[Fanfic] Resident Evil File #0: From Tokyo With Love

in Viết Truyện
Lâu quá không quay lại forum, viết cái fic cho anh em đọc chơi 
Lần đầu viết văn trường kỳ nên kịch bản, câu chữ có thể không được trau chuốt lắm, cho nên ăn gạch bao nhiêu mình cũng sẽ ráng ăn cho hết
))
Tựa: Resident Evil File #0: From Tokyo With Love
Thể loại: Kinh dị, Viễn tưởng, Bi kịch
Độ tuổi: 17+
Cảnh báo: Bạo lực; kinh dị; ngôn từ thô tục; gợi ý sử dụng thức uống có cồn, thuốc lá và chất gây nghiện.
Chương 1
Chương 2

Lần đầu viết văn trường kỳ nên kịch bản, câu chữ có thể không được trau chuốt lắm, cho nên ăn gạch bao nhiêu mình cũng sẽ ráng ăn cho hết

Tựa: Resident Evil File #0: From Tokyo With Love
Thể loại: Kinh dị, Viễn tưởng, Bi kịch
Độ tuổi: 17+
Cảnh báo: Bạo lực; kinh dị; ngôn từ thô tục; gợi ý sử dụng thức uống có cồn, thuốc lá và chất gây nghiện.
Chương 1

[size=large]Quận Nerima-cho, Tokyo, 21/7/2004[/size]
[size=large]-CÁC ÔNG MUỐN TÔI GIẢI THÍCH THẾ NÀO ĐÂY? TÔI KHÔNG CÓ GIẾT CÔ ẤY! CÁC ÔNG BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI! - Gã thanh niên đập bàn giận dữ, hắn không thể chịu đựng cuộc thẩm vấn này thêm một phút nào nữa.[/size]
[size=large]Chiếc máy điều hòa mặc dù chạy hết công suất vẫn không làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt căng thẳng trong căn phòng hỏi cung. Căn phòng chật hẹp chỉ có hắn với viên thanh tra ngồi đối diện...[/size]
[size=large]Viên thanh tra từ nãy giờ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như muốn thách thức sự bốc đồng của gã thanh niên kia.[/size]
[size=large]-Ouga-san, chúng tôi rất cảm ơn sự hợp tác của cậu, nhưng một lần nữa, tôi mong cậu hãy bình tĩnh và cẩn trọng với lời nói của mình.[/size]
[size=large]-Chẳng phải tôi đã bình tĩnh trình báo mọi việc từ đầu buổi tới giờ rồi sao? Các ông chẳng có tí chứng cớ gì buộc tội tôi cả, vì cớ gì mà còn giữ tôi lại?[/size]
[size=large]-Không phải lo chuyện ấy, tôi cam đoan tất cả lời khai của cậu đều được ghi nhận... Nhưng tôi muốn làm rõ lại điều này, là chúng tôi không hề có ý kết tội cậu gì cả. Bởi vì cậu là người duy nhất có mặt ở hiện trường khi đó, nên hiện giờ chúng tôi chưa thể loại cậu khỏi diện nghi vấn được...[/size]
[size=large]-Thật nực cười! -Gã thanh niên gắt lại- Chỉ vì tôi lảng vảng quanh ấy lúc cô ta bị giết chết mà các ông kết luận tôi là kẻ sát nhân? Ừ đấy, cứ cho tôi vào diện nghi phạm đi, vậy chớ lúc các ông khám người tôi thì có tìm được thứ gì gọi là hung khí không? Tôi thậm chí còn chẳng biết cô ta là ai cả! - Thấy ông thanh tra im lặng, hắn càng được thể ngông nghênh.[/size]
[size=large]Thường thì hắn có thói quen thủ sẵn một con dao găm trong người mỗi khi ra ngoài đường, để làm gì thì có trời mới biết. Nhưng tới lúc này, hắn lại mừng thầm vì đã "để quên" con dao ấy ở nhà. Thế là bớt đi một rắc rối.[/size]
[size=large]Thấy gã thanh niên được nước làm tới, viên thanh tra cũng hơi cáu nhưng không lộ ra mặt. Đã không khai thác thêm được gì từ thằng này thì có lẽ nên đuổi nó về quách... Thực tâm ông cũng không muốn tin thằng nhóc kia giết người, cho dù mái tóc vàng khè dị hợm của nó nhìn vào chẳng có một chút thiện cảm.[/size]
[size=large]Tới đây thì viên thanh tra bắt đầu hình dung lại cái phút đầu tiên mình có mặt ở hiện trường khoảng hai tiếng trước. Nạn nhân là nữ giới, 20 tuổi, mặt sau hộp sọ đã bị vỡ, óc não bên trong phọt hết ra ngoài, có thể do vật cứng đập liên tục vào đầu gây tử vong.[/size]
[size=large]Đó là nguyên nhân chết. Nhưng những dấu vết khác trên thi thể nạn nhân lại làm cho hoàn cảnh xảy ra vụ án mạng phức tạp hơn nhiều. Trên người nạn nhân dính đầy đất bùn và cỏ dại, chưa kể những vết cắn của động vật trên cả tay và chân, dĩ nhiên là máu đã khô. Vậy có nghĩa cô ấy đã ở trong rừng trước khi chết? Có thể nạn nhân bị nhốt đâu đó sâu trong rừng, và bằng cách nào đấy đã chạy thoát được về thành phố, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của kẻ sát nhân?[/size]
[size=large]Thật ra thì tình tiết này cũng không mới trong các vụ án bắt cóc, tống tiền, vốn xảy ra khá thường xuyên ở những thành phố lớn chứ không riêng gì thủ đô Tokyo.[/size]
[size=large]Nhưng cái khiến ông cho vụ án này là kỳ lạ, thậm chí có phần ám ảnh, đấy là xác của nạn nhân đã có dấu hiệu hoại tử...[/size]
[size=large]Căn cứ vào tình trạng hiện tại của cái xác thì ước chừng nạn nhân đã "chết" được 2 ngày. Không quá khó để nhận ra sự hoại tử khi lũ giòi bọ đã lúc nhúc đua nhau bu bám trên tử thi và khuôn mặt nhăn nheo biến dạng do mất đi dưỡng chất, chưa kể toàn bộ nội tạng trong người đã thối rữa. Một điều đáng chú ý khác là miệng nạn nhân dính đầy máu với trên kẽ răng còn dính vài mảnh da... Có thể nạn nhân đã cố gắng chống cự lại và cắn hung thủ?[/size]
[size=large]Vậy thì lại thêm một giả thuyết, là nạn nhân đã bị giết trong rừng khoảng 2-3 ngày trước, rồi xác bị thả xuống ở con phố vắng vẻ ấy. Tại sao tên hung thủ không giấu cái xác chỗ nào kín đáo hơn? [/size]
[size=large]Hay có ai khác ngoài hắn (tòng phạm) mang cái xác đi rồi bỏ lại đó? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?[/size]
[size=large]"Mà tại sao lại là khu rừng đó nhỉ? Tính tới giờ đã là vụ thứ 7 rồi..." Viên thanh tra vừa lật lại hồ sơ vừa lẩm bẩm.[/size]
[size=large]Nạn nhân của 6 vụ trước đều là những gia đình đi dã ngoại trên núi. Xác của họ được tìm thấy trong tình trạng không còn nguyên vẹn, cơ thể bị cắn xé tàn bạo, đầu, mình, tay chân... thì mỗi thứ một nơi. Cả 6 vụ không một ai sống sót. Kết luận ban đầu được đưa ra là họ bị thú dữ tấn công. Và biển báo cấm lên núi đã được đặt ngay sau khi xác các nạn nhân trong vụ thứ 6 được tìm thấy.[/size]
[size=large]"Nhưng lần này thì khác, nạn nhân không bị thú dữ ăn thịt, mà là bị sát hại có chủ đích, và có khả năng cô ấy bị giết cũng ở ngay tại khu rừng kia." Tới đây tự dưng viên thanh tra lại liên tưởng đến Jason, một tên sát nhân hàng loạt trong phim "Thứ 6 ngày 13"...[/size]
[size=large]Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.[/size]
[size=large]"Hi vọng lần này là tin tốt..." – Ông vội đứng dậy đi ra mở cửa nhưng không mở hết cánh cửa ra, mà chỉ hé cửa đủ để ông ló mặt ra bên ngoài.[/size]
[size=large]-Có chuyện gì thế?[/size]
[size=large]-Megure-san, chúng tôi tìm thấy nghi phạm rồi. Hiện giờ hắn bị thương và đang được điều trị tại bệnh viện. Tôi cũng đã cho người giám sát hắn ở đó. – Người cảnh sát phía bên kia cánh cửa đáp lại.[/size]
[size=large]-Anh chắc là hắn có liên quan chứ?[/size]
[size=large]-Vâng, hắn khai rằng mình bị tấn công bởi một "xác chết biết đi" hay gì đó, địa điểm mà hắn cung cấp hoàn toàn trùng khớp với nơi phát hiện ra nạn nhân...[/size]
[size=large]-Được rồi, đợi tôi một lát nhé. Anh ra ngoài chuẩn bị xe đi.[/size]
[size=large]Ông thanh tra quay lại bàn, ánh mắt ông hồn nhiên đến lạ. Gã thanh niên nhìn chăm chăm vào ông một hồi rồi cười nhạt, khỏi nói hắn cũng biết rằng cuộc thẩm vấn tới đây là kết thúc.[/size]
[size=large]-Để tôi đoán nhé, các ông bắt được đúng người cần bắt rồi chứ gì? Giờ thả tôi ra được chưa?[/size]
[size=large]-Ừ, cậu có thể đi được rồi. Cảm ơn đã hợp tác, Ouga-san. - Viên thanh niên nói với thái độ khinh khỉnh, thậm chí cũng không thèm nhìn gã. Lúc này ông chăm chú điền vào những dòng còn lại trong bản hồ sơ.[/size]
[size=large]Hắn định rủa xả thêm mấy câu cho bỏ tức nhưng thôi kệ. Bị giam cả buổi trong đồn đối với hắn đã là quá mệt mỏi, mở miệng ra chửi rủa chỉ tổ mệt thêm, có khi lại sinh chuyện.[/size]
[size=large]Gã thanh niên đứng dậy, vươn vai một cách uể oải rồi mới chậm chạp bước ra khỏi phòng. Giờ hắn chẳng muốn gì hơn là về nhà đánh một giấc tới sáng mai.[/size]
[size=large]-Nếu cậu biết thêm điều gì, xin hãy liên hệ với chúng tôi nhé.- Viên thanh tra ngoái lại nhìn hắn.[/size]
[size=large]"Miễn đi..." Hắn vừa đẩy cửa ra ngoài vừa rủa thầm trong bụng. Từ phòng hỏi cung, phải đi một đoạn hành lang khá dài dẫn ra sảnh trước mới có thể rời khỏi đồn cảnh sát.[/size]
[size=large]Cái hắn muốn quên đi nhất bây giờ không phải buổi thẩm vấn vừa rồi, mà là khuôn mặt của cái xác đã thối rữa. Chỉ mới sáng nay thôi... Hắn vẫn chưa quên mình đã kinh hãi tới mức nào khi thấy đống tởm lợm đó trước mặt. Hắn đã có mặt ở không đúng nơi và không đúng thời điểm. Không một ai làm chứng cho hắn ở đó. Và thế là người ta bắt hắn.[/size]
[size=large]"Mà thôi, người ta đã thả mày rồi thì có cái cóc chi phải rên rỉ? Mày không thể bớt tính đàn bà đi một chút à?" Hắn vừa cười vừa tự rủa chính mình. Bởi hắn chợt nhớ lời dạy của bà dì hắn lúc nhỏ: "Nếu cháu muốn biết trưởng thành hơn là thế nào, thì trước tiên cháu phải bớt những lời than vãn đi đã."[/size]
[size=large]Hắn cố nghĩ theo khía cạnh lạc quan, hòng xua tan đi phần nào cảm giác khó chịu. Giả như hắn mang theo dao găm trong người như mọi ngày thì không dễ gì họ thả hắn đi, dù cho đã tìm được nghi phạm khác. Và kịch bản tệ nhất là hắn có thể phải ngủ lại phòng tạm giam đêm nay...[/size]
[size=large]Vừa bước ra khỏi hành lang, bỗng có tiếng ai đó gọi sau lưng hắn:[/size]
[size=large]-Kenji![/size]
[size=large]Gã thanh niên quay đầu lại nhìn. Trước mặt hắn là một hình bóng quen thuộc ... [/size]
[size=large]-CÁC ÔNG MUỐN TÔI GIẢI THÍCH THẾ NÀO ĐÂY? TÔI KHÔNG CÓ GIẾT CÔ ẤY! CÁC ÔNG BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI! - Gã thanh niên đập bàn giận dữ, hắn không thể chịu đựng cuộc thẩm vấn này thêm một phút nào nữa.[/size]
[size=large]Chiếc máy điều hòa mặc dù chạy hết công suất vẫn không làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt căng thẳng trong căn phòng hỏi cung. Căn phòng chật hẹp chỉ có hắn với viên thanh tra ngồi đối diện...[/size]
[size=large]Viên thanh tra từ nãy giờ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như muốn thách thức sự bốc đồng của gã thanh niên kia.[/size]
[size=large]-Ouga-san, chúng tôi rất cảm ơn sự hợp tác của cậu, nhưng một lần nữa, tôi mong cậu hãy bình tĩnh và cẩn trọng với lời nói của mình.[/size]
[size=large]-Chẳng phải tôi đã bình tĩnh trình báo mọi việc từ đầu buổi tới giờ rồi sao? Các ông chẳng có tí chứng cớ gì buộc tội tôi cả, vì cớ gì mà còn giữ tôi lại?[/size]
[size=large]-Không phải lo chuyện ấy, tôi cam đoan tất cả lời khai của cậu đều được ghi nhận... Nhưng tôi muốn làm rõ lại điều này, là chúng tôi không hề có ý kết tội cậu gì cả. Bởi vì cậu là người duy nhất có mặt ở hiện trường khi đó, nên hiện giờ chúng tôi chưa thể loại cậu khỏi diện nghi vấn được...[/size]
[size=large]-Thật nực cười! -Gã thanh niên gắt lại- Chỉ vì tôi lảng vảng quanh ấy lúc cô ta bị giết chết mà các ông kết luận tôi là kẻ sát nhân? Ừ đấy, cứ cho tôi vào diện nghi phạm đi, vậy chớ lúc các ông khám người tôi thì có tìm được thứ gì gọi là hung khí không? Tôi thậm chí còn chẳng biết cô ta là ai cả! - Thấy ông thanh tra im lặng, hắn càng được thể ngông nghênh.[/size]
[size=large]Thường thì hắn có thói quen thủ sẵn một con dao găm trong người mỗi khi ra ngoài đường, để làm gì thì có trời mới biết. Nhưng tới lúc này, hắn lại mừng thầm vì đã "để quên" con dao ấy ở nhà. Thế là bớt đi một rắc rối.[/size]
[size=large]Thấy gã thanh niên được nước làm tới, viên thanh tra cũng hơi cáu nhưng không lộ ra mặt. Đã không khai thác thêm được gì từ thằng này thì có lẽ nên đuổi nó về quách... Thực tâm ông cũng không muốn tin thằng nhóc kia giết người, cho dù mái tóc vàng khè dị hợm của nó nhìn vào chẳng có một chút thiện cảm.[/size]
[size=large]Tới đây thì viên thanh tra bắt đầu hình dung lại cái phút đầu tiên mình có mặt ở hiện trường khoảng hai tiếng trước. Nạn nhân là nữ giới, 20 tuổi, mặt sau hộp sọ đã bị vỡ, óc não bên trong phọt hết ra ngoài, có thể do vật cứng đập liên tục vào đầu gây tử vong.[/size]
[size=large]Đó là nguyên nhân chết. Nhưng những dấu vết khác trên thi thể nạn nhân lại làm cho hoàn cảnh xảy ra vụ án mạng phức tạp hơn nhiều. Trên người nạn nhân dính đầy đất bùn và cỏ dại, chưa kể những vết cắn của động vật trên cả tay và chân, dĩ nhiên là máu đã khô. Vậy có nghĩa cô ấy đã ở trong rừng trước khi chết? Có thể nạn nhân bị nhốt đâu đó sâu trong rừng, và bằng cách nào đấy đã chạy thoát được về thành phố, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của kẻ sát nhân?[/size]
[size=large]Thật ra thì tình tiết này cũng không mới trong các vụ án bắt cóc, tống tiền, vốn xảy ra khá thường xuyên ở những thành phố lớn chứ không riêng gì thủ đô Tokyo.[/size]
[size=large]Nhưng cái khiến ông cho vụ án này là kỳ lạ, thậm chí có phần ám ảnh, đấy là xác của nạn nhân đã có dấu hiệu hoại tử...[/size]
[size=large]Căn cứ vào tình trạng hiện tại của cái xác thì ước chừng nạn nhân đã "chết" được 2 ngày. Không quá khó để nhận ra sự hoại tử khi lũ giòi bọ đã lúc nhúc đua nhau bu bám trên tử thi và khuôn mặt nhăn nheo biến dạng do mất đi dưỡng chất, chưa kể toàn bộ nội tạng trong người đã thối rữa. Một điều đáng chú ý khác là miệng nạn nhân dính đầy máu với trên kẽ răng còn dính vài mảnh da... Có thể nạn nhân đã cố gắng chống cự lại và cắn hung thủ?[/size]
[size=large]Vậy thì lại thêm một giả thuyết, là nạn nhân đã bị giết trong rừng khoảng 2-3 ngày trước, rồi xác bị thả xuống ở con phố vắng vẻ ấy. Tại sao tên hung thủ không giấu cái xác chỗ nào kín đáo hơn? [/size]
[size=large]Hay có ai khác ngoài hắn (tòng phạm) mang cái xác đi rồi bỏ lại đó? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?[/size]
[size=large]"Mà tại sao lại là khu rừng đó nhỉ? Tính tới giờ đã là vụ thứ 7 rồi..." Viên thanh tra vừa lật lại hồ sơ vừa lẩm bẩm.[/size]
[size=large]Nạn nhân của 6 vụ trước đều là những gia đình đi dã ngoại trên núi. Xác của họ được tìm thấy trong tình trạng không còn nguyên vẹn, cơ thể bị cắn xé tàn bạo, đầu, mình, tay chân... thì mỗi thứ một nơi. Cả 6 vụ không một ai sống sót. Kết luận ban đầu được đưa ra là họ bị thú dữ tấn công. Và biển báo cấm lên núi đã được đặt ngay sau khi xác các nạn nhân trong vụ thứ 6 được tìm thấy.[/size]
[size=large]"Nhưng lần này thì khác, nạn nhân không bị thú dữ ăn thịt, mà là bị sát hại có chủ đích, và có khả năng cô ấy bị giết cũng ở ngay tại khu rừng kia." Tới đây tự dưng viên thanh tra lại liên tưởng đến Jason, một tên sát nhân hàng loạt trong phim "Thứ 6 ngày 13"...[/size]
[size=large]Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.[/size]
[size=large]"Hi vọng lần này là tin tốt..." – Ông vội đứng dậy đi ra mở cửa nhưng không mở hết cánh cửa ra, mà chỉ hé cửa đủ để ông ló mặt ra bên ngoài.[/size]
[size=large]-Có chuyện gì thế?[/size]
[size=large]-Megure-san, chúng tôi tìm thấy nghi phạm rồi. Hiện giờ hắn bị thương và đang được điều trị tại bệnh viện. Tôi cũng đã cho người giám sát hắn ở đó. – Người cảnh sát phía bên kia cánh cửa đáp lại.[/size]
[size=large]-Anh chắc là hắn có liên quan chứ?[/size]
[size=large]-Vâng, hắn khai rằng mình bị tấn công bởi một "xác chết biết đi" hay gì đó, địa điểm mà hắn cung cấp hoàn toàn trùng khớp với nơi phát hiện ra nạn nhân...[/size]
[size=large]-Được rồi, đợi tôi một lát nhé. Anh ra ngoài chuẩn bị xe đi.[/size]
[size=large]Ông thanh tra quay lại bàn, ánh mắt ông hồn nhiên đến lạ. Gã thanh niên nhìn chăm chăm vào ông một hồi rồi cười nhạt, khỏi nói hắn cũng biết rằng cuộc thẩm vấn tới đây là kết thúc.[/size]
[size=large]-Để tôi đoán nhé, các ông bắt được đúng người cần bắt rồi chứ gì? Giờ thả tôi ra được chưa?[/size]
[size=large]-Ừ, cậu có thể đi được rồi. Cảm ơn đã hợp tác, Ouga-san. - Viên thanh niên nói với thái độ khinh khỉnh, thậm chí cũng không thèm nhìn gã. Lúc này ông chăm chú điền vào những dòng còn lại trong bản hồ sơ.[/size]
[size=large]Hắn định rủa xả thêm mấy câu cho bỏ tức nhưng thôi kệ. Bị giam cả buổi trong đồn đối với hắn đã là quá mệt mỏi, mở miệng ra chửi rủa chỉ tổ mệt thêm, có khi lại sinh chuyện.[/size]
[size=large]Gã thanh niên đứng dậy, vươn vai một cách uể oải rồi mới chậm chạp bước ra khỏi phòng. Giờ hắn chẳng muốn gì hơn là về nhà đánh một giấc tới sáng mai.[/size]
[size=large]-Nếu cậu biết thêm điều gì, xin hãy liên hệ với chúng tôi nhé.- Viên thanh tra ngoái lại nhìn hắn.[/size]
[size=large]"Miễn đi..." Hắn vừa đẩy cửa ra ngoài vừa rủa thầm trong bụng. Từ phòng hỏi cung, phải đi một đoạn hành lang khá dài dẫn ra sảnh trước mới có thể rời khỏi đồn cảnh sát.[/size]
[size=large]Cái hắn muốn quên đi nhất bây giờ không phải buổi thẩm vấn vừa rồi, mà là khuôn mặt của cái xác đã thối rữa. Chỉ mới sáng nay thôi... Hắn vẫn chưa quên mình đã kinh hãi tới mức nào khi thấy đống tởm lợm đó trước mặt. Hắn đã có mặt ở không đúng nơi và không đúng thời điểm. Không một ai làm chứng cho hắn ở đó. Và thế là người ta bắt hắn.[/size]
[size=large]"Mà thôi, người ta đã thả mày rồi thì có cái cóc chi phải rên rỉ? Mày không thể bớt tính đàn bà đi một chút à?" Hắn vừa cười vừa tự rủa chính mình. Bởi hắn chợt nhớ lời dạy của bà dì hắn lúc nhỏ: "Nếu cháu muốn biết trưởng thành hơn là thế nào, thì trước tiên cháu phải bớt những lời than vãn đi đã."[/size]
[size=large]Hắn cố nghĩ theo khía cạnh lạc quan, hòng xua tan đi phần nào cảm giác khó chịu. Giả như hắn mang theo dao găm trong người như mọi ngày thì không dễ gì họ thả hắn đi, dù cho đã tìm được nghi phạm khác. Và kịch bản tệ nhất là hắn có thể phải ngủ lại phòng tạm giam đêm nay...[/size]
[size=large]Vừa bước ra khỏi hành lang, bỗng có tiếng ai đó gọi sau lưng hắn:[/size]
[size=large]-Kenji![/size]
[size=large]Gã thanh niên quay đầu lại nhìn. Trước mặt hắn là một hình bóng quen thuộc ... [/size]
Chương 2
[size=large]-Midori-san... [/size]
[size=large]Một cái tên vô tình thốt ra từ miệng gã thanh niên. Thậm chí khỏi cần quay lại nhìn, gã cũng thừa biết đó là ai. Gã cứ tưởng hôm nay chưa phải ngày tồi tệ nhất đời mình.[/size]
[size=large]Đến trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục. Đối với những ai mới gặp ông lần đầu, thì khuôn mặt sáng sủa, và toát lên vẻ cương nghị của ông là thứ gây cho họ ấn tượng nhất. Nó khiến người ta không khỏi cảm tưởng rằng ông thuộc dạng người không thích đùa. Nhưng với Kenji thì khác. Dù gì gã cũng đã quen biết "Midori-san" đủ lâu để hiểu ra ông thực sự là con người thế nào.[/size]
[size=large]Tuy vậy, gặp lại ông lúc này vẫn làm hắn thấy phiền toái. Không phải chỉ vì ông ta vốn cũng là cảnh sát, mà còn vì nhà ông ta nằm ở cùng khu phố với nhà hắn nữa, nếu không muốn nói là ở ngay sát cạnh. Bởi thế cho nên hầu như không có chuyện gì xảy ra với hắn ngoài đường mà "Midori-san" lại không hay biết, dù sớm hay muộn. Mà một khi đã biết được thì ông sẽ "hỏi thăm" hắn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.[/size]
[size=large]Ông cảnh sát mỉm cười thân thiện, đặt tay lên vai hắn, gương mặt ông vẫn không mất đi vẻ nghiêm nghị.[/size]
[size=large]-Cháu không sao chứ?[/size]
[size=large]-Chẳng sao cả. Chỉ là họ bắt được kẻ khác thế chỗ cho cháu thôi. - Hắn quay mặt đi, trả lời cộc lốc, chẳng thèm nhìn về phía ông. Nhưng ông vẫn thấy được hắn nhếch mép cười. Nụ cười đầy mỉa mai, khinh miệt.[/size]
[size=large]Ông không để tâm thái độ của hắn, bởi ông quen biết hắn đủ lâu để hiểu hắn muốn gì. Có thể mọi người xung quanh luôn cho ông là "lão già" khó tính, nghiêm khắc nhưng ông vẫn luôn dành một sự cảm thông đặc biệt với những đứa trẻ lầm lỗi, và Kenji cũng không phải ngoại lệ.(Trớ trêu ở chỗ cái tuổi thật của ông còn chưa chạm tới vạch thứ 40. Ông cũng chẳng màng tới chuyện đó.)[/size]
[size=large]Trước mặt ông chỉ là một thằng nhóc 14 tuổi, cái tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng cũng chưa đủ lớn để trải hết mùi đời. Ông cho rằng, không chỉ mỗi việc bị mời lên đồn, mà bất cứ chuyện gì dính dáng tới pháp luật, đối với những đứa trẻ mới lớn như Kenji, đều là quá sức chịu đựng của chúng nó. Mà nếu đã muốn lũ trẻ không bị vướng vào vòng lao lý khi chúng lớn lên, thì phải hết lòng uốn nắn chúng ngay từ nhỏ. Dạy cho bọn trẻ biết phân biệt mọi điều phải trái là một trong những bổn phận căn bản của bậc làm cha mẹ. Ông vốn đã có con cái rồi, nên điều đó ông hiểu rõ hơn ai hết. May thay, con ông là đứa ngoan hiền và rất biết nghe lời, hầu như chưa bao giờ nó khiến ông phải thất vọng cả.[/size]
[size=large]Chỉ có điều đó lại là đứa con gái độc nhất của ông. Ông cũng từng mong muốn có thêm đứa con trai nữa, để làm nên cái mà ông gọi là "gia đình lý tưởng". Giấc mơ ấy đã có thể thành sự thật nếu Kagome-san - vợ ông không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nọ. Đó cũng là quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời ông và con ông. [/size]
[size=large]Nhưng vào cái giờ phút sinh tử ấy, tình yêu thương vô hạn dành cho đứa con gái bé bỏng đã níu kéo vợ ông lại. Sau một thời gian dài đấu tranh với căn bệnh, Kagome-san đã trở về nhà trong chiến thắng. [/size]
[size=large]Căn bệnh đã không thể cướp đi sinh mạng vợ ông. nhưng cái thai bà mang trong mình 7 tháng thì không được may mắn như vậy. Như một trò đùa quái ác của số phận, di chứng căn bệnh để lại khiến bà không còn khả năng sinh con nữa. Cả hai vợ chồng đều buồn. Duy chỉ có đứa con gái ngây thơ thấy mẹ từ bệnh viện trở về là mừng rỡ chạy ra đón.[/size]
[size=large]Nỗi buồn rồi cũng qua đi, và cũng kể từ ấy mà ông dành trọn trái tim mình hơn cho Sei-chan - cái tên thân mật mà ông luôn dùng để gọi con ông một cách trìu mến. Đối với ông, con bé là kết tinh của tất cả những gì đẹp đẽ nhất, trong sáng nhất mà ông có thể tìm thấy trong cuộc đời này. Và cũng như bất kì người cha "nghiêm túc" nào trong cái thế giới nhỏ bé chúng ta đang sống, ông sẵn sàng hi sinh mọi thứ, kể cả sinh mạng, miễn là con gái ông được sống yên ổn và hạnh phúc cả đời.[/size]
[size=large]Nhưng ông vẫn chưa bỏ được cái ý nghĩ có con trai khỏi đầu mình, dẫu biết vợ ông không còn sinh được. Thực ra ông chỉ lấy làm tò mò một điều, mà điều này ông vốn đã nghĩ tới ngay từ trước khi Sei-chan được sinh ra. "Nếu có một đưá con trai, thì phải nuôi dạy nó thế nào?" [/size]
[size=large]Ông nghĩ rằng con gái luôn luôn ngoan hiền và dễ bảo, nhưng còn con trai thì tính cách bao giờ cũng mạnh mẽ với hiếu động hơn, cho nên cách dạy con chắc chắn sẽ khác đi. Khổ nỗi ông không còn cơ hội để trải nghiệm điều đó nữa, bởi vì hi vọng để gia đình đón chào thành viên mới đã mất đi vĩnh viễn cùng với căn bệnh của vợ ông. Cái tò mò tưởng chừng rất trẻ con ấy lại khiến ông trăn trở mãi.[/size]
[size=large]Nhưng đấy là trước khi ông gặp được Kenji - một đứa trẻ kỳ lạ.[/size]
[size=large]Có lẽ sau khi bắt hụt người vợ, thì tử thần vẫn chưa buông tha cho gia đình Midori-san. Lần này lại là Sei-chan con ông. Đó là vào năm con bé lên 6, chỉ một ngày trước sinh nhật nó...[/size]
[size=large]Ngày hôm ấy, như bao ngày khác, công việc ở đồn cảnh sát của quận luôn khiến ông bận rộn. Ông định bụng sẽ đi mua quà cho con ngay sau khi xong ca trực buổi chiều. [/size]
[size=large]Bỗng dưng có chuông điện thoại reo. Một cuộc gọi khẩn cấp từ vợ ông. Đồng nghiệp xung quanh không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ chỉ nhìn thấy sự thất thần hiện lên trên khuôn mặt nghiêm nghị mọi ngày của ông. Vừa nghe điện thoại xong, ông chẳng nói chẳng rằng chạy như bay khỏi phòng làm việc, ngay cả tài liệu hồ sơ của cá nhân ông cũng không kịp mang đi.[/size]
[size=large]Ông tức tốc lái xe đến trạm xá. Vợ ông đã đến đó trước. Thấy ông giờ mới tới nơi, bà chỉ biết ôm lấy ông khóc nức nở mà không nói được lời nào. Muốn nói một câu an ủi vợ mình đối với ông lúc đó thật khó khăn làm sao.[/size]
[size=large]Cả hai vợ chồng, không ai bảo ai, vội đi đến phòng hồi sức. Đứng ngoài cửa kính nhìn vào, ông có thể thấy Sei-chan bé bỏng của ông đang nằm đó, cả người ướt sũng và mê man.[/size]
[size=large]Đó là một ngày hè nóng nực, lũ trẻ trong phố rủ nhau ra bờ hồ gần đó chơi dã ngoại. Con ông cũng được những đứa bạn cùng lớp rủ theo. Không một người lớn nào hay biết lúc đó. Hồi ấy người ta chưa xây hàng rào hay biển cấm xung quanh cái hồ. Một chuyến đi chơi tự phát mà không có người lớn đi theo thì chẳng có chút gì đảm bảo an toàn cả. Và điều đó đã được chứng minh khi Sei-chan con ông bất cẩn rơi xuống nước. Lũ trẻ chỉ biết đứng trên bờ la toáng lên, vài đứa khôn hơn thì chạy đi gọi người lớn, nhưng có vẻ đã muộn màng. Con bé giãy giụa kêu cứu được vài phút thì đuối sức và dần dần chìm xuống...[/size]
[size=large]Mọi thứ tưởng chừng như vô vọng, thì bỗng một tiếng "tùm" vang lên, cách nơi lũ trẻ đang đứng một đoạn. Ai đó không phải trong số chúng vừa nhảy xuống hồ. [/size]
[size=large]Không mất quá lâu để chúng trông thấy một mái đầu vàng hoe nhấp nhô trên mặt nước, đang bơi về phía con ông ở giữa hồ. Mọi sự chú ý đổ dồn về thằng bé có mái tóc vàng kỳ lạ ấy. Thậm chí có đứa còn kêu đó là siêu nhân từ trong phim hoạt hình trên TV bay ra giải cứu con ông.[/size]
[size=large]Lũ trẻ kia đã chẳng thể làm gì cả. Chỉ một mình thằng bé ấy là làm được. Phải đến lúc nó mang con ông vào bờ thì người lớn mới tới nơi.Họ hô hấp nhân tạo cho con bé, nó ho sặc sụa ra toàn nước là nước. Nhưng tỉnh dậy được một lúc, con bé lại ngất lịm đi. Sức chịu đựng của một đứa bé 6 tuổi chỉ tới mức đó. Mọi người nhanh chóng đưa Sei-chan vào trạm xá rồi mới báo cho vợ ông ở nhà biết - trước ấy bà cứ nghĩ con mình chỉ đi chơi đâu đó gần nhà chứ không phải cái hồ rộng lớn phía bắc.[/size]
[size=large]Giờ đây, nhìn con ông đang nằm trong căn phòng hồi sức lạnh lẽo, tâm trí ông thật sự hỗn loạn. Ông không thể suy nghĩ tỉnh táo được nữa. Lẽ ra giờ này Sei-chan của ông đang ở nhà háo hức chờ đợi bố mua quà về, dẫu biết rằng chưa tới sinh nhật nó. Cảm giác đau đớn và tội lỗi đè nặng lên hai vai ông. Ông chỉ thấy mình là người cha thất bại. Ông đã không bảo vệ được Sei-chan. Ông đã không có mặt lúc con ông cần tới ông nhất.[/size]
[size=large]Ông không còn thấy được ai khác ngoài Sei-chan bé bỏng, vô tội của ông đang ở ngay trước mặt. Ông không thể nghĩ được điều gì khác ngoài lòng xót thương vô hạn cho con mình. Ông giờ như người mất hồn. Không đợi bác sĩ cho phép, ông tự xông vào phòng hồi sức, đến bên giường Sei-chan. Ông cứ tưởng như đây là lần cuối mình được nhìn mặt con.[/size]
[size=large]Ngày hôm ấy còn nhiều chuyện xảy ra lắm, nhưng ông không còn nhớ rõ nữa. Đã 8 năm trôi qua rồi. Ông chỉ nhớ đó là lần hiếm hoi trong đời mà ông đã khóc.[/size]
[size=large]Ôm lấy thân thể bất động của đứa con vào lòng, vẻ nghiêm nghị thường ngày đã không còn nữa. Chỉ có hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt ông...[/size]
[size=large]-Sei-chan... Bố xin lỗi... Xin lỗi con... nhiều lắm...[/size]
[size=large]Nằm cạnh giường con ông là một đứa trẻ khác, cũng hôn mê và ướt sũng đầy người. Một đứa trẻ với mái tóc vàng kỳ lạ...[/size]
[size=medium]
[/size] [size=large]Một cái tên vô tình thốt ra từ miệng gã thanh niên. Thậm chí khỏi cần quay lại nhìn, gã cũng thừa biết đó là ai. Gã cứ tưởng hôm nay chưa phải ngày tồi tệ nhất đời mình.[/size]
[size=large]Đến trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục. Đối với những ai mới gặp ông lần đầu, thì khuôn mặt sáng sủa, và toát lên vẻ cương nghị của ông là thứ gây cho họ ấn tượng nhất. Nó khiến người ta không khỏi cảm tưởng rằng ông thuộc dạng người không thích đùa. Nhưng với Kenji thì khác. Dù gì gã cũng đã quen biết "Midori-san" đủ lâu để hiểu ra ông thực sự là con người thế nào.[/size]
[size=large]Tuy vậy, gặp lại ông lúc này vẫn làm hắn thấy phiền toái. Không phải chỉ vì ông ta vốn cũng là cảnh sát, mà còn vì nhà ông ta nằm ở cùng khu phố với nhà hắn nữa, nếu không muốn nói là ở ngay sát cạnh. Bởi thế cho nên hầu như không có chuyện gì xảy ra với hắn ngoài đường mà "Midori-san" lại không hay biết, dù sớm hay muộn. Mà một khi đã biết được thì ông sẽ "hỏi thăm" hắn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.[/size]
[size=large]Ông cảnh sát mỉm cười thân thiện, đặt tay lên vai hắn, gương mặt ông vẫn không mất đi vẻ nghiêm nghị.[/size]
[size=large]-Cháu không sao chứ?[/size]
[size=large]-Chẳng sao cả. Chỉ là họ bắt được kẻ khác thế chỗ cho cháu thôi. - Hắn quay mặt đi, trả lời cộc lốc, chẳng thèm nhìn về phía ông. Nhưng ông vẫn thấy được hắn nhếch mép cười. Nụ cười đầy mỉa mai, khinh miệt.[/size]
[size=large]Ông không để tâm thái độ của hắn, bởi ông quen biết hắn đủ lâu để hiểu hắn muốn gì. Có thể mọi người xung quanh luôn cho ông là "lão già" khó tính, nghiêm khắc nhưng ông vẫn luôn dành một sự cảm thông đặc biệt với những đứa trẻ lầm lỗi, và Kenji cũng không phải ngoại lệ.(Trớ trêu ở chỗ cái tuổi thật của ông còn chưa chạm tới vạch thứ 40. Ông cũng chẳng màng tới chuyện đó.)[/size]
[size=large]Trước mặt ông chỉ là một thằng nhóc 14 tuổi, cái tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng cũng chưa đủ lớn để trải hết mùi đời. Ông cho rằng, không chỉ mỗi việc bị mời lên đồn, mà bất cứ chuyện gì dính dáng tới pháp luật, đối với những đứa trẻ mới lớn như Kenji, đều là quá sức chịu đựng của chúng nó. Mà nếu đã muốn lũ trẻ không bị vướng vào vòng lao lý khi chúng lớn lên, thì phải hết lòng uốn nắn chúng ngay từ nhỏ. Dạy cho bọn trẻ biết phân biệt mọi điều phải trái là một trong những bổn phận căn bản của bậc làm cha mẹ. Ông vốn đã có con cái rồi, nên điều đó ông hiểu rõ hơn ai hết. May thay, con ông là đứa ngoan hiền và rất biết nghe lời, hầu như chưa bao giờ nó khiến ông phải thất vọng cả.[/size]
[size=large]Chỉ có điều đó lại là đứa con gái độc nhất của ông. Ông cũng từng mong muốn có thêm đứa con trai nữa, để làm nên cái mà ông gọi là "gia đình lý tưởng". Giấc mơ ấy đã có thể thành sự thật nếu Kagome-san - vợ ông không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nọ. Đó cũng là quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời ông và con ông. [/size]
[size=large]Nhưng vào cái giờ phút sinh tử ấy, tình yêu thương vô hạn dành cho đứa con gái bé bỏng đã níu kéo vợ ông lại. Sau một thời gian dài đấu tranh với căn bệnh, Kagome-san đã trở về nhà trong chiến thắng. [/size]
[size=large]Căn bệnh đã không thể cướp đi sinh mạng vợ ông. nhưng cái thai bà mang trong mình 7 tháng thì không được may mắn như vậy. Như một trò đùa quái ác của số phận, di chứng căn bệnh để lại khiến bà không còn khả năng sinh con nữa. Cả hai vợ chồng đều buồn. Duy chỉ có đứa con gái ngây thơ thấy mẹ từ bệnh viện trở về là mừng rỡ chạy ra đón.[/size]
[size=large]Nỗi buồn rồi cũng qua đi, và cũng kể từ ấy mà ông dành trọn trái tim mình hơn cho Sei-chan - cái tên thân mật mà ông luôn dùng để gọi con ông một cách trìu mến. Đối với ông, con bé là kết tinh của tất cả những gì đẹp đẽ nhất, trong sáng nhất mà ông có thể tìm thấy trong cuộc đời này. Và cũng như bất kì người cha "nghiêm túc" nào trong cái thế giới nhỏ bé chúng ta đang sống, ông sẵn sàng hi sinh mọi thứ, kể cả sinh mạng, miễn là con gái ông được sống yên ổn và hạnh phúc cả đời.[/size]
[size=large]Nhưng ông vẫn chưa bỏ được cái ý nghĩ có con trai khỏi đầu mình, dẫu biết vợ ông không còn sinh được. Thực ra ông chỉ lấy làm tò mò một điều, mà điều này ông vốn đã nghĩ tới ngay từ trước khi Sei-chan được sinh ra. "Nếu có một đưá con trai, thì phải nuôi dạy nó thế nào?" [/size]
[size=large]Ông nghĩ rằng con gái luôn luôn ngoan hiền và dễ bảo, nhưng còn con trai thì tính cách bao giờ cũng mạnh mẽ với hiếu động hơn, cho nên cách dạy con chắc chắn sẽ khác đi. Khổ nỗi ông không còn cơ hội để trải nghiệm điều đó nữa, bởi vì hi vọng để gia đình đón chào thành viên mới đã mất đi vĩnh viễn cùng với căn bệnh của vợ ông. Cái tò mò tưởng chừng rất trẻ con ấy lại khiến ông trăn trở mãi.[/size]
[size=large]Nhưng đấy là trước khi ông gặp được Kenji - một đứa trẻ kỳ lạ.[/size]
[size=large]Có lẽ sau khi bắt hụt người vợ, thì tử thần vẫn chưa buông tha cho gia đình Midori-san. Lần này lại là Sei-chan con ông. Đó là vào năm con bé lên 6, chỉ một ngày trước sinh nhật nó...[/size]
[size=large]Ngày hôm ấy, như bao ngày khác, công việc ở đồn cảnh sát của quận luôn khiến ông bận rộn. Ông định bụng sẽ đi mua quà cho con ngay sau khi xong ca trực buổi chiều. [/size]
[size=large]Bỗng dưng có chuông điện thoại reo. Một cuộc gọi khẩn cấp từ vợ ông. Đồng nghiệp xung quanh không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ chỉ nhìn thấy sự thất thần hiện lên trên khuôn mặt nghiêm nghị mọi ngày của ông. Vừa nghe điện thoại xong, ông chẳng nói chẳng rằng chạy như bay khỏi phòng làm việc, ngay cả tài liệu hồ sơ của cá nhân ông cũng không kịp mang đi.[/size]
[size=large]Ông tức tốc lái xe đến trạm xá. Vợ ông đã đến đó trước. Thấy ông giờ mới tới nơi, bà chỉ biết ôm lấy ông khóc nức nở mà không nói được lời nào. Muốn nói một câu an ủi vợ mình đối với ông lúc đó thật khó khăn làm sao.[/size]
[size=large]Cả hai vợ chồng, không ai bảo ai, vội đi đến phòng hồi sức. Đứng ngoài cửa kính nhìn vào, ông có thể thấy Sei-chan bé bỏng của ông đang nằm đó, cả người ướt sũng và mê man.[/size]
[size=large]Đó là một ngày hè nóng nực, lũ trẻ trong phố rủ nhau ra bờ hồ gần đó chơi dã ngoại. Con ông cũng được những đứa bạn cùng lớp rủ theo. Không một người lớn nào hay biết lúc đó. Hồi ấy người ta chưa xây hàng rào hay biển cấm xung quanh cái hồ. Một chuyến đi chơi tự phát mà không có người lớn đi theo thì chẳng có chút gì đảm bảo an toàn cả. Và điều đó đã được chứng minh khi Sei-chan con ông bất cẩn rơi xuống nước. Lũ trẻ chỉ biết đứng trên bờ la toáng lên, vài đứa khôn hơn thì chạy đi gọi người lớn, nhưng có vẻ đã muộn màng. Con bé giãy giụa kêu cứu được vài phút thì đuối sức và dần dần chìm xuống...[/size]
[size=large]Mọi thứ tưởng chừng như vô vọng, thì bỗng một tiếng "tùm" vang lên, cách nơi lũ trẻ đang đứng một đoạn. Ai đó không phải trong số chúng vừa nhảy xuống hồ. [/size]
[size=large]Không mất quá lâu để chúng trông thấy một mái đầu vàng hoe nhấp nhô trên mặt nước, đang bơi về phía con ông ở giữa hồ. Mọi sự chú ý đổ dồn về thằng bé có mái tóc vàng kỳ lạ ấy. Thậm chí có đứa còn kêu đó là siêu nhân từ trong phim hoạt hình trên TV bay ra giải cứu con ông.[/size]
[size=large]Lũ trẻ kia đã chẳng thể làm gì cả. Chỉ một mình thằng bé ấy là làm được. Phải đến lúc nó mang con ông vào bờ thì người lớn mới tới nơi.Họ hô hấp nhân tạo cho con bé, nó ho sặc sụa ra toàn nước là nước. Nhưng tỉnh dậy được một lúc, con bé lại ngất lịm đi. Sức chịu đựng của một đứa bé 6 tuổi chỉ tới mức đó. Mọi người nhanh chóng đưa Sei-chan vào trạm xá rồi mới báo cho vợ ông ở nhà biết - trước ấy bà cứ nghĩ con mình chỉ đi chơi đâu đó gần nhà chứ không phải cái hồ rộng lớn phía bắc.[/size]
[size=large]Giờ đây, nhìn con ông đang nằm trong căn phòng hồi sức lạnh lẽo, tâm trí ông thật sự hỗn loạn. Ông không thể suy nghĩ tỉnh táo được nữa. Lẽ ra giờ này Sei-chan của ông đang ở nhà háo hức chờ đợi bố mua quà về, dẫu biết rằng chưa tới sinh nhật nó. Cảm giác đau đớn và tội lỗi đè nặng lên hai vai ông. Ông chỉ thấy mình là người cha thất bại. Ông đã không bảo vệ được Sei-chan. Ông đã không có mặt lúc con ông cần tới ông nhất.[/size]
[size=large]Ông không còn thấy được ai khác ngoài Sei-chan bé bỏng, vô tội của ông đang ở ngay trước mặt. Ông không thể nghĩ được điều gì khác ngoài lòng xót thương vô hạn cho con mình. Ông giờ như người mất hồn. Không đợi bác sĩ cho phép, ông tự xông vào phòng hồi sức, đến bên giường Sei-chan. Ông cứ tưởng như đây là lần cuối mình được nhìn mặt con.[/size]
[size=large]Ngày hôm ấy còn nhiều chuyện xảy ra lắm, nhưng ông không còn nhớ rõ nữa. Đã 8 năm trôi qua rồi. Ông chỉ nhớ đó là lần hiếm hoi trong đời mà ông đã khóc.[/size]
[size=large]Ôm lấy thân thể bất động của đứa con vào lòng, vẻ nghiêm nghị thường ngày đã không còn nữa. Chỉ có hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt ông...[/size]
[size=large]-Sei-chan... Bố xin lỗi... Xin lỗi con... nhiều lắm...[/size]
[size=large]Nằm cạnh giường con ông là một đứa trẻ khác, cũng hôn mê và ướt sũng đầy người. Một đứa trẻ với mái tóc vàng kỳ lạ...[/size]
[size=medium]
Comments