MNPLK part 4
Đọc giải trí. Ko đọc thì thôi, cấm phát ngôn comment lung tung. Và..
"MIỀN NAM PHƯU LƯU KÍ"
CHAP 4: NHÀ NGHỈ VÀ PHÒNG THI (tiếp-cuối)
Sau 1 ngày thi cử như thế thì mình oải hết cả người rồi. Về nhà nghỉ, nằm trên giường, trả lời điện thoại của fan hâm mộ ^^. Xí, nói đùa thôi, mọi người, bạn bè gọi hỏi thăm ý mà. Đến 6 rưỡi thì ông già lại "bị" gọi đi nhậu, bảo mình lại tự động ăn cơm.
Thì OK. Chẳng mấy khi ^^ . Hôm nay xuống cái restaurant (nhà hàng), mình có vẻ thông thuộc hơn, chọn chỗ mình ưng nhất: Vị trí gần cái bồn nước hoành tráng bá đạo. Có cả tượng người khỏa thân ngồi tắm mới VL chứ. Lại thêm đèn mờ mờ. Ngồi ăn mà thư giãn ^^ (Có chụp lại ảnh, post lên tường đó)
Về đến quầy lễ tân, lại gặp mấy "chị" cười "tình" với mình. Ngại vờ lờ luôn ý. Lại còn hỏi mình:
"Hôm nay lại ngủ một mình hả em?" - giọng miền nam. Mình chém:
"Vâng" rồi vào thang máy, bấm nút lên tầng 3..
Ngày hôm đó vẫn chưa hết biến động các bạn ạ. 7 rưỡi tối, mình nằm dài trên giường đọc văn. Ôn tủ bài "Chiều Tối". Đc một lúc thì cầm Q.mobile (đt đểu ý mà) gọi về nhà cho thằng em. Dặn dò:
"Mày bỏ xem tivi lúc chiều tối đi, ra xem giúp mẹ đc gì thì giúp. Đóng cửa, dọn hàng gì đấy.."
"Ông nói ngu vờ lờ. Tôi ko đóng cửa thì ai đóng"
"A ! Thằng này bật vờ lờ. Tao gọi hội đánh chết bố mày giờ"
"Thách ^^ "
"A ! Mày đc. (Bố nó là bố mình mới căm chứ) Đợi tao về, mày chết"
(Ae mình dạo này thích coi JVervermind nên hơi bị nhiễm ^^)
8 rưỡi. Căn phòng lặng yên quá. Bên ngoài nhìn rõ có mưa rơi nhưng lại ko có tiếng động gì cả. Mình có cảm giác bất an. Mắt trái máy mấy lần.. Ko tập trung đc nữa, gấp sách vở ném qua một bên, chỉ giữ tờ giấy mà đã chép lại hoàn cảnh sáng tác để học thuộc.
Bật tivi. Định chuyển qua bóng bánh xem thế nào, thì lại thấy 1 cái phim có cảnh nóng vờ lờ, làm cho tay mình ko bấm đc ^^.
Đang trong lúc tang gia bối rối như thế thì cửa phòng bật mở (Mệ nó, quên ko đóng cửa). Một người phụ nữ bước vào. Cô mặc váy ngủ, rất là "ưa nhìn". Mình bỡ ngỡ, đứng dậy, tay cầm lăm lăm điều khiển. Cô kia tiến lại ngồi lên giường.
Vâng ! Đúng vậy, ý nghĩ đầu tiên của mình thì cho rằng đây là "gái gọi". Chứ còn ko ak? Nhưng mà trông fresh (tươi) vờ lờ. Lại còn chủ động đến thế này sao?.. "Lần đầu" của mình là thế này sao? ^^
Đang hả hê như thế nhá, thì cô ả đột ngột lên tiếng, giọng miền bắc:
"Chồng chị đâu em? Em sửa xong chưa?"
Cái đệt gì đây? Thấy mình cầm điều khiển tưởng mình là thợ sửa TV ak? Chỉ kịp:
"Ơ ơ.." thì cô ả tiếp "Em ko phải lễ tân phục vụ à?". Đến đây thì mình biết 1 là nó nhầm phòng, 2 là mình nhầm. Mình cầm chìa khóa mở cơ mà, nhấm thế đéo nào đc. Cho nên:
"Chị nhầm phòng rồi ạ"
"Ô.. Đây là phòng 3.12 ko?"
"Đây là 3.11 chị ạ. Chắc phòng chị ở bên cạnh"
"Ô thế chị xin lỗi nhá" xong, cô ả đỏ mặt đi thật nhanh khỏi phòng. Để lại đằng sau là mình, với bao nhiêu suy nghĩ vẫn còn nặng nề. Chạy ra, chốt ngay cửa lại, đề phòng trường hợp tương tự ^^.
Đến 10 rưỡi, ông già mới về. Mình quyết định ko nói gì về việc vừa xảy ra.
Một ngày "vờ lờ".. mãi mới tìm đc giấc ngủ..
Hôm sau dậy sớm hơn chút cho nó chủ động. Ông già bảo mình là ra ở xa nhà thì ko đc thụ động. Ai dè, đề thi vào chúng cái đề tài chủ động - thụ động này ^^. 2 bố con vào cái quán nước kha khá gần cổng.. Lại ngồi võng, tập quán hài vãi. Mình đang "ực" 1 lon Red Bull cho nó tỉnh táo, thì quán nó mở nhạc to đùng. Bài "đập vỡ cây đàn",cũng hay, nghe tâm trạng vờ lờ.. Đang đến đoạn "nàng đâu? nàng đâu? ..." thì 1 lũ con gái 4 đứa bước vào, gồm 3 đứa mặc quần đùi, và 1 đứa quần dài hơn 1 chút. 4 đứa ăn mặc xì-tai ngây thơ cắp túi sách vào quán, gọi cà phê. Mẹ nó, đi thi hay đi làm tiền ko biết.. À thì ra lúc mình rời quán thấy chỉ có 1 đứa "quần dài nhất" là đi thi thôi, còn mấy đứa "quần ngắn" là đi đưa. Đàn đúm!..
Ra đến cổng trường mới biết vẫn còn sớm sủa chán. Đứng chém gió với ông già một lát. Ổng nói toàn chuyện dễ nghe (chắc để cho mình bớt tâm lý). Bảo mình học năm đầu thì chưa cần phải đi làm, nhưng đc 1 t.gian vẫn phải mò việc mà làm, việc gì cũng đc, ko cần phải đc nhiều tiền, làm cho nó biết người biết việc, bớt lóng ngóng. Còn việc học ở ĐH thì bảo có gắng 1 tháng đầu xem có đủ trình ở top ko (Miền Nam mà, chưa biết trừng mình có cơ đấy, lại chọn ngành cùi nhất nữa chứ) , nếu ko đc thì chỉ cần có bằng mang về là đc. Thời gian thì có thể học võ, đọc sách, báo. "Yêu đương cũng đc, ko vấn đề gì. Kể cả quan hệ tình dục cũng thoải mái, miễn là tránh những hậu quả xấu.." (nguyên văn). Cái phắc gì đây? Hôm nay ông già chưa hết phê rượu ak? Xúi mình đi hại con nhà người ta ^^..
Nói chung là thi Văn ko có gì đột biến. Hôm nay ko có áo số 10 nữa, nhưng mặt vẫn cười nguy hiểm (mặc dù đề khó). Nhìn quanh thì thấy 4,5 đứa mặc áo cầu thủ. Chúng mày bắt chước anh à? Bố bọn học đòi.
Bà giám thị hôm nay mặc đầm, để ý mình nhiều hơn. Kệ, mình cứ chuyên tâm làm. Ko trúng tủ mới đau. Nhưng vào thơ "tình ái" vờ lờ: Vội vàng. Ờ ! Gặp Xuân Diệu "dâm đãng" thì đúng cạ rồi, chém thôi. Viết liên tục (vừa cười nữa chứ), đc kín tờ thứ 2. Nhìn ra xung quanh, chỉ có 5-6 trong 1 phòng là viết đc tờ thứ 2 các bạn ạ, còn toàn 1 tờ. Ko hiểu bọn này đc dạy môn Văn kiểu vờ lờ gì. Có đứa ko viết đc tờ thứ 2 cũng xin cho oai nữa chứ ^^. Hài vãi..
Thi xong chẳng thấy nhẹ người gì cả. Vì có nặng tí nào đâu. Đi thi như ko à. Nói đùa chứ cũng hơi lo lắng điểm giả một tí. Bây giờ cũng đang ngóng điểm đây..
Ông già vs mình đc ông cậu đón xuống Bình Phước chơi. Chỗ đấy ở phía tây Sài Gòng, gần biên giới Cam-pu-chia cơ mà. Ờ thì đi. Tây du kí !
"MIỀN NAM PHƯU LƯU KÍ"
CHAP 4: NHÀ NGHỈ VÀ PHÒNG THI (tiếp-cuối)
Sau 1 ngày thi cử như thế thì mình oải hết cả người rồi. Về nhà nghỉ, nằm trên giường, trả lời điện thoại của fan hâm mộ ^^. Xí, nói đùa thôi, mọi người, bạn bè gọi hỏi thăm ý mà. Đến 6 rưỡi thì ông già lại "bị" gọi đi nhậu, bảo mình lại tự động ăn cơm.
Thì OK. Chẳng mấy khi ^^ . Hôm nay xuống cái restaurant (nhà hàng), mình có vẻ thông thuộc hơn, chọn chỗ mình ưng nhất: Vị trí gần cái bồn nước hoành tráng bá đạo. Có cả tượng người khỏa thân ngồi tắm mới VL chứ. Lại thêm đèn mờ mờ. Ngồi ăn mà thư giãn ^^ (Có chụp lại ảnh, post lên tường đó)
Về đến quầy lễ tân, lại gặp mấy "chị" cười "tình" với mình. Ngại vờ lờ luôn ý. Lại còn hỏi mình:
"Hôm nay lại ngủ một mình hả em?" - giọng miền nam. Mình chém:
"Vâng" rồi vào thang máy, bấm nút lên tầng 3..
Ngày hôm đó vẫn chưa hết biến động các bạn ạ. 7 rưỡi tối, mình nằm dài trên giường đọc văn. Ôn tủ bài "Chiều Tối". Đc một lúc thì cầm Q.mobile (đt đểu ý mà) gọi về nhà cho thằng em. Dặn dò:
"Mày bỏ xem tivi lúc chiều tối đi, ra xem giúp mẹ đc gì thì giúp. Đóng cửa, dọn hàng gì đấy.."
"Ông nói ngu vờ lờ. Tôi ko đóng cửa thì ai đóng"
"A ! Thằng này bật vờ lờ. Tao gọi hội đánh chết bố mày giờ"
"Thách ^^ "
"A ! Mày đc. (Bố nó là bố mình mới căm chứ) Đợi tao về, mày chết"
(Ae mình dạo này thích coi JVervermind nên hơi bị nhiễm ^^)
8 rưỡi. Căn phòng lặng yên quá. Bên ngoài nhìn rõ có mưa rơi nhưng lại ko có tiếng động gì cả. Mình có cảm giác bất an. Mắt trái máy mấy lần.. Ko tập trung đc nữa, gấp sách vở ném qua một bên, chỉ giữ tờ giấy mà đã chép lại hoàn cảnh sáng tác để học thuộc.
Bật tivi. Định chuyển qua bóng bánh xem thế nào, thì lại thấy 1 cái phim có cảnh nóng vờ lờ, làm cho tay mình ko bấm đc ^^.
Đang trong lúc tang gia bối rối như thế thì cửa phòng bật mở (Mệ nó, quên ko đóng cửa). Một người phụ nữ bước vào. Cô mặc váy ngủ, rất là "ưa nhìn". Mình bỡ ngỡ, đứng dậy, tay cầm lăm lăm điều khiển. Cô kia tiến lại ngồi lên giường.
Vâng ! Đúng vậy, ý nghĩ đầu tiên của mình thì cho rằng đây là "gái gọi". Chứ còn ko ak? Nhưng mà trông fresh (tươi) vờ lờ. Lại còn chủ động đến thế này sao?.. "Lần đầu" của mình là thế này sao? ^^
Đang hả hê như thế nhá, thì cô ả đột ngột lên tiếng, giọng miền bắc:
"Chồng chị đâu em? Em sửa xong chưa?"
Cái đệt gì đây? Thấy mình cầm điều khiển tưởng mình là thợ sửa TV ak? Chỉ kịp:
"Ơ ơ.." thì cô ả tiếp "Em ko phải lễ tân phục vụ à?". Đến đây thì mình biết 1 là nó nhầm phòng, 2 là mình nhầm. Mình cầm chìa khóa mở cơ mà, nhấm thế đéo nào đc. Cho nên:
"Chị nhầm phòng rồi ạ"
"Ô.. Đây là phòng 3.12 ko?"
"Đây là 3.11 chị ạ. Chắc phòng chị ở bên cạnh"
"Ô thế chị xin lỗi nhá" xong, cô ả đỏ mặt đi thật nhanh khỏi phòng. Để lại đằng sau là mình, với bao nhiêu suy nghĩ vẫn còn nặng nề. Chạy ra, chốt ngay cửa lại, đề phòng trường hợp tương tự ^^.
Đến 10 rưỡi, ông già mới về. Mình quyết định ko nói gì về việc vừa xảy ra.
Một ngày "vờ lờ".. mãi mới tìm đc giấc ngủ..
Hôm sau dậy sớm hơn chút cho nó chủ động. Ông già bảo mình là ra ở xa nhà thì ko đc thụ động. Ai dè, đề thi vào chúng cái đề tài chủ động - thụ động này ^^. 2 bố con vào cái quán nước kha khá gần cổng.. Lại ngồi võng, tập quán hài vãi. Mình đang "ực" 1 lon Red Bull cho nó tỉnh táo, thì quán nó mở nhạc to đùng. Bài "đập vỡ cây đàn",cũng hay, nghe tâm trạng vờ lờ.. Đang đến đoạn "nàng đâu? nàng đâu? ..." thì 1 lũ con gái 4 đứa bước vào, gồm 3 đứa mặc quần đùi, và 1 đứa quần dài hơn 1 chút. 4 đứa ăn mặc xì-tai ngây thơ cắp túi sách vào quán, gọi cà phê. Mẹ nó, đi thi hay đi làm tiền ko biết.. À thì ra lúc mình rời quán thấy chỉ có 1 đứa "quần dài nhất" là đi thi thôi, còn mấy đứa "quần ngắn" là đi đưa. Đàn đúm!..
Ra đến cổng trường mới biết vẫn còn sớm sủa chán. Đứng chém gió với ông già một lát. Ổng nói toàn chuyện dễ nghe (chắc để cho mình bớt tâm lý). Bảo mình học năm đầu thì chưa cần phải đi làm, nhưng đc 1 t.gian vẫn phải mò việc mà làm, việc gì cũng đc, ko cần phải đc nhiều tiền, làm cho nó biết người biết việc, bớt lóng ngóng. Còn việc học ở ĐH thì bảo có gắng 1 tháng đầu xem có đủ trình ở top ko (Miền Nam mà, chưa biết trừng mình có cơ đấy, lại chọn ngành cùi nhất nữa chứ) , nếu ko đc thì chỉ cần có bằng mang về là đc. Thời gian thì có thể học võ, đọc sách, báo. "Yêu đương cũng đc, ko vấn đề gì. Kể cả quan hệ tình dục cũng thoải mái, miễn là tránh những hậu quả xấu.." (nguyên văn). Cái phắc gì đây? Hôm nay ông già chưa hết phê rượu ak? Xúi mình đi hại con nhà người ta ^^..
Nói chung là thi Văn ko có gì đột biến. Hôm nay ko có áo số 10 nữa, nhưng mặt vẫn cười nguy hiểm (mặc dù đề khó). Nhìn quanh thì thấy 4,5 đứa mặc áo cầu thủ. Chúng mày bắt chước anh à? Bố bọn học đòi.
Bà giám thị hôm nay mặc đầm, để ý mình nhiều hơn. Kệ, mình cứ chuyên tâm làm. Ko trúng tủ mới đau. Nhưng vào thơ "tình ái" vờ lờ: Vội vàng. Ờ ! Gặp Xuân Diệu "dâm đãng" thì đúng cạ rồi, chém thôi. Viết liên tục (vừa cười nữa chứ), đc kín tờ thứ 2. Nhìn ra xung quanh, chỉ có 5-6 trong 1 phòng là viết đc tờ thứ 2 các bạn ạ, còn toàn 1 tờ. Ko hiểu bọn này đc dạy môn Văn kiểu vờ lờ gì. Có đứa ko viết đc tờ thứ 2 cũng xin cho oai nữa chứ ^^. Hài vãi..
Thi xong chẳng thấy nhẹ người gì cả. Vì có nặng tí nào đâu. Đi thi như ko à. Nói đùa chứ cũng hơi lo lắng điểm giả một tí. Bây giờ cũng đang ngóng điểm đây..
Ông già vs mình đc ông cậu đón xuống Bình Phước chơi. Chỗ đấy ở phía tây Sài Gòng, gần biên giới Cam-pu-chia cơ mà. Ờ thì đi. Tây du kí !