Huyền Thoại Zodiac [update chap 1B, 1C]

in Viết Truyện
thấy anh em viết nên mem mới lên cơn đú theo cho vui
CHAP 0: Prologue và truyền thuyết ấy ấy ~
Tương truyền, ngoài thế giới mà chúng ta đang sống, gọi là Địa Giới (Gaia) còn có một thế giới song song khác, tồn tại đối xứng được gọi là Vô Thực Giới (Utopia). Sự sống không hề tự nó sinh ra và mất đi, chúng chỉ được chuyển dịch qua lại giữa hai thế giới. Giả dụ như khi một con người chết đi, linh hồn họ không biến mất mà sẽ được đưa đến Utopia để được rửa tội và chuyển sinh lại trên Gaia. Tuy nhiên, với những ác linh phạm phải tội lỗi nghiêm trọng, họ sẽ bị đày xuống Tatarius, ngục tối sâu nhất tại Utopia, vĩnh viễn chịu khổ hình. Từ năm này qua năm khác, sự luân chuyển đó giữ cho thế giới được cân bằng.
Tuy nhiên, đã có một lần, sự cân bằng đó đã bị phá vỡ. Do sự bất cẩn của Cerberus, người cai quản Tatarius, khiến một lượng lớn ác linh đào thoát và tràn lên mặt đất. Chúng giết chóc vô tội vạ, khiến những sinh linh chưa tận số đã phải vong mạng. Điều đó khiến Utopia quá tải, và gần như đã nuốt chửng cả Địa Giới Gaia. Địa cầu biến thành cõi chết, máu đổ khắp nơi, người chưa kịp sinh ra đã phải lìa đời. Để gia tăng sức mạnh, những ác linh nuốt chửng linh hồn khác, khiến Utopia cũng đứng trên bờ vực diệt vong. Để lập lại cân bằng cho 2 thế giới, 13 chiến binh mạnh nhất còn sống sót được triệu hồi để tiêu diệt bọn ác linh, gọi là các Zodiac. Với sức mạnh và ý chí của mình, họ đã kiên cường chiến đấu và phong ấn toàn bộ ác linh tại Utopia. Một Utopia mới được sinh ra trên nền móng cũ, kết thúc một thời kì loạn lạc hoang tàn. Sự sống một lần nữa sinh sôi trên Gaia, thế giới của chúng ta. Vòng tuần hoàn dần được tái tạo, nhưng đổi lại là sinh mạng của các Zodiac. Để ngăn chặn bọn ác linh có thể phá vỡ dễ dàng, phong ấn Utopia được phân ra thành 12 mảnh, phát tán rải rái khắp nơi trên hai thế giới, với linh hồn của những Zodiac ngủ yên trong đó.
*cắt bụp* *chuyển cảnh*
1800 năm sau, tại đất nước Việt Nam, cậu thanh niên Phong Điền cũng vừa tròn 16 tuổi. Vào đúng sinh nhật của mình, Phong Điền chợt phát hiện ra một món đồ cổ có hình dáng lạ lùng trong nhà kho cũ ở trường. Sẵn tính táy máy tò mò, cậu mang luôn món đồ cổ về nhà, định là sẽ tìm hiểu về nó. Trên đường đi học về, chợt thấy một nhóm đầu gấu đang bắt nạt hai bé gái, cậu nổi máu anh hùng xông vào. Không uổng công 2 năm trời học Vovinam, cậu nhanh chóng cho bọn côn đồ nằm lê lết trên đường chỉ trong vòng ba nốt nhạc. Thế nhưng, khi cậu đang hỏi thăm hai bé gái có bị gì không, khuôn mặt một tên côn đồ đang nằm trên đất bỗng dưng biến dạng, méo mó rất đáng sợ. Bỗng chốc, hắn biến thành một con quỷ cao lớn trước những cặp mắt kinh hoàng của người xung quanh. Không để Điền kịp trở tay, con quỷ dùng cánh tay biến dạng của mình đâm cậu một nhát chí tử. Trước khi mất toàn bộ ý thức, bỗng một luồng sáng kì dị lóa lên trước mắt cậu bé…
Tỉnh lại trong bệnh viện, tất cả mọi người mừng rỡ ùa vào ôm chầm lấy Điền, khóc lóc ầm ĩ. Ai cũng tưởng chừng cậu không qua khỏi, nhưng dường như, một điều kì diệu quá sức tưởng tượng đã diễn ra. Kì lạ, không một ai nhớ tới con quỷ đội lốt tên côn đồ, kể cả 2 đứa bé chứng kiến.
Đến khi mọi người về cả, bỗng nhiên, trước mắt Điền, một con người trong suốt bỗng hiện ra từ món đồ cổ kì lạ ở trường. Đó là Zodiac của cung Thiên Bình, Librarius. Món đồ cổ cậu nhặt được chính là 1 trong 12 mảnh phong ấn năm xưa. Hóa ra là khi cậu bị tấn công, vô tình Librarius đã thức tỉnh và tiêu diệt con quỷ, thực ra là một ác linh tẩu thoát lên Địa Giới. Tuy nhiên, nó đã ăn mất phần lớn linh hồn của Điền.Và đúng ra, Điền đã chết ngay lúc đó, nhưng Librarius đã dùng 1 phần sức mạnh của mình để duy trì sự sống cho cậu, dù chỉ trong 49 ngày.
Sau gần 2000 năm, phong ấn Utopia đã dần suy yếu. Những ác linh liên tục tẩu thoát lên Địa Giới, nhằm tìm và phá hủy 12 mảnh phong ấn nhân lúc các Zodiac chưa phục hồi sức mạnh. Và vì cứu Điền, Librarius đã để lộ vị trí của mình.
‘Từ giờ phút này, con mồi số một của bọn ác linh là chúng ta. Cả tôi và cậu. Hình như thế đó” *cười ngu*
Để tiếp tục sống, Điền buộc phải hợp tác với Librarius ngăn chặn thảm kịch xảy ra lần nữa. Cậu phải tìm và thức tỉnh 12 Zodiac còn lại, hoàn thành cung hoàng đạo để chống lại âm mưu của bọn ác linh, đồng thời tìm lại phần linh hồn bị mất của mình. Trong 49 ngày, trước khi linh hồn cậu hoàn toàn biến mất.
p/s: *cười* thật ra cái này viết từ cái hôm nảo hôm nao mới vào TTC ấy, mà hôm bay mới có time up ~
gạch đá thoải mái nhá ~
_________________________________________________________________________
(Update 5/4)
Note: Định là sẽ viết típ từ đoạn trên, nhưng cuối cùng lại chả bít bắt đầu từ đâu nên đành viết lại đoạn Điền gặp Len - Librarius TT^TT khác cái lần này có thoại
[size=large]NGÀY THỨ NHẤT[/size]
[size=large]Phụ lục #1: Zodiac's Chart[/size]
[row]
[cell]Zodiac [/cell]
[cell]Tên thật [/cell]
[cell]Hình dạng phong ấn [/cell]
[cell]Phẩm chất tương trợ [/cell]
[cell]Nguyên tố [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Arius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Hồng ngọc [/cell]
[cell]Sự dũng cảm [/cell]
[cell]Lửa [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Taurius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Cái sừng [/cell]
[cell]Sự điềm tĩnh[/cell]
[cell]Đất [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Geminius[/cell]
[cell]Updating[/cell]
[cell]Cái gương [/cell]
[cell]Sự tương trợ [/cell]
[cell]Gió [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Cancerius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Cái kéo [/cell]
[cell]Sự kiên định [/cell]
[cell]Nước [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Leonius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Thanh kiếm [/cell]
[cell]Sự nhiệt huyết [/cell]
[cell]Lửa [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Virgius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Chuỗi hạt [/cell]
[cell]Sự vị tha [/cell]
[cell]Đất [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Librarius [/cell]
[cell]Len [/cell]
[cell]Cân trừ tà cổ [/cell]
[cell]Sự công bằng [/cell]
[cell]Gió [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Scorpius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]không có [/cell]
[cell]Sự hi sinh [/cell]
[cell]Nước [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Sagittarius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]mũi tên [/cell]
[cell]Sự thành thật [/cell]
[cell]Lửa [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Capicornius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Mặt nạ [/cell]
[cell]Sự sáng tạo [/cell]
[cell]Đất [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Aquarius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]bình nước [/cell]
[cell]Sự thông hiểu [/cell]
[cell]Nước [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Piscius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Hoa hồng [/cell]
[cell]Sự yêu thương [/cell]
[cell]Gió [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
ờ, có gì up típ
_______________________________________________________________________
(Update 12/5)
Viết lắt nhắt trong cả tuần, hôm qua nhòm lại thấy dài quá nên chia 2 part dễ up ~
công nhận, càng lúc càng dài dai dở
mọi người gạch đá nhiều vào nhé =))
lần tới up profile của mấy char =))
Part C.
“Hơ…!!” Một cảm giác lành lạnh chạy dọc xương sống Điền. Như có ai thôi thúc, cậu mở tung cánh cửa phòng, chạy bổ xuống cầu thang. Cổng nhà đã được ai đó khóa chặt từ khi nào. Với chìa khóa dự phòng, nhanh như cắt, cậu nhóc mở tung cánh cổng.
“Len…!!!”
Tên ác linh đầu đàn đưa mắt nhìn cậu thiếu niên chết lặng trước ngôi nhà, cười khinh miệt. Khu vực xung quanh gần như bị phá hủy hoàn toàn. Những khối bê tông vỡ vụn, ngổn ngang. Một thân cây to bên đường gãy nát, chắn ngang con đường. Những cột khói trắng bốc lên, hòa lẫn vào cơn gió như đang rít lên giữa không gian vắng lặng. Trên nền đường nhựa, những bóng người nằm la liệt, bất động. Vệt đỏ loang lổ trên áo, thấm ướt cả nền đường.
Giữa đống đổ nát, tên quái vật đồ sộ cười sảng khoái. Những giọt máu đỏ tươi rỉ xuống hốc miệng méo mó, trôi tuột xuống cuống họng đang khát mồi. Rồi hắn dùng cái lưỡi dài nhớp nháp của mình liếm mạnh lên khuôn mặt người phụ nữ bị bắt giữ, một cách thèm thuồng.
“Mẹ…!!!” Điền gào lên. Cậu nhóc gần như đổ sụp giữa cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Tại sao mọi chuyện lại ra thế này chứ?
“…Ngốc… Đã bảo… đừng có lộ mặt ra… trước khi anh mày xong chuyện mà…”
Giữa một góc tường đổ sụp, Len bị giữ chặt bởi một chiếc xúc tu khác. Gã Zodiac thở dốc, trên người đầy những vết cắt sâu đang túa máu. Dường như, hắn đã không hề chống trả những đòn tấn công.
“Chuyện đến nước này mà còn bảo tui ngốc là sao? Anh mới là thằng ngốc đó. Tình trạng như vầy mà cũng…”
Điền quát, giọng khản đặc, như nghẹn lại trong cổ họng, run rẩy. Nhổ ra một ngụm máu, gã Zodiac thều thào, như rít lên giữa cơn thở dốc. “Cậu cũng thế thôi… Thường bây giờ… hộc… đâu ai còn đứng đây… mà la với chả rầy…”
“Nói gì chứ! Chẳng lẽ tui bỏ mẹ lại…! Cả anh nữa… Oái!!!”
(Rầm…!)
Chợt Điền giật thót. Tên ác linh đã đứng ngay sau lưng cậu từ bao giờ. Một chiếc xúc tu khổng lồ giương lên, vung thẳng xuống đỉnh đầu. May mắn thay, trong tích tắc, cậu nhóc đã kịp lách người sang bên.
Không ngơi nghỉ, những chiếc xúc tu khác liên tiếp quật về phía cậu nhóc. Những khối bê tông sụp mạnh xuống, vỡ tung sau mỗi cú quật. Không kịp thở, Điền gần như chỉ biết lẩn tránh. Tên ác linh giương mắt chiêm ngưỡng cuộc đuổi bắt một cách thích thú.
“Hạ màn rồi.” Mắt Điền mở to, chết sững. Đột ngột, từ dưới lòng đất, một xúc tu lao thẳng lên, đánh bật cậu bé ra xa.
“Ặc…!” Thân hình cậu nhóc đập mạnh xuống đống đổ nát. Bụi trắng tung lên mù mịt. Tứ chi cứng đờ, đau nhói. Những gióng xương kêu lạo xạo như gãy vụn.
“Tưởng sao, hóa ra cũng chỉ là sâu mọt, không hơn không kém!” Tên ác linh nhìn cậu nhóc nằm sõng soài, khinh miệt. “Những thằng kém cỏi, ngu muội như mày, sớm muộn gì cũng chết thôi! Cả lũ như nhau cả.”
Hắn quay lưng, bước từng bước đến thân thể tàn tạ của Len. Bằng tầm nhìn đang mờ dần đi, Điền nhìn theo tên ác linh, bất lực. Mỗi lần cố gắng động đậy, thân thể cậu lại nhói lên, đau đớn.
(Rốt cuộc… cũng chỉ tới đây thôi sao…
Ghét quá… Làm ơn… Cử động đi…!
Tại sao… tất cả mọi người đều lo lắng cho mình… Nhưng khi họ gặp nạn, mình lại chỉ có thể đứng nhìn chứ…
Chỉ đứng nhìn sao… không… như thế… tuyệt đối… không….
Mình…)
Tên ác linh dùng xúc tu của hắn nhấc bổng Len lên. Hốc mắt đỏ rực như siết chặt lấy khuôn mặt gã Zodiac bằng tia nhìn khinh bỉ.
“Hô hô… Librarius, kẻ khiến ta thảm bại 1800 năm trước nay lại thế này sao. Xem ra ta đánh giá ngươi quá cao rồi. Không ngờ…” Hắn bắt đầu cười vang, giọng cười khả ố hệt như những tiếng nấc. “Khục! Khục!! ... Từ bao giờ mà ngươi lại ngu muội vì những con sâu mọt yếu đuối chỉ biết bám chặt vào mặt đất, những con sâu mà đáng lẽ ngươi chỉ cần giẫm lên rồi bước tiếp, Librarius?”
“Hóa ra, ngươi cũng chỉ là một linh hồn yếu đuối, chỉ biết bám víu vào kẻ khác, không hơn. Đã vậy, ta sẽ nghiền nát ngươi. Cảm thấy vinh hạnh khi ngươi là món khai vị của bữa tiệc hôm nay đi, Librarius.”
Những xúc tu rục rịch cử động, siết chặt lấy thân thể Len. Đau đớn, gã Zodiac khạc ra một ngụm máu. Tuyệt vọng rồi sao?
“Hà hà…”
“Gì? Đến giờ này vẫn còn cười được sao?” Một thoáng ngạc nhiên lướt qua hốc mắt đỏ rực.
Đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào tên quái vật, lạ thay, không một chút nao núng. Khẽ nhếch mép, Len đáp lời. “Có lẽ ngươi nói đúng. Ta vốn yếu đuối và ngu muội. Chỉ có thể bất lực nhìn mọi thứ sụp đổ trước mắt mà không thể thay đổi nổi hiện thực tàn khốc…”
“Nhưng… Nếu ta là sâu bọ, thì ngươi còn chẳng đáng được gọi như thế…”
(Ầm!) Một tiếng động chói tai vang lên, khuấy động không gian tĩnh mịch. Tên ác linh quay đầu lại, sững sờ.
“Hà hà… Ngươi còn không ngăn được một con sâu đang quằn quại trong đau đớn kia kìa…”
“RẦẦMMM!!!!!!” Những chiếc xúc tu trói chặt lấy mẹ Điền bỗng đứt lìa, rơi lộp bộp xuống đất. Người đàn bà rơi xuống đất, bất động. Giữa khói bụi mịt mù, ánh mắt đột ngột hiện ra, như một lưỡi kiếm sắc nhọn.
“K-Không thể nào? Rõ ràng lúc nãy nó đã hấp hối rồi cơ mà. Mà tại sao người trần mắt thịt lại có thể tấn công ác linh như ta???... Với cả linh lực cao bất thường đó???...”
Đỡ lấy mẹ mình, Điền đặt bà ở một góc tường chưa bị phá hủy. Bước từng bước, cậu tiến thẳng đến chỗ tên quái vật. Giữa hai hốc mắt, đồng tử màu xám co lại, đầy căm hận. Trên tay cậu, là một cây bổng được khắc chữ “âm” và “dương” ở hai đầu, với hai quả tạ sắc nhọn được mắc vào đó bởi một sợi xích lủng lẳng, hệt như một chiếc cân.
“!!!... Là Libra… Weapon? Nó gọi được Zodiac Weapon sao???”
Đột ngột, nhanh như cắt, Điền nhấc cây bổng lên, xoay vòng. “Rầm!!!” Mặt đất như rung chuyển, khói bụi tung lên mù mịt.
Đôi mắt đỏ rực của tên ác linh mở to, sửng sốt. Bỗng từ đám bụi, một khối tròn lao vút ra như viên đại bác, nhắm thẳng vào mặt hắn. Chỉ một chút nữa, nếu tên quái vật không kịp ngửa người né tránh, cá là Điền sẽ nghiền nát khuôn mặt hắn.
Ánh mắt Điền va chạm với tia nhìn đỏ rực trong một khoảnh khắc chết lặng. Cả hai đập thẳng vào nhau, trong một cự li không thể gần hơn. Dưới hốc mắt cậu nhóc, một tia đỏ lóe lên, nhọn hoắt. Bàn chân nhỏ đạp mạnh vào khuôn ngực tên quái vật đồ sộ, khiến hắn choáng váng trong chốc lát.
“Khá lắm. Nhưng để xem với cú đá yếu ớt đó, ngươi sẽ làm gì được ta!”
Con quái vật nhếch mép. Những chiếc xúc tu khổng lồ trên lưng hắn vung mạnh, lao thẳng tới chỗ cậu bé. Thân hình bé nhỏ tung vòng trên không. Đế giày tiếp đất, nhẹ bẫng. Hàng loạt những chiếc xúc tu vồ tới, chực nghiền nát cậu nhóc.
“ẦM!!!” Tên ác linh cười khinh miệt, nhìn mớ xúc tu cắm phập xuống khoảng đất rộng, sâu hoắm. Đột ngột, một tiếng nổ chói tai vang lên. Mớ xúc tu bật ra, gãy vụn. Những mảng thịt khổng lồ rơi xuống đất, chảy rữa ra thành chất dịch đen quánh.
“Cái gì? Không tiếp cận được nó?!” Nụ cười của con quái vật tắt hẳn. Hắn bắt đầu run rẩy, vừa sợ hãi vừa tức giận. “Hừ!!! Sâu bọ mà cũng đòi…!”
Từ dưới mặt đất, một chiếc xúc tu lao thẳng lên, trói chặt thân lấy thân thể cậu bé. Tên ác linh khinh khỉnh quát. “Hết rồi con ơi. Tao sẽ nghiền n-…!?”
Khẽ nhếch mép, Len nhìn con quái vật đầy đắc chí. Ngay giữa trái tim hắn, một khối sắt to nặng với những gai nhọn cắm ngập vào lớp da đen kịt. Chất lỏng đen quánh túa ra như mưa.
Thừa mớ hỗn loạn khi những xúc tu bị nổ tung, Điền đã tháo rời một quả tạ và quăng nó về phía tên quái vật. Vòng trói lơi dần, những chiếc xúc tu buông thõng xuống. Tên ác linh sững sờ, như không tin nổi những gì đã diễn ra. “K-Không thể nào…!!!”
Như một mũi tên, Điền lao tới như bay. Ánh mắt cậu nhóc giờ đây sắc lạnh và đầy căm hận hơn bao giờ hết. Dồn hết sức bình sinh, thân hình nhỏ bé tung mạnh lên không. Rồi với hai tay, cậu vung mạnh thanh bổng, nhằm ngay giữa trán tên quái vật.
“CHẾT ĐI ĐỒ QUÁI VẬT THÚI !!!!!!!!!!!!!!!!!”
Quả tạ còn lại đập mạnh vào đầu con quái vật, tạo ra một âm thanh chói tai. Một ánh sáng trắng bỗng lóe lên, chói rọi cả một vùng. Hét lên trong đau đớn, tên quái vật buông lời nguyền rủa.
“GYAAAAAAAAAA!!!! Đồ sâu bọ khốn kiếp!!!
Cơ thể đồ sộ chợt nổ tung. Những mảnh thịt đen kịt tan tành bụi cát, bay lả tả trong gió rồi mất hẳn. Nhanh chóng tháo tung dây trói, Len chạy ngay tới chỗ cậu nhóc.
Điền nằm yên trên mặt đất, mắt nhắm nghiền. Cơ thể cậu tả tơi, chiếc áo sơmi rách bươm, bụi và máu bết lại với nhau, khiến nó gần như ngả màu. Tay cậu nắm chặt món đồ lạ, vốn là hình dạng ẩn thân của chiếc bổng ban nãy. Cúi người xuống, Len đỡ lấy cậu nhóc, hét lớn. “Nhóc!! Cậu có sao không…! Trả lời anh đi!!!”
“Ư…” Mí mắt khó nhọc hé ra, đáp lại Len. “Oái…Đ-Đau quá...!!! K-Không cử động nổi anh ơi!!”
Cậu nhóc chợt mở to mắt, hét lên trong đau đớn. Cơ thể nhỏ quằn quại giãy tứ tung. Len thở phào, nở nụ cười nhẹ nhõm mà nghĩ thầm. “Thằng này… Nó đánh bại tên ác linh trong tình trạng đó sao?”
Thở hắt ra trong khó nhọc, Điền đuối sức, thều thào. “Ác linh… sao rồi? Cả m-mọi người… rồi mẹ tui… họ…”
“Không sao đâu. Tên ác linh bị cậu hạ rồi. Mọi người chỉ bị thương thôi. Tên đó muốn xử anh trước rồi mới tới những người khác.”
Len kéo Điền dậy, gác một tay cậu nhóc qua vai mình. Hắn gắng sức bước, thở dốc.
“Còn anh…?”
“Chả sao đâu. Mấy ngày tới lại ngon thôi. Yên tâm đi, anh sẽ lo hết cho bọn cậu mà.”
Điền nhìn Len, gật đầu. Lạ thật, khi nghe hắn nói câu đó, bỗng dưng cậu cảm thấy lòng mình dịu lại một chút. Bất chợt, Len lại lên tiếng:
“À…nè. Lúc nãy, cậu làm tốt lắm. Không ngờ không những mọi người, mà cả tôi, đều được cứu… Cảm ơn.”
Điền trố mắt nhìn Len. Không mảy may quay đầu lại, gã Zodiac bỗng bước đi, mỗi lúc một nhanh.
Từ hôm đó, có vẻ như suy nghĩ của Điền về tên Zodiac ngốc kia đã thay đổi một đôi chút.
Hoặc là không.
End part C.
*ôm mặt* mình viết battle bại quá ~ chả ngầu gì hết
2 bác Sói và Fu chỉ giáo với
CHAP 0: Prologue và truyền thuyết ấy ấy ~
Tương truyền, ngoài thế giới mà chúng ta đang sống, gọi là Địa Giới (Gaia) còn có một thế giới song song khác, tồn tại đối xứng được gọi là Vô Thực Giới (Utopia). Sự sống không hề tự nó sinh ra và mất đi, chúng chỉ được chuyển dịch qua lại giữa hai thế giới. Giả dụ như khi một con người chết đi, linh hồn họ không biến mất mà sẽ được đưa đến Utopia để được rửa tội và chuyển sinh lại trên Gaia. Tuy nhiên, với những ác linh phạm phải tội lỗi nghiêm trọng, họ sẽ bị đày xuống Tatarius, ngục tối sâu nhất tại Utopia, vĩnh viễn chịu khổ hình. Từ năm này qua năm khác, sự luân chuyển đó giữ cho thế giới được cân bằng.
Tuy nhiên, đã có một lần, sự cân bằng đó đã bị phá vỡ. Do sự bất cẩn của Cerberus, người cai quản Tatarius, khiến một lượng lớn ác linh đào thoát và tràn lên mặt đất. Chúng giết chóc vô tội vạ, khiến những sinh linh chưa tận số đã phải vong mạng. Điều đó khiến Utopia quá tải, và gần như đã nuốt chửng cả Địa Giới Gaia. Địa cầu biến thành cõi chết, máu đổ khắp nơi, người chưa kịp sinh ra đã phải lìa đời. Để gia tăng sức mạnh, những ác linh nuốt chửng linh hồn khác, khiến Utopia cũng đứng trên bờ vực diệt vong. Để lập lại cân bằng cho 2 thế giới, 13 chiến binh mạnh nhất còn sống sót được triệu hồi để tiêu diệt bọn ác linh, gọi là các Zodiac. Với sức mạnh và ý chí của mình, họ đã kiên cường chiến đấu và phong ấn toàn bộ ác linh tại Utopia. Một Utopia mới được sinh ra trên nền móng cũ, kết thúc một thời kì loạn lạc hoang tàn. Sự sống một lần nữa sinh sôi trên Gaia, thế giới của chúng ta. Vòng tuần hoàn dần được tái tạo, nhưng đổi lại là sinh mạng của các Zodiac. Để ngăn chặn bọn ác linh có thể phá vỡ dễ dàng, phong ấn Utopia được phân ra thành 12 mảnh, phát tán rải rái khắp nơi trên hai thế giới, với linh hồn của những Zodiac ngủ yên trong đó.
*cắt bụp* *chuyển cảnh*
1800 năm sau, tại đất nước Việt Nam, cậu thanh niên Phong Điền cũng vừa tròn 16 tuổi. Vào đúng sinh nhật của mình, Phong Điền chợt phát hiện ra một món đồ cổ có hình dáng lạ lùng trong nhà kho cũ ở trường. Sẵn tính táy máy tò mò, cậu mang luôn món đồ cổ về nhà, định là sẽ tìm hiểu về nó. Trên đường đi học về, chợt thấy một nhóm đầu gấu đang bắt nạt hai bé gái, cậu nổi máu anh hùng xông vào. Không uổng công 2 năm trời học Vovinam, cậu nhanh chóng cho bọn côn đồ nằm lê lết trên đường chỉ trong vòng ba nốt nhạc. Thế nhưng, khi cậu đang hỏi thăm hai bé gái có bị gì không, khuôn mặt một tên côn đồ đang nằm trên đất bỗng dưng biến dạng, méo mó rất đáng sợ. Bỗng chốc, hắn biến thành một con quỷ cao lớn trước những cặp mắt kinh hoàng của người xung quanh. Không để Điền kịp trở tay, con quỷ dùng cánh tay biến dạng của mình đâm cậu một nhát chí tử. Trước khi mất toàn bộ ý thức, bỗng một luồng sáng kì dị lóa lên trước mắt cậu bé…
Tỉnh lại trong bệnh viện, tất cả mọi người mừng rỡ ùa vào ôm chầm lấy Điền, khóc lóc ầm ĩ. Ai cũng tưởng chừng cậu không qua khỏi, nhưng dường như, một điều kì diệu quá sức tưởng tượng đã diễn ra. Kì lạ, không một ai nhớ tới con quỷ đội lốt tên côn đồ, kể cả 2 đứa bé chứng kiến.
Đến khi mọi người về cả, bỗng nhiên, trước mắt Điền, một con người trong suốt bỗng hiện ra từ món đồ cổ kì lạ ở trường. Đó là Zodiac của cung Thiên Bình, Librarius. Món đồ cổ cậu nhặt được chính là 1 trong 12 mảnh phong ấn năm xưa. Hóa ra là khi cậu bị tấn công, vô tình Librarius đã thức tỉnh và tiêu diệt con quỷ, thực ra là một ác linh tẩu thoát lên Địa Giới. Tuy nhiên, nó đã ăn mất phần lớn linh hồn của Điền.Và đúng ra, Điền đã chết ngay lúc đó, nhưng Librarius đã dùng 1 phần sức mạnh của mình để duy trì sự sống cho cậu, dù chỉ trong 49 ngày.
Sau gần 2000 năm, phong ấn Utopia đã dần suy yếu. Những ác linh liên tục tẩu thoát lên Địa Giới, nhằm tìm và phá hủy 12 mảnh phong ấn nhân lúc các Zodiac chưa phục hồi sức mạnh. Và vì cứu Điền, Librarius đã để lộ vị trí của mình.
‘Từ giờ phút này, con mồi số một của bọn ác linh là chúng ta. Cả tôi và cậu. Hình như thế đó” *cười ngu*
Để tiếp tục sống, Điền buộc phải hợp tác với Librarius ngăn chặn thảm kịch xảy ra lần nữa. Cậu phải tìm và thức tỉnh 12 Zodiac còn lại, hoàn thành cung hoàng đạo để chống lại âm mưu của bọn ác linh, đồng thời tìm lại phần linh hồn bị mất của mình. Trong 49 ngày, trước khi linh hồn cậu hoàn toàn biến mất.
p/s: *cười* thật ra cái này viết từ cái hôm nảo hôm nao mới vào TTC ấy, mà hôm bay mới có time up ~
gạch đá thoải mái nhá ~
_________________________________________________________________________
(Update 5/4)
Note: Định là sẽ viết típ từ đoạn trên, nhưng cuối cùng lại chả bít bắt đầu từ đâu nên đành viết lại đoạn Điền gặp Len - Librarius TT^TT khác cái lần này có thoại
[size=large]NGÀY THỨ NHẤT[/size]
Part A. Cẩn thận với đồ cổ không rõ nguồn gốc
Lời kể: Phong Điền
“Chíp…Chíp”
Ánh nắng chói chang hắt qua cửa số, rọi sáng cả căn phòng. (Hơ…Mấy giờ rồi?) Tui nhổm dậy, nhìn xung quanh phòng bệnh, tự hỏi. Đột nhiên, một giọng nói oang oang vọng lại, sát bên tai, khiến tui giật cả mình
“Yo… Chào buổi sáng! Ngủ nướng thấy ghê luôn, anh chờ cậu nãy giờ đó!”
Với một nụ cười ngây-thơ-vô-số-tội, “tên đó” dí sát mặt vào tui, còn cả thân người hắn thì đang án ngự trên cái bụng khốn khổ của tui. Nhận ra cái khuôn mặt không lẫn vào đâu được đó, tui kinh hãi trời đất. Kết quả là, cả bệnh viện được phen náo động vì tiếng thét thất thanh kinh hoàng phát ra từ phòng hồi sức số 2.
“Không…không… Là mơ thôi, là mơ thôi…” Tự vả vào mặt, tự cấu vào má, rồi cả nhéo tai, tui cố trấn an mình rằng đây không phải sự thật. Nhưng, một lần nữa, giọng nói quen thuộc kia khiến tui đành quay về chấp nhận hiện thực phũ phàng.
“Chưa nhớ lại sao?”
(Thôi rồi má ơi, không phải mơ…)
Mọi chuyện bắt đầu từ hôm qua, cũng là sinh nhật lần thứ 16 của tui đây…
“Hừ, lại trốn trực nhật! Kiểu này không biết sao về nhà kịp đây…”
Bực dọc, tui ném cây chổi vào góc lớp. Số là thằng Duy, bạn cùng lớp tui lại trốn đi đá banh với bọn nhóc xóm nó ở đâu đâu ấy, để cái thân khổ sở tui đây trực nhật một mình. Người đâu ham vui thế. Mà bực cái, sao không rủ tui đi với chứ.
Mà thôi, mai vào sớm quét lớp cũng chả sao đâu. Nghĩ vậy, nên tui khóa cửa lớp, xách luôn cái cặp đi thẳng.
Dợm bước ra khỏi cổng, tui nhận ra có điều gì đó khác lạ ở cái nhà kho cũ. Cửa chính của nó vẫn khóa chặt, han gỉ vì lâu năm chưa được mở, nhưng cái cửa sổ bên cạnh thì ngược lại. Dường như có ai đó đã cố gỡ khung cửa sắt xuống, khiến nó trở nên rúm ró, xiêu vẹo. Ô kính cửa bị dỡ xuống, nứt nẻ nằm dưới mặt đất. Vốn dĩ, nơi đó đâu còn ai lui tới?
(Hay là… có trộm?) Chợt, một ý nghĩ lóe nhanh qua đầu tui. Và dường như bị thôi thúc, tui quên cả về nhà, bước lại hướng nhà kho cũ. Không mất nhiều thời gian, tui tháo hẳn khung cửa sổ, chui vào bên trong. Không có ai ở trong đó cả. Mà hình như cũng chẳng bị mất gì. Thở dài, tui quay trở ra. Bỗng, “Huỵch… Soạt!!!” chân tui vấp phải cái gì đó, khiến tui ngã nhào. “ Bốp…Binh… Clang!!!” Đồ đạc xếp trên kệ thi nhau rơi xuống người tui, đau điếng.
Dụi mắt, tui ngồi dậy. May quá, chỗ này không có đồ dễ vỡ. Mà, hình như tay tôi chạm phải cái gì cồm cộm. Thoáng ngạc nhiên, tôi cầm nó lên xem thử. Hình như tui đã thấy nó, đâu đó trong mấy tài liệu khảo cổ của ba.
Vật thể kì dị đó rung lên khe khẽ khi đỉnh nhọn của nó nằm thăng bằng trên ngón tay tui, cứ như thể nó có sự sống vậy. Cảm thấy tò mò, tui bước ra, cất vội nó vào cặp rồi bước nhanh về nhà. Có lẽ ba tui sẽ thích nó. Chuyện, ổng là nhà khảo cổ mà.
“Bé con, cho chú 5K hút thuốc nào… Hố hố!!!”
Dọc đường, chợt tui nghe thấy một giọng cười khả ố. Trong con hẻm, ba bốn tên côn đồ mặt sẹo đang vây quanh 2 đứa bé gái, hệt như lũ sói đói mồi. Ỷ mạnh hiếp yếu, có gì hay ho chứ. Rồi chẳng suy nghĩ gì nữa sất, tui xông vào:
“Wei, muốn xin thì lại đây mà xin nè mấy ông chú đầu bò!”
“Ranh con, mày là ai mà xen vào chuyện người lớn? A… Một thằng không biết thân biết phận. Học nhiều mà não ngắn thế con. Để tụi tao cho mày sáng ra!!!”
(sfx: Bốp… Bốp!!! Binh…!!! Chát!!… Hự… Ối… Á!!!!!!)
“Phù, lâu rồi mới được ra tay, đã quá!”
Phủi tay, tui nở nụ cười chiến thắng. 2 bé gái trố mắt nhìn tui như người hùng. Xung quanh, mấy tên côn đồ nằm la liệt, rên rỉ hết lời. Không bõ công 2 năm học Vovinam ở trường. Tui ngồi xuống, hỏi thăm 2 đứa nhỏ:
“Nè… Mấy em có sao kh-“
Chưa dứt lời, chợt cả người tui lạnh như đá. Một mùi hôi nồng nặc xông lên từ phía sau, nghe như mùi xác chết. Quay đầu lại, tui bần thần nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mặt.
Thân hình một gã côn đồ chợt biến dạng một cách khủng khiếp. Khuôn mặt hắn co rúm lại, quặt quẹo. Lớp da bên ngoài tuột ra hệt như vỏ chuối, thân người hắn cao khều, với hai cánh tay biến dạng dài ngoằng, nhọn hoắt. Cho dù có là fan cuồng horror, tui cũng chả bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ tận mắt chứng kiến khung cảnh kinh hoàng này.
(sfx: Phập!!!) Như chớp, con quái vật kia cắm phập cánh tay khổng lồ của nó vào thân người tui, không để tui kịp kêu lên một tiếng. Lồng ngực nóng ran vì đau, rồi mắt cũng mờ dần. Má ơi, máu tui đang chảy như suối trên mặt đất. Cả thân người tui nằm sõng soài trên mặt đất, lạnh tanh. Chẳng nhẽ, tui phải chết ở đây sao? Vì 1 lí do tưởng chừng chỉ có trong phim? Mà khoan nghĩ tới, vấn đề là sao tui lại tỉnh như không thế này?
Con quái vật lại hùng hổ xông tới, đâm bổ xuống người tui, chuẩn bị ra đòn kết liễu. “Má ơi… chết con rồi…”
“Dừng tay lại.”
Bỗng một chùm sáng lóe lên trước mắt tui, rực rỡ. Rồi tui lịm đi, chẳng còn biết gì nữa.
“…”
“Tỉnh lại rồi kìa mọi người ơi!!!”
Tỉnh dậy, tui thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng toát. Cha mẹ, em gái, bạn bè, thầy cô, và cả 2 đứa nhỏ được tui cứu nữa. Mọi người tề tựu đông đủ cả. Ai cũng nhìn tui, rơm rớm nước mắt. Mà hình như, chỗ này là bệnh viện.
Ủa, vậy… tui còn sống hả…?
“Điền ơi, từ lúc vào đây mày cứ nằm hoài làm tao lo chết được, cứ tưởng… May quá.” Thằng Duy dụi mắt, nức nở.
“Mà con dại quá, có bị gì phải nói mẹ chứ!” Mẹ tui cũng òa theo. Cái quái gì đang diễn ra thế này?
“Ơ… Thế chuyện gì đã xảy ra… Con quái v—Tên côn đồ biến thành quái vật rồi tấn công con… Hắn sao rồi?” Tui yếu ớt lên tiếng.
Mọi người bỗng trố mắt ra nhìn tui, như thể chính tui mới là quái vật. Thằng Duy run rẩy lên tiếng. “Mày nói gì vậy, chạm dây rồi man mát hả?... Mày cứu hai đứa nhỏ rồi tự nhiên gục xuống bất tỉnh, ngay cả tim cũng ngừng đập luôn… Làm gì có con quái vật nào hả mày?”
“Để Điền nghỉ ngơi thêm một tí đi, chắc nó chưa tỉnh hẳn.” Mọi người lắc đầu nhìn nhau, chậm nước mắt. Không ai để ý đến phiên bản sống của bức The Scream mang khuôn mặt của Nguyễn Phong Điền tui đây trên giường bệnh. Rồi mọi người cứ dần lui ra khỏi cửa, để mặc tôi trơ trọi một mình.
Như một cái máy, tôi nhìn xuống ngực mình. Không có vết đâm nào hết, 1 chút tì vết cũng không.
Chẳng lẽ tui ngủ mơ thật? Cả con quái vật, cả cái chết của tui, đều chỉ là một cơn ác mộng? Là mơ thôi sao???
“May quá…” Tui thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, tuy đó chỉ là ác mộng, nhưng chẳng hiểu sao đối với tui, giấc mơ đó lại có vẻ thật hơn cả khung cảnh lúc này. Không còn gì khủng khiếp hơn nếu đó là sự thật.
“Đừng vội mừng. Giờ ta chỉ có thể làm đến thế thôi.” Một giọng nói cất lên. Tui có cảm giác mình đã nghe qua đâu đó, cái giọng này…
“GYAHHHH!!! CÓ MA!!!!”
Trên trần phòng bệnh trắng toát, một con người, không---một con ma giống người đang treo ngược thân mình và nhìn chằm chằm vào tui. Toàn thân hắn như một khối mờ trong suốt, phát ra thứ ánh sáng xanh mờ mờ dị dị. Đôi mắt vàng kim của hắn nhìn tui chăm chú. Và trên tay hắn, là món đồ lạ tui nhặt được trong nhà kho cũ, thăng bằng trên ngón tay trỏ của hắn một cách phi trọng lực.
Nghe tiếng tui hét toáng lên, con ma giật mình, rơi thẳng xuống giường. (Ơ, thế quái nào ma lại giật mình được nhỉ?) Và rồi hắn bắt đầu rên rỉ, tưởng chừng đau lắm.
“Ui đau đau đau… Bộ chưa nhìn thấy ma bao giờ sao hử?”
Giờ thì con ma đang ngồi đè lên người tui. Đúng như tui nghĩ, hắn nhẹ như không khí. Con ma này có vẻ “lớn hơn” tui vài tuổi, nhưng có điều, cách ăn mặc của hắn mang hơi hướng… Tàu Khựa thời trung cổ, với mái tóc dài được thắt gọn thành bím ở phía sau.
“Không… Không… Mình lại mơ ngủ nữa rồi!!!” Túm từng mớ tóc trên đầu mình, tui đập đầu vào tường như 1 thằng điên. Hôm nay đã mơ thấy quái vật, kiểu gì thức dậy lại gặp ma chứ?
“Này này, cậu bình tĩnh lại đi. Không phải mơ đâu. Cả chuyện quái vật cũng không phải mơ đâu.”
“Im đi! Đừng lại gần tao!” Mặc con ma đang ra sức trấn an, tui xua tay về phía trước. Cánh tay tui vung xuyên qua người nó như phim. Tui chết sững.
Con ma ghé sát vào tui, khiến da mặt tui bỗng lạnh toát. “Bình tĩnh lại chưa?”
“Chuyện này…l-là sao??? Mà m--… Anh là ai?
“Không phải ma. Anh đây là Len, chiến binh Librarius bảo vệ thế giới, 1 trong 13 Hoàng đạo Binh thiện chiến nhất đó… Ủa mặt ngu thế? Thôi, chuyện dài lắm, kể cậu sau. Quan tâm tới cậu trước đã.”
“Nói gì chả hiểu…? Mà chuyện gì đã xảy ra với tui mới được?”
“Ờ… Đại loại là, cậu đã THẬT SỰ bị 1 ác linh tấn công. Và nhẽ ra cậu đi chầu ông bà từ đời nào rồi.”
“Bậy bạ, thế sao tui còn ngồi đây? Mà ác linh… tưởng trong phim viễn tưởng chắc?”
“Viễn tưởng cái đầu cậu, đã nói là thật 100% mà. Chả là mấy tên cứ thích làm bậy ở dương gian nên chết xuống Vô Thực Giới bị chịu đọa quỷ hình, xổng lên đây thành yêu ma tác oai tác quái. Đáng ra bị phong ấn từ gần 2000 năm nay rồi, nhưng dạo gần đây lại xổng ra vài con. May phước cho cậu, trước khi nó kịp ra đòn, anh đây kịp thời chống đỡ, nên còn thoi thóp được tới giờ. Khổ cái, phần lớn linh hồn cậu đã bị nó ăn mất, anh cũng cố hết sức lắm giữ được thêm khoảng 49 ngày nữa. Thế đó.”
Ác linh… Vô Thực Giới… Hoàng đạo Binh…2000 năm…phong ấn???? Trời đất, cái mớ hổ lốn gì thế này…? Cái gì mà tui thực sự đã bị giết chết chứ? Cái gì mà tui chỉ còn lại 49 ngày để sống chứ?
Những chuyện khủng khiếp đó làm sao là sự thật được chứ! 49 ngày, 49 ngày làm sao đủ cho tui thực hiện biết bao hoài bão ước muốn chứ! Làm sao đủ để tui báo đáp cha mẹ thầy cô chứ! Và quan trọng, tại sao tui chưa có được một cô bạn gái nào mà phải chết chứ!!!
“Há há… Gì mà ảo thế? Chú cứ chém.” Vẫn cố phủ nhận sự thật, tui cười phá lên.
“Chém cái đầu cậu. Thiệt, cứ thử xem cậu có chết không là biết.”
Len tức giận, quay ngoắt đi. Chợt, tui bỗng thấy khó thở lạ thường. Chỗ bị con quái vật kia đâm vào đột nhiên đau tức dữ dội. Trên ngực tui, máu từ đâu thấm đỏ cả lớp áo. Cảm giác hệt như lúc tui bị nó đâm sắp chết. “Dừng lại đi…! Biết rồi, tui tin anh mà!!!!”
Hắn quay đầu lại, đặt tay lên chỗ vết thương. Tức thời, cơn đau bỗng dịu hẳn. Máu cũng ngừng chảy. Thôi kệ, có còn hơn không.
Vậy ra, Len không hề nói đùa. Tui đã thực sự bị giết chết, và giờ chỉ là mảnh hồn còn sót lại cố ngoi ngóp thêm 49 ngày. Tự dưng thấy choáng quá.
“Này, cậu có ổn không vậy? Có cần gì không tui đi gọi cho.”
“Không cần. Anh đi gọi tổ làm cho người ta sợ chết khiếp. Mà lo cho tui làm gì chứ?”
“Xì! Ai thèm lo, chỉ là cậu lỡ leo lên lưng cọp cùng với anh rồi. Giờ thì chúng mình không tách nhau được quá nửa bước đâu. Với lại, còn một vấn đề nữa…”
“Hả?” Tui trố mắt nhìn Len. Hix, chuyện gì nữa đây…
“Anh mày là 1 phần của phong ấn ác linh, nên nếu bọn chúng đã xổng ra, ắt sẽ tìm diệt anh nhân lúc còn suy yếu. Mà giờ anh đã dính vào cậu, nên cậu cũng sẽ bị săn nốt. Túm lại, chúng ta đã trở thành con mồi số 1 của bọn ác linh. Cả anh và cậu.”
“Vậy là bọn quái vật đó sẽ tập trung úp sọt anh và tui chứ gì?”
“Ừa, đúng rồi đó!” Hắn nói như reo, vẻ mặt cứ như không vậy. Không, thậm chí là còn rất thích thú nữa. ”Ủa trùm chăn kín mít vậy? Ngủ rồi à…”
AI ĐÓ GIÚP TUI VỚI!!!
Lời kể: Phong Điền
“Chíp…Chíp”
Ánh nắng chói chang hắt qua cửa số, rọi sáng cả căn phòng. (Hơ…Mấy giờ rồi?) Tui nhổm dậy, nhìn xung quanh phòng bệnh, tự hỏi. Đột nhiên, một giọng nói oang oang vọng lại, sát bên tai, khiến tui giật cả mình
“Yo… Chào buổi sáng! Ngủ nướng thấy ghê luôn, anh chờ cậu nãy giờ đó!”
Với một nụ cười ngây-thơ-vô-số-tội, “tên đó” dí sát mặt vào tui, còn cả thân người hắn thì đang án ngự trên cái bụng khốn khổ của tui. Nhận ra cái khuôn mặt không lẫn vào đâu được đó, tui kinh hãi trời đất. Kết quả là, cả bệnh viện được phen náo động vì tiếng thét thất thanh kinh hoàng phát ra từ phòng hồi sức số 2.
“Không…không… Là mơ thôi, là mơ thôi…” Tự vả vào mặt, tự cấu vào má, rồi cả nhéo tai, tui cố trấn an mình rằng đây không phải sự thật. Nhưng, một lần nữa, giọng nói quen thuộc kia khiến tui đành quay về chấp nhận hiện thực phũ phàng.
“Chưa nhớ lại sao?”
(Thôi rồi má ơi, không phải mơ…)
Mọi chuyện bắt đầu từ hôm qua, cũng là sinh nhật lần thứ 16 của tui đây…
“Hừ, lại trốn trực nhật! Kiểu này không biết sao về nhà kịp đây…”
Bực dọc, tui ném cây chổi vào góc lớp. Số là thằng Duy, bạn cùng lớp tui lại trốn đi đá banh với bọn nhóc xóm nó ở đâu đâu ấy, để cái thân khổ sở tui đây trực nhật một mình. Người đâu ham vui thế. Mà bực cái, sao không rủ tui đi với chứ.
Mà thôi, mai vào sớm quét lớp cũng chả sao đâu. Nghĩ vậy, nên tui khóa cửa lớp, xách luôn cái cặp đi thẳng.
Dợm bước ra khỏi cổng, tui nhận ra có điều gì đó khác lạ ở cái nhà kho cũ. Cửa chính của nó vẫn khóa chặt, han gỉ vì lâu năm chưa được mở, nhưng cái cửa sổ bên cạnh thì ngược lại. Dường như có ai đó đã cố gỡ khung cửa sắt xuống, khiến nó trở nên rúm ró, xiêu vẹo. Ô kính cửa bị dỡ xuống, nứt nẻ nằm dưới mặt đất. Vốn dĩ, nơi đó đâu còn ai lui tới?
(Hay là… có trộm?) Chợt, một ý nghĩ lóe nhanh qua đầu tui. Và dường như bị thôi thúc, tui quên cả về nhà, bước lại hướng nhà kho cũ. Không mất nhiều thời gian, tui tháo hẳn khung cửa sổ, chui vào bên trong. Không có ai ở trong đó cả. Mà hình như cũng chẳng bị mất gì. Thở dài, tui quay trở ra. Bỗng, “Huỵch… Soạt!!!” chân tui vấp phải cái gì đó, khiến tui ngã nhào. “ Bốp…Binh… Clang!!!” Đồ đạc xếp trên kệ thi nhau rơi xuống người tui, đau điếng.
Dụi mắt, tui ngồi dậy. May quá, chỗ này không có đồ dễ vỡ. Mà, hình như tay tôi chạm phải cái gì cồm cộm. Thoáng ngạc nhiên, tôi cầm nó lên xem thử. Hình như tui đã thấy nó, đâu đó trong mấy tài liệu khảo cổ của ba.
Vật thể kì dị đó rung lên khe khẽ khi đỉnh nhọn của nó nằm thăng bằng trên ngón tay tui, cứ như thể nó có sự sống vậy. Cảm thấy tò mò, tui bước ra, cất vội nó vào cặp rồi bước nhanh về nhà. Có lẽ ba tui sẽ thích nó. Chuyện, ổng là nhà khảo cổ mà.
“Bé con, cho chú 5K hút thuốc nào… Hố hố!!!”
Dọc đường, chợt tui nghe thấy một giọng cười khả ố. Trong con hẻm, ba bốn tên côn đồ mặt sẹo đang vây quanh 2 đứa bé gái, hệt như lũ sói đói mồi. Ỷ mạnh hiếp yếu, có gì hay ho chứ. Rồi chẳng suy nghĩ gì nữa sất, tui xông vào:
“Wei, muốn xin thì lại đây mà xin nè mấy ông chú đầu bò!”
“Ranh con, mày là ai mà xen vào chuyện người lớn? A… Một thằng không biết thân biết phận. Học nhiều mà não ngắn thế con. Để tụi tao cho mày sáng ra!!!”
(sfx: Bốp… Bốp!!! Binh…!!! Chát!!… Hự… Ối… Á!!!!!!)
“Phù, lâu rồi mới được ra tay, đã quá!”
Phủi tay, tui nở nụ cười chiến thắng. 2 bé gái trố mắt nhìn tui như người hùng. Xung quanh, mấy tên côn đồ nằm la liệt, rên rỉ hết lời. Không bõ công 2 năm học Vovinam ở trường. Tui ngồi xuống, hỏi thăm 2 đứa nhỏ:
“Nè… Mấy em có sao kh-“
Chưa dứt lời, chợt cả người tui lạnh như đá. Một mùi hôi nồng nặc xông lên từ phía sau, nghe như mùi xác chết. Quay đầu lại, tui bần thần nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mặt.
Thân hình một gã côn đồ chợt biến dạng một cách khủng khiếp. Khuôn mặt hắn co rúm lại, quặt quẹo. Lớp da bên ngoài tuột ra hệt như vỏ chuối, thân người hắn cao khều, với hai cánh tay biến dạng dài ngoằng, nhọn hoắt. Cho dù có là fan cuồng horror, tui cũng chả bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ tận mắt chứng kiến khung cảnh kinh hoàng này.
(sfx: Phập!!!) Như chớp, con quái vật kia cắm phập cánh tay khổng lồ của nó vào thân người tui, không để tui kịp kêu lên một tiếng. Lồng ngực nóng ran vì đau, rồi mắt cũng mờ dần. Má ơi, máu tui đang chảy như suối trên mặt đất. Cả thân người tui nằm sõng soài trên mặt đất, lạnh tanh. Chẳng nhẽ, tui phải chết ở đây sao? Vì 1 lí do tưởng chừng chỉ có trong phim? Mà khoan nghĩ tới, vấn đề là sao tui lại tỉnh như không thế này?
Con quái vật lại hùng hổ xông tới, đâm bổ xuống người tui, chuẩn bị ra đòn kết liễu. “Má ơi… chết con rồi…”
“Dừng tay lại.”
Bỗng một chùm sáng lóe lên trước mắt tui, rực rỡ. Rồi tui lịm đi, chẳng còn biết gì nữa.
“…”
“Tỉnh lại rồi kìa mọi người ơi!!!”
Tỉnh dậy, tui thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng toát. Cha mẹ, em gái, bạn bè, thầy cô, và cả 2 đứa nhỏ được tui cứu nữa. Mọi người tề tựu đông đủ cả. Ai cũng nhìn tui, rơm rớm nước mắt. Mà hình như, chỗ này là bệnh viện.
Ủa, vậy… tui còn sống hả…?
“Điền ơi, từ lúc vào đây mày cứ nằm hoài làm tao lo chết được, cứ tưởng… May quá.” Thằng Duy dụi mắt, nức nở.
“Mà con dại quá, có bị gì phải nói mẹ chứ!” Mẹ tui cũng òa theo. Cái quái gì đang diễn ra thế này?
“Ơ… Thế chuyện gì đã xảy ra… Con quái v—Tên côn đồ biến thành quái vật rồi tấn công con… Hắn sao rồi?” Tui yếu ớt lên tiếng.
Mọi người bỗng trố mắt ra nhìn tui, như thể chính tui mới là quái vật. Thằng Duy run rẩy lên tiếng. “Mày nói gì vậy, chạm dây rồi man mát hả?... Mày cứu hai đứa nhỏ rồi tự nhiên gục xuống bất tỉnh, ngay cả tim cũng ngừng đập luôn… Làm gì có con quái vật nào hả mày?”
“Để Điền nghỉ ngơi thêm một tí đi, chắc nó chưa tỉnh hẳn.” Mọi người lắc đầu nhìn nhau, chậm nước mắt. Không ai để ý đến phiên bản sống của bức The Scream mang khuôn mặt của Nguyễn Phong Điền tui đây trên giường bệnh. Rồi mọi người cứ dần lui ra khỏi cửa, để mặc tôi trơ trọi một mình.
Như một cái máy, tôi nhìn xuống ngực mình. Không có vết đâm nào hết, 1 chút tì vết cũng không.
Chẳng lẽ tui ngủ mơ thật? Cả con quái vật, cả cái chết của tui, đều chỉ là một cơn ác mộng? Là mơ thôi sao???
“May quá…” Tui thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, tuy đó chỉ là ác mộng, nhưng chẳng hiểu sao đối với tui, giấc mơ đó lại có vẻ thật hơn cả khung cảnh lúc này. Không còn gì khủng khiếp hơn nếu đó là sự thật.
“Đừng vội mừng. Giờ ta chỉ có thể làm đến thế thôi.” Một giọng nói cất lên. Tui có cảm giác mình đã nghe qua đâu đó, cái giọng này…
“GYAHHHH!!! CÓ MA!!!!”
Trên trần phòng bệnh trắng toát, một con người, không---một con ma giống người đang treo ngược thân mình và nhìn chằm chằm vào tui. Toàn thân hắn như một khối mờ trong suốt, phát ra thứ ánh sáng xanh mờ mờ dị dị. Đôi mắt vàng kim của hắn nhìn tui chăm chú. Và trên tay hắn, là món đồ lạ tui nhặt được trong nhà kho cũ, thăng bằng trên ngón tay trỏ của hắn một cách phi trọng lực.
Nghe tiếng tui hét toáng lên, con ma giật mình, rơi thẳng xuống giường. (Ơ, thế quái nào ma lại giật mình được nhỉ?) Và rồi hắn bắt đầu rên rỉ, tưởng chừng đau lắm.
“Ui đau đau đau… Bộ chưa nhìn thấy ma bao giờ sao hử?”
Giờ thì con ma đang ngồi đè lên người tui. Đúng như tui nghĩ, hắn nhẹ như không khí. Con ma này có vẻ “lớn hơn” tui vài tuổi, nhưng có điều, cách ăn mặc của hắn mang hơi hướng… Tàu Khựa thời trung cổ, với mái tóc dài được thắt gọn thành bím ở phía sau.
“Không… Không… Mình lại mơ ngủ nữa rồi!!!” Túm từng mớ tóc trên đầu mình, tui đập đầu vào tường như 1 thằng điên. Hôm nay đã mơ thấy quái vật, kiểu gì thức dậy lại gặp ma chứ?
“Này này, cậu bình tĩnh lại đi. Không phải mơ đâu. Cả chuyện quái vật cũng không phải mơ đâu.”
“Im đi! Đừng lại gần tao!” Mặc con ma đang ra sức trấn an, tui xua tay về phía trước. Cánh tay tui vung xuyên qua người nó như phim. Tui chết sững.
Con ma ghé sát vào tui, khiến da mặt tui bỗng lạnh toát. “Bình tĩnh lại chưa?”
“Chuyện này…l-là sao??? Mà m--… Anh là ai?
“Không phải ma. Anh đây là Len, chiến binh Librarius bảo vệ thế giới, 1 trong 13 Hoàng đạo Binh thiện chiến nhất đó… Ủa mặt ngu thế? Thôi, chuyện dài lắm, kể cậu sau. Quan tâm tới cậu trước đã.”
“Nói gì chả hiểu…? Mà chuyện gì đã xảy ra với tui mới được?”
“Ờ… Đại loại là, cậu đã THẬT SỰ bị 1 ác linh tấn công. Và nhẽ ra cậu đi chầu ông bà từ đời nào rồi.”
“Bậy bạ, thế sao tui còn ngồi đây? Mà ác linh… tưởng trong phim viễn tưởng chắc?”
“Viễn tưởng cái đầu cậu, đã nói là thật 100% mà. Chả là mấy tên cứ thích làm bậy ở dương gian nên chết xuống Vô Thực Giới bị chịu đọa quỷ hình, xổng lên đây thành yêu ma tác oai tác quái. Đáng ra bị phong ấn từ gần 2000 năm nay rồi, nhưng dạo gần đây lại xổng ra vài con. May phước cho cậu, trước khi nó kịp ra đòn, anh đây kịp thời chống đỡ, nên còn thoi thóp được tới giờ. Khổ cái, phần lớn linh hồn cậu đã bị nó ăn mất, anh cũng cố hết sức lắm giữ được thêm khoảng 49 ngày nữa. Thế đó.”
Ác linh… Vô Thực Giới… Hoàng đạo Binh…2000 năm…phong ấn???? Trời đất, cái mớ hổ lốn gì thế này…? Cái gì mà tui thực sự đã bị giết chết chứ? Cái gì mà tui chỉ còn lại 49 ngày để sống chứ?
Những chuyện khủng khiếp đó làm sao là sự thật được chứ! 49 ngày, 49 ngày làm sao đủ cho tui thực hiện biết bao hoài bão ước muốn chứ! Làm sao đủ để tui báo đáp cha mẹ thầy cô chứ! Và quan trọng, tại sao tui chưa có được một cô bạn gái nào mà phải chết chứ!!!
“Há há… Gì mà ảo thế? Chú cứ chém.” Vẫn cố phủ nhận sự thật, tui cười phá lên.
“Chém cái đầu cậu. Thiệt, cứ thử xem cậu có chết không là biết.”
Len tức giận, quay ngoắt đi. Chợt, tui bỗng thấy khó thở lạ thường. Chỗ bị con quái vật kia đâm vào đột nhiên đau tức dữ dội. Trên ngực tui, máu từ đâu thấm đỏ cả lớp áo. Cảm giác hệt như lúc tui bị nó đâm sắp chết. “Dừng lại đi…! Biết rồi, tui tin anh mà!!!!”
Hắn quay đầu lại, đặt tay lên chỗ vết thương. Tức thời, cơn đau bỗng dịu hẳn. Máu cũng ngừng chảy. Thôi kệ, có còn hơn không.
Vậy ra, Len không hề nói đùa. Tui đã thực sự bị giết chết, và giờ chỉ là mảnh hồn còn sót lại cố ngoi ngóp thêm 49 ngày. Tự dưng thấy choáng quá.
“Này, cậu có ổn không vậy? Có cần gì không tui đi gọi cho.”
“Không cần. Anh đi gọi tổ làm cho người ta sợ chết khiếp. Mà lo cho tui làm gì chứ?”
“Xì! Ai thèm lo, chỉ là cậu lỡ leo lên lưng cọp cùng với anh rồi. Giờ thì chúng mình không tách nhau được quá nửa bước đâu. Với lại, còn một vấn đề nữa…”
“Hả?” Tui trố mắt nhìn Len. Hix, chuyện gì nữa đây…
“Anh mày là 1 phần của phong ấn ác linh, nên nếu bọn chúng đã xổng ra, ắt sẽ tìm diệt anh nhân lúc còn suy yếu. Mà giờ anh đã dính vào cậu, nên cậu cũng sẽ bị săn nốt. Túm lại, chúng ta đã trở thành con mồi số 1 của bọn ác linh. Cả anh và cậu.”
“Vậy là bọn quái vật đó sẽ tập trung úp sọt anh và tui chứ gì?”
“Ừa, đúng rồi đó!” Hắn nói như reo, vẻ mặt cứ như không vậy. Không, thậm chí là còn rất thích thú nữa. ”Ủa trùm chăn kín mít vậy? Ngủ rồi à…”
AI ĐÓ GIÚP TUI VỚI!!!
[size=large]Phụ lục #1: Zodiac's Chart[/size]
[row]
[cell]Zodiac [/cell]
[cell]Tên thật [/cell]
[cell]Hình dạng phong ấn [/cell]
[cell]Phẩm chất tương trợ [/cell]
[cell]Nguyên tố [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Arius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Hồng ngọc [/cell]
[cell]Sự dũng cảm [/cell]
[cell]Lửa [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Taurius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Cái sừng [/cell]
[cell]Sự điềm tĩnh[/cell]
[cell]Đất [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Geminius[/cell]
[cell]Updating[/cell]
[cell]Cái gương [/cell]
[cell]Sự tương trợ [/cell]
[cell]Gió [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Cancerius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Cái kéo [/cell]
[cell]Sự kiên định [/cell]
[cell]Nước [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Leonius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Thanh kiếm [/cell]
[cell]Sự nhiệt huyết [/cell]
[cell]Lửa [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Virgius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Chuỗi hạt [/cell]
[cell]Sự vị tha [/cell]
[cell]Đất [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Librarius [/cell]
[cell]Len [/cell]
[cell]Cân trừ tà cổ [/cell]
[cell]Sự công bằng [/cell]
[cell]Gió [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Scorpius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]không có [/cell]
[cell]Sự hi sinh [/cell]
[cell]Nước [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Sagittarius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]mũi tên [/cell]
[cell]Sự thành thật [/cell]
[cell]Lửa [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Capicornius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Mặt nạ [/cell]
[cell]Sự sáng tạo [/cell]
[cell]Đất [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Aquarius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]bình nước [/cell]
[cell]Sự thông hiểu [/cell]
[cell]Nước [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
[row]
[cell]Piscius [/cell]
[cell]Updating... [/cell]
[cell]Hoa hồng [/cell]
[cell]Sự yêu thương [/cell]
[cell]Gió [/cell]
[cell] [/cell]
[/row]
ờ, có gì up típ
_______________________________________________________________________
(Update 12/5)
Viết lắt nhắt trong cả tuần, hôm qua nhòm lại thấy dài quá nên chia 2 part dễ up ~
công nhận, càng lúc càng dài dai dở
mọi người gạch đá nhiều vào nhé =))
lần tới up profile của mấy char =))
Part B.
Người kể: tui ~
Người phụ nữ khoảng 40 vặn chốt cửa, lách người sang bên. Điền bước vào trong, ngồi phịch xuống ghế salon trong phòng khách. Len theo ngay phía sau, đôi mắt màu hổ phách nhìn người phụ nữ kia một cách tò mò.
“Con thấy ổn không? Trông mặt con xanh xao quá.” Hoàn toàn không hay biết sự hiện diện của Len, người phụ nữ bước tới chỗ Điền, cúi xuống hỏi.
“Hì, không sao đâu mẹ, con nghỉ một chút là khỏe thôi!”
Mẹ Điền lắc đầu, dợm bước vào trong nhà bếp. Chợt bà bắt gặp cậu con trai đang nhìn mình một cách chán nản. Mặc dù biết tin mình không sao, nhưng dường như trông Điền có vẻ gì đó hơi buồn.
“Có gì vậy con, nãy giờ cứ nhìn mẹ hoài vậy?”
“Không mà, tự nhiên con thích vậy thôi!” Điền cười. Rồi cậu bước nhanh lên cầu thang. “Mà con lên phòng một chút, bao giờ ăn tối mẹ lên gọi nhá.”
Bước vào phòng, Điền đóng sầm cửa, dựa lưng vào tường. Từ hôm qua đến nay, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cậu gần như kiệt sức. Giờ thì chẳng biết phải nói thế nào về tình trạng của cậu hiện tại nữa. Cảm giác khi biết mình đã chết, thật sự chả dễ chịu chút nào.
Nếu như kể ai đó nghe về tình cảnh hiện tại của Điền, có lẽ người ta sẽ cười vào mặt cậu và bảo cậu đang mơ ngủ. Mà nếu cậu mơ ngủ thật, thì hay biết mấy. Thèm vào cái hiện thực mình chỉ còn sống nổi 49 ngày.
Hơn nữa, nếu đúng như lời Len, hồn ma Zodiac đã cứu sống Điền, thì giờ cậu đã là con mồi của bọn quái vật ăn linh hồn người sống. Cậu trai đáng thương vừa tròn 16 tuổi lẻ một ngày sẽ bị truy đuổi đến cùng trời cuối đất, cho tới ngày chính thức xuống lỗ.
Hic, rốt cuộc cậu đã gây nên tội gì, mà giờ phải chịu cái cảnh tréo ngoe thế này???
“Cái mặt đó là sao vậy trời?”
“Làm ơn yên lặng, hoặc biến đi đâu đó một chút được không? Tui muốn ở một mình.”
Len nhìn cậu nhóc, thở dài. Rồi hắn bực dọc, khoanh tay nhìn ra cửa sổ. “Anh đây đi được là đã đi rồi. Nhìn mặt cậu chán chết được.”
“Bộ trông tui tệ lắm hay sao?”
“Không khác gì con cá thờn bơn bị phơi khô hết.”
“Nói cái gì hả??? Chẳng phải nhờ anh mà giờ tui dở sống dở chết thế này sao?”
Điền gắt lên, với tay lấy cái gối trên giường ném thẳng về phía Len, quên mất cả chuyện hắn chỉ là hồn ma. Chiếc gối bay xuyên qua đầu Len khiến hắn giật thót.
“Gì chứ, tự cậu buồn đó chứ! Có biết anh dùng gần hết linh lực còn sót lại để cứu cậu không hả? Thiệt, phí công chết được!”
“Cũng nhờ thế mà tui bị lôi vào vụ săn mồi của bọn ác linh còn gì. Thiệt, tui chỉ là người bình thường thôi, sao chống nổi tụi đó chứ! Mà tui đã đành, lỡ tụi nó tấn công cả mọi người xung quanh thì sao?”
“Có phải tại anh đâu, tại cậu chọc giận con ác linh đó đấy chứ. Yếu xìu mà bày đặt. Anh đây không ra tay kịp thì không chỉ có mình cậu đi bán muối đâu!”
“Thế anh bảo tui làm sao trong hoàn cảnh đó? Làm ngơ sao?”
“Thì anh đây cũng đâu phải loại trơ mắt nhìn người khác chết mà không làm gì!”
“…!!”
Cả 2 tên cùng nhào vào tranh cãi ầm ĩ, chẳng ai chịu thua ai. Quá nhức óc, Điền chịu thua, nằm phịch xuống giường. Len cũng chẳng khá hơn gì, hắn nằm dài ra sàn, mệt lử. Cả căn phòng bỗng chốc thành bãi chiến trường. (sfx: Cạch…Cạch!) Chợt cánh của phòng bật mở, khiến cậu nhóc giật thót cả người.
Ló mặt vào trong cánh cửa, mẹ cậu lo lắng hỏi. “Có gì không con? Mẹ nghe tiếng la hét nên lên trên này xem thử. Mà sao phòng con như bãi chiến trường thế này?”
“K-Không có gì hết!!! L-Lúc nãy… con… đ-định tập thể dục một lát cho k-khỏe người…!!! C-Chẳng may làm đổ kệ sách t-thôi mẹ!!”
Điền lắp bắp, toát mồ hôi lạnh. “Hờ, mẹ mà biết chuyện là tiêu chắc luôn!” Cậu thầm nghĩ.
“Có thật không? Sao con lạ vậy”
“Thật mà mẹ!!! Thôi…con…con d-dọn đống này một lát sẽ xuống ngay!!”
“Không sao đâu. Giờ mẹ phải ra ngoài một lát, con trông nhà nhé.”
Mẹ Điền lắc đầu mỉm cười, đóng cửa phòng lại. Bên trong, Điền thở phào nhẹ nhõm.
“Hú hồn, may là không ai có thể thấy anh ngoài tui hết.”
“Đương nhiên, cậu nhận linh lực từ anh mà. Để tránh bị ác linh phát hiện, bọn này phải tự che giấu sự tồn tại của mình.” Len cất lời, thản nhiên như không.
“Tại sao anh là người tiêu diệt ác linh nhưng lại phải trốn tránh như vậy chứ?
“Haizz… Bọn anh đâu còn như xưa nữa…” Len khoanh tay, thở dài chán ngán. “Thân xác tụi này đã tiêu biến đi từ đời nào, và phong ấn cũng bị suy yếu đi nhiều rồi. May là ác linh cậu gặp khá yếu, nếu không anh đây cũng chịu.”
“Nói vậy, tụi nó… còn mạnh hơn gấp nhiều lần nữa hả?” Nghe tới đây, tự dưng Điền xanh mặt. Hic, cỡ đó mà còn mém chết, vậy còn bọn khác sẽ thế nào nữa chứ?
“Ừ, mà có yếu hơn đi nữa, cậu cũng không thể làm gì chúng đâu. Để tấn công một linh hồn như chúng, cần phải…”
(Riiiiiiiiiing!!!!!!)
Chợt, Len khựng lại, sắc mặt bỗng tái hẳn đi. Hắn nhảy bổ về phía cửa sổ, mắt nhìn về một hướng nào đó đầy lo lắng. Món đồ lạ Điền nhặt được đứng lơ lửng trên sàn nhà trên đầu nhọn của nó bỗng rung lên những tiếng chuông kì dị.
Len lén liếc nhìn hồn ma Zodiac, Điền bắt lời:
“Có chuyện gì sao?”
“Không xong rồi. Bọn bám đuôi đang tiến tới chỗ này.”
“Ý anh… là ác linh!?”
Len gật đầu, có vẻ khá miễn cưỡng. Điền chết sững. Sao lại ngay lúc này mà…???
“HẢ??? CÁI GIỀ??!!!”
“Không còn thì giờ để la hét hay hoảng sợ đâu, bọn chúng đã tới rất gần rồi.” Hít thật sâu, hắn đứng dậy, bước ra cửa. “Chậc, hết cách. Ở yên đây và đừng có lộ mặt ra khi chưa xong chuyện đó.”
“Chẳng phải là giờ anh không địch nổi tụi đó sao…?”
“Đằng nào cũng vậy cả. Nhưng anh mày thà chết chứ không trơ mắt đứng nhìn!”
Không để Điền kịp nói tiếng nào nữa, Len đóng sầm cửa phòng, đi thẳng. Cậu nhóc ngồi thừ ra, như nhớ lại một điều gì đó.
Bầu trời hoàng hôn đột ngột tối sầm lại. Từ trên cao, một toán những ác linh với hình thù dị dạng, gớm ghiếc xuất hiện. Tuy hình dạng khác nhau, nhưng tất cả chúng đều mang đôi mắt sâu trũng, đỏ rực như hai hòn than. Sắc đỏ trong những đôi mắt ấy như những ngọn lửa điên cuồng chực nuốt chửng tất cả.
“Bọn mày cũng tới đúng giờ ghê ha.” Từ dưới mặt đất, một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý của đám ác linh.
Rảo mắt một lượt trên bầu trời, Len khẽ cười lạnh. Chợt đôi mắt màu hổ phách dừng lại, khóa chặt với một tia nhìn đỏ rực, nổi bật hơn cả. Tên ác linh đầu đàn với thân hình đồ sộ đen ngòm và những xúc tu to cộ vung vẩy sau lưng mỉm cười khinh miệt, thay cho lời đáp trả.
“Ấy dà, không ngờ gặp người quen ở đây nha.” Len cất lời.
“Ngươi vẫn chẳng thay đổi gì cả, Librarius. Không khách khí, tiến lên nào anh em!”
Tên ác linh đầu đàn vừa dứt lời, tất cả cùng xông vào tấn công. Gã Zodiac lại cười, đáp lời. “Cha cha, ngươi vẫn bất lịch sự như xưa ta.”
“CHÁT!!”
Bốn tên ác linh ngã rạp xuống đường, bất động. Bọn ác linh như một đám mây bão đen kịt không ngừng lao xuống. Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, gã Zodiac đánh trả từng đòn tấn công, và hất văng những tên quái vật ra xa. Một thứ ánh sáng xanh lơ kì dị phát ra từ cơ thể Len, khiến hắn trông như một tia chớp xanh giữa bóng tối. Dường như cả đội quân không hề là gì với hắn.
Lần lượt, từng tên ác linh gục xuống. Rồi từ bên trong những cơ thể dị dạng, một ngọn lửa đỏ rực bùng mạnh , thiêu cháy da thịt chúng ra tro. Đám đông ác linh thưa dần. Những ánh mắt khát máu chợt chùng lại, gần như kinh hãi. Cuối cùng, chỉ còn lại một tên duy nhất.
Ngay giữa nơi từng là tâm bão, Len thở hắt, đưa mắt nhìn tên đầu đàn. Điềm tĩnh đến kì lạ, ánh mắt đỏ rực sắc lại, không chút nao núng.
“Yếu hơn ta nghĩ.” Khẽ quệt đi những vết máu bằng tay áo, Len cất giọng. “Nếu muốn mần thịt ta thì ngươi nên chọn thuộc hạ kĩ một chút đi.”
“Đúng là không thể xem thường được – dù ngươi chỉ còn chút hơi tàn, Librarius. Nhưng xem ra ngươi cũng sắp đứng không nổi nhỉ.”
“Im đi.” Len khuỵu xuống, thở hắt ra từng cơn khó nhọc. Đúng như lời tên ác linh, có vẻ như gã Zodiac đã tới giới hạn. “Có gì thì giải quyết nhanh gọn, đừng nói nhiều.”
“Hô! Sắp tan biến rồi mà vẫn mạnh miệng dữ. Được thôi.” Tên đầu đàn nhếch môi, cười thâm độc. “Ngươi muốn xử bọn ta thì tùy. Có điều…”
Khuôn mặt gã Zodiac chợt biến sắc. Đồng tử màu hổ phách chết lặng, đăm đăm vào những chiếc xúc tu đang cuộn tròn lổn ngổn trên không. Ngay giữa mớ hỗn độn ấy, một dáng người bé nhỏ mắc kẹt ở giữa. Người phụ nữ nhắm nghiền đôi mắt, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ chân tóc. Một chiếc xúc tu với phần đuôi nhọn hoắt như một mũi lao trườn tới, kề sát vào chiếc cổ nhỏ thó đang phập phồng từng nhịp gấp gáp.
“…mang luôn con sâu nhỏ này đi cùng chắc sẽ vui lắm nhỉ.”
End part B.
Người kể: tui ~
Người phụ nữ khoảng 40 vặn chốt cửa, lách người sang bên. Điền bước vào trong, ngồi phịch xuống ghế salon trong phòng khách. Len theo ngay phía sau, đôi mắt màu hổ phách nhìn người phụ nữ kia một cách tò mò.
“Con thấy ổn không? Trông mặt con xanh xao quá.” Hoàn toàn không hay biết sự hiện diện của Len, người phụ nữ bước tới chỗ Điền, cúi xuống hỏi.
“Hì, không sao đâu mẹ, con nghỉ một chút là khỏe thôi!”
Mẹ Điền lắc đầu, dợm bước vào trong nhà bếp. Chợt bà bắt gặp cậu con trai đang nhìn mình một cách chán nản. Mặc dù biết tin mình không sao, nhưng dường như trông Điền có vẻ gì đó hơi buồn.
“Có gì vậy con, nãy giờ cứ nhìn mẹ hoài vậy?”
“Không mà, tự nhiên con thích vậy thôi!” Điền cười. Rồi cậu bước nhanh lên cầu thang. “Mà con lên phòng một chút, bao giờ ăn tối mẹ lên gọi nhá.”
Bước vào phòng, Điền đóng sầm cửa, dựa lưng vào tường. Từ hôm qua đến nay, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cậu gần như kiệt sức. Giờ thì chẳng biết phải nói thế nào về tình trạng của cậu hiện tại nữa. Cảm giác khi biết mình đã chết, thật sự chả dễ chịu chút nào.
Nếu như kể ai đó nghe về tình cảnh hiện tại của Điền, có lẽ người ta sẽ cười vào mặt cậu và bảo cậu đang mơ ngủ. Mà nếu cậu mơ ngủ thật, thì hay biết mấy. Thèm vào cái hiện thực mình chỉ còn sống nổi 49 ngày.
Hơn nữa, nếu đúng như lời Len, hồn ma Zodiac đã cứu sống Điền, thì giờ cậu đã là con mồi của bọn quái vật ăn linh hồn người sống. Cậu trai đáng thương vừa tròn 16 tuổi lẻ một ngày sẽ bị truy đuổi đến cùng trời cuối đất, cho tới ngày chính thức xuống lỗ.
Hic, rốt cuộc cậu đã gây nên tội gì, mà giờ phải chịu cái cảnh tréo ngoe thế này???
“Cái mặt đó là sao vậy trời?”
“Làm ơn yên lặng, hoặc biến đi đâu đó một chút được không? Tui muốn ở một mình.”
Len nhìn cậu nhóc, thở dài. Rồi hắn bực dọc, khoanh tay nhìn ra cửa sổ. “Anh đây đi được là đã đi rồi. Nhìn mặt cậu chán chết được.”
“Bộ trông tui tệ lắm hay sao?”
“Không khác gì con cá thờn bơn bị phơi khô hết.”
“Nói cái gì hả??? Chẳng phải nhờ anh mà giờ tui dở sống dở chết thế này sao?”
Điền gắt lên, với tay lấy cái gối trên giường ném thẳng về phía Len, quên mất cả chuyện hắn chỉ là hồn ma. Chiếc gối bay xuyên qua đầu Len khiến hắn giật thót.
“Gì chứ, tự cậu buồn đó chứ! Có biết anh dùng gần hết linh lực còn sót lại để cứu cậu không hả? Thiệt, phí công chết được!”
“Cũng nhờ thế mà tui bị lôi vào vụ săn mồi của bọn ác linh còn gì. Thiệt, tui chỉ là người bình thường thôi, sao chống nổi tụi đó chứ! Mà tui đã đành, lỡ tụi nó tấn công cả mọi người xung quanh thì sao?”
“Có phải tại anh đâu, tại cậu chọc giận con ác linh đó đấy chứ. Yếu xìu mà bày đặt. Anh đây không ra tay kịp thì không chỉ có mình cậu đi bán muối đâu!”
“Thế anh bảo tui làm sao trong hoàn cảnh đó? Làm ngơ sao?”
“Thì anh đây cũng đâu phải loại trơ mắt nhìn người khác chết mà không làm gì!”
“…!!”
Cả 2 tên cùng nhào vào tranh cãi ầm ĩ, chẳng ai chịu thua ai. Quá nhức óc, Điền chịu thua, nằm phịch xuống giường. Len cũng chẳng khá hơn gì, hắn nằm dài ra sàn, mệt lử. Cả căn phòng bỗng chốc thành bãi chiến trường. (sfx: Cạch…Cạch!) Chợt cánh của phòng bật mở, khiến cậu nhóc giật thót cả người.
Ló mặt vào trong cánh cửa, mẹ cậu lo lắng hỏi. “Có gì không con? Mẹ nghe tiếng la hét nên lên trên này xem thử. Mà sao phòng con như bãi chiến trường thế này?”
“K-Không có gì hết!!! L-Lúc nãy… con… đ-định tập thể dục một lát cho k-khỏe người…!!! C-Chẳng may làm đổ kệ sách t-thôi mẹ!!”
Điền lắp bắp, toát mồ hôi lạnh. “Hờ, mẹ mà biết chuyện là tiêu chắc luôn!” Cậu thầm nghĩ.
“Có thật không? Sao con lạ vậy”
“Thật mà mẹ!!! Thôi…con…con d-dọn đống này một lát sẽ xuống ngay!!”
“Không sao đâu. Giờ mẹ phải ra ngoài một lát, con trông nhà nhé.”
Mẹ Điền lắc đầu mỉm cười, đóng cửa phòng lại. Bên trong, Điền thở phào nhẹ nhõm.
“Hú hồn, may là không ai có thể thấy anh ngoài tui hết.”
“Đương nhiên, cậu nhận linh lực từ anh mà. Để tránh bị ác linh phát hiện, bọn này phải tự che giấu sự tồn tại của mình.” Len cất lời, thản nhiên như không.
“Tại sao anh là người tiêu diệt ác linh nhưng lại phải trốn tránh như vậy chứ?
“Haizz… Bọn anh đâu còn như xưa nữa…” Len khoanh tay, thở dài chán ngán. “Thân xác tụi này đã tiêu biến đi từ đời nào, và phong ấn cũng bị suy yếu đi nhiều rồi. May là ác linh cậu gặp khá yếu, nếu không anh đây cũng chịu.”
“Nói vậy, tụi nó… còn mạnh hơn gấp nhiều lần nữa hả?” Nghe tới đây, tự dưng Điền xanh mặt. Hic, cỡ đó mà còn mém chết, vậy còn bọn khác sẽ thế nào nữa chứ?
“Ừ, mà có yếu hơn đi nữa, cậu cũng không thể làm gì chúng đâu. Để tấn công một linh hồn như chúng, cần phải…”
(Riiiiiiiiiing!!!!!!)
Chợt, Len khựng lại, sắc mặt bỗng tái hẳn đi. Hắn nhảy bổ về phía cửa sổ, mắt nhìn về một hướng nào đó đầy lo lắng. Món đồ lạ Điền nhặt được đứng lơ lửng trên sàn nhà trên đầu nhọn của nó bỗng rung lên những tiếng chuông kì dị.
Len lén liếc nhìn hồn ma Zodiac, Điền bắt lời:
“Có chuyện gì sao?”
“Không xong rồi. Bọn bám đuôi đang tiến tới chỗ này.”
“Ý anh… là ác linh!?”
Len gật đầu, có vẻ khá miễn cưỡng. Điền chết sững. Sao lại ngay lúc này mà…???
“HẢ??? CÁI GIỀ??!!!”
“Không còn thì giờ để la hét hay hoảng sợ đâu, bọn chúng đã tới rất gần rồi.” Hít thật sâu, hắn đứng dậy, bước ra cửa. “Chậc, hết cách. Ở yên đây và đừng có lộ mặt ra khi chưa xong chuyện đó.”
“Chẳng phải là giờ anh không địch nổi tụi đó sao…?”
“Đằng nào cũng vậy cả. Nhưng anh mày thà chết chứ không trơ mắt đứng nhìn!”
Không để Điền kịp nói tiếng nào nữa, Len đóng sầm cửa phòng, đi thẳng. Cậu nhóc ngồi thừ ra, như nhớ lại một điều gì đó.
Bầu trời hoàng hôn đột ngột tối sầm lại. Từ trên cao, một toán những ác linh với hình thù dị dạng, gớm ghiếc xuất hiện. Tuy hình dạng khác nhau, nhưng tất cả chúng đều mang đôi mắt sâu trũng, đỏ rực như hai hòn than. Sắc đỏ trong những đôi mắt ấy như những ngọn lửa điên cuồng chực nuốt chửng tất cả.
“Bọn mày cũng tới đúng giờ ghê ha.” Từ dưới mặt đất, một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý của đám ác linh.
Rảo mắt một lượt trên bầu trời, Len khẽ cười lạnh. Chợt đôi mắt màu hổ phách dừng lại, khóa chặt với một tia nhìn đỏ rực, nổi bật hơn cả. Tên ác linh đầu đàn với thân hình đồ sộ đen ngòm và những xúc tu to cộ vung vẩy sau lưng mỉm cười khinh miệt, thay cho lời đáp trả.
“Ấy dà, không ngờ gặp người quen ở đây nha.” Len cất lời.
“Ngươi vẫn chẳng thay đổi gì cả, Librarius. Không khách khí, tiến lên nào anh em!”
Tên ác linh đầu đàn vừa dứt lời, tất cả cùng xông vào tấn công. Gã Zodiac lại cười, đáp lời. “Cha cha, ngươi vẫn bất lịch sự như xưa ta.”
“CHÁT!!”
Bốn tên ác linh ngã rạp xuống đường, bất động. Bọn ác linh như một đám mây bão đen kịt không ngừng lao xuống. Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, gã Zodiac đánh trả từng đòn tấn công, và hất văng những tên quái vật ra xa. Một thứ ánh sáng xanh lơ kì dị phát ra từ cơ thể Len, khiến hắn trông như một tia chớp xanh giữa bóng tối. Dường như cả đội quân không hề là gì với hắn.
Lần lượt, từng tên ác linh gục xuống. Rồi từ bên trong những cơ thể dị dạng, một ngọn lửa đỏ rực bùng mạnh , thiêu cháy da thịt chúng ra tro. Đám đông ác linh thưa dần. Những ánh mắt khát máu chợt chùng lại, gần như kinh hãi. Cuối cùng, chỉ còn lại một tên duy nhất.
Ngay giữa nơi từng là tâm bão, Len thở hắt, đưa mắt nhìn tên đầu đàn. Điềm tĩnh đến kì lạ, ánh mắt đỏ rực sắc lại, không chút nao núng.
“Yếu hơn ta nghĩ.” Khẽ quệt đi những vết máu bằng tay áo, Len cất giọng. “Nếu muốn mần thịt ta thì ngươi nên chọn thuộc hạ kĩ một chút đi.”
“Đúng là không thể xem thường được – dù ngươi chỉ còn chút hơi tàn, Librarius. Nhưng xem ra ngươi cũng sắp đứng không nổi nhỉ.”
“Im đi.” Len khuỵu xuống, thở hắt ra từng cơn khó nhọc. Đúng như lời tên ác linh, có vẻ như gã Zodiac đã tới giới hạn. “Có gì thì giải quyết nhanh gọn, đừng nói nhiều.”
“Hô! Sắp tan biến rồi mà vẫn mạnh miệng dữ. Được thôi.” Tên đầu đàn nhếch môi, cười thâm độc. “Ngươi muốn xử bọn ta thì tùy. Có điều…”
Khuôn mặt gã Zodiac chợt biến sắc. Đồng tử màu hổ phách chết lặng, đăm đăm vào những chiếc xúc tu đang cuộn tròn lổn ngổn trên không. Ngay giữa mớ hỗn độn ấy, một dáng người bé nhỏ mắc kẹt ở giữa. Người phụ nữ nhắm nghiền đôi mắt, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ chân tóc. Một chiếc xúc tu với phần đuôi nhọn hoắt như một mũi lao trườn tới, kề sát vào chiếc cổ nhỏ thó đang phập phồng từng nhịp gấp gáp.
“…mang luôn con sâu nhỏ này đi cùng chắc sẽ vui lắm nhỉ.”
End part B.
Part C.
“Hơ…!!” Một cảm giác lành lạnh chạy dọc xương sống Điền. Như có ai thôi thúc, cậu mở tung cánh cửa phòng, chạy bổ xuống cầu thang. Cổng nhà đã được ai đó khóa chặt từ khi nào. Với chìa khóa dự phòng, nhanh như cắt, cậu nhóc mở tung cánh cổng.
“Len…!!!”
Tên ác linh đầu đàn đưa mắt nhìn cậu thiếu niên chết lặng trước ngôi nhà, cười khinh miệt. Khu vực xung quanh gần như bị phá hủy hoàn toàn. Những khối bê tông vỡ vụn, ngổn ngang. Một thân cây to bên đường gãy nát, chắn ngang con đường. Những cột khói trắng bốc lên, hòa lẫn vào cơn gió như đang rít lên giữa không gian vắng lặng. Trên nền đường nhựa, những bóng người nằm la liệt, bất động. Vệt đỏ loang lổ trên áo, thấm ướt cả nền đường.
Giữa đống đổ nát, tên quái vật đồ sộ cười sảng khoái. Những giọt máu đỏ tươi rỉ xuống hốc miệng méo mó, trôi tuột xuống cuống họng đang khát mồi. Rồi hắn dùng cái lưỡi dài nhớp nháp của mình liếm mạnh lên khuôn mặt người phụ nữ bị bắt giữ, một cách thèm thuồng.
“Mẹ…!!!” Điền gào lên. Cậu nhóc gần như đổ sụp giữa cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Tại sao mọi chuyện lại ra thế này chứ?
“…Ngốc… Đã bảo… đừng có lộ mặt ra… trước khi anh mày xong chuyện mà…”
Giữa một góc tường đổ sụp, Len bị giữ chặt bởi một chiếc xúc tu khác. Gã Zodiac thở dốc, trên người đầy những vết cắt sâu đang túa máu. Dường như, hắn đã không hề chống trả những đòn tấn công.
“Chuyện đến nước này mà còn bảo tui ngốc là sao? Anh mới là thằng ngốc đó. Tình trạng như vầy mà cũng…”
Điền quát, giọng khản đặc, như nghẹn lại trong cổ họng, run rẩy. Nhổ ra một ngụm máu, gã Zodiac thều thào, như rít lên giữa cơn thở dốc. “Cậu cũng thế thôi… Thường bây giờ… hộc… đâu ai còn đứng đây… mà la với chả rầy…”
“Nói gì chứ! Chẳng lẽ tui bỏ mẹ lại…! Cả anh nữa… Oái!!!”
(Rầm…!)
Chợt Điền giật thót. Tên ác linh đã đứng ngay sau lưng cậu từ bao giờ. Một chiếc xúc tu khổng lồ giương lên, vung thẳng xuống đỉnh đầu. May mắn thay, trong tích tắc, cậu nhóc đã kịp lách người sang bên.
Không ngơi nghỉ, những chiếc xúc tu khác liên tiếp quật về phía cậu nhóc. Những khối bê tông sụp mạnh xuống, vỡ tung sau mỗi cú quật. Không kịp thở, Điền gần như chỉ biết lẩn tránh. Tên ác linh giương mắt chiêm ngưỡng cuộc đuổi bắt một cách thích thú.
“Hạ màn rồi.” Mắt Điền mở to, chết sững. Đột ngột, từ dưới lòng đất, một xúc tu lao thẳng lên, đánh bật cậu bé ra xa.
“Ặc…!” Thân hình cậu nhóc đập mạnh xuống đống đổ nát. Bụi trắng tung lên mù mịt. Tứ chi cứng đờ, đau nhói. Những gióng xương kêu lạo xạo như gãy vụn.
“Tưởng sao, hóa ra cũng chỉ là sâu mọt, không hơn không kém!” Tên ác linh nhìn cậu nhóc nằm sõng soài, khinh miệt. “Những thằng kém cỏi, ngu muội như mày, sớm muộn gì cũng chết thôi! Cả lũ như nhau cả.”
Hắn quay lưng, bước từng bước đến thân thể tàn tạ của Len. Bằng tầm nhìn đang mờ dần đi, Điền nhìn theo tên ác linh, bất lực. Mỗi lần cố gắng động đậy, thân thể cậu lại nhói lên, đau đớn.
(Rốt cuộc… cũng chỉ tới đây thôi sao…
Ghét quá… Làm ơn… Cử động đi…!
Tại sao… tất cả mọi người đều lo lắng cho mình… Nhưng khi họ gặp nạn, mình lại chỉ có thể đứng nhìn chứ…
Chỉ đứng nhìn sao… không… như thế… tuyệt đối… không….
Mình…)
Tên ác linh dùng xúc tu của hắn nhấc bổng Len lên. Hốc mắt đỏ rực như siết chặt lấy khuôn mặt gã Zodiac bằng tia nhìn khinh bỉ.
“Hô hô… Librarius, kẻ khiến ta thảm bại 1800 năm trước nay lại thế này sao. Xem ra ta đánh giá ngươi quá cao rồi. Không ngờ…” Hắn bắt đầu cười vang, giọng cười khả ố hệt như những tiếng nấc. “Khục! Khục!! ... Từ bao giờ mà ngươi lại ngu muội vì những con sâu mọt yếu đuối chỉ biết bám chặt vào mặt đất, những con sâu mà đáng lẽ ngươi chỉ cần giẫm lên rồi bước tiếp, Librarius?”
“Hóa ra, ngươi cũng chỉ là một linh hồn yếu đuối, chỉ biết bám víu vào kẻ khác, không hơn. Đã vậy, ta sẽ nghiền nát ngươi. Cảm thấy vinh hạnh khi ngươi là món khai vị của bữa tiệc hôm nay đi, Librarius.”
Những xúc tu rục rịch cử động, siết chặt lấy thân thể Len. Đau đớn, gã Zodiac khạc ra một ngụm máu. Tuyệt vọng rồi sao?
“Hà hà…”
“Gì? Đến giờ này vẫn còn cười được sao?” Một thoáng ngạc nhiên lướt qua hốc mắt đỏ rực.
Đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào tên quái vật, lạ thay, không một chút nao núng. Khẽ nhếch mép, Len đáp lời. “Có lẽ ngươi nói đúng. Ta vốn yếu đuối và ngu muội. Chỉ có thể bất lực nhìn mọi thứ sụp đổ trước mắt mà không thể thay đổi nổi hiện thực tàn khốc…”
“Nhưng… Nếu ta là sâu bọ, thì ngươi còn chẳng đáng được gọi như thế…”
(Ầm!) Một tiếng động chói tai vang lên, khuấy động không gian tĩnh mịch. Tên ác linh quay đầu lại, sững sờ.
“Hà hà… Ngươi còn không ngăn được một con sâu đang quằn quại trong đau đớn kia kìa…”
“RẦẦMMM!!!!!!” Những chiếc xúc tu trói chặt lấy mẹ Điền bỗng đứt lìa, rơi lộp bộp xuống đất. Người đàn bà rơi xuống đất, bất động. Giữa khói bụi mịt mù, ánh mắt đột ngột hiện ra, như một lưỡi kiếm sắc nhọn.
“K-Không thể nào? Rõ ràng lúc nãy nó đã hấp hối rồi cơ mà. Mà tại sao người trần mắt thịt lại có thể tấn công ác linh như ta???... Với cả linh lực cao bất thường đó???...”
Đỡ lấy mẹ mình, Điền đặt bà ở một góc tường chưa bị phá hủy. Bước từng bước, cậu tiến thẳng đến chỗ tên quái vật. Giữa hai hốc mắt, đồng tử màu xám co lại, đầy căm hận. Trên tay cậu, là một cây bổng được khắc chữ “âm” và “dương” ở hai đầu, với hai quả tạ sắc nhọn được mắc vào đó bởi một sợi xích lủng lẳng, hệt như một chiếc cân.
“!!!... Là Libra… Weapon? Nó gọi được Zodiac Weapon sao???”
Đột ngột, nhanh như cắt, Điền nhấc cây bổng lên, xoay vòng. “Rầm!!!” Mặt đất như rung chuyển, khói bụi tung lên mù mịt.
Đôi mắt đỏ rực của tên ác linh mở to, sửng sốt. Bỗng từ đám bụi, một khối tròn lao vút ra như viên đại bác, nhắm thẳng vào mặt hắn. Chỉ một chút nữa, nếu tên quái vật không kịp ngửa người né tránh, cá là Điền sẽ nghiền nát khuôn mặt hắn.
Ánh mắt Điền va chạm với tia nhìn đỏ rực trong một khoảnh khắc chết lặng. Cả hai đập thẳng vào nhau, trong một cự li không thể gần hơn. Dưới hốc mắt cậu nhóc, một tia đỏ lóe lên, nhọn hoắt. Bàn chân nhỏ đạp mạnh vào khuôn ngực tên quái vật đồ sộ, khiến hắn choáng váng trong chốc lát.
“Khá lắm. Nhưng để xem với cú đá yếu ớt đó, ngươi sẽ làm gì được ta!”
Con quái vật nhếch mép. Những chiếc xúc tu khổng lồ trên lưng hắn vung mạnh, lao thẳng tới chỗ cậu bé. Thân hình bé nhỏ tung vòng trên không. Đế giày tiếp đất, nhẹ bẫng. Hàng loạt những chiếc xúc tu vồ tới, chực nghiền nát cậu nhóc.
“ẦM!!!” Tên ác linh cười khinh miệt, nhìn mớ xúc tu cắm phập xuống khoảng đất rộng, sâu hoắm. Đột ngột, một tiếng nổ chói tai vang lên. Mớ xúc tu bật ra, gãy vụn. Những mảng thịt khổng lồ rơi xuống đất, chảy rữa ra thành chất dịch đen quánh.
“Cái gì? Không tiếp cận được nó?!” Nụ cười của con quái vật tắt hẳn. Hắn bắt đầu run rẩy, vừa sợ hãi vừa tức giận. “Hừ!!! Sâu bọ mà cũng đòi…!”
Từ dưới mặt đất, một chiếc xúc tu lao thẳng lên, trói chặt thân lấy thân thể cậu bé. Tên ác linh khinh khỉnh quát. “Hết rồi con ơi. Tao sẽ nghiền n-…!?”
Khẽ nhếch mép, Len nhìn con quái vật đầy đắc chí. Ngay giữa trái tim hắn, một khối sắt to nặng với những gai nhọn cắm ngập vào lớp da đen kịt. Chất lỏng đen quánh túa ra như mưa.
Thừa mớ hỗn loạn khi những xúc tu bị nổ tung, Điền đã tháo rời một quả tạ và quăng nó về phía tên quái vật. Vòng trói lơi dần, những chiếc xúc tu buông thõng xuống. Tên ác linh sững sờ, như không tin nổi những gì đã diễn ra. “K-Không thể nào…!!!”
Như một mũi tên, Điền lao tới như bay. Ánh mắt cậu nhóc giờ đây sắc lạnh và đầy căm hận hơn bao giờ hết. Dồn hết sức bình sinh, thân hình nhỏ bé tung mạnh lên không. Rồi với hai tay, cậu vung mạnh thanh bổng, nhằm ngay giữa trán tên quái vật.
“CHẾT ĐI ĐỒ QUÁI VẬT THÚI !!!!!!!!!!!!!!!!!”
Quả tạ còn lại đập mạnh vào đầu con quái vật, tạo ra một âm thanh chói tai. Một ánh sáng trắng bỗng lóe lên, chói rọi cả một vùng. Hét lên trong đau đớn, tên quái vật buông lời nguyền rủa.
“GYAAAAAAAAAA!!!! Đồ sâu bọ khốn kiếp!!!
Cơ thể đồ sộ chợt nổ tung. Những mảnh thịt đen kịt tan tành bụi cát, bay lả tả trong gió rồi mất hẳn. Nhanh chóng tháo tung dây trói, Len chạy ngay tới chỗ cậu nhóc.
Điền nằm yên trên mặt đất, mắt nhắm nghiền. Cơ thể cậu tả tơi, chiếc áo sơmi rách bươm, bụi và máu bết lại với nhau, khiến nó gần như ngả màu. Tay cậu nắm chặt món đồ lạ, vốn là hình dạng ẩn thân của chiếc bổng ban nãy. Cúi người xuống, Len đỡ lấy cậu nhóc, hét lớn. “Nhóc!! Cậu có sao không…! Trả lời anh đi!!!”
“Ư…” Mí mắt khó nhọc hé ra, đáp lại Len. “Oái…Đ-Đau quá...!!! K-Không cử động nổi anh ơi!!”
Cậu nhóc chợt mở to mắt, hét lên trong đau đớn. Cơ thể nhỏ quằn quại giãy tứ tung. Len thở phào, nở nụ cười nhẹ nhõm mà nghĩ thầm. “Thằng này… Nó đánh bại tên ác linh trong tình trạng đó sao?”
Thở hắt ra trong khó nhọc, Điền đuối sức, thều thào. “Ác linh… sao rồi? Cả m-mọi người… rồi mẹ tui… họ…”
“Không sao đâu. Tên ác linh bị cậu hạ rồi. Mọi người chỉ bị thương thôi. Tên đó muốn xử anh trước rồi mới tới những người khác.”
Len kéo Điền dậy, gác một tay cậu nhóc qua vai mình. Hắn gắng sức bước, thở dốc.
“Còn anh…?”
“Chả sao đâu. Mấy ngày tới lại ngon thôi. Yên tâm đi, anh sẽ lo hết cho bọn cậu mà.”
Điền nhìn Len, gật đầu. Lạ thật, khi nghe hắn nói câu đó, bỗng dưng cậu cảm thấy lòng mình dịu lại một chút. Bất chợt, Len lại lên tiếng:
“À…nè. Lúc nãy, cậu làm tốt lắm. Không ngờ không những mọi người, mà cả tôi, đều được cứu… Cảm ơn.”
Điền trố mắt nhìn Len. Không mảy may quay đầu lại, gã Zodiac bỗng bước đi, mỗi lúc một nhanh.
Từ hôm đó, có vẻ như suy nghĩ của Điền về tên Zodiac ngốc kia đã thay đổi một đôi chút.
Hoặc là không.
End part C.
*ôm mặt* mình viết battle bại quá ~ chả ngầu gì hết
2 bác Sói và Fu chỉ giáo với
Comments
Nhưng mà tên Việt để chung với tên Tây không hợp lắm, những cái tên Tây cậu hãy chuyển nó qua Hán Việt sẽ dễ nuốt hơn :thoaimai:
Đừng giải thích quá nhiều trong truyện, để người đọc tự hiểu sẽ thấy sượng. Nếu quá Hardcore họ sẽ hỏi rồi bạn hãy post comment giải thích :thaoimai:
Còn các khái niệm bạn có thể chú thích ở cuối truyện :thoaimai:
Đọc đoạn đầu cứ thấy thấp thoáng bóng dáng manga Bleach:
Gaia - Nhân Giới
Utopia - Soul Society ( Linh Giới)
Hollow được tiêu diệt bởi Shinagami, sang SS, rồi lại tái sinh làm người ở Nhân Giới :thoaimai:
Zodiac có 12 cung (12 mảnh phong ấn) nhưng người thì là 13 đấy bạn, vì cung Song Tử là 1 cặp sinh đôi =))
btw, mình cũng nghĩ vụ tên Tây-Hán Việt thì có hơi bị bất tiện nhưng chưa tìm dc từ nào để thay thế hết nên cứ tạm để v thui =))
cơ mà, đầu tiên trên hết, nên đặt tựa là gì nhỉ
btw, có lẽ món đồ cổ mà thg` main nhặt được đây
hoặc giống vậy, có lẽ thế ~
Mà hiện tại thì hầu hết mấy truyện gần đây đều viết theo phong cách bựa :lanlan: Thử một phong cách mới đi Mew ạ, vì bựa lúc đầu xem vui nhưng ko thể xem lâu dài được :lanlan:
"tự sướng mode" Truyện mình hay thế mà ăn bơ :tuki:
há há, thì dở Văn nên ko vít hay dc, chèn vài chi tiết bựa cho đỡ ngượng ấy mà =))
mà nói thế thì k đúng nhá, thử đọc Gin Tama đi ~ 1 bộ bựa có sức sống lâu dài và fanbase khủng khiếp ~ mỗi tội do bọn .... lười chảy thây nên k có mà đọc
qua cm cho cái rùi đó, khỏi buồn nhá
View tăng là ok rồi, comment để khích lệ chính :tuki:
"Thập Nhị Hoàng Đạo - Hành trình của những vì sao"
"Sự trở lại của huyện thoại bầu trời đêm"
Nếu bựa thì "Thần thoại thời a còng"
Lựa đi, không vừa ý thì hú :tuki:
Ak có thể cho Song tử theo phe ác rùi sau đó sẽ sao chép thành 1 Zodiac đang đi theo Main char...! ý mình chỉ có nhiu đó thoy....ko bik hợp với cốt truyện Mew ko
Cho một nhân vật thiện ác bất phân or lừa tình sẽ thú vị hơn. Đặc biệt là Thiên Yết nổi tiếng :pangpang:
àh thì vầy nè, có vài Zodiac tsun vê lờ ra (vd như bé cua Cancerius), có đứa thì ko mún đánh nhau gì sất, có đứa lại chỉ quan tâm tới an toàn của ng` nó thik, và tất nhiên có đứa theo phe ác phản bội TT^TT
và giải thik lun, thể xác của các Zodiac đã thành cát bụi từ đời nào đó r, thế ếu nào có ng` sống 1k8+ năm ~ vốn dĩ đó chỉ là những tàn dư còn sót lại của linh hồn họ, còn vương lại trên mảnh phong ấn ~ linh hồn họ sẽ mạnh lên nếu được tương trợ, bằng 2 cách, 1 là ở gần nhau (lí do tại sao phải tập hợp tất cả), 2 là khi ở bên cạnh 1 người thích hợp (VD: cung Thiên Bình tượng trưng cho sự công bằng, nếu ở cạnh người như vậy thì tự nhiên Zodiac đó sẽ mạnh lên, còn nếu gặp tính cách trái lại sẽ bị yếu đi)
người hoàn thành Zodiac phải đủ sức tương trợ cho cả 12 cung, nghĩa là phải có 12 đức tính khác nhau nên hầu như đó là chuyện ko thể =))
mà có giới hạn 49 days đó, làm thế ếu nào cho kịp =))
btw, leek hàng 1 chút, trong số 13 Zodiac, Scorpius là ng` duy nhất được sinh ra ở Utopia còn tại s lại như v thì có hẳn 1 chap riêng để giải thích ah =))
còn có theo phe ác ko thì từ từ sẽ biết
mai sẽ có chap 1 và (nếu may mắn) sẽ có bản phác thảo vài char =))