[Fanfic] Mary - After story

in Viết Truyện
Đây là một tác phầm mình viết lâu lắm rồi, sau khi chơi xong tựa game Ib. Lúc đó cũng mới bắt đầu viết văn thôi
. Hôm nay, mình đi dọn máy tính thì thấy truyện này. Đăng lên cho anh em đọc rồi xóa
). Có gì mọi người cứ góp ý 



Mary dần dần lấy lại được ý thức.
Dù vẫn còn mơ hồ nhưng em vẫn cảm nhận được em đang cuộn tròn và lơ lửng.
Em đang trôi trong hư vô.
Em mặc kệ mọi thứ, em vẫn tiếp tục trôi vô tận.
Em không quan tâm nữa.
Mọi thứ.
Em chỉ muốn nghỉ ngơi và quên đi tất cả.
Nhưng mà...
Em cảm thấy thật phiền phức.
Em cảm nhận được một bàn tay đang cố gắng với lấy em.
Em đã nhiều lần hất bàn tay ấy ra nhưng nó vẫn cứ quay trở lại.
Em cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp ở bàn tay ấy. Nhưng mỗi khi muốn chạm vào thì cảm giác ghê tởm trào lan.
Cuối cùng, em quyết định bơ nó.
Nhưng rồi.
Từ trong hư vô, một giọng nói vang lên.
Ban đầu, giọng nói như một lời ru làm tâm hồn em nhẹ nhàng hơn. Nhưng dần dần, giọng nói to hơn, như một tiếng hét.
"Mary. Nắm lấy tay ta.''
Nó hét mãi, hét mãi.
Mary cực kì khó chịu.
Nhưng một lâu sau, em nhận ra rằng. Giọng nói có một chút gì đó thân quen, tình cảm lạ thường.
Bỗng dưng cả người em nóng rát như đang bị thiêu cháy.
Em gào lên.
Đau quá!
Và ngay lúc đó, bàn tay chạm vào người em.
Cơn nóng rát bắt đầu dịu đi, thay vào đó là một thứ cảm giác mà em không tài nào hiểu được.
Nó giống như...
Tình yêu.
Nhưng mà của ai? Em không biết.
Cuối cùng, em nắm lấy bàn tay ấy.
Ngay sau đó, em bị bàn tay ấy kéo đi với một vận tốc không tưởng.
Và màu trắng bắt đầu bao trùm tất cả.
Rồi em nhận ra, em đang đứng đó.
Trong một không gian toàn màu trắng tinh khiết.
Em đứng tại chỗ một hồi lâu rồi bắt đầu tiến tới trước.
Em đi mãi, đi mãi, đi mãi cho tới khi em kiệt sức.
Em ngồi xuống và nhìn vào khoảng không gian màu trắng phía trước, kéo dài vô tận.
Tại chính giữa nó, xuất hiện một bóng người.
Người ấy quay lưng lại với em, đôi tay cầm chiếc cọ vẹt vài đường lên không trung.
Ông đưa cọ đến đâu, màu sắc hiện lâu đến đó. Giống như ông đang vẽ lên cái không gian màu trắng ấy.
Ông vẽ không ngừng, màu sắc liên tục thay đổi.
Cho đến khi bức tranh hoàn thành, ông mới ngừng.
Một bông hoa hồng vàng.
Thật đẹp. Mary nghĩ như thế. Em vẫn đang ngồi đó, nhìn về phía người đàn ông. Em tự hỏi đấy là ai và ông ta làm gì ở đây?
Bỗng dưng người đàn ông đó quay lại, mỉm cười.
Và Mary bắt đầu khóc.
Mọi nỗi buồn, sự đau đớn, cô đơn tích trữ bấy lâu nay cùng với dòng nước mắt trào ra ngoài, hòa vào màu trắng.
Em tự trách mình tại sao không nhận ra sớm.
Em tự trách mình vì sao lại quá ích kỉ, hồ đồ như vậy.
Thì ra ông ấy chưa bao giờ bỏ em.
Ông ấy vẫn đợi em.
Em đứng dậy, chạy tới phía người đàn ông. Mọi mệt mỏi đều tan biến, thay vào đó là hạnh phúc.
Người đàn ông giương hai tay ra, sẵn sàng ôm em vào lòng.
Sau tất cả, Mary vẫn chỉ muốn gặp bố mình.
Sau tất cả, Mary đã được hạnh phúc.
Dù vẫn còn mơ hồ nhưng em vẫn cảm nhận được em đang cuộn tròn và lơ lửng.
Em đang trôi trong hư vô.
Em mặc kệ mọi thứ, em vẫn tiếp tục trôi vô tận.
Em không quan tâm nữa.
Mọi thứ.
Em chỉ muốn nghỉ ngơi và quên đi tất cả.
Nhưng mà...
Em cảm thấy thật phiền phức.
Em cảm nhận được một bàn tay đang cố gắng với lấy em.
Em đã nhiều lần hất bàn tay ấy ra nhưng nó vẫn cứ quay trở lại.
Em cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp ở bàn tay ấy. Nhưng mỗi khi muốn chạm vào thì cảm giác ghê tởm trào lan.
Cuối cùng, em quyết định bơ nó.
Nhưng rồi.
Từ trong hư vô, một giọng nói vang lên.
Ban đầu, giọng nói như một lời ru làm tâm hồn em nhẹ nhàng hơn. Nhưng dần dần, giọng nói to hơn, như một tiếng hét.
"Mary. Nắm lấy tay ta.''
Nó hét mãi, hét mãi.
Mary cực kì khó chịu.
Nhưng một lâu sau, em nhận ra rằng. Giọng nói có một chút gì đó thân quen, tình cảm lạ thường.
Bỗng dưng cả người em nóng rát như đang bị thiêu cháy.
Em gào lên.
Đau quá!
Và ngay lúc đó, bàn tay chạm vào người em.
Cơn nóng rát bắt đầu dịu đi, thay vào đó là một thứ cảm giác mà em không tài nào hiểu được.
Nó giống như...
Tình yêu.
Nhưng mà của ai? Em không biết.
Cuối cùng, em nắm lấy bàn tay ấy.
Ngay sau đó, em bị bàn tay ấy kéo đi với một vận tốc không tưởng.
Và màu trắng bắt đầu bao trùm tất cả.
Rồi em nhận ra, em đang đứng đó.
Trong một không gian toàn màu trắng tinh khiết.
Em đứng tại chỗ một hồi lâu rồi bắt đầu tiến tới trước.
Em đi mãi, đi mãi, đi mãi cho tới khi em kiệt sức.
Em ngồi xuống và nhìn vào khoảng không gian màu trắng phía trước, kéo dài vô tận.
Tại chính giữa nó, xuất hiện một bóng người.
Người ấy quay lưng lại với em, đôi tay cầm chiếc cọ vẹt vài đường lên không trung.
Ông đưa cọ đến đâu, màu sắc hiện lâu đến đó. Giống như ông đang vẽ lên cái không gian màu trắng ấy.
Ông vẽ không ngừng, màu sắc liên tục thay đổi.
Cho đến khi bức tranh hoàn thành, ông mới ngừng.
Một bông hoa hồng vàng.
Thật đẹp. Mary nghĩ như thế. Em vẫn đang ngồi đó, nhìn về phía người đàn ông. Em tự hỏi đấy là ai và ông ta làm gì ở đây?
Bỗng dưng người đàn ông đó quay lại, mỉm cười.
Và Mary bắt đầu khóc.
Mọi nỗi buồn, sự đau đớn, cô đơn tích trữ bấy lâu nay cùng với dòng nước mắt trào ra ngoài, hòa vào màu trắng.
Em tự trách mình tại sao không nhận ra sớm.
Em tự trách mình vì sao lại quá ích kỉ, hồ đồ như vậy.
Thì ra ông ấy chưa bao giờ bỏ em.
Ông ấy vẫn đợi em.
Em đứng dậy, chạy tới phía người đàn ông. Mọi mệt mỏi đều tan biến, thay vào đó là hạnh phúc.
Người đàn ông giương hai tay ra, sẵn sàng ôm em vào lòng.
Sau tất cả, Mary vẫn chỉ muốn gặp bố mình.
Sau tất cả, Mary đã được hạnh phúc.
Comments
:v :v :v
THAM GIA GROUP CỦA TTC TRÊN FACEBOOK
Tính hết rồi :v
Bởi vì em là Mod khu đó
Giàu cảm xúc đó bác =]]z Để Okone quăng lên Page luôn
Sao nhiều tên thế '__'
Ước chi có một cái kết mà ai cũng hạnh phúc. Nhưng lại khổng có. Nên thôi tự làm
Sao lại lấy tên cuae em gái mình thế kia :dodgy:
Bạn nói lạc chủ đề rồi... :dodgy:
Game không có việt hóa nhá. Tự vọc tiếng Anh đi bạn