^ Thôi S hổng ham. S còn đang có nhiều ý tưởng đang chờ được thực hiện. .-.
Seven Mysteries thì đạt chỉ tiêu của S rồi nên S không quan tâm hay muốn làm gì game đó nữa, nhưng sẽ chuyển nó qua Android để tài khoản Google Play của S có giá trị hơn (dự tính cho tương lai). Làm LN cũng chả được cái lợi lộc gì cho mình. Hướng dẫn chơi game người ta còn chẳng thèm đọc thì huống chi truyện chữ. Giờ S đang tập trung cho Dear RED với đồ án trường.
Đừng hỏi đây là cái gì... một buổi sáng rảnh rỗi tại văn phòng thôi ::v
[size=xx-large]Stolen Memories (REMAKE)[/size]
[align=left][size=xx-large]--Mở đầu--[/size][/align]
[size=x-large]“Kyaaaaaaa~”[/size]
[size=x-large]Vắng lặng.[/size]
[size=x-large]Có cái gì đó vừa xẹt qua.[/size]
[size=x-large]Cô ấy bừng tỉnh.[/size]
[size=x-large]2 giờ 46 phút sáng.[/size]
[size=x-large]“Là mơ? Không nó giống như đã từng xảy ra…”[/size]
[size=x-large]Agh~![/size]
[size=x-large]Vò đầu.[/size]
[size=x-large]“Thật bất công! Tại sao mình lại không nhớ bất kỳ chuyện gì?”[/size]
[size=x-large]Đờ đẫn.[/size]
[size=x-large]Một người mẹ ru con.[/size]
[size=x-large]Một thế giới tươi đẹp.[/size]
[size=x-large]Những hình ảnh vừa quen, vừa lạ tràn vào đầu người phụ nữ ấy.[/size]
[size=x-large]“Maria Kimisu, mày có đúng là con người không? Mày đã từng được sinh ra trong cái thế giới ấy à? Thật nực cười!”[/size]
[size=x-large]5 giờ 30 phút sáng.[/size]
[size=x-large]Một tấm ảnh.[/size]
[size=x-large]Hmph!![/size]
[size=x-large]“Này mấy người trong ảnh, mấy người là ai hả?”[/size]
[size=x-large]Đánh.[/size]
[size=x-large]Bầm tím.[/size]
[size=x-large]Tự sát.[/size]
[size=x-large]“Con ngu này. Mày tự sát thì có ý nghĩa gì chứ?”[/size]
[size=x-large]Bật dậy.[/size]
[size=x-large]Cô thay vội một bộ đồ dày hơn, quàng một chiếc khăn quàng cổ.[/size]
[size=x-large]Lạnh.[/size]
[size=x-large]Bước ra ngoài, một cảnh sắc trắng xóa tràn vào mắt cô. Gió. Tuyết. Đèn đường. Ánh sáng.[/size]
[size=x-large]Một bong đen.[/size]
[size=x-large]Một người đàn ông đằng xa.[/size]
[size=x-large]Cô bám theo.[/size]
[size=x-large]Được đoạn.[/size]
[size=x-large]“Cha? Ông là cha tôi đúng không?’[/size]
[size=x-large]“Mày, mày làm gì ở đây?”[/size]
[size=x-large]“Cha!”[/size]
[size=x-large]“Tại sao mày luôn đeo bám theo tao?”[/size]
[size=x-large]“Là cha, đúng là cha rồi!”[/size]
[size=x-large]“CHA!!”[/size]
[size=x-large]“Tại sao mày cứ bám theo phá hoại cuộc sống của tao?”[/size]
[size=x-large]BỐP![/size]
[size=x-large]Ngã lăn.[/size]
[size=x-large]“Mày biến đi! Con điếm!”[/size]
[size=x-large]Bật dậy.[/size]
[size=x-large]Chạy đi.[/size]
[size=x-large]“Ông… tại sao? Ông hãy nhớ lấy ngày hôm nay”[/size]
[size=x-large]Cô chạy đi, khuất dần sau những hang cây đầy tuyết.[/size]
Wow tôi không nghĩ bạn viết chuyện hay đến vậy , bạn có thể chỉ tôi ko ? :at:
Đừng hỏi đây là cái gì... một buổi sáng rảnh rỗi tại văn phòng thôi ::v
[size=xx-large]Stolen Memories (REMAKE)[/size]
[align=left][size=xx-large]--Mở đầu--[/size][/align]
[size=x-large]“Kyaaaaaaa~”[/size]
[size=x-large]Vắng lặng.[/size]
[size=x-large]Có cái gì đó vừa xẹt qua.[/size]
[size=x-large]Cô ấy bừng tỉnh.[/size]
[size=x-large]2 giờ 46 phút sáng.[/size]
[size=x-large]“Là mơ? Không nó giống như đã từng xảy ra…”[/size]
[size=x-large]Agh~![/size]
[size=x-large]Vò đầu.[/size]
[size=x-large]“Thật bất công! Tại sao mình lại không nhớ bất kỳ chuyện gì?”[/size]
[size=x-large]Đờ đẫn.[/size]
[size=x-large]Một người mẹ ru con.[/size]
[size=x-large]Một thế giới tươi đẹp.[/size]
[size=x-large]Những hình ảnh vừa quen, vừa lạ tràn vào đầu người phụ nữ ấy.[/size]
[size=x-large]“Maria Kimisu, mày có đúng là con người không? Mày đã từng được sinh ra trong cái thế giới ấy à? Thật nực cười!”[/size]
[size=x-large]5 giờ 30 phút sáng.[/size]
[size=x-large]Một tấm ảnh.[/size]
[size=x-large]Hmph!![/size]
[size=x-large]“Này mấy người trong ảnh, mấy người là ai hả?”[/size]
[size=x-large]Đánh.[/size]
[size=x-large]Bầm tím.[/size]
[size=x-large]Tự sát.[/size]
[size=x-large]“Con ngu này. Mày tự sát thì có ý nghĩa gì chứ?”[/size]
[size=x-large]Bật dậy.[/size]
[size=x-large]Cô thay vội một bộ đồ dày hơn, quàng một chiếc khăn quàng cổ.[/size]
[size=x-large]Lạnh.[/size]
[size=x-large]Bước ra ngoài, một cảnh sắc trắng xóa tràn vào mắt cô. Gió. Tuyết. Đèn đường. Ánh sáng.[/size]
[size=x-large]Một bong đen.[/size]
[size=x-large]Một người đàn ông đằng xa.[/size]
[size=x-large]Cô bám theo.[/size]
[size=x-large]Được đoạn.[/size]
[size=x-large]“Cha? Ông là cha tôi đúng không?’[/size]
[size=x-large]“Mày, mày làm gì ở đây?”[/size]
[size=x-large]“Cha!”[/size]
[size=x-large]“Tại sao mày luôn đeo bám theo tao?”[/size]
[size=x-large]“Là cha, đúng là cha rồi!”[/size]
[size=x-large]“CHA!!”[/size]
[size=x-large]“Tại sao mày cứ bám theo phá hoại cuộc sống của tao?”[/size]
[size=x-large]BỐP![/size]
[size=x-large]Ngã lăn.[/size]
[size=x-large]“Mày biến đi! Con điếm!”[/size]
[size=x-large]Bật dậy.[/size]
[size=x-large]Chạy đi.[/size]
[size=x-large]“Ông… tại sao? Ông hãy nhớ lấy ngày hôm nay”[/size]
[size=x-large]Cô chạy đi, khuất dần sau những hang cây đầy tuyết.[/size]
Comments
What about Angel Key?
Wow tôi không nghĩ bạn viết chuyện hay đến vậy , bạn có thể chỉ tôi ko ? :at:
đầu tư 1 tí xem nó như 1 đứa con tinh thần của mình và 1 điều hết sức quan trong đó là tìm kiếm thêm bạn đồng hành là làm được :at:
http://taotrochoi.com/showthread.php?tid=2745&pid=32959#pid32959
THAM GIA GROUP CỦA TTC TRÊN FACEBOOK