[Truyện 2]Hành trình đầu tiên
[align=center][size=large]Hành trình đầu tiên[/size][/align]
[size=large]CHAP 1: Nghề mới[/size]
[size=small]Tôi là một kỹ sư cầu đường, tốt nghiệp với tấm bằng khá. Tôi về nhà xin phép bố mẹ cho mình tự xin việc 1 năm, nếu trong 1 năm mà tôi không có việc thì sẽ tùy theo sự sắp xếp của bố mẹ. Tôi nộp hồ sơ vào mấy chỗ nhưng không được nhận, tôi chán nản nằm nhà chỉ có ăn với ngủ, mẹ tôi bảo: [/size]
[size=small]Tôi là một kỹ sư cầu đường, tốt nghiệp với tấm bằng khá. Tôi về nhà xin phép bố mẹ cho mình tự xin việc 1 năm, nếu trong 1 năm mà tôi không có việc thì sẽ tùy theo sự sắp xếp của bố mẹ. Tôi nộp hồ sơ vào mấy chỗ nhưng không được nhận, tôi chán nản nằm nhà chỉ có ăn với ngủ, mẹ tôi bảo: [/size]
- [size=small][size=small]Thôi mai ra chỗ chú làm đi, mày ở nhà không làm gì không thấy chán hả con?[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh Tuấn Anh lên nhà em chơi, hay bận việc, em rủ mấy đứa ở xóm mà chả có đứa nào.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Bận gì đâu, tao còn chưa có việc đây này, giờ mày làm gì rồi hay vẫn chưa ra được trường? [/size][/size]
- [size=small][size=small]Em đi làm rồi, ra trường rồi đang đợi bằng thôi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Mày làm gì thế, cho anh theo với.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thì anh cứ lên đây, anh em mình nói sau.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Rồi, ngày mai tao lên. - tôi suy nghĩ một lúc rồi nói, cũng muốn đi chơi cho đỡ chán.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thế giờ mày làm gì rồi?[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh cứ vào nhà đã, làm gì mà vội thế. - nó nói[/size][/size]
- [size=small][size=small]Chỗ em khai thác cái gì ý, quặng kiếc gì ấy, ở sâu trong rừng. Chả biết ai đầu tư mà mở hẳn một khu khai thác hoành tráng lắm, mà bảo vệ người ta thuê nhiều lắm, bố em có quen một ông trong đấy thế là xin cho em một chân vào đấy làm trong khi chờ có bằng.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thế lương tháng bao nhiêu? - tôi nhấp chén rượu rồi hỏi[/size][/size]
- [size=small][size=small]Lương 10 triệu 1 tháng đấy, cao không. - nó nói giọng hào hứng[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thế giờ có cần người nữa không? Mày cho tao theo với. - tôi hỏi nó[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cần chứ anh, chỗ đấy bảo vệ được thuê nhiều lắm, nhưng mà bảo vệ vòng ngoài thôi, bên trong thì lương cao hơn nhưng cơ phải to, mà em chả biết cái khu ấy khai thác cái gì. - nó nói [/size][/size]
- [size=small][size=small]Thắc mắc làm gì, mai mày dẫn tao vào nhé, mà có phải hồ sơ gì không?[/size][/size]
- [size=small][size=small]Không cần chỉ cần photo chứng minh thư là được, ông tổ trưởng đội em sang nhà em uống rượu suốt mà, để tối em dẫn anh đến nhà ông ấy rồi mai là vào nhận việc luôn.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cô là ai thế, sao lại trốn ở đây?[/size][/size]
- [size=small][size=small]Các anh đi theo tôi làm gì? - cô gái hỏi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thì ra cô là cái người thập thò ở chỗ nhà máy hả, thế cô vào nhà máy làm gì, còn dùng điện thoại nữa? Suýt chút nữa chúng tôi bị đuổi việc vì cô rồi đấy. - tôi nói[/size][/size]
- [size=small][size=small]Ai bảo các anh đi theo tôi đâu? - cô gái nói kiểu khinh khỉnh[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh Tuấn Anh ơi xem này. - bất chợt thằng Hiếu khều tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cái gì vậy mày? - tôi hỏi nó[/size][/size]
- [size=small][size=small]Có cầu thang đi xuống này. - nó quay qua tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cái gì cậu bảo cái gì cơ, tránh ra tôi xem nào. - cô gái đẩy tôi sang một bên ra chỗ thằng Hiếu chỉ.[/size][/size]
[size=large]CHAP 2: Mộ cổ - Cạm bẫy đầu tiên[/size]
[size=small]Thằng Hiếu với cô gái lạ kia có vẻ hiếu kỳ, tôi cũng vậy nhưng biết ở dưới kia có cái gì, trên người chả có gì có mỗi cái dùi cui điện nhỡ may gặp phải yêu ma quỷ quái thì chống đỡ sao vậy nên tôi bảo 2 người kia tốt nhất là quên chỗ này đi, bây giờ tìm đường về phòng mới là điều ưu tiên hàng đầu. Cô gái lạ kia có vẻ không đồng ý, cô quay lại nói:[/size]
[size=small]Thằng Hiếu với cô gái lạ kia có vẻ hiếu kỳ, tôi cũng vậy nhưng biết ở dưới kia có cái gì, trên người chả có gì có mỗi cái dùi cui điện nhỡ may gặp phải yêu ma quỷ quái thì chống đỡ sao vậy nên tôi bảo 2 người kia tốt nhất là quên chỗ này đi, bây giờ tìm đường về phòng mới là điều ưu tiên hàng đầu. Cô gái lạ kia có vẻ không đồng ý, cô quay lại nói:[/size]
- [size=small][size=small]Kho báu ở trước mắt sao lại từ chối. [/size][/size]
- [size=small][size=small]Kho báu, sao cô biết ở dưới có kho báu, cô là ai tên gì và làm gì ở đây, cô không nói thì đừng trách tôi. - vừa nói tôi vừa rút cái dùi cui ra.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Nếu tôi nói tôi là một nhà khảo cổ đến đây để nghiên cứu về một ngôi mộ cổ anh có tin không? - cô gái lạ nói[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cô tên là gì, ở đâu, sao cô biết ở đây có mộ cổ, trả lời vào vấn đề chính đi. - tôi nói[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi tên Phạm Ngọc Bích, một sinh viên khảo cổ, tôi biết về ngôi mộ ở dưới vì tôi tìm trong đống tài liệu của ông tôi để lại, ông đã mất tích khi đi tìm ngôi mộ này. - cô gái nói rồi bật đèn flash của điện thoại lên soi xuống.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh có muốn bị bắt về không hay là đi cùng chúng tôi - Ngọc Bích quay sang thằng Hiếu như ám chỉ hai người đã sẵn sàng chỉ còn chờ tôi quyết định.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi chỉ xuống dưới trú tạm thôi, đến sáng tôi sẽ lên, thằng Hiếu anh nghĩ mày lên nghe theo anh, cô gái lạ này chưa chắc đã tin tưởng được đâu.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Em biết mà anh Tuấn Anh, chỉ là xuống xem thử thế nào thôi mà, sáng rồi về. - thằng Hiếu nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Mày làm gì thế, biết bên trong có gì mà lại tùy tiện như vậy, tốt nhất là đứng ở đây thôi, chờ trời sáng rồi lên.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh có bị làm sao không đấy, nhỡ bọn chó đánh hơi được thì coi như xong à, tiến vào trong có phải an toàn hơn không. - Ngọc Bích quay lại nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cô biết bên trong an toàn hơn ngoài này ư. - tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thế anh nghĩ ngoài này an toàn hơn à? - Ngọc Bích nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thôi, tôi xin hai người, em nghĩ là nên vào trong, mình có dùi cui điện cái thể loại ma quái em chả sợ. - thằng Hiếu nói rồi chỉ vào chỗ cái cửa.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cảm ơn.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Không có gì, vực hút người tốt nhất là không nên nhìn xuống. - Ngọc Bích nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Giờ sao đây anh Tuấn Anh? - thằng Hiếu quay qua hỏi tôi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Đi tiếp về phía trước sang bên kia xem sao, đừng đứng ở đây nữa, tao sợ lắm rồi. - tôi nói tay chỉ về phía trước.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Sao thế bà cô?[/size][/size]
- [size=small][size=small]Xương người chết. - Ngọc Bích trả lời, giọng run run.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Xương người thôi mà có gì đâu mà phải sợ. - tôi nói, tôi cũng hốt lắm nhưng cũng phải ra cái vẻ gan dạ.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Người này bị trúng độc cực nặng.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Sao cô biết? - tôi hỏi[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh thấy xương người này đen xì không. - Ngọc Bích chỉ vào bộ xương đen[/size][/size]
- [size=small][size=small]Vậy hai bộ xương kia thì sao, cô giải thích được không? - tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Hai bộ kia thì tôi chịu, nhưng có thể 3 người này đã xung đột với nhau. - Ngọc Bích nói vẻ mặt trầm tư.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh Tuấn Anh ơi lại đây xem này. - thằng Hiếu gọi tôi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi nghĩ những bức tranh này mô tả nguyên nhân cái chết của ba người này.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh chắc chứ, nói thử tôi nghe xem nào. - Ngọc Bích quay qua tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Này nhé, bức tranh một, ba người đứng trước một vách núi lớn, chính là chỗ này. Sang bức tranh hai, có vẻ như họ phải làm gì đó, hình như là một câu đố, sau đó bức tranh chia làm 2 nhánh thể hiện đúng và sai. Nếu đúng thì cả 3 sẽ tìm được lối đi còn sai thì độc từ đâu đó sẽ được truyền một trong ba người, người bị trúng độc sẽ giết hai người còn lại, đơn giản như vậy thôi. - tôi vừa nói vừa chỉ vào các bức tranh[/size][/size]
- [size=small][size=small]Nhưng làm sao biết ai bị trúng độc? - thằng Hiếu thắc mắc.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Mày nhìn bức tranh thứ 4 đi, tao đoán người ở giữa là người bị trúng độc. - tôi vừa nói vừa chỉ vào bức tranh thứ 4.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Nhưng nếu biết là người ở giữa bị trúng độc thì sao hai người kia không giữ người ở giữa lại là xong. Hay họ không để ý - thằng Hiếu thắc mắc.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Hay tại do chất độc đến bất ngờ và khó đoán. - tôi nói[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tối nghĩ không phải, tôi nghĩ là nó ngẫu nhiên, vào 1 trong 3 không ai biết là ai sẽ bị. - Ngọc Bích nói[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cũng có khả năng, vậy bức tranh này có thể chỉ vẽ minh họa thôi, vậy tôi hiểu rồi những người này đã hiểu sai về bức tranh. Người bị trúng độc là người ở phía bên phải, gần chỗ cây cầu, người ở giữa là người nằm dựa vào vách tường, người ở bên trái là người nằm sấp ở kia. Người trúng độc cầm dao đâm người ở giữa rồi dí vào góc tường, do cứ tưởng người ở giữa là người bị trúng độc nên hai không đề phòng lúc nhận ra thì người bên trái cố chạy về phía cây cầu thì bị người trúng độc đâm một nhát từ đằng sau rồi gục luôn. - tôi giải thích những suy nghĩ của tôi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Nhưng ai lại muốn mình là người trúng độc mà đứng ở giữa chứ. - thằng Hiếu lại thắc mắc, thằng này thắc mắc câu này khó thật.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Có thể là họ bốc thăm hoặc là còn điều gì khác. - Ngọc Bích nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Nhưng còn một điều tôi thắc mắc là chất độc được truyền vào cơ thể người như thế nào, xung quang bộ xương đen kia không tìm thấy dấu vết của ám khí hay họ bị trúng hơi độc, mà trúng hơi độc thì cả 3 đều bị chứ sao chỉ có một người, thật là vẫn còn quá nhiều điều thắc mắc.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh Tuấn Anh xem em tìm thấy cái gì này. [/size][/size]
- [size=small][size=small]Thấy cái gì, thấy được đường ra à. - tôi nói giọng mệt mỏi, cố lê bước chân về phía nó.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi có chuyện muốn nói với cô.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi có chuyện muốn nói với anh. - Ngọc Bích đồng thanh.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Có chuyện gì cô nói trước đi. - tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Con đường thoát ra giờ không còn rồi, bây giờ chỉ còn một đường duy nhất là tìm được ngôi mộ cổ và mong sao là còn đường để thoát ra thôi. Thế anh có chuyện gì muốn nói với tôi? - Ngọc Bích nói với vẻ mệt mỏi[/size][/size]
- [size=small][size=small]Ở đằng kia có 3 cái balo, trong balo tôi tìm được cuốn sổ này, tôi nghĩ mấy người nằm ở đây là nhà khảo cổ, có thể là... - tôi vừa nói vừa đưa cuốn sổ ra, chưa nói dứt câu thì Ngọc Bích đưa tay giật lấy cuốn sổ.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Không phải của ông tôi, chữ viết này khác hoàn toàn so với chữ viết của ông. Nhưng cũng cảm ơn anh vì vẫn còn nhớ đến những lời tôi nói và tin đó là sự thật.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Không có gì, nhưng mà cô nói thoát khỏi đây bằng cách đi sâu vào trong cổ mộ á, nghĩa là chúng ta phải giải đáp câu đố à. - tôi nói rồi chỉ tay về phía mấy bức họa trên tường.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Chính xác, nhưng tôi nghĩ không biết có nên làm vậy không? - Ngọc Bích nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Nếu sự lựa chọn là ngẫu nhiên thì quả thật quá nguy hiểm, cỡ thằng Hiếu mà bị trúng độc thì ai giữ được nó. - tôi nói mắt nhìn về phía thằng Hiếu.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Em làm sao cơ?[/size][/size]
- [size=small][size=small]Không có gì, mày bỏ những thứ mục nát với mốc đi để những thứ dùng được vào balo đi. - tôi nói.[/size][/size]
[size=large]CHAP 3: Nguy hiểm[/size]
[size=small]Ba người, vẫn là ba người, có phải đây là một sự trùng hợp hay đều có tính toàn của người xưa, trên bức vẽ cũng vẽ có ba người, tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp nhưng để lý giải thì lại không có cách gì để giải thích được. Việc duy nhất bây giờ là quyết định xem có nên tiến vào trong mộ cổ hay không và tiếng vào bằng đường nào. Chỉ có một đường để tiến vào là trả lời chính xác câu hỏi nhưng câu hỏi ở đâu, trên vách núi này chỉ thấy có mấy bức hình được khắc chứ chả có gì cả, mà mấy bộ xương cũng nằm cạnh mấy bức hình điều đó có nghĩa là câu hỏi cũng ở cạnh đấy. Thật là mệt óc, phải chăng lúc đầu đừng tiến vào đây thì bây giờ có lẽ chỉ bị phạt lương chứ không đến mức phải suy nghĩ như thế này. Tôi lại gần mấy bức tranh xem xét một hồi. Những bức tranh này liệu rằng chúng là câu đố chứ không phải là nguyên nhân cái chết của ba người kia. Nghĩ là vậy nhưng nhìn vào mấy bức tranh tôi chưa hiểu đề bài đưa ra là gì. Mà có đề bài thì trả lời ở đâu, trả lời như thế nào, mấy cái việc này càng nghĩ càng rối óc. Thà nhảy xuống cái vực chết luôn đi cho xong, tôi đi ra chỗ cái vực, tay bám vào cổng cầu, cái cổng cầu giờ chỉ còn mỗi cái trụ, chân trụ là bộ xương khô nằm sấp, nhìn bộ xương tôi lắc đầu ngao ngán. Đột nhiên từ đằng sau Ngọc Bích vỗ vai tôi bộp một cái, tôi giật mình quay lại:[/size]
[size=small]Ba người, vẫn là ba người, có phải đây là một sự trùng hợp hay đều có tính toàn của người xưa, trên bức vẽ cũng vẽ có ba người, tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp nhưng để lý giải thì lại không có cách gì để giải thích được. Việc duy nhất bây giờ là quyết định xem có nên tiến vào trong mộ cổ hay không và tiếng vào bằng đường nào. Chỉ có một đường để tiến vào là trả lời chính xác câu hỏi nhưng câu hỏi ở đâu, trên vách núi này chỉ thấy có mấy bức hình được khắc chứ chả có gì cả, mà mấy bộ xương cũng nằm cạnh mấy bức hình điều đó có nghĩa là câu hỏi cũng ở cạnh đấy. Thật là mệt óc, phải chăng lúc đầu đừng tiến vào đây thì bây giờ có lẽ chỉ bị phạt lương chứ không đến mức phải suy nghĩ như thế này. Tôi lại gần mấy bức tranh xem xét một hồi. Những bức tranh này liệu rằng chúng là câu đố chứ không phải là nguyên nhân cái chết của ba người kia. Nghĩ là vậy nhưng nhìn vào mấy bức tranh tôi chưa hiểu đề bài đưa ra là gì. Mà có đề bài thì trả lời ở đâu, trả lời như thế nào, mấy cái việc này càng nghĩ càng rối óc. Thà nhảy xuống cái vực chết luôn đi cho xong, tôi đi ra chỗ cái vực, tay bám vào cổng cầu, cái cổng cầu giờ chỉ còn mỗi cái trụ, chân trụ là bộ xương khô nằm sấp, nhìn bộ xương tôi lắc đầu ngao ngán. Đột nhiên từ đằng sau Ngọc Bích vỗ vai tôi bộp một cái, tôi giật mình quay lại:[/size]
- [size=small][size=small]Này làm gì thế, tôi giật mình ngã xuống đây thì đừng có trách.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Làm gì mà sợ thế, tôi tưởng anh lại bị cái vực nó mê hoặc nên đập cho anh tỉnh thôi, tôi tìm được chút manh mối rồi nè. [/size][/size]
- [size=small][size=small]Ở đây viết là họ đã tìm ra được cách vào bên trong nhưng phải giải đáp một câu đố thì mới vào được, họ nói câu đố chính là những bức hình trên tường kia vậy suy đoán của anh về bức hình kia sai bét rồi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thì tôi cũng chỉ suy đoán thôi mà, vừa nãy tôi ra xem lại mấy bức hình rồi, nếu là câu đố thì chả hiểu họ đố cái gì mà cũng chả biết phải trả lời ở đâu. - tôi nói[/size][/size]
- [size=small][size=small]Ở đây cũng không viết là phải trả lời như thế nào. - Ngọc Bích giở nhanh cuốn nhật ký rồi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Suy ra cụt vẫn hoàn cụt. - tôi nói với vẻ chán nản.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Nhưng chúng ta vẫn biết được mấy bức tranh kia dùng để làm gì. - Ngọc Bích cố động viên tôi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Hiếu, mày ra chỗ kia xem xem có dấu vết của một cây cột bị đổ không? - vừa nói tôi vừa chỉ về phía chỗ tôi nghi vấn.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Lần sau đi đâu mang theo kính nhé. - thằng Hiếu vừa nói vừa tiến ra chỗ tôi chỉ, nó xem xét một hồi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Rồi rồi, thấy gì không? - tôi hỏi nó.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Không, chả có bệ cột gì cả, mặt đất phẳng lì anh ơi. - thằng Hiếu quay qua tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Bích, cô ra đây xem này. - tôi quay qua gọi Ngọc Bích đang chăm chú xem xét mấy bức tranh trên đá.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Gì thế tôi đang bận. - Ngọc Bích vẫn chăm chú xem mấy bức tranh có vẻ chả để ý gì đến xung quanh.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh Tuấn Anh ơi, em khát nước với đói lắm rồi, có gì thì làm nhanh lên. - thằng Hiếu càu nhàu.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi cũng có hơn gì mày, xem xem đồ ăn có cái nào còn dùng được không? - tôi vừa nói vừa chỉ vào chỗ mấy cái balo[/size][/size]
- [size=small][size=small]Hỏng hết rồi anh ơi, bao nhiêu năm rồi. - thằng Hiếu nói vẻ chán nản.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Thế thì đi xem xét vách đá đi, có manh mối thì mới ra được khỏi chỗ này chứ. - tôi chỉ tay ra chỗ vách đá nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Dừng lại, cẩn thận không khởi động cơ quan.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Sao cô biết?[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi cũng không rõ, nhưng cứ đề phòng thì chắc hơn. - Ngọc Bích nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi vừa xoay thử rồi không sao đâu. - tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Anh ra đây đi, tôi tìm được một chút manh mối rồi. - Ngọc Bích lắc đầu ra hiệu.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Tôi nghĩ mỗi bức tranh sẽ là một con số, anh nhìn bức tranh 1 này tôi nghĩ là số 3 chỉ 3 người, bức tranh 4: 3 giết 2 còn 1, còn bức tranh 2 và 3 thực tình tôi chưa nghĩ ra là số mấy, bức tranh 2 có thêm dấu hỏi còn bức tranh 3 thì có thêm một cánh cửa. Tôi chỉ sợ anh động vào cột đá kia mọi thứ rối lại càng thêm rồi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Vậy thì tôi hiểu rồi, cái cột đá kia là để nhập số. - tôi nói tay chỉ về hướng cột đá[/size][/size]
- [size=small][size=small]Chính xác là như vậy. - Ngọc Bích gật đầu.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Vậy chỉ còn bức tranh 2 và 3 là chưa tìm ra được con số. Nhưng có một việc tôi đang thắc mắc, những nhà khảo cổ kia tôi nghĩ họ đều là những người học rộng hiểu nhiều tại sao họ lại giải sai được chứ trong khi đó chúng ta lại dễ dàng suy ra được 2 con số chả nhẽ hai bức tranh 2 và 3 đã khiến họ giải sai và phải bỏ mạng tại đây. - tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Để tôi ra xem trên cái cột đá khắc gì, có thể có chút manh mối. - tôi nói mắt hướng về phía cột đá.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Được nhưng anh đừng xoay mấy phiến đá đấy. - Ngọc Bích dặn dò.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Cô yên tâm đi. - tôi nói.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Suy luận của anh cũng có căn cứ, vì người ngày xưa hầu hết là dùng tượng hình. Nhưng nếu làm theo những điều anh nói thì không biết là đúng hay sai.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Không thử sao biết được, cứ ngồi đây suy tính cẩn trọng thì khéo 3 đứa thành ma cũng chưa nghĩ ra. - tôi gắt lên[/size][/size]
- [size=small][size=small]Nhưng cái này chỉ thử một lần thôi đấy anh biết không, tính mạng 3 người chỉ thử trong một lần, anh gánh được trách nhiệm này không. - Ngọc Bích giận dữ nói rồi quay mặt đi[/size][/size]
- [size=small][size=small]Vậy cứ làm như anh bảo đi.[/size][/size]
- [size=small][size=small]Có thế chứ, thằng Hiếu anh với mày ra chỗ cái cột đá kia, nhanh. - tôi quay sang vỗ vai thằng Hiếu.[/size][/size]
Comments