[Truyện] THE SCIENTIST (Cập nhật chapter 1)
AnIdiot
Posts: 4Registered
THE SCIENTIST
CHAPTER 0: THOUSAND YEARS DREAM
"Hãy đến trung tâm thế giới"
Hình ảnh một ông lão râu tóc bạc phơ quen thuộc cứ loáng thoáng trong cái đầu đang căng đến từng đường tơ kẽ tóc. Một nhà khoa học rồ dại khoác chiếc áo blouse thấm đẫm mồ hôi đang vật lộn với một đám thông báo hỗn độn trên màn hình. Tấm bảng tên đề Dr. Alzam De Christopher dần co quắm lại bởi nhiệt độ chả khác gì một cái lò vi sóng.
"Chậc, vượt ngưỡng tận 2000 độ. Chỉ một chút nữa thôi mà"
"Overheat, temperature over 8000 degrees, 3 more function not work correctly."
“Nóng quá, ngón tay mình…”
“Warning! Temperature Controller has stopped”
“...”
“Error 10087! Twin-driver [Main] not found”
“Error 10089! Driver [Left] not found”
“Error 10088! Driver [Right] not found”
“Error 10196! Ultrasonic Sensor not found”
“Error 10197! Temperature Sensor not found”
“Error 10125!”
“Error 10164!“
“Error 10178!”
“Error 10116!”
“Error 10134!”
“Error 10144!”
“Error 10145!”
“Error 10199!”
“Error 10172!”
“System will shut down in less than minute”
Tiếng Beep cứ tiếp tục vang lên liên hồi. Vội vã. Như đang thi thố với cái giọng AI vô vị kia. Đôi mắt hắn dần chuyển sắc. Đôi tay gầy gộc co quắm lại.
Tai không còn nghe được, mắt chẳng thể nhìn nữa. Và rồi…
Hắn chết.
Đó là kết quả cho kẻ ngu dốt dám thách thức tự nhiên. Đến tâm Thế Giới ư? Ai mà ngờ được lại có kẻ ngu dốt đến vậy? Hắn và cả cái gia tộc ngu ngốc của hắn. Bỏ ra hàng trăm năm chỉ để thực hiện một cái ảo tưởng hảo huyền của một kẻ đã chết từ “năm thìn bão lụt” nào đấy.
Thật không thể tin được. Cái đầu ngu ngốc ấy lại có thể nghĩ như thế vào những giây phút cuối đời.
Cái giây phút ấy, cái giây phút hắn trút hơi thở cuối cùng ấy.
“Eureka!”
“Nè nè, cậu gì ơi”
“Hả? cảm giác này….”
“Cuối cùng cũng làm được rồi nhỉ! Giỏi thật đấy!”
“Giọng nói này…”
“Hãy nhận lấy phần thưởng vì sự cố gắng nhé, chàng trai!”
“LIARRR!”
Hắn bật dậy. Đẫm mồ hôi. Vẫn là chiếc bàn phím ảo quen thuộc.
“Ngài cần gì, Dr Alzam?”
Giọng nói sắc lạnh vang lên. Liar. Một AI được lập trình nhằm hỗ trợ hắn trong việc thao tác và sử dụng mấy cái thứ phát minh điên rồ do hắn và gia tộc ngu ngốc kia tạo ra.
“Khoan đã… Rõ ràng mình đang... “
Hắn chợt giật bắn người.
“Liar, Mở cửa sổ giám sát hành trình”
“Accept, cửa sổ giám sát hành trình đã được mở”
Hắn khẽ tựa người vào ghế. Một cái khung lớn cong 120 độ, hiển thị rất nhiều màu sắc hiện ra trước mặt hắn. Rừng. Núi. Mây. Trời.
Và trên hết là…
“Một vành đai?”
Khung cảnh choáng ngợp, hùng vĩ chưa từng thấy hiện ra đẹp ngỡ ngàng trước mặt nhà khoa học ngu ngốc. Một đồng cỏ xanh ngát dài độ vài hecta, bị cắt một đường dài tít mù khơi bởi một con sông nhỏ. Điểm trên đó là vài loài thực vật giống hoa nhưng lại phản xạ rất nhiều ánh sáng tựa như được làm từ thủy tinh với rất nhiều màu sắc. Và thứ ấn tượng nhất đang hút hồn hắn. Một chuỗi các vệt sáng cắt ngang bầu trời đêm xanh ngắt đầy sao trơi. Một vành đai hành tinh có thể trông thấy dưới bầu khí quyển.
“Đây là đâu?”
Hắn ngơ ngác nhìn rồi như người mất hồn toang mở đai an toàn đang siết trên ngực hắn.
“Khoan đã…”
Hắn chợt bừng tỉnh.
“Nơi đây không phải hành tinh mà mình từng sống. Tuy có vẻ là một nơi phù hợp cho sự sống, thậm chí với điều kiện như vậy thì một nền văn minh tồn tại ở đây là hoàn toàn có thể.”
Hắn bắt đầu lầm bầm.
“Trước tiên cần xác định khí quyển ở đây có phù hợp cho con người không đã. Liar, lấy mẫu không khí và bắt đầu kiểm tra”
“Accept, đã lấy mẫu không khí số hiệu 003471, đang thực hiện phân tích dữ liệu tại khoang thí nghiệm dã chiến số 3”
Cỗ máy đồ sộ cao gần 45 feet bắt đầu chuyển động. Một cục sắt điên rồ với thiết kế dựa trên một con kiến kéo theo hai toa như tàu lửa được trang bị hệ thống chuyển động trông như là bánh lốp nhưng hoàn toàn bằng kim loại. Cái thiết kế điên khùng này hoàn toàn không thể giảm sốc được nhưng ít nhất nó lại là thứ hiệu quả để di chuyển trong môi trường mà nhiệt độ tính bằng 4 chữ số.
Trong lúc Liar đang tiến hành phân tích, hắn thản nhiên lôi trong hộc bàn một quyển sách tựa đề “Xuyên không đến dị giới, liệu tôi sẽ có một cô vợ Elf?”, rồi đọc như thể đang ở nhà vậy.
Thảnh thơi là thế.
Nhưng hắn nào có ngờ, rất nhiều rắc rối đang vẫy gọi hắn ở phía trước.
Bản hợp xướng về một nhà khoa học được mời đến dị giới ăn bánh uống trà xin được phép….
Bắt đầu!
Hình ảnh một ông lão râu tóc bạc phơ quen thuộc cứ loáng thoáng trong cái đầu đang căng đến từng đường tơ kẽ tóc. Một nhà khoa học rồ dại khoác chiếc áo blouse thấm đẫm mồ hôi đang vật lộn với một đám thông báo hỗn độn trên màn hình. Tấm bảng tên đề Dr. Alzam De Christopher dần co quắm lại bởi nhiệt độ chả khác gì một cái lò vi sóng.
"Chậc, vượt ngưỡng tận 2000 độ. Chỉ một chút nữa thôi mà"
"Overheat, temperature over 8000 degrees, 3 more function not work correctly."
“Nóng quá, ngón tay mình…”
“Warning! Temperature Controller has stopped”
“...”
“Error 10087! Twin-driver [Main] not found”
“Error 10089! Driver [Left] not found”
“Error 10088! Driver [Right] not found”
“Error 10196! Ultrasonic Sensor not found”
“Error 10197! Temperature Sensor not found”
“Error 10125!”
“Error 10164!“
“Error 10178!”
“Error 10116!”
“Error 10134!”
“Error 10144!”
“Error 10145!”
“Error 10199!”
“Error 10172!”
“System will shut down in less than minute”
Tiếng Beep cứ tiếp tục vang lên liên hồi. Vội vã. Như đang thi thố với cái giọng AI vô vị kia. Đôi mắt hắn dần chuyển sắc. Đôi tay gầy gộc co quắm lại.
Tai không còn nghe được, mắt chẳng thể nhìn nữa. Và rồi…
Hắn chết.
Đó là kết quả cho kẻ ngu dốt dám thách thức tự nhiên. Đến tâm Thế Giới ư? Ai mà ngờ được lại có kẻ ngu dốt đến vậy? Hắn và cả cái gia tộc ngu ngốc của hắn. Bỏ ra hàng trăm năm chỉ để thực hiện một cái ảo tưởng hảo huyền của một kẻ đã chết từ “năm thìn bão lụt” nào đấy.
Thật không thể tin được. Cái đầu ngu ngốc ấy lại có thể nghĩ như thế vào những giây phút cuối đời.
Cái giây phút ấy, cái giây phút hắn trút hơi thở cuối cùng ấy.
“Eureka!”
“Nè nè, cậu gì ơi”
“Hả? cảm giác này….”
“Cuối cùng cũng làm được rồi nhỉ! Giỏi thật đấy!”
“Giọng nói này…”
“Hãy nhận lấy phần thưởng vì sự cố gắng nhé, chàng trai!”
“LIARRR!”
Hắn bật dậy. Đẫm mồ hôi. Vẫn là chiếc bàn phím ảo quen thuộc.
“Ngài cần gì, Dr Alzam?”
Giọng nói sắc lạnh vang lên. Liar. Một AI được lập trình nhằm hỗ trợ hắn trong việc thao tác và sử dụng mấy cái thứ phát minh điên rồ do hắn và gia tộc ngu ngốc kia tạo ra.
“Khoan đã… Rõ ràng mình đang... “
Hắn chợt giật bắn người.
“Liar, Mở cửa sổ giám sát hành trình”
“Accept, cửa sổ giám sát hành trình đã được mở”
Hắn khẽ tựa người vào ghế. Một cái khung lớn cong 120 độ, hiển thị rất nhiều màu sắc hiện ra trước mặt hắn. Rừng. Núi. Mây. Trời.
Và trên hết là…
“Một vành đai?”
Khung cảnh choáng ngợp, hùng vĩ chưa từng thấy hiện ra đẹp ngỡ ngàng trước mặt nhà khoa học ngu ngốc. Một đồng cỏ xanh ngát dài độ vài hecta, bị cắt một đường dài tít mù khơi bởi một con sông nhỏ. Điểm trên đó là vài loài thực vật giống hoa nhưng lại phản xạ rất nhiều ánh sáng tựa như được làm từ thủy tinh với rất nhiều màu sắc. Và thứ ấn tượng nhất đang hút hồn hắn. Một chuỗi các vệt sáng cắt ngang bầu trời đêm xanh ngắt đầy sao trơi. Một vành đai hành tinh có thể trông thấy dưới bầu khí quyển.
“Đây là đâu?”
Hắn ngơ ngác nhìn rồi như người mất hồn toang mở đai an toàn đang siết trên ngực hắn.
“Khoan đã…”
Hắn chợt bừng tỉnh.
“Nơi đây không phải hành tinh mà mình từng sống. Tuy có vẻ là một nơi phù hợp cho sự sống, thậm chí với điều kiện như vậy thì một nền văn minh tồn tại ở đây là hoàn toàn có thể.”
Hắn bắt đầu lầm bầm.
“Trước tiên cần xác định khí quyển ở đây có phù hợp cho con người không đã. Liar, lấy mẫu không khí và bắt đầu kiểm tra”
“Accept, đã lấy mẫu không khí số hiệu 003471, đang thực hiện phân tích dữ liệu tại khoang thí nghiệm dã chiến số 3”
Cỗ máy đồ sộ cao gần 45 feet bắt đầu chuyển động. Một cục sắt điên rồ với thiết kế dựa trên một con kiến kéo theo hai toa như tàu lửa được trang bị hệ thống chuyển động trông như là bánh lốp nhưng hoàn toàn bằng kim loại. Cái thiết kế điên khùng này hoàn toàn không thể giảm sốc được nhưng ít nhất nó lại là thứ hiệu quả để di chuyển trong môi trường mà nhiệt độ tính bằng 4 chữ số.
Trong lúc Liar đang tiến hành phân tích, hắn thản nhiên lôi trong hộc bàn một quyển sách tựa đề “Xuyên không đến dị giới, liệu tôi sẽ có một cô vợ Elf?”, rồi đọc như thể đang ở nhà vậy.
Thảnh thơi là thế.
Nhưng hắn nào có ngờ, rất nhiều rắc rối đang vẫy gọi hắn ở phía trước.
Bản hợp xướng về một nhà khoa học được mời đến dị giới ăn bánh uống trà xin được phép….
Bắt đầu!
Chapter 1: The Scientist’s initiation
"Tôi đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Làn da mịn màng trắng như tuyết, điểm trên đó là đôi mắt xanh tựa như hai viên ngọc. Đôi tai nhọn dài lấp ló sau mái tóc bạch kim óng ánh, Elia-chan thật sự là quá dễ thương mà. Nhưng... Quan trọng hơn cả chính là… Cái đó… F-CUP!?"
Đã hai ngày kể từ khi hắn đặt chân đến thế giới mới. Hắn vẫn cứ ì ra đó mà đọc sách. Thi thoảng lại thu thập bừa vài mẫu vật nào đấy rồi tiến hành phân tích.
"Hmmm… cũng đã 53 giờ 40 phút kể từ thời điểm đó à"
Hắn khẽ xếp quyển sách đang đọc lại, không quên liếc nhìn và ghi nhớ số trang.
"Liar, mở giao diện khoang thí nghiệm dã chiến số 3"
"Chấp nhận, giao diện khoang thí nghiệm dã chiến số 3 đã mở, mời thao tác thông qua cửa sổ chính"
Một loạt các khung chữ nhật đủ kích cỡ bỗng hiện ra trước mặt hắn, cơ mang nào là thông tin rồi mấy con số lít chít, chằng chịt xếp chồng lên nhau. Hắn thoăn thoắt lướt hai bàn tay. Chạm. Vuốt. Lại chạm. Đôi mắt đảo liên hồi, hắn cố thu thập hết mớ thông tin hiện ra trước mặt.
"Liar, khởi động kính hiển vi phân cực và tất cả các thiết bị đo"
"Chấp nhận, đã khởi động kính hiển vi phân cực và các thiết bị đo tại khoang thí nghiệm dã chiến số 3"
Hắn chăm chú nhìn vào một cái khung nhỏ tầm 6 inch. Không hề chớp mắt lấy một cái.
"Eureka!"
Khẽ nhếch miệng cười khoái chí. Tay loay hoay copy các con số rồi lưu vào một file note.
Thì ra hắn đã dành trọn hai ngày nay để quan sát mẫu dưỡng khí thu được. Bên trong đó rõ ràng là các phân tử khí quen thuộc cùng nồng độ lý tưởng cho sự sống mà không hề có chút tạp chất nào. Tuy nhiên thứ làm hắn khoái chí chính là một loại hạt chỉ có thể nhìn thấy qua kính hiển vi phân cực. Một loại hạt đẹp đến lạ kỳ.
"Không độc, không có khối lượng, liên tục biến đổi, luôn luôn chuyển động… Một thứ thật thú vị, không biết nó là cái gì nhỉ?"
Hắn cười thích chí trong khi nhìn lom lom vào cái màn ảnh 6 inch trông gớm chết đi được. Thật sự thì đây có lẽ là lần đầu tiên hắn thật sự hứng thú về một thứ gì đó. Christopher De Alzam. Đơn giản chỉ là một tên lập dị, dành cả đời chỉ để hoàn thành cái bài tập đào đất. Và giờ, bài tập đã nộp, hắn đã được giải phóng, một kì nghỉ hè dài tại dị giới.
"Cảnh báo! Phát hiện 5 dấu hiệu sự sống đang di chuyển cách "Cứ điểm" khoảng 0,75 dặm. Tạm thời xác định là 5 sinh vật đa bào, 4 thuộc họ bò sát chưa xác định và 1 loài linh trưởng chưa xác định"
*(0,75 dặm tương đương khoảng 1.207008km)
"Sinh vật sống? Người ngoài hành tinh à?"
Hắn quay sang phải để liếc nhìn một hình ảnh hiển thị hình tròn bên trên có một chấm vàng vuông và năm chấm màu đỏ. Đôi mắt thiếu sức sống được tô điểm bằng vết thâm quầng tím tái nheo lại.
GRÀO!
Một tiếng gầm từ xa xa vọng lại. Không cần nói cũng thừa biết là một con quái vật nào đấy đang gầm lên hăm dọa kẻ “thuộc họ linh trưởng lạ mặt” kia rồi.
“Cảnh báo! phát hiện 5 dấu hiệu sự sống tiếp cận ""Cứ điểm""”
“Liar, bật cảm biến chuyển động theo dõi”
Hắn ra hiệu lệnh.
Trong khi đó ở bên ngoài.
"مدد"
Một con bé, tầm 10 tuổi? mặc một bộ váy trắng tinh khôi ngắn trên gối tầm 3 inch. Đang bị bốn con bò sát trông giống như rồng Komodo nhưng to khủng khiếp. Mỗi con dài ít nhất cũng phải 10 feet, với 4 cái răng nhọn hoắc kèm ánh mắt sắc lẻm như muốn ăn tươi nuốt sống con bé. *(10 feet khoảng hơn 3 mét)
"مدد"
Con bé sử dụng một ngôn ngữ kỳ lạ mà hắn chưa từng nghe.
“Cảnh báo, Toa số 2 đang bị tấn công, dự tính thiệt hại: không đáng kể”
Tên Alzam giật bắn người. Vội nhìn sang màn hình hiển thị. Bốn con thằn lằn to đã đuổi con bé đến gần hắn.
“Liar, chuyển sang chế độ điều khiển bán tự động”
“Chấp nhận, đã điều chỉnh sang chế độ điều khiển bán tự động”
Cỗ máy khổng lồ bắt đầu chuyển động. Tiếng động cơ rồ rồ. Sáu chiếc chân bắt đầu di chuyển chậm rãi. Từ từ tiến về phía cô bé elf và mấy con thằn lằn
“سر چیونٹی۔"
Con bé elf chạy về phía cỗ máy. Earth Digger. Là cái tên mà hắn và cái gia tộc đó đặt cho nó. Một con kiến bằng kim loại màu xám bạc.
“Liar, hỗ trợ ngắm, mục tiêu: 4 sinh vật bò sát, trang bị: máy khoan đá số 1”
“Chấp nhận, đang tính toán quỹ đạo mục tiêu di động… hoàn tất! đã khóa mục tiêu, máy khoan đất số 1 đã khởi động, mô men xoắn cực đại, tốc độ 2000 vòng một phút, sẵn sàng phá hủy mục tiêu, độ chính xác ước tính: 90%”
“Tốt, tiến hành phá hủy mục tiêu”
Con kiến bắt đầu giơ một chân trước lên. Trên Đầu chân có một mũi khoan đang xoáy tạo ra âm thanh điếc cả tai. Nó nhanh chóng dập mạnh mũi khoan xuống bốn lần với tốc độ kinh hồn giống như một chiếc máy khâu công nghiệp đang dập kim khâu vậy.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Máu văng tung tóe.
“Báo cáo, đã phá hủy mục tiêu, đang về chế độ tạm nghỉ và bắt đầu tiến trình hạ nhiệt động cơ.”
Bốn con thằn lằn trong chốc lát đã thành bốn bãi thịt đỏ tươi. Con bé Elf kinh hãi vấp ngã ở bãi cỏ gần đó.
“Giờ thì… Chắc phải xuống đó thôi…”
Hắn lắc cái cổ nghe rốp rốp. Bước xuống ghế. Cái thân còi ngồi lâu trở nên cứng đờ. Hắn lê bước đến phía cửa ra.
“Liar, đưa tôi hộp dụng cụ và đồ bảo hộ.”
“Chấp nhận”
Một bộ đồ trông giống thợ trong hầm mỏ màu Xám được gia công vài bộ phần bằng cao su từ trên trần buồng điều khiển rơi xuống, kèm theo đó là một cái hộp dụng cụ trông có vẻ được làm từ vải được gia cố phần trên bằng kim loại và phía dưới là cặp dây đeo để đeo lên lưng.
Hắn chậm rãi mặc bộ đồ bảo hộ vào.
“Liar, mở thang máy dẫn ra ngoài”
“Chấp nhận, thang máy dẫn ra bên ngoài đã được kích hoạt”
Hắn mở cửa. bên trong là một cái ống, sau khi bước vào cái ống liền trượt thẳng xuống và đưa hắn ra bên ngoài. Một bầu không khí trong sạch đến lạ xộc thẳng vào mũi nhà khoa học.
“Không khí thật không thể tin được”
Hắn bất giác thốt lên.
Cô bé Elf bấy giờ vẫn đang mơ hồ tỉnh dậy sau cú ngã.
Hắn bước xuống. Tiến đến gần cô bé.
Đến gần thì thật sự phải ngỡ ngàng. Một cô bé nhỏ nhắn, xinh như mấy cô trong ảnh trên mạng xã hội được make up và chỉnh ảnh kỹ càng. Đôi mắt xanh ngọc, đôi môi hồng bóng nhẹ tự nhiên, mái tóc trắng bạc ánh kim dài nom mềm như kẹo bông mà lại mượt tựa lụa cao cấp. Thật khó tin một người như vậy có tồn tại. Trông xa thì có vẻ giống một cô bé 10 tuổi nhưng nhìn gần thì nhìn lại giống một cô gái đã trưởng thành với thân hình nhỏ nhắn hơn.
“Em không sao chứ”
Hắn hỏi với vẻ lúng túng tặng kèm vài động tác múa may loạn xạ.
Cô gái. Ờ có vẻ tôi nên gọi là cô gái thì thích hợp hơn là con bé. Tỏ vẻ lúng túng. Tên Alzam bỗng khuỵu gối rồi cúi xuống, lấy ra một cái hộp trắng. Thì ra cô Elf bị một vết trầy ở gối. Hắn lấy trong cái hộp ra mấy cái lọ.
“Đừng lo, anh chỉ sơ cứu thôi”
Hắn nhanh tay đổ lọ nước cất lên vết thương để rửa sạch, sau đó hắn dùng một lọ thuốc mỡ còn lại để thoa lên vết thương, sau cùng là dùng một miếng gạc để băng lại. Cô gái Elf kia vẫn cứ để yên vậy cho hắn làm, dù mặt cổ có chút “hồng hào” hơn.
“میں اتفاق کرتا ہوں"
Cô gái nói với vẻ kính trọng.
Mặc dù hắn nghe chẳng hiểu gì nhưng nhìn điệu bộ có vẻ là “cảm ơn”, nên hắn cứ thế mà cười phì đáp lại. Cô gái thấy vậy cũng nở nụ cười rạng rỡ.
“Alzam”
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào mình. Đoạn, quay ngón tay chỉ về phía cô gái.
“Còn em?”
“ایلنا"
"E… hả?”
“E-le-na”
“À là Elena hả?”
Hắn hỏi lại dù biết cô gái cũng chẳng hiểu gì.
“Elena”
Cô elf đưa tay lên ngực, rồi lại chỉ về phía hắn.
“Alzama?”
“Ừ”
Hắn miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy…”
Chưa kịp nói dứt lời. Cô gái Elf với gương mặt vô cùng rạng rỡ. Bất thình lình chộp lấy tay hắn rồi lôi hắn đi. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của một cô gái xinh xắn như thế, ai mà nỡ buông cơ chứ. Cứ thế mà để cho cô ấy dắt đi. Không chừng lại còn có thể tìm hiểu về văn hóa nơi này - hắn nghĩ thầm.
Khoảng 1 giờ 35 phút sau đó.
Với vận tốc khoảng 3,5 dặm một giờ. Hắn đã được đưa đến một ngôi làng rất đậm chất “thần thoại”. Một ngôi làng, được bao quanh bởi rừng rậm hoang sơ, bên trong có những ngôi nhà bằng gỗ được xây dưới những gốc cây có mặt và tay… giống như những con ma cây vậy. Ở giữa làng có một cái gì đó trông khá giống một cái giếng nước bị bao phủ bởi dây leo. Người trong làng, theo quan sát của hắn thì suốt nãy giờ hắn hoàn toàn không thấy ai trông có vẻ là ”người trưởng thành” cả. Bộ mặt “không thể không tò mò” cứ thế mà hiện lên kèm với vẻ thích chí, mặc cho cô elf kia muốn dẫn đi đâu thì dẫn.
*(3,5 dặm/giờ là 3,5 mph tương đương khoảng 5,6 km/giờ)
Vượt qua khoảng độ tám căn nhà, và rất nhiều ánh mắt ngờ vực hình viên đạn. Cuối cùng hắn được đưa đến một gốc cây rất to, bên dưới là một căn nhà như bao căn khác trong ngôi làng. Cô gái nói chuyện gì đó với cái cây làm nó rất ngạc nhiên. Cái nhánh cây dài chừng tám feet có ba nhánh nhỏ trên "đọt" thòng xuống, có vẻ là tay của cái "cây" kia. Nó đưa lên đầu cô gái rồi lại sang tên Alzam đang thích thú nhìn lũ trẻ sử dụng cái giếng ở giữa làng. Nói về cái giếng, thứ khiến hắn vô cùng ngạc nhiên là nước trong giếng óng ánh như ánh trăng vậy, bọn trẻ chẳng cần múc nước nó cứ tự chảy ra từ mấy nhánh cây leo quấn quanh giếng rồi vào thùng nước. Thật thú vị.
Xong, cô gái lại dẫn hắn đi đến gặp vài người nữa, nhưng hắn cũng chả hiểu họ nói gì. Dựa trên biểu hiện thì có lẽ là giới thiệu ân nhân rồi nhờ chuẩn bị gì đó. Đêm đến, ánh trăng trắng ngà phủ khắp ngôi làng elf. Cả làng tổ chức một buổi tiệc vô cùng đặc biệt với cơ mang nào là thức ăn. Tuy nhiên, hầu hết đều là bánh, mứt và trái cây.
"Có vẻ đây là tiệc mừng cô gái kia về nhỉ? Mà elf không ăn thịt cũng kha khá giống trong mấy bộ tiểu thuyết nhỉ…"
Cô gái kia vẫn không rời hắn nửa bước, trong khi hắn vẫn cặm cụi ghi chú lại các đặc điểm văn hoá nơi đây mà hắn quan sát được. Qua quan sát, ngoài việc mọi người đang rất vui trong buổi tiệc như tám năm rồi mới có tiệc vậy. Thì… điều bất thường đầu tiên hắn thấy có vẻ là tỉ lệ người lớn và trẻ em rất lạ, cứ khoảng 26 trẻ em thì mới có một người lớn trong khi dân số có vẻ rơi vào khoảng 500-600 cá thể. Thậm chí không hề có một người già hay quá tuổi lao động nào. Theo các thuyết giả định thì elf vẫn có tuổi tác, vẫn lớn lên dù thời gian khá dài thì việc này thật sự làm Hắn ta tò mò.
Đêm muộn.
Nhiệt độ dần hạ xuống. Các hạt sương long lanh khẽ “đông” lại trên những tán lá, rồi dịu dàng hắt chút ánh sáng lấp lánh tô điểm cho cảnh đêm càng thêm huyền ảo. Mọi người đã bắt đầu về nhà, còn cô gái thì dẫn hắn vào ngôi nhà dưới cái cây ban sáng. Hắn vẫn cứ ngoan ngoãn đi theo. Nội thất bên trong căn nhà khá đơn giản, giống như là một nơi để thờ tự hơn là một căn hộ. Chính giữa là một cái bàn lớn được lót vải trắng, ngay phía sau là một cái tủ cao ngang hông bên trên có để một đĩa trái cây, hai cây nến xanh lục và một cái "chén thánh" bằng vàng có hoạ tiết vô cùng tinh xảo.
Cô gái elf tiến đến chỗ cái chén, bắt đầu khấn cái gì đó. Tên Alzam thấy thế cũng làm theo nhưng hắn chả khấn gì cả, chỉ khẽ liếc nhìn hoa văn và đá quý vô cùng tinh xảo mà lạ mắt trên cái chén thánh. Bỗng dưng…
"Sao… Sao buồn ngủ…"
Chưa kịp dứt lời hắn đã khuỵu xuống rồi ngất đi. Trước đó hắn cũng kịp thấy cô elf ngã xuống. Cả hai nằm cạnh nhau trên sàn nhà. Từ cái chén thánh, một linh hồn màu xanh to lớn xuất hiện. Mang hình thù một cô gái vô cùng xinh đẹp, nó dịu dàng bế hai sinh vật đang nằm dưới sàn kia lên cái bàn ở giữa. Nó cẩn thận đặt họ cạnh nhau thật sát nhưng không để bất kỳ bộ phận nào đè lên người còn lại. Và rồi, nó mỉm cười. Một nụ cười như thiên thần, rồi lại lặng lẽ biến mất vào không gian để lại vô vàn các hạt lấp lánh màu xanh lá đang từ từ rơi xuống sàn.
"Sáng rồi à?"
"Vâng!"
"Mình mệt quá hay sao nhỉ? Chắc không thức đọc light novel nữa"
"Vâng! Anh nên giữ sức khỏe"
"Ừ, đúng là nê… HẢ?"
Hắn giật bắn người. Cô gái elf hôm qua lại hoàn toàn nói được ngôn ngữ mà hắn hiểu, vô cùng lưu loát.
"Từ khi nào mà…"
"Ưm… Hôm qua ạ"
"Chỉ cần thế là (nói) được rồi hả?"
"Vâng"
Cô gái cười tươi.
"Vậy cùng giới thiệu lần nữa nha, em là Elena Mika Lala Lala Malania"
"Ừ anh là Alzam D.Christoper"
"Vâng, anh Chris từ nay xin hãy chiếu cố em nha"
Elena khẽ cúi người.
"À… Ừ…"
Alzam tỏ vẻ khó hiểu, còn Elena thì cứ vậy mà cười thật tươi rồi đứng dậy.
"Để em đưa anh đi tham quan làng nha"
Cô chìa tay ra. Hắn nhìn cô chăm chú.
"Hình như em lớn hơn hôm qua nhỉ?"
Nói rồi hắn đưa tay nắm lấy tay Elena rồi đứng dậy.
Thật vậy, hôm qua Elena chỉ cao chưa đến ngực hắn nhưng hôm lại cô đã đứng ngang vai. Gương mặt cũng chững chạc hơn đôi chút trông giống một cô gái đến tuổi cặp kê.
"Vâng, hôm qua em đã làm "Lễ trưởng thành" rồi nên cơ thể em đã phát triển lên… một chút..."
Elena đỏ mặt.
"Anh hiểu rồi. Vậy thì đi thôi, tham quan làng ý!"
Alzam đề nghị, gương mặt hắn hứng khởi thấy rõ. Hôm qua, do khác biệt ngôn ngữ mà thông tin có được vô cùng hạn chế, nhưng đã khác bằng cách nào đó hắn đã có thể hiểu được những gì Elena nói.
"Vâng!"
Elena đáp lại với nụ cười thật tươi. "Tươi" như cái tương lai mà Alzam mường tượng về kế hoạch khám phá văn hoá nơi dị giới này. Gương mặt Elena lúc đó thật sự tuyệt mỹ, thời khắc đó dường như nó còn tỏa sáng. Nhưng, tên Alzam lại bỏ qua nó hắn chỉ đang mải mê suy nghĩ về những thứ thú vị mà hắn sắp được khám phá.
Cả hai cùng bước xuống cái bàn mà tối hôm trước họ được đặt lên. Hắn cũng chẳng để ý tại sao lại ở trên đó. Chậm rãi, hai người tiến ra cửa. Ánh sáng tràn vào. Lóa mắt. Khung cảnh ngôi làng vào buổi sáng ban mai dần hiện ra trước mắt họ. Nó vẫn cứ lộng lẫy mà hoang sơ như thế. Có vẻ dân làng không thường dậy sớm, hiện nắng đã lên khắp nẻo nhưng người dân trong làng thì vẫn chưa thấy ai.
Hắn đưa tay lên trán dụi mắt.
“Ấy! Cái…”
Bừng tỉnh. Trên ngón áp út của hắn từ bao giờ lại có một chiếc nhẫn bằng một loại kim loại gì đó màu bạc nhưng óng ánh tựa cầu vồng. Bên trên được đính một viên đá màu xanh lá, được chế tác vô cùng tinh xảo cùng hoa văn hình dây leo tinh tế.
“Anh có sao không? Mặt anh bị trầy rồi…”
Elena lo lắng nhìn Alzam, đồng thời đưa tay lên khẽ chạm vào vết trầy trên mặt hắn. Lúc này hắn lại giật bắn người chộp lấy tay Elena.
“Elena, chiếc nhẫn này… Em có thể giải thích cho anh không?”
“A~ Nhẫn đính hôn đó anh”
“Đính hôn?”
“Hôm qua em và anh đã cùng nhau làm lễ trưởng thành cho em đó…”
Hắn chợt nhớ lại hôm qua hắn và Elena đã làm gì đó ở trong căn phòng đó, và rồi hắn rõ ràng đã ngã xuống đất nhưng hôm nay hắn lại tỉnh dậy trên cái bàn lớn kia.
“...Khi một tinh linh tìm thấy… một nửa của đời mình… Thì khi đó bọn em sẽ được thần linh công nhận là người trưởng thành trong một buổi lễ “cưới” với người đó đó ạ...”
“Thì ra là có phong tục như thế… Mà khoan… Hả?”
“Vâng! Em… Em đã... yêu anh rồi ạ, anh Alzam De Christopher”
Vào giây phút đó. Cả không gian dường như dừng lại. Cả hai chẳng thể nói thêm lời nào. Elena vẫn nở nụ cười trên môi. Còn Alzam chỉ biết chết lặng nhìn Elena. Một cơn gió hồn nhiên thổi qua đôi trẻ, nhẹ tung chiếc lá vàng lên bầu trời xanh ngắt nơi dị giới.
Đã hai ngày kể từ khi hắn đặt chân đến thế giới mới. Hắn vẫn cứ ì ra đó mà đọc sách. Thi thoảng lại thu thập bừa vài mẫu vật nào đấy rồi tiến hành phân tích.
"Hmmm… cũng đã 53 giờ 40 phút kể từ thời điểm đó à"
Hắn khẽ xếp quyển sách đang đọc lại, không quên liếc nhìn và ghi nhớ số trang.
"Liar, mở giao diện khoang thí nghiệm dã chiến số 3"
"Chấp nhận, giao diện khoang thí nghiệm dã chiến số 3 đã mở, mời thao tác thông qua cửa sổ chính"
Một loạt các khung chữ nhật đủ kích cỡ bỗng hiện ra trước mặt hắn, cơ mang nào là thông tin rồi mấy con số lít chít, chằng chịt xếp chồng lên nhau. Hắn thoăn thoắt lướt hai bàn tay. Chạm. Vuốt. Lại chạm. Đôi mắt đảo liên hồi, hắn cố thu thập hết mớ thông tin hiện ra trước mặt.
"Liar, khởi động kính hiển vi phân cực và tất cả các thiết bị đo"
"Chấp nhận, đã khởi động kính hiển vi phân cực và các thiết bị đo tại khoang thí nghiệm dã chiến số 3"
Hắn chăm chú nhìn vào một cái khung nhỏ tầm 6 inch. Không hề chớp mắt lấy một cái.
"Eureka!"
Khẽ nhếch miệng cười khoái chí. Tay loay hoay copy các con số rồi lưu vào một file note.
Thì ra hắn đã dành trọn hai ngày nay để quan sát mẫu dưỡng khí thu được. Bên trong đó rõ ràng là các phân tử khí quen thuộc cùng nồng độ lý tưởng cho sự sống mà không hề có chút tạp chất nào. Tuy nhiên thứ làm hắn khoái chí chính là một loại hạt chỉ có thể nhìn thấy qua kính hiển vi phân cực. Một loại hạt đẹp đến lạ kỳ.
"Không độc, không có khối lượng, liên tục biến đổi, luôn luôn chuyển động… Một thứ thật thú vị, không biết nó là cái gì nhỉ?"
Hắn cười thích chí trong khi nhìn lom lom vào cái màn ảnh 6 inch trông gớm chết đi được. Thật sự thì đây có lẽ là lần đầu tiên hắn thật sự hứng thú về một thứ gì đó. Christopher De Alzam. Đơn giản chỉ là một tên lập dị, dành cả đời chỉ để hoàn thành cái bài tập đào đất. Và giờ, bài tập đã nộp, hắn đã được giải phóng, một kì nghỉ hè dài tại dị giới.
"Cảnh báo! Phát hiện 5 dấu hiệu sự sống đang di chuyển cách "Cứ điểm" khoảng 0,75 dặm. Tạm thời xác định là 5 sinh vật đa bào, 4 thuộc họ bò sát chưa xác định và 1 loài linh trưởng chưa xác định"
*(0,75 dặm tương đương khoảng 1.207008km)
"Sinh vật sống? Người ngoài hành tinh à?"
Hắn quay sang phải để liếc nhìn một hình ảnh hiển thị hình tròn bên trên có một chấm vàng vuông và năm chấm màu đỏ. Đôi mắt thiếu sức sống được tô điểm bằng vết thâm quầng tím tái nheo lại.
GRÀO!
Một tiếng gầm từ xa xa vọng lại. Không cần nói cũng thừa biết là một con quái vật nào đấy đang gầm lên hăm dọa kẻ “thuộc họ linh trưởng lạ mặt” kia rồi.
“Cảnh báo! phát hiện 5 dấu hiệu sự sống tiếp cận ""Cứ điểm""”
“Liar, bật cảm biến chuyển động theo dõi”
Hắn ra hiệu lệnh.
Trong khi đó ở bên ngoài.
"مدد"
Một con bé, tầm 10 tuổi? mặc một bộ váy trắng tinh khôi ngắn trên gối tầm 3 inch. Đang bị bốn con bò sát trông giống như rồng Komodo nhưng to khủng khiếp. Mỗi con dài ít nhất cũng phải 10 feet, với 4 cái răng nhọn hoắc kèm ánh mắt sắc lẻm như muốn ăn tươi nuốt sống con bé. *(10 feet khoảng hơn 3 mét)
"مدد"
Con bé sử dụng một ngôn ngữ kỳ lạ mà hắn chưa từng nghe.
“Cảnh báo, Toa số 2 đang bị tấn công, dự tính thiệt hại: không đáng kể”
Tên Alzam giật bắn người. Vội nhìn sang màn hình hiển thị. Bốn con thằn lằn to đã đuổi con bé đến gần hắn.
“Liar, chuyển sang chế độ điều khiển bán tự động”
“Chấp nhận, đã điều chỉnh sang chế độ điều khiển bán tự động”
Cỗ máy khổng lồ bắt đầu chuyển động. Tiếng động cơ rồ rồ. Sáu chiếc chân bắt đầu di chuyển chậm rãi. Từ từ tiến về phía cô bé elf và mấy con thằn lằn
“سر چیونٹی۔"
Con bé elf chạy về phía cỗ máy. Earth Digger. Là cái tên mà hắn và cái gia tộc đó đặt cho nó. Một con kiến bằng kim loại màu xám bạc.
“Liar, hỗ trợ ngắm, mục tiêu: 4 sinh vật bò sát, trang bị: máy khoan đá số 1”
“Chấp nhận, đang tính toán quỹ đạo mục tiêu di động… hoàn tất! đã khóa mục tiêu, máy khoan đất số 1 đã khởi động, mô men xoắn cực đại, tốc độ 2000 vòng một phút, sẵn sàng phá hủy mục tiêu, độ chính xác ước tính: 90%”
“Tốt, tiến hành phá hủy mục tiêu”
Con kiến bắt đầu giơ một chân trước lên. Trên Đầu chân có một mũi khoan đang xoáy tạo ra âm thanh điếc cả tai. Nó nhanh chóng dập mạnh mũi khoan xuống bốn lần với tốc độ kinh hồn giống như một chiếc máy khâu công nghiệp đang dập kim khâu vậy.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Máu văng tung tóe.
“Báo cáo, đã phá hủy mục tiêu, đang về chế độ tạm nghỉ và bắt đầu tiến trình hạ nhiệt động cơ.”
Bốn con thằn lằn trong chốc lát đã thành bốn bãi thịt đỏ tươi. Con bé Elf kinh hãi vấp ngã ở bãi cỏ gần đó.
“Giờ thì… Chắc phải xuống đó thôi…”
Hắn lắc cái cổ nghe rốp rốp. Bước xuống ghế. Cái thân còi ngồi lâu trở nên cứng đờ. Hắn lê bước đến phía cửa ra.
“Liar, đưa tôi hộp dụng cụ và đồ bảo hộ.”
“Chấp nhận”
Một bộ đồ trông giống thợ trong hầm mỏ màu Xám được gia công vài bộ phần bằng cao su từ trên trần buồng điều khiển rơi xuống, kèm theo đó là một cái hộp dụng cụ trông có vẻ được làm từ vải được gia cố phần trên bằng kim loại và phía dưới là cặp dây đeo để đeo lên lưng.
Hắn chậm rãi mặc bộ đồ bảo hộ vào.
“Liar, mở thang máy dẫn ra ngoài”
“Chấp nhận, thang máy dẫn ra bên ngoài đã được kích hoạt”
Hắn mở cửa. bên trong là một cái ống, sau khi bước vào cái ống liền trượt thẳng xuống và đưa hắn ra bên ngoài. Một bầu không khí trong sạch đến lạ xộc thẳng vào mũi nhà khoa học.
“Không khí thật không thể tin được”
Hắn bất giác thốt lên.
Cô bé Elf bấy giờ vẫn đang mơ hồ tỉnh dậy sau cú ngã.
Hắn bước xuống. Tiến đến gần cô bé.
Đến gần thì thật sự phải ngỡ ngàng. Một cô bé nhỏ nhắn, xinh như mấy cô trong ảnh trên mạng xã hội được make up và chỉnh ảnh kỹ càng. Đôi mắt xanh ngọc, đôi môi hồng bóng nhẹ tự nhiên, mái tóc trắng bạc ánh kim dài nom mềm như kẹo bông mà lại mượt tựa lụa cao cấp. Thật khó tin một người như vậy có tồn tại. Trông xa thì có vẻ giống một cô bé 10 tuổi nhưng nhìn gần thì nhìn lại giống một cô gái đã trưởng thành với thân hình nhỏ nhắn hơn.
“Em không sao chứ”
Hắn hỏi với vẻ lúng túng tặng kèm vài động tác múa may loạn xạ.
Cô gái. Ờ có vẻ tôi nên gọi là cô gái thì thích hợp hơn là con bé. Tỏ vẻ lúng túng. Tên Alzam bỗng khuỵu gối rồi cúi xuống, lấy ra một cái hộp trắng. Thì ra cô Elf bị một vết trầy ở gối. Hắn lấy trong cái hộp ra mấy cái lọ.
“Đừng lo, anh chỉ sơ cứu thôi”
Hắn nhanh tay đổ lọ nước cất lên vết thương để rửa sạch, sau đó hắn dùng một lọ thuốc mỡ còn lại để thoa lên vết thương, sau cùng là dùng một miếng gạc để băng lại. Cô gái Elf kia vẫn cứ để yên vậy cho hắn làm, dù mặt cổ có chút “hồng hào” hơn.
“میں اتفاق کرتا ہوں"
Cô gái nói với vẻ kính trọng.
Mặc dù hắn nghe chẳng hiểu gì nhưng nhìn điệu bộ có vẻ là “cảm ơn”, nên hắn cứ thế mà cười phì đáp lại. Cô gái thấy vậy cũng nở nụ cười rạng rỡ.
“Alzam”
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào mình. Đoạn, quay ngón tay chỉ về phía cô gái.
“Còn em?”
“ایلنا"
"E… hả?”
“E-le-na”
“À là Elena hả?”
Hắn hỏi lại dù biết cô gái cũng chẳng hiểu gì.
“Elena”
Cô elf đưa tay lên ngực, rồi lại chỉ về phía hắn.
“Alzama?”
“Ừ”
Hắn miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy…”
Chưa kịp nói dứt lời. Cô gái Elf với gương mặt vô cùng rạng rỡ. Bất thình lình chộp lấy tay hắn rồi lôi hắn đi. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của một cô gái xinh xắn như thế, ai mà nỡ buông cơ chứ. Cứ thế mà để cho cô ấy dắt đi. Không chừng lại còn có thể tìm hiểu về văn hóa nơi này - hắn nghĩ thầm.
Khoảng 1 giờ 35 phút sau đó.
Với vận tốc khoảng 3,5 dặm một giờ. Hắn đã được đưa đến một ngôi làng rất đậm chất “thần thoại”. Một ngôi làng, được bao quanh bởi rừng rậm hoang sơ, bên trong có những ngôi nhà bằng gỗ được xây dưới những gốc cây có mặt và tay… giống như những con ma cây vậy. Ở giữa làng có một cái gì đó trông khá giống một cái giếng nước bị bao phủ bởi dây leo. Người trong làng, theo quan sát của hắn thì suốt nãy giờ hắn hoàn toàn không thấy ai trông có vẻ là ”người trưởng thành” cả. Bộ mặt “không thể không tò mò” cứ thế mà hiện lên kèm với vẻ thích chí, mặc cho cô elf kia muốn dẫn đi đâu thì dẫn.
*(3,5 dặm/giờ là 3,5 mph tương đương khoảng 5,6 km/giờ)
Vượt qua khoảng độ tám căn nhà, và rất nhiều ánh mắt ngờ vực hình viên đạn. Cuối cùng hắn được đưa đến một gốc cây rất to, bên dưới là một căn nhà như bao căn khác trong ngôi làng. Cô gái nói chuyện gì đó với cái cây làm nó rất ngạc nhiên. Cái nhánh cây dài chừng tám feet có ba nhánh nhỏ trên "đọt" thòng xuống, có vẻ là tay của cái "cây" kia. Nó đưa lên đầu cô gái rồi lại sang tên Alzam đang thích thú nhìn lũ trẻ sử dụng cái giếng ở giữa làng. Nói về cái giếng, thứ khiến hắn vô cùng ngạc nhiên là nước trong giếng óng ánh như ánh trăng vậy, bọn trẻ chẳng cần múc nước nó cứ tự chảy ra từ mấy nhánh cây leo quấn quanh giếng rồi vào thùng nước. Thật thú vị.
Xong, cô gái lại dẫn hắn đi đến gặp vài người nữa, nhưng hắn cũng chả hiểu họ nói gì. Dựa trên biểu hiện thì có lẽ là giới thiệu ân nhân rồi nhờ chuẩn bị gì đó. Đêm đến, ánh trăng trắng ngà phủ khắp ngôi làng elf. Cả làng tổ chức một buổi tiệc vô cùng đặc biệt với cơ mang nào là thức ăn. Tuy nhiên, hầu hết đều là bánh, mứt và trái cây.
"Có vẻ đây là tiệc mừng cô gái kia về nhỉ? Mà elf không ăn thịt cũng kha khá giống trong mấy bộ tiểu thuyết nhỉ…"
Cô gái kia vẫn không rời hắn nửa bước, trong khi hắn vẫn cặm cụi ghi chú lại các đặc điểm văn hoá nơi đây mà hắn quan sát được. Qua quan sát, ngoài việc mọi người đang rất vui trong buổi tiệc như tám năm rồi mới có tiệc vậy. Thì… điều bất thường đầu tiên hắn thấy có vẻ là tỉ lệ người lớn và trẻ em rất lạ, cứ khoảng 26 trẻ em thì mới có một người lớn trong khi dân số có vẻ rơi vào khoảng 500-600 cá thể. Thậm chí không hề có một người già hay quá tuổi lao động nào. Theo các thuyết giả định thì elf vẫn có tuổi tác, vẫn lớn lên dù thời gian khá dài thì việc này thật sự làm Hắn ta tò mò.
Đêm muộn.
Nhiệt độ dần hạ xuống. Các hạt sương long lanh khẽ “đông” lại trên những tán lá, rồi dịu dàng hắt chút ánh sáng lấp lánh tô điểm cho cảnh đêm càng thêm huyền ảo. Mọi người đã bắt đầu về nhà, còn cô gái thì dẫn hắn vào ngôi nhà dưới cái cây ban sáng. Hắn vẫn cứ ngoan ngoãn đi theo. Nội thất bên trong căn nhà khá đơn giản, giống như là một nơi để thờ tự hơn là một căn hộ. Chính giữa là một cái bàn lớn được lót vải trắng, ngay phía sau là một cái tủ cao ngang hông bên trên có để một đĩa trái cây, hai cây nến xanh lục và một cái "chén thánh" bằng vàng có hoạ tiết vô cùng tinh xảo.
Cô gái elf tiến đến chỗ cái chén, bắt đầu khấn cái gì đó. Tên Alzam thấy thế cũng làm theo nhưng hắn chả khấn gì cả, chỉ khẽ liếc nhìn hoa văn và đá quý vô cùng tinh xảo mà lạ mắt trên cái chén thánh. Bỗng dưng…
"Sao… Sao buồn ngủ…"
Chưa kịp dứt lời hắn đã khuỵu xuống rồi ngất đi. Trước đó hắn cũng kịp thấy cô elf ngã xuống. Cả hai nằm cạnh nhau trên sàn nhà. Từ cái chén thánh, một linh hồn màu xanh to lớn xuất hiện. Mang hình thù một cô gái vô cùng xinh đẹp, nó dịu dàng bế hai sinh vật đang nằm dưới sàn kia lên cái bàn ở giữa. Nó cẩn thận đặt họ cạnh nhau thật sát nhưng không để bất kỳ bộ phận nào đè lên người còn lại. Và rồi, nó mỉm cười. Một nụ cười như thiên thần, rồi lại lặng lẽ biến mất vào không gian để lại vô vàn các hạt lấp lánh màu xanh lá đang từ từ rơi xuống sàn.
"Sáng rồi à?"
"Vâng!"
"Mình mệt quá hay sao nhỉ? Chắc không thức đọc light novel nữa"
"Vâng! Anh nên giữ sức khỏe"
"Ừ, đúng là nê… HẢ?"
Hắn giật bắn người. Cô gái elf hôm qua lại hoàn toàn nói được ngôn ngữ mà hắn hiểu, vô cùng lưu loát.
"Từ khi nào mà…"
"Ưm… Hôm qua ạ"
"Chỉ cần thế là (nói) được rồi hả?"
"Vâng"
Cô gái cười tươi.
"Vậy cùng giới thiệu lần nữa nha, em là Elena Mika Lala Lala Malania"
"Ừ anh là Alzam D.Christoper"
"Vâng, anh Chris từ nay xin hãy chiếu cố em nha"
Elena khẽ cúi người.
"À… Ừ…"
Alzam tỏ vẻ khó hiểu, còn Elena thì cứ vậy mà cười thật tươi rồi đứng dậy.
"Để em đưa anh đi tham quan làng nha"
Cô chìa tay ra. Hắn nhìn cô chăm chú.
"Hình như em lớn hơn hôm qua nhỉ?"
Nói rồi hắn đưa tay nắm lấy tay Elena rồi đứng dậy.
Thật vậy, hôm qua Elena chỉ cao chưa đến ngực hắn nhưng hôm lại cô đã đứng ngang vai. Gương mặt cũng chững chạc hơn đôi chút trông giống một cô gái đến tuổi cặp kê.
"Vâng, hôm qua em đã làm "Lễ trưởng thành" rồi nên cơ thể em đã phát triển lên… một chút..."
Elena đỏ mặt.
"Anh hiểu rồi. Vậy thì đi thôi, tham quan làng ý!"
Alzam đề nghị, gương mặt hắn hứng khởi thấy rõ. Hôm qua, do khác biệt ngôn ngữ mà thông tin có được vô cùng hạn chế, nhưng đã khác bằng cách nào đó hắn đã có thể hiểu được những gì Elena nói.
"Vâng!"
Elena đáp lại với nụ cười thật tươi. "Tươi" như cái tương lai mà Alzam mường tượng về kế hoạch khám phá văn hoá nơi dị giới này. Gương mặt Elena lúc đó thật sự tuyệt mỹ, thời khắc đó dường như nó còn tỏa sáng. Nhưng, tên Alzam lại bỏ qua nó hắn chỉ đang mải mê suy nghĩ về những thứ thú vị mà hắn sắp được khám phá.
Cả hai cùng bước xuống cái bàn mà tối hôm trước họ được đặt lên. Hắn cũng chẳng để ý tại sao lại ở trên đó. Chậm rãi, hai người tiến ra cửa. Ánh sáng tràn vào. Lóa mắt. Khung cảnh ngôi làng vào buổi sáng ban mai dần hiện ra trước mắt họ. Nó vẫn cứ lộng lẫy mà hoang sơ như thế. Có vẻ dân làng không thường dậy sớm, hiện nắng đã lên khắp nẻo nhưng người dân trong làng thì vẫn chưa thấy ai.
Hắn đưa tay lên trán dụi mắt.
“Ấy! Cái…”
Bừng tỉnh. Trên ngón áp út của hắn từ bao giờ lại có một chiếc nhẫn bằng một loại kim loại gì đó màu bạc nhưng óng ánh tựa cầu vồng. Bên trên được đính một viên đá màu xanh lá, được chế tác vô cùng tinh xảo cùng hoa văn hình dây leo tinh tế.
“Anh có sao không? Mặt anh bị trầy rồi…”
Elena lo lắng nhìn Alzam, đồng thời đưa tay lên khẽ chạm vào vết trầy trên mặt hắn. Lúc này hắn lại giật bắn người chộp lấy tay Elena.
“Elena, chiếc nhẫn này… Em có thể giải thích cho anh không?”
“A~ Nhẫn đính hôn đó anh”
“Đính hôn?”
“Hôm qua em và anh đã cùng nhau làm lễ trưởng thành cho em đó…”
Hắn chợt nhớ lại hôm qua hắn và Elena đã làm gì đó ở trong căn phòng đó, và rồi hắn rõ ràng đã ngã xuống đất nhưng hôm nay hắn lại tỉnh dậy trên cái bàn lớn kia.
“...Khi một tinh linh tìm thấy… một nửa của đời mình… Thì khi đó bọn em sẽ được thần linh công nhận là người trưởng thành trong một buổi lễ “cưới” với người đó đó ạ...”
“Thì ra là có phong tục như thế… Mà khoan… Hả?”
“Vâng! Em… Em đã... yêu anh rồi ạ, anh Alzam De Christopher”
Vào giây phút đó. Cả không gian dường như dừng lại. Cả hai chẳng thể nói thêm lời nào. Elena vẫn nở nụ cười trên môi. Còn Alzam chỉ biết chết lặng nhìn Elena. Một cơn gió hồn nhiên thổi qua đôi trẻ, nhẹ tung chiếc lá vàng lên bầu trời xanh ngắt nơi dị giới.
Comments
THAM GIA GROUP CỦA TTC TRÊN FACEBOOK
The Scientist
Chapter 1: The Scientist’s initiation
Đã hai ngày kể từ khi hắn đặt chân đến thế giới mới. Hắn vẫn cứ ì ra đó mà đọc sách. Thi thoảng lại thu thập bừa vài mẫu vật nào đấy rồi tiến hành phân tích.
"Hmmm… cũng đã 53 giờ 40 phút kể từ thời điểm đó à"
Hắn khẽ xếp quyển sách đang đọc lại, không quên liếc nhìn và ghi nhớ số trang.
"Liar, mở giao diện khoang thí nghiệm dã chiến số 3"
"Chấp nhận, giao diện khoang thí nghiệm dã chiến số 3 đã mở, mời thao tác thông qua cửa sổ chính"
Một loạt các khung chữ nhật đủ kích cỡ bỗng hiện ra trước mặt hắn, cơ mang nào là thông tin rồi mấy con số lít chít, chằng chịt xếp chồng lên nhau. Hắn thoăn thoắt lướt hai bàn tay. Chạm. Vuốt. Lại chạm. Đôi mắt đảo liên hồi, hắn cố thu thập hết mớ thông tin hiện ra trước mặt.
"Liar, khởi động kính hiển vi phân cực và tất cả các thiết bị đo"
"Chấp nhận, đã khởi động kính hiển vi phân cực và các thiết bị đo tại khoang thí nghiệm dã chiến số 3"
Hắn chăm chú nhìn vào một cái khung nhỏ tầm 6 inch. Không hề chớp mắt lấy một cái.
"Eureka!"
Khẽ nhếch miệng cười khoái chí. Tay loay hoay copy các con số rồi lưu vào một file note.
Thì ra hắn đã dành trọn hai ngày nay để quan sát mẫu dưỡng khí thu được. Bên trong đó rõ ràng là các phân tử khí quen thuộc cùng nồng độ lý tưởng cho sự sống mà không hề có chút tạp chất nào. Tuy nhiên thứ làm hắn khoái chí chính là một loại hạt chỉ có thể nhìn thấy qua kính hiển vi phân cực. Một loại hạt đẹp đến lạ kỳ.
"Không độc, không có khối lượng, liên tục biến đổi, luôn luôn chuyển động… Một thứ thật thú vị, không biết nó là cái gì nhỉ?"
Hắn cười thích chí trong khi nhìn lom lom vào cái màn ảnh 6 inch trông gớm chết đi được. Thật sự thì đây có lẽ là lần đầu tiên hắn thật sự hứng thú về một thứ gì đó. Christopher De Alzam. Đơn giản chỉ là một tên lập dị, dành cả đời chỉ để hoàn thành cái bài tập đào đất. Và giờ, bài tập đã nộp, hắn đã được giải phóng, một kì nghỉ hè dài tại dị giới.
"Cảnh báo! Phát hiện 5 dấu hiệu sự sống đang di chuyển cách "Cứ điểm" khoảng 0,75 dặm. Tạm thời xác định là 5 sinh vật đa bào, 4 thuộc họ bò sát chưa xác định và 1 loài linh trưởng chưa xác định"
*(0,75 dặm tương đương khoảng 1.207008km)
"Sinh vật sống? Người ngoài hành tinh à?"
Hắn quay sang phải để liếc nhìn một hình ảnh hiển thị hình tròn bên trên có một chấm vàng vuông và năm chấm màu đỏ. Đôi mắt thiếu sức sống được tô điểm bằng vết thâm quầng tím tái nheo lại.
GRÀO!
Một tiếng gầm từ xa xa vọng lại. Không cần nói cũng thừa biết là một con quái vật nào đấy đang gầm lên hăm dọa kẻ “thuộc họ linh trưởng lạ mặt” kia rồi.
“Cảnh báo! phát hiện 5 dấu hiệu sự sống tiếp cận ""Cứ điểm""”
“Liar, bật cảm biến chuyển động theo dõi”
Hắn ra hiệu lệnh.
Trong khi đó ở bên ngoài.
"مدد"
Một con bé, tầm 10 tuổi? mặc một bộ váy trắng tinh khôi ngắn trên gối tầm 3 inch. Đang bị bốn con bò sát trông giống như rồng Komodo nhưng to khủng khiếp. Mỗi con dài ít nhất cũng phải 10 feet, với 4 cái răng nhọn hoắc kèm ánh mắt sắc lẻm như muốn ăn tươi nuốt sống con bé. *(10 feet khoảng hơn 3 mét)
"مدد"
Con bé sử dụng một ngôn ngữ kỳ lạ mà hắn chưa từng nghe.
“Cảnh báo, Toa số 2 đang bị tấn công, dự tính thiệt hại: không đáng kể”
Tên Alzam giật bắn người. Vội nhìn sang màn hình hiển thị. Bốn con thằn lằn to đã đuổi con bé đến gần hắn.
“Liar, chuyển sang chế độ điều khiển bán tự động”
“Chấp nhận, đã điều chỉnh sang chế độ điều khiển bán tự động”
Cỗ máy khổng lồ bắt đầu chuyển động. Tiếng động cơ rồ rồ. Sáu chiếc chân bắt đầu di chuyển chậm rãi. Từ từ tiến về phía cô bé elf và mấy con thằn lằn
“سر چیونٹی۔"
Con bé elf chạy về phía cỗ máy. Earth Digger. Là cái tên mà hắn và cái gia tộc đó đặt cho nó. Một con kiến bằng kim loại màu xám bạc.
“Liar, hỗ trợ ngắm, mục tiêu: 4 sinh vật bò sát, trang bị: máy khoan đá số 1”
“Chấp nhận, đang tính toán quỹ đạo mục tiêu di động… hoàn tất! đã khóa mục tiêu, máy khoan đất số 1 đã khởi động, mô men xoắn cực đại, tốc độ 2000 vòng một phút, sẵn sàng phá hủy mục tiêu, độ chính xác ước tính: 90%”
“Tốt, tiến hành phá hủy mục tiêu”
Con kiến bắt đầu giơ một chân trước lên. Trên Đầu chân có một mũi khoan đang xoáy tạo ra âm thanh điếc cả tai. Nó nhanh chóng dập mạnh mũi khoan xuống bốn lần với tốc độ kinh hồn giống như một chiếc máy khâu công nghiệp đang dập kim khâu vậy.
Phập! Phập! Phập! Phập!
Máu văng tung tóe.
“Báo cáo, đã phá hủy mục tiêu, đang về chế độ tạm nghỉ và bắt đầu tiến trình hạ nhiệt động cơ.”
Bốn con thằn lằn trong chốc lát đã thành bốn bãi thịt đỏ tươi. Con bé Elf kinh hãi vấp ngã ở bãi cỏ gần đó.
“Giờ thì… Chắc phải xuống đó thôi…”
Hắn lắc cái cổ nghe rốp rốp. Bước xuống ghế. Cái thân còi ngồi lâu trở nên cứng đờ. Hắn lê bước đến phía cửa ra.
“Liar, đưa tôi hộp dụng cụ và đồ bảo hộ.”
“Chấp nhận”
Một bộ đồ trông giống thợ trong hầm mỏ màu Xám được gia công vài bộ phần bằng cao su từ trên trần buồng điều khiển rơi xuống, kèm theo đó là một cái hộp dụng cụ trông có vẻ được làm từ vải được gia cố phần trên bằng kim loại và phía dưới là cặp dây đeo để đeo lên lưng.
Hắn chậm rãi mặc bộ đồ bảo hộ vào.
“Liar, mở thang máy dẫn ra ngoài”
“Chấp nhận, thang máy dẫn ra bên ngoài đã được kích hoạt”
Hắn mở cửa. bên trong là một cái ống, sau khi bước vào cái ống liền trượt thẳng xuống và đưa hắn ra bên ngoài. Một bầu không khí trong sạch đến lạ xộc thẳng vào mũi nhà khoa học.
“Không khí thật không thể tin được”
Hắn bất giác thốt lên.
Cô bé Elf bấy giờ vẫn đang mơ hồ tỉnh dậy sau cú ngã.
Hắn bước xuống. Tiến đến gần cô bé.
Đến gần thì thật sự phải ngỡ ngàng. Một cô bé nhỏ nhắn, xinh như mấy cô trong ảnh trên mạng xã hội được make up và chỉnh ảnh kỹ càng. Đôi mắt xanh ngọc, đôi môi hồng bóng nhẹ tự nhiên, mái tóc trắng bạc ánh kim dài nom mềm như kẹo bông mà lại mượt tựa lụa cao cấp. Thật khó tin một người như vậy có tồn tại. Trông xa thì có vẻ giống một cô bé 10 tuổi nhưng nhìn gần thì nhìn lại giống một cô gái đã trưởng thành với thân hình nhỏ nhắn hơn.
“Em không sao chứ”
Hắn hỏi với vẻ lúng túng tặng kèm vài động tác múa may loạn xạ.
Cô gái. Ờ có vẻ tôi nên gọi là cô gái thì thích hợp hơn là con bé. Tỏ vẻ lúng túng. Tên Alzam bỗng khuỵu gối rồi cúi xuống, lấy ra một cái hộp trắng. Thì ra cô Elf bị một vết trầy ở gối. Hắn lấy trong cái hộp ra mấy cái lọ.
“Đừng lo, anh chỉ sơ cứu thôi”
Hắn nhanh tay đổ lọ nước cất lên vết thương để rửa sạch, sau đó hắn dùng một lọ thuốc mỡ còn lại để thoa lên vết thương, sau cùng là dùng một miếng gạc để băng lại. Cô gái Elf kia vẫn cứ để yên vậy cho hắn làm, dù mặt cổ có chút “hồng hào” hơn.
“میں اتفاق کرتا ہوں"
Cô gái nói với vẻ kính trọng.
Mặc dù hắn nghe chẳng hiểu gì nhưng nhìn điệu bộ có vẻ là “cảm ơn”, nên hắn cứ thế mà cười phì đáp lại. Cô gái thấy vậy cũng nở nụ cười rạng rỡ.
“Alzam”
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào mình. Đoạn, quay ngón tay chỉ về phía cô gái.
“Còn em?”
“ایلنا"
"E… hả?”
“E-le-na”
“À là Elena hả?”
Hắn hỏi lại dù biết cô gái cũng chẳng hiểu gì.
“Elena”
Cô elf đưa tay lên ngực, rồi lại chỉ về phía hắn.
“Alzama?”
“Ừ”
Hắn miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy…”
Chưa kịp nói dứt lời. Cô gái Elf với gương mặt vô cùng rạng rỡ. Bất thình lình chộp lấy tay hắn rồi lôi hắn đi. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của một cô gái xinh xắn như thế, ai mà nỡ buông cơ chứ. Cứ thế mà để cho cô ấy dắt đi. Không chừng lại còn có thể tìm hiểu về văn hóa nơi này - hắn nghĩ thầm.
Khoảng 1 giờ 35 phút sau đó.
Với vận tốc khoảng 3,5 dặm một giờ. Hắn đã được đưa đến một ngôi làng rất đậm chất “thần thoại”. Một ngôi làng, được bao quanh bởi rừng rậm hoang sơ, bên trong có những ngôi nhà bằng gỗ được xây dưới những gốc cây có mặt và tay… giống như những con ma cây vậy. Ở giữa làng có một cái gì đó trông khá giống một cái giếng nước bị bao phủ bởi dây leo. Người trong làng, theo quan sát của hắn thì suốt nãy giờ hắn hoàn toàn không thấy ai trông có vẻ là ”người trưởng thành” cả. Bộ mặt “không thể không tò mò” cứ thế mà hiện lên kèm với vẻ thích chí, mặc cho cô elf kia muốn dẫn đi đâu thì dẫn.
*(3,5 dặm/giờ là 3,5 mph tương đương khoảng 5,6 km/giờ)
Vượt qua khoảng độ tám căn nhà, và rất nhiều ánh mắt ngờ vực hình viên đạn. Cuối cùng hắn được đưa đến một gốc cây rất to, bên dưới là một căn nhà như bao căn khác trong ngôi làng. Cô gái nói chuyện gì đó với cái cây làm nó rất ngạc nhiên. Cái nhánh cây dài chừng tám feet có ba nhánh nhỏ trên "đọt" thòng xuống, có vẻ là tay của cái "cây" kia. Nó đưa lên đầu cô gái rồi lại sang tên Alzam đang thích thú nhìn lũ trẻ sử dụng cái giếng ở giữa làng. Nói về cái giếng, thứ khiến hắn vô cùng ngạc nhiên là nước trong giếng óng ánh như ánh trăng vậy, bọn trẻ chẳng cần múc nước nó cứ tự chảy ra từ mấy nhánh cây leo quấn quanh giếng rồi vào thùng nước. Thật thú vị.
Xong, cô gái lại dẫn hắn đi đến gặp vài người nữa, nhưng hắn cũng chả hiểu họ nói gì. Dựa trên biểu hiện thì có lẽ là giới thiệu ân nhân rồi nhờ chuẩn bị gì đó. Đêm đến, ánh trăng trắng ngà phủ khắp ngôi làng elf. Cả làng tổ chức một buổi tiệc vô cùng đặc biệt với cơ mang nào là thức ăn. Tuy nhiên, hầu hết đều là bánh, mứt và trái cây.
"Có vẻ đây là tiệc mừng cô gái kia về nhỉ? Mà elf không ăn thịt cũng kha khá giống trong mấy bộ tiểu thuyết nhỉ…"
Cô gái kia vẫn không rời hắn nửa bước, trong khi hắn vẫn cặm cụi ghi chú lại các đặc điểm văn hoá nơi đây mà hắn quan sát được. Qua quan sát, ngoài việc mọi người đang rất vui trong buổi tiệc như tám năm rồi mới có tiệc vậy. Thì… điều bất thường đầu tiên hắn thấy có vẻ là tỉ lệ người lớn và trẻ em rất lạ, cứ khoảng 26 trẻ em thì mới có một người lớn trong khi dân số có vẻ rơi vào khoảng 500-600 cá thể. Thậm chí không hề có một người già hay quá tuổi lao động nào. Theo các thuyết giả định thì elf vẫn có tuổi tác, vẫn lớn lên dù thời gian khá dài thì việc này thật sự làm Hắn ta tò mò.
Đêm muộn.
Nhiệt độ dần hạ xuống. Các hạt sương long lanh khẽ “đông” lại trên những tán lá, rồi dịu dàng hắt chút ánh sáng lấp lánh tô điểm cho cảnh đêm càng thêm huyền ảo. Mọi người đã bắt đầu về nhà, còn cô gái thì dẫn hắn vào ngôi nhà dưới cái cây ban sáng. Hắn vẫn cứ ngoan ngoãn đi theo. Nội thất bên trong căn nhà khá đơn giản, giống như là một nơi để thờ tự hơn là một căn hộ. Chính giữa là một cái bàn lớn được lót vải trắng, ngay phía sau là một cái tủ cao ngang hông bên trên có để một đĩa trái cây, hai cây nến xanh lục và một cái "chén thánh" bằng vàng có hoạ tiết vô cùng tinh xảo.
Cô gái elf tiến đến chỗ cái chén, bắt đầu khấn cái gì đó. Tên Alzam thấy thế cũng làm theo nhưng hắn chả khấn gì cả, chỉ khẽ liếc nhìn hoa văn và đá quý vô cùng tinh xảo mà lạ mắt trên cái chén thánh. Bỗng dưng…
"Sao… Sao buồn ngủ…"
Chưa kịp dứt lời hắn đã khuỵu xuống rồi ngất đi. Trước đó hắn cũng kịp thấy cô elf ngã xuống. Cả hai nằm cạnh nhau trên sàn nhà. Từ cái chén thánh, một linh hồn màu xanh to lớn xuất hiện. Mang hình thù một cô gái vô cùng xinh đẹp, nó dịu dàng bế hai sinh vật đang nằm dưới sàn kia lên cái bàn ở giữa. Nó cẩn thận đặt họ cạnh nhau thật sát nhưng không để bất kỳ bộ phận nào đè lên người còn lại. Và rồi, nó mỉm cười. Một nụ cười như thiên thần, rồi lại lặng lẽ biến mất vào không gian để lại vô vàn các hạt lấp lánh màu xanh lá đang từ từ rơi xuống sàn.
"Sáng rồi à?"
"Vâng!"
"Mình mệt quá hay sao nhỉ? Chắc không thức đọc light novel nữa"
"Vâng! Anh nên giữ sức khỏe"
"Ừ, đúng là nê… HẢ?"
Hắn giật bắn người. Cô gái elf hôm qua lại hoàn toàn nói được ngôn ngữ mà hắn hiểu, vô cùng lưu loát.
"Từ khi nào mà…"
"Ưm… Hôm qua ạ"
"Chỉ cần thế là (nói) được rồi hả?"
"Vâng"
Cô gái cười tươi.
"Vậy cùng giới thiệu lần nữa nha, em là Elena Mika Lala Lala Malania"
"Ừ anh là Alzam D.Christoper"
"Vâng, anh Chris từ nay xin hãy chiếu cố em nha"
Elena khẽ cúi người.
"À… Ừ…"
Alzam tỏ vẻ khó hiểu, còn Elena thì cứ vậy mà cười thật tươi rồi đứng dậy.
"Để em đưa anh đi tham quan làng nha"
Cô chìa tay ra. Hắn nhìn cô chăm chú.
"Hình như em lớn hơn hôm qua nhỉ?"
Nói rồi hắn đưa tay nắm lấy tay Elena rồi đứng dậy.
Thật vậy, hôm qua Elena chỉ cao chưa đến ngực hắn nhưng hôm lại cô đã đứng ngang vai. Gương mặt cũng chững chạc hơn đôi chút trông giống một cô gái đến tuổi cặp kê.
"Vâng, hôm qua em đã làm "Lễ trưởng thành" rồi nên cơ thể em đã phát triển lên… một chút..."
Elena đỏ mặt.
"Anh hiểu rồi. Vậy thì đi thôi, tham quan làng ý!"
Alzam đề nghị, gương mặt hắn hứng khởi thấy rõ. Hôm qua, do khác biệt ngôn ngữ mà thông tin có được vô cùng hạn chế, nhưng đã khác bằng cách nào đó hắn đã có thể hiểu được những gì Elena nói.
"Vâng!"
Elena đáp lại với nụ cười thật tươi. "Tươi" như cái tương lai mà Alzam mường tượng về kế hoạch khám phá văn hoá nơi dị giới này. Gương mặt Elena lúc đó thật sự tuyệt mỹ, thời khắc đó dường như nó còn tỏa sáng. Nhưng, tên Alzam lại bỏ qua nó hắn chỉ đang mải mê suy nghĩ về những thứ thú vị mà hắn sắp được khám phá.
Cả hai cùng bước xuống cái bàn mà tối hôm trước họ được đặt lên. Hắn cũng chẳng để ý tại sao lại ở trên đó. Chậm rãi, hai người tiến ra cửa. Ánh sáng tràn vào. Lóa mắt. Khung cảnh ngôi làng vào buổi sáng ban mai dần hiện ra trước mắt họ. Nó vẫn cứ lộng lẫy mà hoang sơ như thế. Có vẻ dân làng không thường dậy sớm, hiện nắng đã lên khắp nẻo nhưng người dân trong làng thì vẫn chưa thấy ai.
Hắn đưa tay lên trán dụi mắt.
“Ấy! Cái…”
Bừng tỉnh. Trên ngón áp út của hắn từ bao giờ lại có một chiếc nhẫn bằng một loại kim loại gì đó màu bạc nhưng óng ánh tựa cầu vồng. Bên trên được đính một viên đá màu xanh lá, được chế tác vô cùng tinh xảo cùng hoa văn hình dây leo tinh tế.
“Anh có sao không? Mặt anh bị trầy rồi…”
Elena lo lắng nhìn Alzam, đồng thời đưa tay lên khẽ chạm vào vết trầy trên mặt hắn. Lúc này hắn lại giật bắn người chộp lấy tay Elena.
“Elena, chiếc nhẫn này… Em có thể giải thích cho anh không?”
“A~ Nhẫn đính hôn đó anh”
“Đính hôn?”
“Hôm qua em và anh đã cùng nhau làm lễ trưởng thành cho em đó…”
Hắn chợt nhớ lại hôm qua hắn và Elena đã làm gì đó ở trong căn phòng đó, và rồi hắn rõ ràng đã ngã xuống đất nhưng hôm nay hắn lại tỉnh dậy trên cái bàn lớn kia.
“...Khi một tinh linh tìm thấy… một nửa của đời mình… Thì khi đó bọn em sẽ được thần linh công nhận là người trưởng thành trong một buổi lễ “cưới” với người đó đó ạ...”
“Thì ra là có phong tục như thế… Mà khoan… Hả?”
“Vâng! Em… Em đã... yêu anh rồi ạ, anh Alzam De Christopher”
Vào giây phút đó. Cả không gian dường như dừng lại. Cả hai chẳng thể nói thêm lời nào. Elena vẫn nở nụ cười trên môi. Còn Alzam chỉ biết chết lặng nhìn Elena. Một cơn gió hồn nhiên thổi qua đôi trẻ, nhẹ tung chiếc lá vàng lên bầu trời xanh ngắt nơi dị giới.