[Fantasy/16+]Văn Tế Thần Linh

in Viết Truyện
[align=center][size=xx-large]Văn Tế Thần Linh Phần 1[/size][/align]
[size=large]Tôi là Diafol Đệ Nhị, Ác thần của những con quỷ. Tôi được thừa hưởng sức mạnh và Thần hiệu này từ một vị thần đã khuất để có thể đứng dậy một lần nữa. Nhưng bù lại, tôi đã phải thay thế ông ta tiếp tục chiến đấu cho đến Ngày Khởi Nguyên lần thứ 3. Và cho đến tận bây giờ, 5 năm 6 tháng 23 ngày 6 giờ 57 phút kể từ khi tôi chết, ngọn lửa thù hận trong tôi vẫn chưa hề nguội đi. Tôi cần phải trả thù.[/size]
[align=left][size=large]Ngày 21 tháng 1 năm 06 sau Khởi Nguyên lần 2 tính theo Thần lịch...[/size][/align]
[align=left][size=large]Sáng, vài cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá khẽ rung cho những nắng chiếu xuyên qua đánh thức kẻ đang ngái ngủ trên băng ghế đá. Tôi nheo mắt khẽ nhìn bầu trời trong xanh lợn cợn ít mây trắng chen chút nắng vàng của buổi sớm. Trời đẹp thật. Tôi ngồi dậy, Frek chạy đến chỗ tôi, cả đêm qua nó đã thức canh cho tôi ngủ. Frek là một con Bích Huyết Hồ ở một bán đảo phía đông, đây là một loài linh vật dạng cáo chuyên hấp thụ nỗi đau của con người. 5 năm trước, khi nỗi đau của tôi và ông thần ấy chạm vào nhau và cộng hưởng cứu sống Frek sắp chết đói, lúc đó nó chỉ mới là một con cáo con nhỏ xíu lạc mẹ nên tôi đã biến nó thành Thần Khí của tôi. Khẽ xoa đầu Frek, mắt nó nhíu lại và cụp tai xuống, trông nó chẳng khác gì một chú cún.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Burade! Hãy trở về phụng sự ta![/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi niệm chú, nói vậy thôi chứ tôi thấy chú của các vị thần nghe giống ra lệnh hơn là thần chú. Bộ lông xanh ngọc của nó dần nhạt màu và trở thành màu đen, từng khối thịt trên thân thể nó co dần lại trong khi nó đang lơ lửng và giơ 2 chân lên trong tư thế nhảy xổ tới, toàn thân nó băt đầu phẳng lại và trở nên mỏng lét, nó bắt đầu định hình và trở thành một thanh kiếm thẳng màu đen nhìn sơ qua chẳng khác gì thanh katana của ông Mushashi đệ nhị ở vùng đất cực đông cầm ngược lại. Frek bay đến tra vào vỏ kiếm mắc trên đùi tôi, thật khó tin nhưng toàn bộ tiến trình ấy chỉ xảy ra chưa đầy một phần mười giây. Tất nhiên là phải nhanh như vậy vì chúng tôi, những vị thần đang trong một cuộc chiến sống còn.[/size][/align]
[align=left][size=large]XOẸT~[/size][/align]
[align=left][size=large]RẦM![/size][/align]
[align=left][size=large]Một thanh gươm bằng vàng bay tới cắm trước mặt tôi. Từ trên không trung, một quả cầu sáng đến mức tưởng chừng như nó đang đâm vào mắt kẻ dám nhìn đó bằng hàng vạn mũi tên ánh sáng.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Ha ha ha! Nhìn xem, dưới chân ta là một tên ác thần khốn khổ chỉ có vỏn vẹn một Thần hiệu và một thần khí hạ cấp.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Ngươi là... Apollo đệ nhị?[/size][/align]
[align=left][size=large]- Đúng...[/size][/align]
[align=left][size=large]XOẸT![/size][/align]
[align=left][size=large]Không đợi tên vàng chóe kia nói, tôi lao đến và cho hắn ăn ngay một nhát vào cổ, nhưng lại vướng phải chiếc khiên to đùng, chắc cũng một mét rưỡi là ít.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Tên thần hạ đẳng, ngươi định giở trò đánh lén à?[/size][/align]
[align=left][size=large]- Ta chỉ học hỏi từ ngươi thôi, tên vàng chóe![/size][/align]
[align=left][size=large]- Tên Vàn...g... Vàng chóe? Được lắm! đúng ra ta sẽ cho ngươi chết êm ái nhưng ngươi dám động đến danh dự của một vị thần, cho nên...[/size][/align]
[align=left][size=large]- Nên?[/size][/align]
[align=left][size=large]- NGƯƠI SẼ CHẾT MẤT XÁC![/size][/align]
[align=left][size=large]RẦM![/size][/align]
[align=left][size=large]Hắn dùng thanh gươm to đùng giáng thẳng vào tôi với tốc độ kinh hồn. Thông thường, với thần khí như vậy tốc độ này là bất khả thi nhưng có vẻ hắn đã lấy được một vài cái thần hiệu hữu ích. Tôi đưa Frek lên chặn đòn tấn công. Nhưng rốt cục cũng bị hắn đập cho văng xuống đất làm bụi bay mịt mù. Sau đòn tấn công ấy, tay trái tôi phải nhận lực quá mạnh nên có vẻ nó đã gãy, tôi buộc phải lợi dụng đám bụi và khả năng của Frek để lẩn trốn. 5 năm qua tôi đã luyện tập để có thể sử dụng sức mạnh này nhưng có vẻ tôi vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được nó, hoặc ít nhất là cơ thể tôi vẫn chưa theo kịp.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Chạy đâu cho thoát![/size][/align]
[align=left][size=large]Từ đâu đó trên lưng hắn, một đôi cánh màu vàng ánh kim bung ra và bay rượt theo Frek với tốc độ kinh hồn. Chỉ trong vài giây, hắn đã đuổi kịp và giáng một đòn còn mạnh hơn lúc nãy vào đầu Frek làm nó văng xuống đất nằm bẹp dí.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Đúng là một tên thần hạ cấp. Hy sinh thần khí của mình để thoát thân.[/size][/align]
[align=left][size=large]Hắn chỉ nhìn Frek một cách thương hại rồi bỏ đi. Frek có khả năng chuyển toàn bộ nỗi đau, bao gồm cả thể xác lẫn tinh thần mà nó nhận được, thành một loại phép thuật hồi phục lên chủ sở hữu, cũng nhờ đó mà cánh tay tôi cũng đã phục hồi ở mức cơ bản, nhưng để chiến đấu thì có lẽ sẽ không hữu hiệu. Lần này tính toán của tôi khá mạo hiểm nhưng có vẻ đã chính xác, hắn quả nhiên là một tên thần đầy tự trọng điển hình, và cũng may cho tôi là hắn không giết Frek, nếu hắn làm vậy toàn bộ tổn thương Frek nhận sẽ truyền lại cho tôi, tôi vẫn chưa biết chính xác Frek có thể nhận bao nhiêu tổn thương để có thể an toàn sử dụng khả năng hồi phục. Từ trong bụi rậm gần đấy tôi lê thân ra ngoài nằm dài. Có lẽ tôi cần tìm thêm một vài Thần hiệu mới có thể hạ nổi tên này, chênh lệch sức mạnh giữa tôi và hắn quá lớn dù có may mắn cũng chẳng thế thắng nổi, chắc chỉ làm hắn xước vài vết là cùng. Với khả năng hiện tại, tôi cũng chả khác gì một tên người thường được dán mác thần, điều quan trọng nhất bây giờ là tôi cần phải mạnh hơn hay chính xác hơn là tôi cần có thêm Thần Hiệu. Thứ mà mọi vị thần trong cuộc chiến này nhắm đến, nó biểu hiện cho quyền năng của thần, có thể đoạt được Thần hiệu từ một vị thần bằng cách giết họ, đồng thời kẻ hạ sát cũng được hấp thụ được toàn bộ sức mạnh của kẻ đã khuất. Điều này lại khiến tôi vướng thêm một vấn đề khá nan giải: Làm thế nào để tôi giết được một vị thần mạnh mẽ để cướp Thần hiệu của họ?[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi đứng dậy, lê lết cái thân cùng bộ trang phục tàn tạ sau cuộc chiến trong khi đầu óc cứ vẩn vơ suy nghĩ cách giết một vị Thần. Và rồi...[/size][/align]
[align=left][size=large]- Nè nè! Cha ơi![/size][/align]
[align=left][size=large]- Gì vậy con gái yêu?[/size][/align]
[align=left][size=large]- Cha đừng nắm tay con vậy nữa~ Con đã 15 tuổi rồi đó![/size][/align]
[align=left][size=large]- Sarah vẫn mãi là Sarah bé bỏng của cha thôi![/size][/align]
[align=left][size=large]- Ư hư~[/size][/align]
[align=left][size=large]Có vẻ tôi đã quên mất một điều quan trọng...[/size][/align]
[align=left][size=large]Tất cả các vị thần đệ nhị như tôi ai cũng chỉ là người bình thường mà thôi...[/size][/align]
[align=left][size=large]Và có vẻ tôi sẽ phải thử với tên thần trước mặt tôi đã.[/size][/align]
[align=left][size=large]1 giờ a.m[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi cho Frek đi đâu đó xa xa nơi đây để giấu bớt sát khí và bắt đầu đột nhập vào nhà tên thần tôi gặp ban sáng.[/size][/align]
[align=left][size=large]Nhà của hắn được thiết kế theo phong cách phương đông mặc dù tôi đang đứng ở phía tây nhưng cái mùi phương đông vẫn nồng nặc bốc lên từ sâu trong nhà tên này. Đó chỉ là cách nói ví von của riêng tôi, các bạn biết đấy... Tôi vô gia cư mà nên có hơi ghen tị với cái bầu không khí trong căn nhà này. Căn nhà nhìn sơ qua có 3 tầng nhỏ dần lên trên, bên ngoài là một khoảng sân vườn nhỏ chỉ chứa mỗi một loại cây gì đó lá hơi to cao tầm 3 mét, bên trong thì được lót bằng sàn gỗ loại tầm trung không đắt lắm, các phòng được trang bị cửa trượt dán giấy hoa văn sóng biển tông màu xanh - trắng, sau khi thám thính hết tầng 1 tôi dự đoán căn nhà này diện tích tổng thể khoảng 30 mét vuông. Dựa vào cách bày trí, tôi có thể đoán được phòng của cô bé ban sáng chắc chắn sẽ nằm ở tầng 2. Các bậc phụ huynh thường sắp xếp phòng sao cho dễ quản lý con cái nhất, và tầng 2 cho con chính là sự lựa chọn tối ưu trong thiết kế này, thử nghĩ xem nếu con họ ra vào nhà thì chắc chắn cần phải đi qua phòng của cha mẹ và họ có thể thấy và hỏi con họ "đi đâu đó?" hay "sao về trễ?" bất cứ khi nào nó đi ngang, và ở tầng 2 cũng sẽ có lợi thế hơn khi con họ có làm gì mờ ám trong phong mà phát ra tiếng động thì bậc cha mẹ phòng dưới sẽ dễ dàng nghe thấy và phát hiện ra ngay.[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi nhích từng bước thật nhẹ nhàng, không thể dùng phép thuật ở đây vì nếu làm vậy sẽ đánh động kẻ địch, khoảng hơn 10 phút tôi mới đến được căn phòng mà tôi cần. Cẩn thận nhích nhẹ cửa để có một khoảng trống nhìn vào. Ngay lúc đó, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng mà lần đầu tiên tôi mới được chứng kiến, tôi không biết ngày nay người ta gọi cái này là gì nữa... Cô bé tôi gặp ban sáng, Sarah, đang chỉ mặc một bộ đồ lót trắng có ren và nơ nhỏ ở hay bên hông, đôi mắt xanh to long lanh ấy giờ đang nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc lap top nhỏ trên bàn, đôi tay nhỏ bé đưa xuống phần "dưới" cơ thể, một vài giọt mồ hôi nhỏ nhẹ nhàng luồng qua khe làn tóc nâu bồng bềnh ngang vai của cơ bé lướt trên làn da trắng hồng và thấm vào chiếc áo ngực. Phần đàn ông trong tôi lúc đó cũng bắt đầu lên tiếng khiến tôi phải hành động ngay nếu không sẽ bị cuống vào vòng xoáy của con bé mất. Tôi khẽ kéo nhẹ cửa ra, do nó đang đeo headphone nên không nghe thấy, tôi lấy chiếc khăn tẩm một ít thuốc mê chụp vào mũi con bé, lấy vội chiếc áo gần đó mặc cho nó và vác lên đem ra cửa sổ, lúc này đúng như kế hoạc Frek đã đến và đứng đợi, tôi đặt con bé lên lưng Frek và cho nó chạy đi. Đâu vào đấy, tôi lấy trong túi quần ra một lá thư và đặt trên bàn con bé. Lúc đó tôi cũng không quên tắt giúp con bé mấy cái trang web người lớn nó đang bật và cũng xóa luôn cả lịch sử duyệt giúp nó, vì khi còn sống tôi cũng hay làm việc này, phụ huynh sẽ không vui khi thấy con gái họ bật mấy thứ này. Nhưng, đây là một quan điểm hoàn toàn sai lầm, để con bé tự khám phá vì tính tò mò như vậy sẽ làm con bé dễ bị mắc các bệnh từ da liễu đến nhiễm trùng... À mà thôi đây cũng chả phải việc của tôi. Bây giờ tôi sẽ đánh động cho bọn họ thức dậy để thấy lá thư và tẩu thoát thôi. Bất chợt tôi nhận ra... mọi việc như vậy là quá suôn sẻ, hình như có gì đó không đúng, tôi thận trọng nhìn xung quanh... và phát hiện một dấu ấn phép thuật của thần, theo như tôi biết thì đây có thể là một loại ấn chú giúp phát tán âm thanh đến một khu vực chỉ định nào đó hay có thể gọi là Thuật Cách Âm.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Thì ra là vậy...[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi khẽ liếc mắt bâng quơ, có vẻ tôi đã phỏng tay trên của một kẻ cùng suy nghĩ như tôi, chắc tôi cũng nên để lại cho hắn một món quà. Tôi dùng loại bút lông ma thuật tự chế, tứ này giúp tôi có thể dùng vài loại phép đơn giản hoặc chỉnh sửa ấn phép mà không phát ra năng lượng thừa làm đánh động kẻ thù, tôi chỉnh lại ấn phép một chút rồi khẽ lẩn đi mất. Nó đã trở thành một loại phép thuật làm khuếch đại âm thanh, tôi không biết phép thuật tôi mạnh đến đâu nên tôi cũng không biết nó sẽ to thêm bao nhiêu nhưng thế là cũng đủ để kẻ đến sau nhận một cú khá đau.[/size][/align]
[align=left][size=large]8 giờ a.m[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi ra ngoài tìm chút gì đó ăn, cho cả tôi và cả con bé kia, cách ăn của thần tôi không thích lắm, họ chỉ ăn vào một số dịp nhất định và nhịn luôn cho đến lần sau, tôi sẽ làm theo cách của con người: một ngày ba bữa ăn và uống. Giờ này chắc họ cũng bắt đầu nhận ra về sự biến mất của con bé, chắc cũng sẽ đi tìm đủ nơi rồi báo cảnh sát, chắc tầm ngày mai hắn sẽ đến chỗ hẹn tôi ghi trong thư.[/size][/align]
[align=left][size=large]Cầm 2 chiếc Hamburger đến một góc phố vắng đưa cho Frek một chiếc để nó đưa cho con bé kia ăn trong khi tôi cứ tiếp tục đi vào sâu trong góc phố ấy, tôi cũng không biết vì sao nữa cứ như là đang tản bộ trong chính tâm hồn mình vậy. Tối tăm, lạnh lẽo. Đâu đó lâu lâu lại lóe lên một vài ngọn lửa mạnh mẽ. Lửa của lò rèn, lửa của những gian bếp, và một ngọn lửa trong tôi vẫn luôn bùng cháy.[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi cứ lặng lẽ bước, suy tính kế hoạch sau này và đột nhiên... Một toán người đang đến. Ba à không tầm bốn người đàn ông và một người phụ nữ đang đến từ phía sau tôi. Tôi niệm chú và dùng một phép thuật đơn giản giúp tôi ẩn mình trong bóng tối. Bốn người đàn ông, hai cao, hai thấp, ba gầy, một béo dẫn theo một cô gái cao tầm một mét rưỡi hơn. Tên béo mà lùn cầm theo một chiếc máy quay phim kỹ thuật số, hai tên gầy còn lại cầm lỉnh kỉnh nhưng trông cũng không có vẻ là tốt lành gì cho lắm. Nào là dây thừng, bịt mắt, còng tay còng chân. Tên lùn mà gầy có vẻ là đại ca của đám này, hắn chẳng làm gì cả chỉ lăm lăm trên tay một cái chích điện to hơn gói thuốc lá một chút. Hắn nắm áo giật cô gái đẩy vào góc tường cạnh bên chỗ tôi, lúc ấy tôi mới thấy rõ được cô gái. Cô ấy có vẻ xêm xêm tuổi tôi khi còn sống độ vào khoảng 21, mái tóc đen huyền mượt mà nhưng đã bị rối một số chỗ do đám kia. Khi cô ấy ngước mặt lên lườm đám kia, tôi như ngừng thở vài giây vì gương mặt ấy, toàn bộ khuôn mặt hơi tròn nhưng không quá mũm mĩm, đôi mắt đen láy long lanh nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, sống mũi cao vừa phải kết hợp với làn da trắng như những nàng công chúa trong truyện cổ tích. Có lẽ đây chính là cô gái trong mơ mà tôi hằng đêm luôn mơ về khi còn sống, cô ấy sở hữu một nét đẹp phương đông thanh thoát nhưng không hề mỏng manh, mềm yếu. Tuy dáng người nhỏ bé nhưng trông cô ấy không giống như cần người khác bao bọc như những cô gái thường thấy. Cô ấy không hề khuất phục bọn chúng.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Bịt mắt nó lại![/size][/align]
[align=left][size=large]- Dạ, đại ca![/size][/align]
[align=left][size=large]Hai tên cao gầy lấy trong túi ra bịt mắt và còng tay xông đến chỗ cô gái. Hai tên đó bắt đầu giơ tay định nắm lấy đầu cô cái để đeo bịt mắt vào. Chỉ còn chưng 5 centimet nữa là chúng chạm vào đầu cô ấy.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Này con kia đe-[/size][/align]
[align=left][size=large]ROẸT![/size][/align]
[align=left][size=large]Chỉ trong chưa đầy một giây, cơ thể tôi đã tự phản ứng. Tôi dùng móng vuốt ở tay mà tôi vừa "biến" ra cào rách bụng một tên bên phải bằng tay trái. Đồng thời xoay một vòng sang lợi dụng quán tính để dùng tay phải để đâm thủng mắt tên bên trái bằng tay phải. Cả hai tên, một bay lên không văng đi đâu đó và rơi xuống nghe tiếng như một túi nước rơi rồi vỡ ra, tên còn lại văng vào tường tạo ra tiếng vỡ vụn và máu văng tung tóe. Lúc ấy, phản chiếu trong một tấm gương vỡ gần đó là một con quỷ thật sự trong thân hình của một con người với một đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ của loài quỷ dữ. Hai tên còn lại há hốc mồm sợ hãi và kết thúc bằng một tiếng hét trong khi bị tôi chẻ đôi người ra.[/size][/align]
[align=left][size=large]Đứng bất động vài giây, tôi quay lại nhìn, sẵn sàng đón nhận một tiếng hét kiểu như "Quái vật" hoặc "Tên Sát Nhân!". Nhưng...[/size][/align]
[align=left][size=large]Cô ấy đã không còn ở đấy nữa...[/size][/align][align=left][size=large]Thấy hay thì rate cho Sói trên này nha :v Link Wattpad
Link File PDF[/size][/align]
[size=large]Tôi là Diafol Đệ Nhị, Ác thần của những con quỷ. Tôi được thừa hưởng sức mạnh và Thần hiệu này từ một vị thần đã khuất để có thể đứng dậy một lần nữa. Nhưng bù lại, tôi đã phải thay thế ông ta tiếp tục chiến đấu cho đến Ngày Khởi Nguyên lần thứ 3. Và cho đến tận bây giờ, 5 năm 6 tháng 23 ngày 6 giờ 57 phút kể từ khi tôi chết, ngọn lửa thù hận trong tôi vẫn chưa hề nguội đi. Tôi cần phải trả thù.[/size]
[align=left][size=large]Ngày 21 tháng 1 năm 06 sau Khởi Nguyên lần 2 tính theo Thần lịch...[/size][/align]
[align=left][size=large]Sáng, vài cơn gió nhẹ thổi những chiếc lá khẽ rung cho những nắng chiếu xuyên qua đánh thức kẻ đang ngái ngủ trên băng ghế đá. Tôi nheo mắt khẽ nhìn bầu trời trong xanh lợn cợn ít mây trắng chen chút nắng vàng của buổi sớm. Trời đẹp thật. Tôi ngồi dậy, Frek chạy đến chỗ tôi, cả đêm qua nó đã thức canh cho tôi ngủ. Frek là một con Bích Huyết Hồ ở một bán đảo phía đông, đây là một loài linh vật dạng cáo chuyên hấp thụ nỗi đau của con người. 5 năm trước, khi nỗi đau của tôi và ông thần ấy chạm vào nhau và cộng hưởng cứu sống Frek sắp chết đói, lúc đó nó chỉ mới là một con cáo con nhỏ xíu lạc mẹ nên tôi đã biến nó thành Thần Khí của tôi. Khẽ xoa đầu Frek, mắt nó nhíu lại và cụp tai xuống, trông nó chẳng khác gì một chú cún.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Burade! Hãy trở về phụng sự ta![/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi niệm chú, nói vậy thôi chứ tôi thấy chú của các vị thần nghe giống ra lệnh hơn là thần chú. Bộ lông xanh ngọc của nó dần nhạt màu và trở thành màu đen, từng khối thịt trên thân thể nó co dần lại trong khi nó đang lơ lửng và giơ 2 chân lên trong tư thế nhảy xổ tới, toàn thân nó băt đầu phẳng lại và trở nên mỏng lét, nó bắt đầu định hình và trở thành một thanh kiếm thẳng màu đen nhìn sơ qua chẳng khác gì thanh katana của ông Mushashi đệ nhị ở vùng đất cực đông cầm ngược lại. Frek bay đến tra vào vỏ kiếm mắc trên đùi tôi, thật khó tin nhưng toàn bộ tiến trình ấy chỉ xảy ra chưa đầy một phần mười giây. Tất nhiên là phải nhanh như vậy vì chúng tôi, những vị thần đang trong một cuộc chiến sống còn.[/size][/align]
[align=left][size=large]XOẸT~[/size][/align]
[align=left][size=large]RẦM![/size][/align]
[align=left][size=large]Một thanh gươm bằng vàng bay tới cắm trước mặt tôi. Từ trên không trung, một quả cầu sáng đến mức tưởng chừng như nó đang đâm vào mắt kẻ dám nhìn đó bằng hàng vạn mũi tên ánh sáng.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Ha ha ha! Nhìn xem, dưới chân ta là một tên ác thần khốn khổ chỉ có vỏn vẹn một Thần hiệu và một thần khí hạ cấp.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Ngươi là... Apollo đệ nhị?[/size][/align]
[align=left][size=large]- Đúng...[/size][/align]
[align=left][size=large]XOẸT![/size][/align]
[align=left][size=large]Không đợi tên vàng chóe kia nói, tôi lao đến và cho hắn ăn ngay một nhát vào cổ, nhưng lại vướng phải chiếc khiên to đùng, chắc cũng một mét rưỡi là ít.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Tên thần hạ đẳng, ngươi định giở trò đánh lén à?[/size][/align]
[align=left][size=large]- Ta chỉ học hỏi từ ngươi thôi, tên vàng chóe![/size][/align]
[align=left][size=large]- Tên Vàn...g... Vàng chóe? Được lắm! đúng ra ta sẽ cho ngươi chết êm ái nhưng ngươi dám động đến danh dự của một vị thần, cho nên...[/size][/align]
[align=left][size=large]- Nên?[/size][/align]
[align=left][size=large]- NGƯƠI SẼ CHẾT MẤT XÁC![/size][/align]
[align=left][size=large]RẦM![/size][/align]
[align=left][size=large]Hắn dùng thanh gươm to đùng giáng thẳng vào tôi với tốc độ kinh hồn. Thông thường, với thần khí như vậy tốc độ này là bất khả thi nhưng có vẻ hắn đã lấy được một vài cái thần hiệu hữu ích. Tôi đưa Frek lên chặn đòn tấn công. Nhưng rốt cục cũng bị hắn đập cho văng xuống đất làm bụi bay mịt mù. Sau đòn tấn công ấy, tay trái tôi phải nhận lực quá mạnh nên có vẻ nó đã gãy, tôi buộc phải lợi dụng đám bụi và khả năng của Frek để lẩn trốn. 5 năm qua tôi đã luyện tập để có thể sử dụng sức mạnh này nhưng có vẻ tôi vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được nó, hoặc ít nhất là cơ thể tôi vẫn chưa theo kịp.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Chạy đâu cho thoát![/size][/align]
[align=left][size=large]Từ đâu đó trên lưng hắn, một đôi cánh màu vàng ánh kim bung ra và bay rượt theo Frek với tốc độ kinh hồn. Chỉ trong vài giây, hắn đã đuổi kịp và giáng một đòn còn mạnh hơn lúc nãy vào đầu Frek làm nó văng xuống đất nằm bẹp dí.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Đúng là một tên thần hạ cấp. Hy sinh thần khí của mình để thoát thân.[/size][/align]
[align=left][size=large]Hắn chỉ nhìn Frek một cách thương hại rồi bỏ đi. Frek có khả năng chuyển toàn bộ nỗi đau, bao gồm cả thể xác lẫn tinh thần mà nó nhận được, thành một loại phép thuật hồi phục lên chủ sở hữu, cũng nhờ đó mà cánh tay tôi cũng đã phục hồi ở mức cơ bản, nhưng để chiến đấu thì có lẽ sẽ không hữu hiệu. Lần này tính toán của tôi khá mạo hiểm nhưng có vẻ đã chính xác, hắn quả nhiên là một tên thần đầy tự trọng điển hình, và cũng may cho tôi là hắn không giết Frek, nếu hắn làm vậy toàn bộ tổn thương Frek nhận sẽ truyền lại cho tôi, tôi vẫn chưa biết chính xác Frek có thể nhận bao nhiêu tổn thương để có thể an toàn sử dụng khả năng hồi phục. Từ trong bụi rậm gần đấy tôi lê thân ra ngoài nằm dài. Có lẽ tôi cần tìm thêm một vài Thần hiệu mới có thể hạ nổi tên này, chênh lệch sức mạnh giữa tôi và hắn quá lớn dù có may mắn cũng chẳng thế thắng nổi, chắc chỉ làm hắn xước vài vết là cùng. Với khả năng hiện tại, tôi cũng chả khác gì một tên người thường được dán mác thần, điều quan trọng nhất bây giờ là tôi cần phải mạnh hơn hay chính xác hơn là tôi cần có thêm Thần Hiệu. Thứ mà mọi vị thần trong cuộc chiến này nhắm đến, nó biểu hiện cho quyền năng của thần, có thể đoạt được Thần hiệu từ một vị thần bằng cách giết họ, đồng thời kẻ hạ sát cũng được hấp thụ được toàn bộ sức mạnh của kẻ đã khuất. Điều này lại khiến tôi vướng thêm một vấn đề khá nan giải: Làm thế nào để tôi giết được một vị thần mạnh mẽ để cướp Thần hiệu của họ?[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi đứng dậy, lê lết cái thân cùng bộ trang phục tàn tạ sau cuộc chiến trong khi đầu óc cứ vẩn vơ suy nghĩ cách giết một vị Thần. Và rồi...[/size][/align]
[align=left][size=large]- Nè nè! Cha ơi![/size][/align]
[align=left][size=large]- Gì vậy con gái yêu?[/size][/align]
[align=left][size=large]- Cha đừng nắm tay con vậy nữa~ Con đã 15 tuổi rồi đó![/size][/align]
[align=left][size=large]- Sarah vẫn mãi là Sarah bé bỏng của cha thôi![/size][/align]
[align=left][size=large]- Ư hư~[/size][/align]
[align=left][size=large]Có vẻ tôi đã quên mất một điều quan trọng...[/size][/align]
[align=left][size=large]Tất cả các vị thần đệ nhị như tôi ai cũng chỉ là người bình thường mà thôi...[/size][/align]
[align=left][size=large]Và có vẻ tôi sẽ phải thử với tên thần trước mặt tôi đã.[/size][/align]
[align=left][size=large]1 giờ a.m[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi cho Frek đi đâu đó xa xa nơi đây để giấu bớt sát khí và bắt đầu đột nhập vào nhà tên thần tôi gặp ban sáng.[/size][/align]
[align=left][size=large]Nhà của hắn được thiết kế theo phong cách phương đông mặc dù tôi đang đứng ở phía tây nhưng cái mùi phương đông vẫn nồng nặc bốc lên từ sâu trong nhà tên này. Đó chỉ là cách nói ví von của riêng tôi, các bạn biết đấy... Tôi vô gia cư mà nên có hơi ghen tị với cái bầu không khí trong căn nhà này. Căn nhà nhìn sơ qua có 3 tầng nhỏ dần lên trên, bên ngoài là một khoảng sân vườn nhỏ chỉ chứa mỗi một loại cây gì đó lá hơi to cao tầm 3 mét, bên trong thì được lót bằng sàn gỗ loại tầm trung không đắt lắm, các phòng được trang bị cửa trượt dán giấy hoa văn sóng biển tông màu xanh - trắng, sau khi thám thính hết tầng 1 tôi dự đoán căn nhà này diện tích tổng thể khoảng 30 mét vuông. Dựa vào cách bày trí, tôi có thể đoán được phòng của cô bé ban sáng chắc chắn sẽ nằm ở tầng 2. Các bậc phụ huynh thường sắp xếp phòng sao cho dễ quản lý con cái nhất, và tầng 2 cho con chính là sự lựa chọn tối ưu trong thiết kế này, thử nghĩ xem nếu con họ ra vào nhà thì chắc chắn cần phải đi qua phòng của cha mẹ và họ có thể thấy và hỏi con họ "đi đâu đó?" hay "sao về trễ?" bất cứ khi nào nó đi ngang, và ở tầng 2 cũng sẽ có lợi thế hơn khi con họ có làm gì mờ ám trong phong mà phát ra tiếng động thì bậc cha mẹ phòng dưới sẽ dễ dàng nghe thấy và phát hiện ra ngay.[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi nhích từng bước thật nhẹ nhàng, không thể dùng phép thuật ở đây vì nếu làm vậy sẽ đánh động kẻ địch, khoảng hơn 10 phút tôi mới đến được căn phòng mà tôi cần. Cẩn thận nhích nhẹ cửa để có một khoảng trống nhìn vào. Ngay lúc đó, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng mà lần đầu tiên tôi mới được chứng kiến, tôi không biết ngày nay người ta gọi cái này là gì nữa... Cô bé tôi gặp ban sáng, Sarah, đang chỉ mặc một bộ đồ lót trắng có ren và nơ nhỏ ở hay bên hông, đôi mắt xanh to long lanh ấy giờ đang nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc lap top nhỏ trên bàn, đôi tay nhỏ bé đưa xuống phần "dưới" cơ thể, một vài giọt mồ hôi nhỏ nhẹ nhàng luồng qua khe làn tóc nâu bồng bềnh ngang vai của cơ bé lướt trên làn da trắng hồng và thấm vào chiếc áo ngực. Phần đàn ông trong tôi lúc đó cũng bắt đầu lên tiếng khiến tôi phải hành động ngay nếu không sẽ bị cuống vào vòng xoáy của con bé mất. Tôi khẽ kéo nhẹ cửa ra, do nó đang đeo headphone nên không nghe thấy, tôi lấy chiếc khăn tẩm một ít thuốc mê chụp vào mũi con bé, lấy vội chiếc áo gần đó mặc cho nó và vác lên đem ra cửa sổ, lúc này đúng như kế hoạc Frek đã đến và đứng đợi, tôi đặt con bé lên lưng Frek và cho nó chạy đi. Đâu vào đấy, tôi lấy trong túi quần ra một lá thư và đặt trên bàn con bé. Lúc đó tôi cũng không quên tắt giúp con bé mấy cái trang web người lớn nó đang bật và cũng xóa luôn cả lịch sử duyệt giúp nó, vì khi còn sống tôi cũng hay làm việc này, phụ huynh sẽ không vui khi thấy con gái họ bật mấy thứ này. Nhưng, đây là một quan điểm hoàn toàn sai lầm, để con bé tự khám phá vì tính tò mò như vậy sẽ làm con bé dễ bị mắc các bệnh từ da liễu đến nhiễm trùng... À mà thôi đây cũng chả phải việc của tôi. Bây giờ tôi sẽ đánh động cho bọn họ thức dậy để thấy lá thư và tẩu thoát thôi. Bất chợt tôi nhận ra... mọi việc như vậy là quá suôn sẻ, hình như có gì đó không đúng, tôi thận trọng nhìn xung quanh... và phát hiện một dấu ấn phép thuật của thần, theo như tôi biết thì đây có thể là một loại ấn chú giúp phát tán âm thanh đến một khu vực chỉ định nào đó hay có thể gọi là Thuật Cách Âm.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Thì ra là vậy...[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi khẽ liếc mắt bâng quơ, có vẻ tôi đã phỏng tay trên của một kẻ cùng suy nghĩ như tôi, chắc tôi cũng nên để lại cho hắn một món quà. Tôi dùng loại bút lông ma thuật tự chế, tứ này giúp tôi có thể dùng vài loại phép đơn giản hoặc chỉnh sửa ấn phép mà không phát ra năng lượng thừa làm đánh động kẻ thù, tôi chỉnh lại ấn phép một chút rồi khẽ lẩn đi mất. Nó đã trở thành một loại phép thuật làm khuếch đại âm thanh, tôi không biết phép thuật tôi mạnh đến đâu nên tôi cũng không biết nó sẽ to thêm bao nhiêu nhưng thế là cũng đủ để kẻ đến sau nhận một cú khá đau.[/size][/align]
[align=left][size=large]8 giờ a.m[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi ra ngoài tìm chút gì đó ăn, cho cả tôi và cả con bé kia, cách ăn của thần tôi không thích lắm, họ chỉ ăn vào một số dịp nhất định và nhịn luôn cho đến lần sau, tôi sẽ làm theo cách của con người: một ngày ba bữa ăn và uống. Giờ này chắc họ cũng bắt đầu nhận ra về sự biến mất của con bé, chắc cũng sẽ đi tìm đủ nơi rồi báo cảnh sát, chắc tầm ngày mai hắn sẽ đến chỗ hẹn tôi ghi trong thư.[/size][/align]
[align=left][size=large]Cầm 2 chiếc Hamburger đến một góc phố vắng đưa cho Frek một chiếc để nó đưa cho con bé kia ăn trong khi tôi cứ tiếp tục đi vào sâu trong góc phố ấy, tôi cũng không biết vì sao nữa cứ như là đang tản bộ trong chính tâm hồn mình vậy. Tối tăm, lạnh lẽo. Đâu đó lâu lâu lại lóe lên một vài ngọn lửa mạnh mẽ. Lửa của lò rèn, lửa của những gian bếp, và một ngọn lửa trong tôi vẫn luôn bùng cháy.[/size][/align]
[align=left][size=large]Tôi cứ lặng lẽ bước, suy tính kế hoạch sau này và đột nhiên... Một toán người đang đến. Ba à không tầm bốn người đàn ông và một người phụ nữ đang đến từ phía sau tôi. Tôi niệm chú và dùng một phép thuật đơn giản giúp tôi ẩn mình trong bóng tối. Bốn người đàn ông, hai cao, hai thấp, ba gầy, một béo dẫn theo một cô gái cao tầm một mét rưỡi hơn. Tên béo mà lùn cầm theo một chiếc máy quay phim kỹ thuật số, hai tên gầy còn lại cầm lỉnh kỉnh nhưng trông cũng không có vẻ là tốt lành gì cho lắm. Nào là dây thừng, bịt mắt, còng tay còng chân. Tên lùn mà gầy có vẻ là đại ca của đám này, hắn chẳng làm gì cả chỉ lăm lăm trên tay một cái chích điện to hơn gói thuốc lá một chút. Hắn nắm áo giật cô gái đẩy vào góc tường cạnh bên chỗ tôi, lúc ấy tôi mới thấy rõ được cô gái. Cô ấy có vẻ xêm xêm tuổi tôi khi còn sống độ vào khoảng 21, mái tóc đen huyền mượt mà nhưng đã bị rối một số chỗ do đám kia. Khi cô ấy ngước mặt lên lườm đám kia, tôi như ngừng thở vài giây vì gương mặt ấy, toàn bộ khuôn mặt hơi tròn nhưng không quá mũm mĩm, đôi mắt đen láy long lanh nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, sống mũi cao vừa phải kết hợp với làn da trắng như những nàng công chúa trong truyện cổ tích. Có lẽ đây chính là cô gái trong mơ mà tôi hằng đêm luôn mơ về khi còn sống, cô ấy sở hữu một nét đẹp phương đông thanh thoát nhưng không hề mỏng manh, mềm yếu. Tuy dáng người nhỏ bé nhưng trông cô ấy không giống như cần người khác bao bọc như những cô gái thường thấy. Cô ấy không hề khuất phục bọn chúng.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Bịt mắt nó lại![/size][/align]
[align=left][size=large]- Dạ, đại ca![/size][/align]
[align=left][size=large]Hai tên cao gầy lấy trong túi ra bịt mắt và còng tay xông đến chỗ cô gái. Hai tên đó bắt đầu giơ tay định nắm lấy đầu cô cái để đeo bịt mắt vào. Chỉ còn chưng 5 centimet nữa là chúng chạm vào đầu cô ấy.[/size][/align]
[align=left][size=large]- Này con kia đe-[/size][/align]
[align=left][size=large]ROẸT![/size][/align]
[align=left][size=large]Chỉ trong chưa đầy một giây, cơ thể tôi đã tự phản ứng. Tôi dùng móng vuốt ở tay mà tôi vừa "biến" ra cào rách bụng một tên bên phải bằng tay trái. Đồng thời xoay một vòng sang lợi dụng quán tính để dùng tay phải để đâm thủng mắt tên bên trái bằng tay phải. Cả hai tên, một bay lên không văng đi đâu đó và rơi xuống nghe tiếng như một túi nước rơi rồi vỡ ra, tên còn lại văng vào tường tạo ra tiếng vỡ vụn và máu văng tung tóe. Lúc ấy, phản chiếu trong một tấm gương vỡ gần đó là một con quỷ thật sự trong thân hình của một con người với một đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ của loài quỷ dữ. Hai tên còn lại há hốc mồm sợ hãi và kết thúc bằng một tiếng hét trong khi bị tôi chẻ đôi người ra.[/size][/align]
[align=left][size=large]Đứng bất động vài giây, tôi quay lại nhìn, sẵn sàng đón nhận một tiếng hét kiểu như "Quái vật" hoặc "Tên Sát Nhân!". Nhưng...[/size][/align]
[align=left][size=large]Cô ấy đã không còn ở đấy nữa...[/size][/align][align=left][size=large]Thấy hay thì rate cho Sói trên này nha :v Link Wattpad
Link File PDF[/size][/align]
Comments
MY EYES !!!!!!
có link wattpad với pdf mà :v