớ có năng lượng dự trữ bên trong cơ thể nên hiện giờ tớ vẫn ổn.[/size]
[size=large]_ Vậy sao.[/size]
[size=large]_ Lúc nãy cậu có cậu đang trên một chuyến hành trình… Vậy chuyến hành trình đó là gì thế?[/size]
[size=large]_ Mama từng nói với tớ rằng tớ như màu trắng vậy, chỉ cần những màu khác trộn lẫn vô thì tớ sẽ hóa thành màu đó, vì thế Mama muốn tớ đi tìm chính sắc màu của mình. Nhưng hai năm sau Mama mới cho tớ bắt đầu cuộc hành trình.[/size]
[size=large]11h35.[/size]
[size=large]_ Nhưng tại sao hai năm sau cô ấy mới cho cậu đi?[/size]
[size=large]_ Tớ cũng không biết nữa… Nhưng tớ nghe Kaori nói rằng Mama có thể nhìn thấy tương lai.[/size]
[size=large]_ Kaori là ai thế?[/size]
[size=large]_ Tớ chưa nói cho cậu biết sao?… Thật ra Mama là người tạo ra tớ từ chính sức mạnh tâm linh của mình và Kaori là người chế tạo ra cơ thể robot này cho tớ.[/size]
[size=large]_ Vậy Kaori là một nhà phát minh ư?[/size]
[size=large]_ Tớ cũng không rõ nhưng Kaori có rất nhiều nghề khác nhau.[/size]
[size=large]11h40.[/size]
[size=large]_ Kaori có vẻ rất giỏi, nhỉ?[/size]
[size=large]_ Đúng vậy đấy.[/size]
[size=large]_ Mà nè, nếu cậu đang trên cuộc hành trình thì chẳng phải tớ đang níu chân cậu lại sao?[/size]
[size=large]_ Không đâu. Thực ra tớ còn một nhiệm vụ khác trong chuyến đi nữa…[/size]
[size=large]_ Là gì thế?[/size]
[size=large]_ Đó là… tìm lại cảm xúc cho cậu.[/size]
[size=large]_ Tìm lại cảm xúc... cho mình?[/size]
[size=large]11h45.[/size]
[size=large]_Ôi không! Đến giờ rồi! Mình phải đi đây.[/size]
[size=large]_ Đợi đã! Cậu đi đâu thế?[/size]
[size=large]Tôi chạy vội ra giữa đồng cỏ, mở ra cái ngăn mình đựng chiếc lọ ánh sáng ở trên cơ thể, tôi đổ thứ ánh sáng ở trong chiếc lọ ra. Những đốm sáng nhỏ bay thoát ra ngoài khỏi cái lọ, chúng bay lên trời tạo thành con đường dài màu vàng sáng lung linh, lấp lánh.[/size]
[size=large]11h50.[/size]
[size=large]_ Đây là đom đóm mà? Không lẽ cậu bắt chúng cho tớ?[/size]
[size=large]_ Đúng vậy. Trong lúc tớ chạy đi thì bất ngờ gặp phải một cái hang động toàn đom đóm nên tớ muốn cậu nhìn thấy chúng nên đã bắt chúng về đây.[/size]
[size=large]_ Rotto à… - Shiori bỗng chạy đến chỗ tôi và ôm tôi vào lòng, rồi cô tiếp tục nói. – Cảm ơn cậu vì món quà nhé.[/size]
[size=large]11h55.[/size]
[size=large]_ Shio…[/size]
[size=large]_ Tớ muốn cậu nghe tớ nói… Hiện giờ cơ thể tớ chẳng thể di chuyển được nữa. Tớ chắc rằng thời gian của mình đang dần đến hồi kết. Vì thế cậu nghe cho kĩ nhé…[/size]
[size=large]_Ừm…[/size]
[size=large]_ Cậu thực ra cũng là một bán linh như tớ. Người chủ của cậu trước khi chết đã gửi phần còn lại của linh hồn ông ấy vào cậu. Đó chính là lí do mà tớ tìm thấy cậu ở đây bởi vì tớ có thể cảm nhận được linh hồn của cậu.[/size]
[size=large]_ ...[/size]
[size=large]_ Với lại đừng bao giờ suy nghĩ tiêu cực nữa nhé vì tớ có thể đọc được suy nghĩ của cậu đấy. Và cậu đừng lo, cậu cũng có cảm xúc đấy…[/size]
[size=large]12h.[/size]
[size=large]_ Đây là điều cuối cùng. Tạm biệt. Một. Ngày. Nào. Đó. Chúng. Ta. Sẽ. Gặp. Lại. Nhau…[/size]
[size=large]_ Shiori? Shiori à… [/size]
[size=large]Chợt có một dòng nước bỗng trào ra khỏi đôi mắt tôi. Hiện giờ tôi chẳng còn tâm trạng để quan tâm tới nó nữa. Dòng nước ấy cứ chảy mãi không ngừng, đến tận sáng ngày mai chúng mới đừng lại.[/size]
[size=large]Tôi đem Shiori ngồi dưới góc cây anh đào, cô ấy bây giờ trông như một con búp bê vậy. Khi tới đó tôi nhớ ra là chúng tôi từng gắn một cây tre trên nóc nhà, tôi leo lên đó, nhìn vào mảnh giấy điều ước của Shiori, tôi bỗng bất ngờ.[/size]
[size=large]“ Mong sao chúng tôi sẽ mãi bên nhau và Rotto có thể tìm lại được cảm xúc của mình.”[/size]
[size=large]_ Shiori…[/size]
[size=large]Thứ nước mắt đó lại sắp tuôn trào ra. Tại sao đến cuối cùng cậu vẫn nghĩ cho tớ chứ, Shiori?[/size]
[size=large]Được rồi, nếu như Orihime và Hikoboshi chỉ có thể thực hiện được một điều ước, thì tớ sẽ thực hiện cà hai cho cậu. Tôi leo xuống mái nhà, đến bên cơ thể của Shiori, lấy viên ngọc xanh trên ngực của cô ấy bỏ vào ngăn chứa trên cơ thể tôi.[/size]
[size=large]_ Có lẽ tớ phải rời xa nơi này rồi… Tớ muốn biết thế giới ngoài kia trông như thế nào ên tớ sẽ thay cậu tiếp tục chuyến hành trình này… Vì thế, hẹn ngày gặp lại nhé.[/size]
[size=large]Tôi quay bước rời đi khỏi căn nhà nơi mà mình đã từng sinh sống để tham gia vào chuyến hành trình kia. [/size]
[size=large]Trên đường đi tôi biết được rằng hai năm trước có hai nhà máy hạt nhân đã nổ tung ở Nhật Bản nên 1/2 lãnh thổ đã bị phong tỏa do nhiễm phóng xạ. Thế giới lúc này trông thật hỗn loạn. Sau đó những cơn mưa acid bắt đầu rơi tại các khu vực bị nhiễm phóng xạ và nó dần loang ra những khu vực khác. Những cơn mưa không ngừng rơi, chúng đã che lấp cả ánh sáng mặt trời nên con người không còn có thể nhìn thấy ánh sáng của nó nữa.[/size]
[size=large]_ Tất cả mọi chuyện là như thế đấy, bây giờ có lẽ chỉ có mình ngươi là ánh sáng cuối cùng của nhân loại. Vì thế hãy cố gắng mang ánh sáng đến cho thế giới này thêm một lần nữa… [/size]
[size=large]Đốm sáng nhỏ ấy sau khi nghe tôi kể chuyện xong thì bay đi khỏi đôi bàn tay của tôi.[/size]
[size=large]Đôi mắt tôi mờ dần, đôi chân và đôi tay này chẳng còn có thể cử động được nữa. Có vẻ mình đã hết năng lượng dự trữ rồi. Shiori à, không lâu nữa thôi tớ sẽ đến bên cậu, vì thế ráng đợi mình nhé.[/size]
[size=large]Trước mắt tôi, một bóng hình thân quen bỗng hiện ra. Cô gái đó mặc một chiếc váy màu trắng, ở trước ngực có đính một viên ngọc màu xanh, đôi mắt màu lam trong xanh như bầu trời, mái tóc dài ngang lưng màu bạch kim, một bên mắt bị che khuất. Cô gái đó đang nở nụ cười với tôi, chất giọng dịu êm như thiên thần bất chợt phát ra.[/size]
[size=large]_ Rất vui khi được gặp lại cậu một lần nữa, Rotto.[/size]
[size=large]_ Mình cũng vậy, Shi…o…ri…. [/size]
«1

Comments

Sign In or Register to comment.