[ Summer Event ] Thế Giới Của Sự Đảo Lộn
IchiharaShouko
Posts: 840Registered
in Viết Truyện
[align=center][size=x-large]Thế Giới Của Sự Đảo Lộn[/size][/align]
[size=large]Tác giả[/size]: Ichihara Shouko aka CNMSC
[size=large]Tác phẩm[/size]: Thế Giới Của Sự Đảo Lộn
[size=large]Thể loại[/size]: One shot, nhẹ nhàng, xuyên thời gian, bi kịch.
[size=large]Nội dung[/size]: Phụ chương của Ruby Battle, kể về một cô gái pháp thuật sử dụng sức mạnh của
mình, quay ngược thời gian để ngăn chặn " thời điểm bắt đầu ". Nhưng đã có một sự cố xảy ra khiến cô đã mất đi nửa còn lại của mình.
[size=large]Tác giả[/size]: Ichihara Shouko aka CNMSC
[size=large]Tác phẩm[/size]: Thế Giới Của Sự Đảo Lộn
[size=large]Thể loại[/size]: One shot, nhẹ nhàng, xuyên thời gian, bi kịch.
[size=large]Nội dung[/size]: Phụ chương của Ruby Battle, kể về một cô gái pháp thuật sử dụng sức mạnh của
mình, quay ngược thời gian để ngăn chặn " thời điểm bắt đầu ". Nhưng đã có một sự cố xảy ra khiến cô đã mất đi nửa còn lại của mình.
[size=large]" Có thể cười là một hạnh phúc tuyệt diệu trong cuộc đời "
Không gian xung quanh tôi nhuốm một màu đỏ đáng sợ.
Mọi thứ...Mọi thứ...
Đều đã bị phá hủy...Kể cả đồng đội của tôi...
Linh, Đạt, Nghĩa, Quỳnh...Họ đều đã chết...Ma thuật của họ bị rút cạn...
Trước mắt tôi giờ chỉ còn những cái xác của đồng đội và những tòa nhà đổ nát chồng chất. Những mảnh thủy tinh, những hạt bụi...Chúng đang bay trong hỗn loạn.
Cả nước mắt tôi nữa, chúng cứ tuôn tràn khỏi bờ mi, rơi lách tách xuống đất và rồi bốc hơi.
Chỉ còn mỗi cô ấy, một bán Mudder với sức mạnh cực kì đáng sợ...Người đã điểu khiển và nâng cấp các con Mudder khác đi tàn sát cả thành phố này.
- Tỉnh dậy mau lên! Cậu đừng làm thế nữa...làm ơn đi...!
Gào thét trong nước mắt, tôi cố đứng dậy, bước tới một cách chậm chạp về phía cô ấy.
Cô ấy không hề ngoảnh lại nhìn tôi, vẫn cứ bước đi, dùng những móng vuốt đen ngòm đó phá hủy những gì còn sót lại.
Thật kì lạ làm sao...Cô ấy chỉ cố gắng đập tan nát mỗi thành phố này mà không phá hủy các thành phố lân cận.
Cô ấy đã không giết tôi...Khoảnh khắc ấy, tôi còn nhớ rất rõ. Khi những móng vuốt đen ngòm sắp chạm tới tôi, bỗng nhiên nó đã dừng lại.
Những móng vuốt ấy hóa thành một búa tạ, đập mạnh xuống đất tạo luồng sóng cuốn phăng chúng tôi đi.
Rồi xoay lại bước đi tiếp. Cứ thế, đồng đội của tôi, từng người một, biến mất theo cơn gió.
Máu của họ, tiếng gào của họ...Vẫn ám ảnh trong tôi.
Tôi, một người vô dụng. Tôi sở hữu một thứ năng lực cực kì vô dụng.
Một cô gái pháp thuật sở hữu sức mạnh điều khiển thời gian, không gian. Chẳng hề sở hữu loại vũ khí hay một sức mạnh nào để có thể giúp ích cho những đồng đội xung quanh...
Bởi vì, sức mạnh đó, tôi chỉ có thể dùng cho tôi, không thể dùng cho người khác được...
Hai mắt tôi đang mờ dần, cảm giác từ đôi chân từ từ biến mất dần, thở dốc. Gục ngã, tôi khuỵu xuống. Tôi biết phải làm sao bây giờ...Làm sao để có thể ngăn chặn được việc này...
Tôi muốn gặp lại họ...Đồng đội của tôi có những ước mơ cơ mà...Tại sao...Tại sao...?
Cả cô ấy nữa...Cô ấy cũng có ước mơ cho riêng mình nhưng lại bị Phương Uyên lợi dụng...Giờ cô ta cũng chết vì quá ngu ngốc rồi...
Tôi phải làm gì bây giờ...? Ngồi đây khóc và từ từ héo úa?
Cô ấy có vẻ rất giận cái thành phố này...tôi không biết rõ lý do tại sao cô ấy lại ghét nó như thế...Chuyện gì đã xảy ra...?
Phải chăng, trong quá khứ của cô ấy chứa ẩn một điều gì đó mà tôi chưa biết? Nó có thể là nguyên do khiến cho việc cô ấy biến thành Mudder một cách nhanh chóng...
Quá khứ...Tôi biết đến cô ấy vào năm lớp ba, tức là hai năm trước...Rất có thể " nó " đã xảy ra trong năm đó hoặc trước đó nữa...
" Chuyện gì lại khiến cậu như vậy...? Sao cậu không bao giờ nói với tớ dù chỉ một từ? "
- Hỡi ma thuật tiềm ẩn trong tâm trí tôi, hãy tạo ra một sợi dây xích ma thuật kết nối tôi và con quái vật kia! Hỡi sức mạnh to lớn của không gian và thời gian, xin hãy mang tôi quay trở về thời gian mà " nó " đã bắt đầu...! Xin hãy kết nối thời gian để tôi có thể cứu lấy mọi người...!
Chống hai tay xuống mặt đất nóng bỏng, tôi có chịu đựng để truyền ma thuật xuống tạo thành một vòng tròn ma pháp. Những đường vân phép màu bắt đầu loang ra, nói lại và nở rộ. Ánh sáng màu ngọc trai bao quanh chói lóa đến mức " cô ấy " ngoảnh đầu nhìn tôi.
Ngay lập tức, các dây xích màu đỏ máu từ vòng tròn xuất hiện, trói chặt hai tay và hai chân của cô.
Đứng dậy, tôi triệu hồi quyền trượng của mình, xoay nó vòng vòng, cố tạo ra một khối năng lượng thời gian rồi dùng hết sức ném cái khối đó vào con quái vật đó.
Tiếng nỗ vang rất lớn, những thứ bùn nhầy nhụa bung ra và bốc hơi trong không khí, lộ ra mái tóc dài đang bay rối bời.
Cắm quyền trượng xuống đất để ngăn chặn những thứ bùn nhầy lại bao quanh cô ấy, tôi tạo ra một vòng tròn ma thuật khác bao quanh tôi. Nắm chặt hai tay trước ngực, cuối đầu xuống, tôi lẩm bẩm một vài câu thần chú.
Tôi rơi xuống con đường của thời gian.
Cảm giác không trọng lực này vô cùng khó chịu, xung quanh tôi là những cánh cửa chứa đựng ký ức của mọi người. Rung chuyển, đường đi phía sau tôi bỗng nhiên sụp đổ, tan nát, một lỗ hổng màu đen xuất hiện và từ từ ăn sâu con đường thời gian.
Thì ra là vậy...nếu tôi quay trở về quá khứ để thay đổi thì mọi thứ đều thay đổi sao?
Tim tôi bỗng nhói đau một tiếng. Mọi thứ trở nên mờ ảo hơn, tôi không thể nhìn rõ mọi thứ...
Một tia sét trong luồngng không gian đánh trúng tôi. Như hàng ngàn con dao đâm trúng tôi vậy! Đau quá...!
Như bọt biển, tôi bị tách ra làm hai. Hai nửa đó trở thành hai con người giống nhau. Xung quanh tôi bỗng hóa thành bong bóng nước, tôi bắt đầu chìm sâu xuống còn nửa kia thì nổi lên. Như tấm gương, tôi nhín, tôi cảm nhận.
Tôi đã đánh mất một thứ gì đó của mình...Một thứ gì đó...
Tôi là ai?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đó là một giấc mơ? Một con quái vật? Những người mặc những bộ đồ kì lạ?
A, chói chang quá, những tia nắng đáng ghét, sáng nào cũng làm phiền tôi cả...!
Lăn xuống đất và lững thững bước vô nhà vệ sinh. Kì lạ quá? Sao hôm nay bồn đánh răng lại cao hơn tôi thế này??
Nhảy lên cố với một cách ngu ngốc, khoảng năm phút sau đó tôi mới nhận ra hình dạng lúc này. Tôi chỉ là một đứa bé học lớp lá...!
Cách cư xử của tôi hồi nãy là sao vậy? Sao tôi lại cư xử như thể tôi biết mình bị...
Quay trở về thời gian...?
Lật đật chạy ra tấm gương dính chặt trên tường, tôi...
Vô cùng nhỏ bé...
" Sức mạnh đó đã trở nên quá lớn khiến cậu ấy tự làm tổn thương bản thân mình... "
" Đây chính là thời điểm bắt đầu của mọi chuyện...Khiến cho thời điểm cuối cùng, sức mạnh to lớn của cậu ấy đã bị nhấn chìm trong thù hận... "
" Liệu...tôi có thể tìm và gặp cậu ấy chứ...? "
Tôi gặp lại cô ấy trong một buổi chiều mưa to.
Mưa tầm tã, nặng hạt, phủ đầy lên mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy. Mưa rơi cùng với nước mắt, không một ai xung quanh quan tâm tới cô ấy cả. Một dấu tay đỏ hỏn trên khuôn mặt ngây thơ bị che dấu bởi làn mưa nặng hạt.
Không một cây dù để che, mưa cứ thế rơi, tiếng khóc cứ thế vang lên.
Bước nhanh tới cùng với cây dù, tôi vội vàng nghiêng tán dù che cho cô ấy. Cô ấy ngước lên nhìn tôi, ngơ ngác cùng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trẻ con ấy. Tôi móc trong túi ra một cái khăn tay, chìa ra cho cô.
" Cô ấy không thể nào thoát ra cái thế giới biến dạng xung quanh cô ấy "
Tôi và cô ấy bắt đầu thân nhau hơn, lại một lần nữa.
Cô ấy bắt đầu cười tươi hơn, trông có vẻ hạnh phúc hơn. Nhưng cái thế giới xung quanh cô ấy vẫn cứ muốn nhấn chìm cô. Chẳng hiểu sao, ba vẫn đánh cô, chửi rủa cô. Mẹ cô thì chả nói gì, còn anh trai của cô thì đi đâu biệt tích.
Tôi cố tìm hiểu, cố suy nghĩ ra mọi thứ có thể. Nhưng tôi vẫn không hiểu sao ba mẹ cô lại đối xử với cô như vậy.
Và cả bạn bè nữa...Họ luôn đổ mọi tội lỗi lên đầu cô ấy. Họ không thèm chơi và không thèm nói chuyện với cô. Làm thế quái nào mà bút chì của Quân lại ở trong cặp của cô được?? Cô ấy đi chung với tôi nguyên giờ ra chơi mà?
Cô ấy vẫn cười và mặc kệ những chuyện xấu và tồi tệ đang xảy ra xung quanh.
Tôi vẫn thấy tội lỗi...Tôi e sợ rằng...
Chuyện đó vẫn sẽ xảy ra...Một lần nữa...
Cho nên, tôi phải cố gắng xóa mờ hết những vết đau của cô ấy...
" Vào thời điểm năm năm sau, tôi sẽ làm cái gì nhỉ?
Liệu tôi và cô ấy có thể làm bạn, bên nhau mãi mãi được nữa không? "
Tôi gặp lại nửa còn lại của tôi vào năm lên lớp một.
Cô ta, tuy là một nửa của tôi nhưng tính cách và hình dáng lại khác tôi vô cùng. Không hề có một đặc điểm nào để người ngoài nói chúng tôi là một được.
Ngược lại, giọng nói của chúng tôi vô cùng giống nhau. Cực kì giống là đằng khác.
Ngày hôm ấy, trời mưa cực kì tầm tã, tôi và mẹ đi vào bệnh viện để thăm một người bạn. Với tính cách pha một chút trẻ con, tôi đã chạy đi lung tung khắp mọi dãy phòng. Trí nhớ của tôi rất tốt nên tôi không sợ tôi bị lạc ngay tại cái bệnh viện rất đỗi to lớn này.
Và khi tôi đi ngang qua căn phòng mang số 103 ấy, nhịp đập của tôi bị lệch một nhịp. Một cảm giác lạ lẫm nhưng rất đỗi quen thuộc lan truyền trong tôi.
Ding dong.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên. Tại thời điểm ấy, cánh cửa căn phòng đó mở tung ra, một cô gái dáng vóc nhỏ nhắn bước ra với đôi chân trần trắng muốt, đôi mắt mờ nhạt với những vùng thâm quầng, mái tóc đen dài rối xù cùng một cái váy màu trắng xếp ly.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp lại nửa kia của bản thân mình. Lần còn lại cũng như là lần cuối cùng chính là vào năm lớp ba.
Năm ấy chính là năm bùng phát của bọn Mudder. Những thông tin đầu tin về bọn Mudder dần dần xuất hiện trên các đài truyền hình. Mọi thứ lại trở về như một vòng lặp. Như cũ nhưng lại không như cũ.
Bởi vì tôi đã mất hết sức mạnh.
Sức mạnh của tôi giờ đã không còn...Vòng lặp này đã bị phá vỡ hoàn toàn bởi vì chính tôi, một mắt xích trong cái vòng lặp này...
Tôi sẽ không kết nối với những đồng đội kia...Cô ấy cần tôi để có thể kết nối đến họ...
Cầu mong là vòng lặp ấy sẽ tự xuất hiện một mắt xích mới để kết nối...
Tôi không muốn nó sẽ trở lại như cũ...
- Cô...có phải là nửa còn lại của tôi?
Cô ta chỉa mũi kiếm nhọn hoắt vào cổ họng tôi. Đôi mắt vô hồn và vô cùng lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy cô ta có một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn.
Đúng như vậy, cô ta có sức mạnh, giống hệt tôi nhưng lại có thể sử dụng cho người khác.
- Đúng, chính tôi.
- Vậy thì...tôi khuyên cô...Nên dừng lại cái việc mà cô đang làm đi...vô ích thôi.
- Cô nói cái gì vậy?
- Cái việc cô đang làm...rất vô ích...bởi, mọi thứ sẽ quay trở về lối ban đầu của nó...
Cô không thể ngăn chăn chuyện đó được...! Chỉ có tôi mới có thể...!
Bằng cách giết chết cô ta...!
-...! Cô không thể làm thế được!
- Tôi...có thể...
Cô đã mất hết sức mạnh rồi! Giờ tôi đã có sức mạnh hơn cả cô nữa!
- Dừng lại đi! Cô không thể làm như vậy được! Cô ấy..Vô tội mà!
- Có vô tôi hay không thì tôi cũng phải giết...tôi muốn bảo vệ mọi người...Cô cũng vậy mà...!
- Cô...có thật cô là một nửa của tôi không? Sao cô lại có suy nghĩ như vậy?? Tôi cũng muốn bảo vệ mọi người nhưng tôi không muốn giết cô ấy...!
- Cô có biết tại sao cô ta lại có một sức mạnh to lớn như vậy không?
Bởi cô ta chính là chiếc chìa khóa của Thần Chết...! Gia đình của cô ta muốn trở nên giàu có nên đã ám một loại bùa cổ đại lên cô ta! Họ chỉ biết là không được làm cô ta cười...! Bởi nếu cô ta cười thì họ sẽ gặp xui xẻo về tiền bạc...!
Họ đâu có biết rằng...Nếu quá mức thì cô ta sẽ tự " mở ổ " và giết hết mọi người? Cho nên, nếu giờ tôi giết chết cô ta, cô ta sẽ được ra đi thanh thản và mọi người sẽ bình an vô sự!
- Nhưng...Tôi không đồng ý với cô! Thật tàn nhẫn!
Cô ấy cũng cần phải sống! Cô ấy còn không biết mình là gì nữa mà! Cô ấy vô tội! Muốn giết thì phải giết cả gia đình của cô ấy!
Cô ta hạ thanh kiếm xuống. Lững thững quay đi. Bỏ lại cho tôi một câu nói cuối cùng.
- Vậy thì cô cứ như vậy đi...! Tôi sẽ tiếp tục tìm cách giết cô ta...!
Và rồi bay mất. Mình tôi đứng chơ vơ ở cái công viên bé tẹo này.
Chìa khóa của thần chết...Chiếc chìa khóa đem lại sự giàu có nhưng cũng đem lại cái chết nếu sử dụng quá tham lam...
Cô ấy...Là một người vô tội...
" Cô đã kết thúc công việc của mình...Và giờ đây...
Chính tôi sẽ làm và kết thúc nó. "
Những đám cháy bùng phát lên ở khắp mọi nơi cùng những tiếng gào thét thảm thương. Tiếng gầm gừ của những con Mudder vang vọng mọi nơi! Tôi cùng cô ấy chạy, chạy và chạy. Tôi chả thể làm gì hơn bởi vì tôi không hề có sức mạnh...!
Làm ơn...Mọi người...Làm ơn xuất hiện đi...!
Tôi muốn thấy...Mọi người...Làm ơn!
Từ trên bầu trời, hàng loạt các tia sáng xanh xuất hiện, bắn xuống như mưa, tiêu diệt hàng loạt các Mudder đang chạy về phía chúng tôi.
Cô gái ấy, đáp xuống, cùng với bộ Yukata màu xanh trắng, mái tóc dài mượt xanh nhạt, trong tay cầm chắc quyền trượng hình ngôi sao.
Bảo Quỳnh...! Người đồng đội của tôi...! Tôi bắt đầu rưng rưng, cố gắng không khóc.
- AAAAA!!!
Người bạn thân của tôi chợt la lên, tôi bất giác xoay lại. Một con Mudder đang lao nhanh về phía chúng tôi! Khoảng cách chả còn xa...! Thật gần...! Hàm răng của nó...
- Tránh ra!!!
Tôi đẩy cô ấy ngã nhào ra đất, một mình tôi gánh chịu những chiếc răng cắm chặt vào thân thể tôi. Máu phun ra, tôi có thể cảm nhận...Cảm giác vô cùng đau đớn từ từ ăn sâu trong đầu của tôi...
Vậy là...tôi không thể cứu rỗi được mọi người rồi...
Mọi thứ...đã kết thúc...
Vòng lặp đó...sẽ lại một lần nữa quay trở lại...
Giữa những đau đớn bất tận này...tôi chả biết làm gì ngoài rơi lệ cả...Nước mắt tôi cứ thế tràn mi...
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
" Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi...! "
Tôi cười. Tôi biết rằng nó hơi vô ích nhưng tôi mong rằng...
Nó có thể giúp cho vòng lặp này không lặp lại...!
Mọi thứ bỗng chìm vào màn đêm.
Tôi đang lơ lửng ở phương trời nào đây...? Tại sao tôi lại cảm thấy vô cùng yên bình?
Mở đôi mắt ra, tôi thấy mọi thứ khoác lên mình một màu trắng như hoa ly.
Đây là nơi chốn nào vậy...? Vậy là...tôi đã chết rồi...Giờ đây, tôi tồn tại ở một dạng không vật chất...
Tôi đã trở thành một linh hồn, tồn tại ở một nơi trắng xóa không rõ thời gian...
Tôi tỉnh dậy trong một cơn mưa rào.
Mọi thứ chung quanh tôi vô cùng mờ ảo, hai mắt tôi cực kì choáng váng và đầu ong ong đau. Những cơn đau đầu cứ thế tấn công tôi. Đôi phần, tôi nhận ra tôi đang nằm trong bệnh viện. Bởi vì màu sắc trắng bệnh đến nỗi ám ảnh này đã ăn sâu trong trí óc tôi không biết bao nhiêu lần qua các bộ phim ảnh.
Tự tiện bỏ ống thở, tôi bước một bước chân nặng nề xuống dưới giường, nặng đến nỗi mà tôi muốn gục ngã.
Tôi là ai...? Và tôi đang làm gì ở đây?
Từ từ từng bước một, tôi cứ bước dần, bước dần cho đến cái cánh cửa nâu đã sẫm màu kia.
Tim tôi chợt nhói đau một tiếng. Một cảm giác kì lạ bao quanh lấy tôi.
Kì lạ nhưng lại vô cùng thân thuộc...
Cầm lấy nắm chốt cửa, tôi vặn nhẹ và mở toang cánh cửa ấy ra.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ta, chính là tôi. Nói đúng hơn là một nửa của tôi.
" Tôi cảm nhận được giọng nói của cậu...
Cậu nở nụ cười thật hồn nhiên...Tôi sẽ luôn dõi theo cậu "
Tôi, một linh hồn đang trú ngụ trong cái xác đã mất linh hồn này.
Đứa trẻ này tên Phương Vi, bằng tuổi tôi, bị tai nạn giao thông nên đã nhập viện và được chăm sóc đặc biệt. Cô bé này hôn mê sâu được năm tháng rồi và vào ngày hôm qua, cô bé đã chính thức chết.
Phương Vi chết...chết mà không ai biết.
Cuộc sống trước đây của cái xác này vô cùng đẹp đẽ...tựa như ánh sao trời trong màn đêm dịu nhẹ...
Nhưng tôi chả quan tâm...Bởi vì cô ấy đã chết rồi! Cái mà tôi quan tâm nhất lúc này là...
Tôi, bằng mọi giá phải giết chết cho bằng được cô ta. Bởi nếu không giết, sau này cô ta cũng sẽ lại biến thành Mudder, câu chuyện bi kịch ấy lại xảy ra thêm một lần nữa trước mắt tôi.
Tôi thực sự không muốn, tôi không muốn chứng kiến từng đồng đội của tôi biến mất nhanh chóng như vậy!
Tôi...
THỰC SỰ RẤT CĂM HẬN CÔ TA!
" Mang trong mình dòng máu ma thuật...
Hãy tận dụng sức mạnh trời cho này mà xóa mờ mắt xích của tương lai "
Phương Vi mang trong mình một dòng máu ma thuật.
Tôi đã phát hiện ra điều này khi tôi đã chứng kiến một con mèo băng ngang qua đường, vô tình một chiếc xe tải chạy nhanh qua và cán qua nó.
Tôi đã hét lên, vô cùng sợ hãi, dòng thời gian ấy đã quay trở lại.
Tôi lại thấy con mèo, nó đang băng qua đường, ngay lập tức tay tôi tự di chuyển, giơ thẳng ra đằng trước...
Con mèo bị hút vào một cánh cổng màu xanh nho nhỏ. Nó đã được đưa sang bên kia đường.
Gia đình cô ta, dù chỉ một người, không ai biết cả. Có vẻ như sức mạnh này có lẽ rất mạnh mẽ, mạnh đến nỗi mà người xưa đã phải dấu con cháu mình sau này?
Tôi đã đi tìm hiểu, tôi đã lục lọi những cuốn sách mà ông bà tôi giấu trong một cái va li nho nhỏ. Tôi đã tìm ra những cuốn sách ma thuật cổ xưa.
Thật may mắn vì thế hệ trước đã ghi lại một bản tiếng la tinh, ý tôi là tiếng việt bây giờ, nên rất dễ hiểu.
Ma thuật mà gia đình này đang nắm giữ, một ma thuật lợi hại hơn cả ma thuật cũ của tôi.
Ma thuật không gian và thời gian...Có thể giúp cho người nắm giữ nó không chỉ nhảy lùi thời gian, đi qua các chiều không gian khác mà còn có thể lấy bất cứ loại vũ khí cổ xưa từ bất cứ nơi nào để sử dụng.
Y chang như ma thuật cũ nhưng có vẻ được nâng cấp lên rất tốt...
" Tôi thấy hình ảnh của tôi phản chiếu trong đôi mắt cũ của tôi "
Tôi đã gặp lại tôi.
Đó là vào một ngày đẹp trời vào năm lớp ba, tôi tập tành sử dụng thứ ma thuật tuyệt vời này để giết một vài con Mudder. Bởi năm lớp ba ấy chính là năm những con Mudder đầu tiên xuất hiện.
Cô ta đã chứng kiến tôi giết chết một con Mudder.
- Cô...Cô là...
Giọng nói trông có vẻ yếu ớt vang lên. Từ trên trời nhảy phóc xuống. Tôi chỉa thẳng mũi kiếm vào cổ họng cô ta.
- Cô...có phải là nửa còn lại của tôi?
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện diễn ra khá suôn sẻ.
Cô ta có phải là một nửa của tôi không? Tại sao không hề giống tôi một tí nào vậy? Lại hoàn toàn trái ngược với tôi! Tôi cực kì căm ghét cô gái ấy đến mức tôi quyết phải giết chết cô ấy cho bằng được còn cô ta thì...
Lại muốn tự sức mình xóa mờ vết đau thương của cô gái ấy...
Dưới cơn mưa lúc hai giờ sáng...
Ở nhà một mình, tôi không biết gì ngoài việc thức trắng cả đêm để chữa trị cho chứng mất ngủ của tôi...
Ngón tay của tôi trượt dài trên tấm kính lấm tấm hạt mưa li ti. Chúng nó rơi theo một giai điệu nào đó...thật êm đềm...
Ánh mắt tôi nhìn chúng, tâm hồn tôi bắt đầu trôi nổi, trôi giữa một đại dương vô vàn suy tư. Những hạt mưa, chúng gợi lại cho tôi những kỹ ức buồn.
Đúng, hôm ấy trời mưa, ngày hôm ấy tôi đã chứng kiến thứ nhầy nhụa đã bao quanh cô ấy, biến cô ấy trở thành một con Mudder đột biến thực sự...Bằng thù hận của mình, cô ấy đã giết chết mọi người...mọi người...
Họ vô tội mà...Tại sao...?
" Tôi không cần những kỷ niệm ấy...
Chỉ cần cậu ở đó, với tôi thế là đủ rồi... "
Đám cháy ngày càng lan rộng.
Bọn Mudder bắt đầu cấu xé, ăn thịt những người dân vô tội. Vô vàn cô gái, chàng trai pháp thuật đã tham gia trận chiến này, cố gắng giảm lại số người thiệt mạng nhưng vô ích.
Mọi thứ đã thay đổi...Một mắt xích đã thay đổi...
Tôi cố gắng dùng những thanh kiếm to lớn tấn công cô ấy nhưng vô ích. Cái thứ màn chắn ma thuật đó cứ bao quanh đến mức khó chịu.
Nếu tôi không tấn công được thì...Tôi có thể dụ một con Mudder đến để giết chết cô ấy? Đúng rồi...! Bảo Quỳnh đang ở ngay chỗ cô ấy, phải đánh lạc hướng Bảo Quỳnh đồng thời tạo ra một cánh cổng không gian để đưa con Mudder đột biến kia đến chỗ cô ấy...!
" Ý nghĩa của sự tồn tại của tôi...Đang hiện diện ở đây. "
Kế hoạch đã thành công nếu " tôi " không đẩy cô ấy ra.
Tôi đã dụ được con Mudder đột biến kia đến, nó lao đến với đôi mắt đỏ ngầu, miệng đầy nước bọt. Chắc chắn nó đang muốn ăn một bữa thật no nê!
Tôi tính nở một nụ cười tự đắc, không may, " tôi " đã đẩy cô ấy ra và nằm gọn trong miệng con Mudder đột biến ấy. Tay chân đứt lìa, máu bắn ra tứ tung, vậy mà " tôi " vẫn nở một nụ cười như thế vui lắm ấy...
" Chúng ta đã tái khởi động...
Vòng xoay chết chóc ấy một lần nữa...
Và chúng ta lại bắt đầu...
Làm tổn thương mọi người...
Thêm một lần nữa... "[/size]
Không gian xung quanh tôi nhuốm một màu đỏ đáng sợ.
Mọi thứ...Mọi thứ...
Đều đã bị phá hủy...Kể cả đồng đội của tôi...
Linh, Đạt, Nghĩa, Quỳnh...Họ đều đã chết...Ma thuật của họ bị rút cạn...
Trước mắt tôi giờ chỉ còn những cái xác của đồng đội và những tòa nhà đổ nát chồng chất. Những mảnh thủy tinh, những hạt bụi...Chúng đang bay trong hỗn loạn.
Cả nước mắt tôi nữa, chúng cứ tuôn tràn khỏi bờ mi, rơi lách tách xuống đất và rồi bốc hơi.
Chỉ còn mỗi cô ấy, một bán Mudder với sức mạnh cực kì đáng sợ...Người đã điểu khiển và nâng cấp các con Mudder khác đi tàn sát cả thành phố này.
- Tỉnh dậy mau lên! Cậu đừng làm thế nữa...làm ơn đi...!
Gào thét trong nước mắt, tôi cố đứng dậy, bước tới một cách chậm chạp về phía cô ấy.
Cô ấy không hề ngoảnh lại nhìn tôi, vẫn cứ bước đi, dùng những móng vuốt đen ngòm đó phá hủy những gì còn sót lại.
Thật kì lạ làm sao...Cô ấy chỉ cố gắng đập tan nát mỗi thành phố này mà không phá hủy các thành phố lân cận.
Cô ấy đã không giết tôi...Khoảnh khắc ấy, tôi còn nhớ rất rõ. Khi những móng vuốt đen ngòm sắp chạm tới tôi, bỗng nhiên nó đã dừng lại.
Những móng vuốt ấy hóa thành một búa tạ, đập mạnh xuống đất tạo luồng sóng cuốn phăng chúng tôi đi.
Rồi xoay lại bước đi tiếp. Cứ thế, đồng đội của tôi, từng người một, biến mất theo cơn gió.
Máu của họ, tiếng gào của họ...Vẫn ám ảnh trong tôi.
Tôi, một người vô dụng. Tôi sở hữu một thứ năng lực cực kì vô dụng.
Một cô gái pháp thuật sở hữu sức mạnh điều khiển thời gian, không gian. Chẳng hề sở hữu loại vũ khí hay một sức mạnh nào để có thể giúp ích cho những đồng đội xung quanh...
Bởi vì, sức mạnh đó, tôi chỉ có thể dùng cho tôi, không thể dùng cho người khác được...
Hai mắt tôi đang mờ dần, cảm giác từ đôi chân từ từ biến mất dần, thở dốc. Gục ngã, tôi khuỵu xuống. Tôi biết phải làm sao bây giờ...Làm sao để có thể ngăn chặn được việc này...
Tôi muốn gặp lại họ...Đồng đội của tôi có những ước mơ cơ mà...Tại sao...Tại sao...?
Cả cô ấy nữa...Cô ấy cũng có ước mơ cho riêng mình nhưng lại bị Phương Uyên lợi dụng...Giờ cô ta cũng chết vì quá ngu ngốc rồi...
Tôi phải làm gì bây giờ...? Ngồi đây khóc và từ từ héo úa?
Cô ấy có vẻ rất giận cái thành phố này...tôi không biết rõ lý do tại sao cô ấy lại ghét nó như thế...Chuyện gì đã xảy ra...?
Phải chăng, trong quá khứ của cô ấy chứa ẩn một điều gì đó mà tôi chưa biết? Nó có thể là nguyên do khiến cho việc cô ấy biến thành Mudder một cách nhanh chóng...
Quá khứ...Tôi biết đến cô ấy vào năm lớp ba, tức là hai năm trước...Rất có thể " nó " đã xảy ra trong năm đó hoặc trước đó nữa...
" Chuyện gì lại khiến cậu như vậy...? Sao cậu không bao giờ nói với tớ dù chỉ một từ? "
- Hỡi ma thuật tiềm ẩn trong tâm trí tôi, hãy tạo ra một sợi dây xích ma thuật kết nối tôi và con quái vật kia! Hỡi sức mạnh to lớn của không gian và thời gian, xin hãy mang tôi quay trở về thời gian mà " nó " đã bắt đầu...! Xin hãy kết nối thời gian để tôi có thể cứu lấy mọi người...!
Chống hai tay xuống mặt đất nóng bỏng, tôi có chịu đựng để truyền ma thuật xuống tạo thành một vòng tròn ma pháp. Những đường vân phép màu bắt đầu loang ra, nói lại và nở rộ. Ánh sáng màu ngọc trai bao quanh chói lóa đến mức " cô ấy " ngoảnh đầu nhìn tôi.
Ngay lập tức, các dây xích màu đỏ máu từ vòng tròn xuất hiện, trói chặt hai tay và hai chân của cô.
Đứng dậy, tôi triệu hồi quyền trượng của mình, xoay nó vòng vòng, cố tạo ra một khối năng lượng thời gian rồi dùng hết sức ném cái khối đó vào con quái vật đó.
Tiếng nỗ vang rất lớn, những thứ bùn nhầy nhụa bung ra và bốc hơi trong không khí, lộ ra mái tóc dài đang bay rối bời.
Cắm quyền trượng xuống đất để ngăn chặn những thứ bùn nhầy lại bao quanh cô ấy, tôi tạo ra một vòng tròn ma thuật khác bao quanh tôi. Nắm chặt hai tay trước ngực, cuối đầu xuống, tôi lẩm bẩm một vài câu thần chú.
Tôi rơi xuống con đường của thời gian.
Cảm giác không trọng lực này vô cùng khó chịu, xung quanh tôi là những cánh cửa chứa đựng ký ức của mọi người. Rung chuyển, đường đi phía sau tôi bỗng nhiên sụp đổ, tan nát, một lỗ hổng màu đen xuất hiện và từ từ ăn sâu con đường thời gian.
Thì ra là vậy...nếu tôi quay trở về quá khứ để thay đổi thì mọi thứ đều thay đổi sao?
Tim tôi bỗng nhói đau một tiếng. Mọi thứ trở nên mờ ảo hơn, tôi không thể nhìn rõ mọi thứ...
Một tia sét trong luồngng không gian đánh trúng tôi. Như hàng ngàn con dao đâm trúng tôi vậy! Đau quá...!
Như bọt biển, tôi bị tách ra làm hai. Hai nửa đó trở thành hai con người giống nhau. Xung quanh tôi bỗng hóa thành bong bóng nước, tôi bắt đầu chìm sâu xuống còn nửa kia thì nổi lên. Như tấm gương, tôi nhín, tôi cảm nhận.
Tôi đã đánh mất một thứ gì đó của mình...Một thứ gì đó...
Tôi là ai?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đó là một giấc mơ? Một con quái vật? Những người mặc những bộ đồ kì lạ?
A, chói chang quá, những tia nắng đáng ghét, sáng nào cũng làm phiền tôi cả...!
Lăn xuống đất và lững thững bước vô nhà vệ sinh. Kì lạ quá? Sao hôm nay bồn đánh răng lại cao hơn tôi thế này??
Nhảy lên cố với một cách ngu ngốc, khoảng năm phút sau đó tôi mới nhận ra hình dạng lúc này. Tôi chỉ là một đứa bé học lớp lá...!
Cách cư xử của tôi hồi nãy là sao vậy? Sao tôi lại cư xử như thể tôi biết mình bị...
Quay trở về thời gian...?
Lật đật chạy ra tấm gương dính chặt trên tường, tôi...
Vô cùng nhỏ bé...
" Sức mạnh đó đã trở nên quá lớn khiến cậu ấy tự làm tổn thương bản thân mình... "
" Đây chính là thời điểm bắt đầu của mọi chuyện...Khiến cho thời điểm cuối cùng, sức mạnh to lớn của cậu ấy đã bị nhấn chìm trong thù hận... "
" Liệu...tôi có thể tìm và gặp cậu ấy chứ...? "
Tôi gặp lại cô ấy trong một buổi chiều mưa to.
Mưa tầm tã, nặng hạt, phủ đầy lên mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy. Mưa rơi cùng với nước mắt, không một ai xung quanh quan tâm tới cô ấy cả. Một dấu tay đỏ hỏn trên khuôn mặt ngây thơ bị che dấu bởi làn mưa nặng hạt.
Không một cây dù để che, mưa cứ thế rơi, tiếng khóc cứ thế vang lên.
Bước nhanh tới cùng với cây dù, tôi vội vàng nghiêng tán dù che cho cô ấy. Cô ấy ngước lên nhìn tôi, ngơ ngác cùng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trẻ con ấy. Tôi móc trong túi ra một cái khăn tay, chìa ra cho cô.
" Cô ấy không thể nào thoát ra cái thế giới biến dạng xung quanh cô ấy "
Tôi và cô ấy bắt đầu thân nhau hơn, lại một lần nữa.
Cô ấy bắt đầu cười tươi hơn, trông có vẻ hạnh phúc hơn. Nhưng cái thế giới xung quanh cô ấy vẫn cứ muốn nhấn chìm cô. Chẳng hiểu sao, ba vẫn đánh cô, chửi rủa cô. Mẹ cô thì chả nói gì, còn anh trai của cô thì đi đâu biệt tích.
Tôi cố tìm hiểu, cố suy nghĩ ra mọi thứ có thể. Nhưng tôi vẫn không hiểu sao ba mẹ cô lại đối xử với cô như vậy.
Và cả bạn bè nữa...Họ luôn đổ mọi tội lỗi lên đầu cô ấy. Họ không thèm chơi và không thèm nói chuyện với cô. Làm thế quái nào mà bút chì của Quân lại ở trong cặp của cô được?? Cô ấy đi chung với tôi nguyên giờ ra chơi mà?
Cô ấy vẫn cười và mặc kệ những chuyện xấu và tồi tệ đang xảy ra xung quanh.
Tôi vẫn thấy tội lỗi...Tôi e sợ rằng...
Chuyện đó vẫn sẽ xảy ra...Một lần nữa...
Cho nên, tôi phải cố gắng xóa mờ hết những vết đau của cô ấy...
" Vào thời điểm năm năm sau, tôi sẽ làm cái gì nhỉ?
Liệu tôi và cô ấy có thể làm bạn, bên nhau mãi mãi được nữa không? "
Tôi gặp lại nửa còn lại của tôi vào năm lên lớp một.
Cô ta, tuy là một nửa của tôi nhưng tính cách và hình dáng lại khác tôi vô cùng. Không hề có một đặc điểm nào để người ngoài nói chúng tôi là một được.
Ngược lại, giọng nói của chúng tôi vô cùng giống nhau. Cực kì giống là đằng khác.
Ngày hôm ấy, trời mưa cực kì tầm tã, tôi và mẹ đi vào bệnh viện để thăm một người bạn. Với tính cách pha một chút trẻ con, tôi đã chạy đi lung tung khắp mọi dãy phòng. Trí nhớ của tôi rất tốt nên tôi không sợ tôi bị lạc ngay tại cái bệnh viện rất đỗi to lớn này.
Và khi tôi đi ngang qua căn phòng mang số 103 ấy, nhịp đập của tôi bị lệch một nhịp. Một cảm giác lạ lẫm nhưng rất đỗi quen thuộc lan truyền trong tôi.
Ding dong.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên. Tại thời điểm ấy, cánh cửa căn phòng đó mở tung ra, một cô gái dáng vóc nhỏ nhắn bước ra với đôi chân trần trắng muốt, đôi mắt mờ nhạt với những vùng thâm quầng, mái tóc đen dài rối xù cùng một cái váy màu trắng xếp ly.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp lại nửa kia của bản thân mình. Lần còn lại cũng như là lần cuối cùng chính là vào năm lớp ba.
Năm ấy chính là năm bùng phát của bọn Mudder. Những thông tin đầu tin về bọn Mudder dần dần xuất hiện trên các đài truyền hình. Mọi thứ lại trở về như một vòng lặp. Như cũ nhưng lại không như cũ.
Bởi vì tôi đã mất hết sức mạnh.
Sức mạnh của tôi giờ đã không còn...Vòng lặp này đã bị phá vỡ hoàn toàn bởi vì chính tôi, một mắt xích trong cái vòng lặp này...
Tôi sẽ không kết nối với những đồng đội kia...Cô ấy cần tôi để có thể kết nối đến họ...
Cầu mong là vòng lặp ấy sẽ tự xuất hiện một mắt xích mới để kết nối...
Tôi không muốn nó sẽ trở lại như cũ...
- Cô...có phải là nửa còn lại của tôi?
Cô ta chỉa mũi kiếm nhọn hoắt vào cổ họng tôi. Đôi mắt vô hồn và vô cùng lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy cô ta có một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn.
Đúng như vậy, cô ta có sức mạnh, giống hệt tôi nhưng lại có thể sử dụng cho người khác.
- Đúng, chính tôi.
- Vậy thì...tôi khuyên cô...Nên dừng lại cái việc mà cô đang làm đi...vô ích thôi.
- Cô nói cái gì vậy?
- Cái việc cô đang làm...rất vô ích...bởi, mọi thứ sẽ quay trở về lối ban đầu của nó...
Cô không thể ngăn chăn chuyện đó được...! Chỉ có tôi mới có thể...!
Bằng cách giết chết cô ta...!
-...! Cô không thể làm thế được!
- Tôi...có thể...
Cô đã mất hết sức mạnh rồi! Giờ tôi đã có sức mạnh hơn cả cô nữa!
- Dừng lại đi! Cô không thể làm như vậy được! Cô ấy..Vô tội mà!
- Có vô tôi hay không thì tôi cũng phải giết...tôi muốn bảo vệ mọi người...Cô cũng vậy mà...!
- Cô...có thật cô là một nửa của tôi không? Sao cô lại có suy nghĩ như vậy?? Tôi cũng muốn bảo vệ mọi người nhưng tôi không muốn giết cô ấy...!
- Cô có biết tại sao cô ta lại có một sức mạnh to lớn như vậy không?
Bởi cô ta chính là chiếc chìa khóa của Thần Chết...! Gia đình của cô ta muốn trở nên giàu có nên đã ám một loại bùa cổ đại lên cô ta! Họ chỉ biết là không được làm cô ta cười...! Bởi nếu cô ta cười thì họ sẽ gặp xui xẻo về tiền bạc...!
Họ đâu có biết rằng...Nếu quá mức thì cô ta sẽ tự " mở ổ " và giết hết mọi người? Cho nên, nếu giờ tôi giết chết cô ta, cô ta sẽ được ra đi thanh thản và mọi người sẽ bình an vô sự!
- Nhưng...Tôi không đồng ý với cô! Thật tàn nhẫn!
Cô ấy cũng cần phải sống! Cô ấy còn không biết mình là gì nữa mà! Cô ấy vô tội! Muốn giết thì phải giết cả gia đình của cô ấy!
Cô ta hạ thanh kiếm xuống. Lững thững quay đi. Bỏ lại cho tôi một câu nói cuối cùng.
- Vậy thì cô cứ như vậy đi...! Tôi sẽ tiếp tục tìm cách giết cô ta...!
Và rồi bay mất. Mình tôi đứng chơ vơ ở cái công viên bé tẹo này.
Chìa khóa của thần chết...Chiếc chìa khóa đem lại sự giàu có nhưng cũng đem lại cái chết nếu sử dụng quá tham lam...
Cô ấy...Là một người vô tội...
" Cô đã kết thúc công việc của mình...Và giờ đây...
Chính tôi sẽ làm và kết thúc nó. "
Những đám cháy bùng phát lên ở khắp mọi nơi cùng những tiếng gào thét thảm thương. Tiếng gầm gừ của những con Mudder vang vọng mọi nơi! Tôi cùng cô ấy chạy, chạy và chạy. Tôi chả thể làm gì hơn bởi vì tôi không hề có sức mạnh...!
Làm ơn...Mọi người...Làm ơn xuất hiện đi...!
Tôi muốn thấy...Mọi người...Làm ơn!
Từ trên bầu trời, hàng loạt các tia sáng xanh xuất hiện, bắn xuống như mưa, tiêu diệt hàng loạt các Mudder đang chạy về phía chúng tôi.
Cô gái ấy, đáp xuống, cùng với bộ Yukata màu xanh trắng, mái tóc dài mượt xanh nhạt, trong tay cầm chắc quyền trượng hình ngôi sao.
Bảo Quỳnh...! Người đồng đội của tôi...! Tôi bắt đầu rưng rưng, cố gắng không khóc.
- AAAAA!!!
Người bạn thân của tôi chợt la lên, tôi bất giác xoay lại. Một con Mudder đang lao nhanh về phía chúng tôi! Khoảng cách chả còn xa...! Thật gần...! Hàm răng của nó...
- Tránh ra!!!
Tôi đẩy cô ấy ngã nhào ra đất, một mình tôi gánh chịu những chiếc răng cắm chặt vào thân thể tôi. Máu phun ra, tôi có thể cảm nhận...Cảm giác vô cùng đau đớn từ từ ăn sâu trong đầu của tôi...
Vậy là...tôi không thể cứu rỗi được mọi người rồi...
Mọi thứ...đã kết thúc...
Vòng lặp đó...sẽ lại một lần nữa quay trở lại...
Giữa những đau đớn bất tận này...tôi chả biết làm gì ngoài rơi lệ cả...Nước mắt tôi cứ thế tràn mi...
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
" Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi...! "
Tôi cười. Tôi biết rằng nó hơi vô ích nhưng tôi mong rằng...
Nó có thể giúp cho vòng lặp này không lặp lại...!
Mọi thứ bỗng chìm vào màn đêm.
Tôi đang lơ lửng ở phương trời nào đây...? Tại sao tôi lại cảm thấy vô cùng yên bình?
Mở đôi mắt ra, tôi thấy mọi thứ khoác lên mình một màu trắng như hoa ly.
Đây là nơi chốn nào vậy...? Vậy là...tôi đã chết rồi...Giờ đây, tôi tồn tại ở một dạng không vật chất...
Tôi đã trở thành một linh hồn, tồn tại ở một nơi trắng xóa không rõ thời gian...
Tôi tỉnh dậy trong một cơn mưa rào.
Mọi thứ chung quanh tôi vô cùng mờ ảo, hai mắt tôi cực kì choáng váng và đầu ong ong đau. Những cơn đau đầu cứ thế tấn công tôi. Đôi phần, tôi nhận ra tôi đang nằm trong bệnh viện. Bởi vì màu sắc trắng bệnh đến nỗi ám ảnh này đã ăn sâu trong trí óc tôi không biết bao nhiêu lần qua các bộ phim ảnh.
Tự tiện bỏ ống thở, tôi bước một bước chân nặng nề xuống dưới giường, nặng đến nỗi mà tôi muốn gục ngã.
Tôi là ai...? Và tôi đang làm gì ở đây?
Từ từ từng bước một, tôi cứ bước dần, bước dần cho đến cái cánh cửa nâu đã sẫm màu kia.
Tim tôi chợt nhói đau một tiếng. Một cảm giác kì lạ bao quanh lấy tôi.
Kì lạ nhưng lại vô cùng thân thuộc...
Cầm lấy nắm chốt cửa, tôi vặn nhẹ và mở toang cánh cửa ấy ra.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ta, chính là tôi. Nói đúng hơn là một nửa của tôi.
" Tôi cảm nhận được giọng nói của cậu...
Cậu nở nụ cười thật hồn nhiên...Tôi sẽ luôn dõi theo cậu "
Tôi, một linh hồn đang trú ngụ trong cái xác đã mất linh hồn này.
Đứa trẻ này tên Phương Vi, bằng tuổi tôi, bị tai nạn giao thông nên đã nhập viện và được chăm sóc đặc biệt. Cô bé này hôn mê sâu được năm tháng rồi và vào ngày hôm qua, cô bé đã chính thức chết.
Phương Vi chết...chết mà không ai biết.
Cuộc sống trước đây của cái xác này vô cùng đẹp đẽ...tựa như ánh sao trời trong màn đêm dịu nhẹ...
Nhưng tôi chả quan tâm...Bởi vì cô ấy đã chết rồi! Cái mà tôi quan tâm nhất lúc này là...
Tôi, bằng mọi giá phải giết chết cho bằng được cô ta. Bởi nếu không giết, sau này cô ta cũng sẽ lại biến thành Mudder, câu chuyện bi kịch ấy lại xảy ra thêm một lần nữa trước mắt tôi.
Tôi thực sự không muốn, tôi không muốn chứng kiến từng đồng đội của tôi biến mất nhanh chóng như vậy!
Tôi...
THỰC SỰ RẤT CĂM HẬN CÔ TA!
" Mang trong mình dòng máu ma thuật...
Hãy tận dụng sức mạnh trời cho này mà xóa mờ mắt xích của tương lai "
Phương Vi mang trong mình một dòng máu ma thuật.
Tôi đã phát hiện ra điều này khi tôi đã chứng kiến một con mèo băng ngang qua đường, vô tình một chiếc xe tải chạy nhanh qua và cán qua nó.
Tôi đã hét lên, vô cùng sợ hãi, dòng thời gian ấy đã quay trở lại.
Tôi lại thấy con mèo, nó đang băng qua đường, ngay lập tức tay tôi tự di chuyển, giơ thẳng ra đằng trước...
Con mèo bị hút vào một cánh cổng màu xanh nho nhỏ. Nó đã được đưa sang bên kia đường.
Gia đình cô ta, dù chỉ một người, không ai biết cả. Có vẻ như sức mạnh này có lẽ rất mạnh mẽ, mạnh đến nỗi mà người xưa đã phải dấu con cháu mình sau này?
Tôi đã đi tìm hiểu, tôi đã lục lọi những cuốn sách mà ông bà tôi giấu trong một cái va li nho nhỏ. Tôi đã tìm ra những cuốn sách ma thuật cổ xưa.
Thật may mắn vì thế hệ trước đã ghi lại một bản tiếng la tinh, ý tôi là tiếng việt bây giờ, nên rất dễ hiểu.
Ma thuật mà gia đình này đang nắm giữ, một ma thuật lợi hại hơn cả ma thuật cũ của tôi.
Ma thuật không gian và thời gian...Có thể giúp cho người nắm giữ nó không chỉ nhảy lùi thời gian, đi qua các chiều không gian khác mà còn có thể lấy bất cứ loại vũ khí cổ xưa từ bất cứ nơi nào để sử dụng.
Y chang như ma thuật cũ nhưng có vẻ được nâng cấp lên rất tốt...
" Tôi thấy hình ảnh của tôi phản chiếu trong đôi mắt cũ của tôi "
Tôi đã gặp lại tôi.
Đó là vào một ngày đẹp trời vào năm lớp ba, tôi tập tành sử dụng thứ ma thuật tuyệt vời này để giết một vài con Mudder. Bởi năm lớp ba ấy chính là năm những con Mudder đầu tiên xuất hiện.
Cô ta đã chứng kiến tôi giết chết một con Mudder.
- Cô...Cô là...
Giọng nói trông có vẻ yếu ớt vang lên. Từ trên trời nhảy phóc xuống. Tôi chỉa thẳng mũi kiếm vào cổ họng cô ta.
- Cô...có phải là nửa còn lại của tôi?
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện diễn ra khá suôn sẻ.
Cô ta có phải là một nửa của tôi không? Tại sao không hề giống tôi một tí nào vậy? Lại hoàn toàn trái ngược với tôi! Tôi cực kì căm ghét cô gái ấy đến mức tôi quyết phải giết chết cô ấy cho bằng được còn cô ta thì...
Lại muốn tự sức mình xóa mờ vết đau thương của cô gái ấy...
Dưới cơn mưa lúc hai giờ sáng...
Ở nhà một mình, tôi không biết gì ngoài việc thức trắng cả đêm để chữa trị cho chứng mất ngủ của tôi...
Ngón tay của tôi trượt dài trên tấm kính lấm tấm hạt mưa li ti. Chúng nó rơi theo một giai điệu nào đó...thật êm đềm...
Ánh mắt tôi nhìn chúng, tâm hồn tôi bắt đầu trôi nổi, trôi giữa một đại dương vô vàn suy tư. Những hạt mưa, chúng gợi lại cho tôi những kỹ ức buồn.
Đúng, hôm ấy trời mưa, ngày hôm ấy tôi đã chứng kiến thứ nhầy nhụa đã bao quanh cô ấy, biến cô ấy trở thành một con Mudder đột biến thực sự...Bằng thù hận của mình, cô ấy đã giết chết mọi người...mọi người...
Họ vô tội mà...Tại sao...?
" Tôi không cần những kỷ niệm ấy...
Chỉ cần cậu ở đó, với tôi thế là đủ rồi... "
Đám cháy ngày càng lan rộng.
Bọn Mudder bắt đầu cấu xé, ăn thịt những người dân vô tội. Vô vàn cô gái, chàng trai pháp thuật đã tham gia trận chiến này, cố gắng giảm lại số người thiệt mạng nhưng vô ích.
Mọi thứ đã thay đổi...Một mắt xích đã thay đổi...
Tôi cố gắng dùng những thanh kiếm to lớn tấn công cô ấy nhưng vô ích. Cái thứ màn chắn ma thuật đó cứ bao quanh đến mức khó chịu.
Nếu tôi không tấn công được thì...Tôi có thể dụ một con Mudder đến để giết chết cô ấy? Đúng rồi...! Bảo Quỳnh đang ở ngay chỗ cô ấy, phải đánh lạc hướng Bảo Quỳnh đồng thời tạo ra một cánh cổng không gian để đưa con Mudder đột biến kia đến chỗ cô ấy...!
" Ý nghĩa của sự tồn tại của tôi...Đang hiện diện ở đây. "
Kế hoạch đã thành công nếu " tôi " không đẩy cô ấy ra.
Tôi đã dụ được con Mudder đột biến kia đến, nó lao đến với đôi mắt đỏ ngầu, miệng đầy nước bọt. Chắc chắn nó đang muốn ăn một bữa thật no nê!
Tôi tính nở một nụ cười tự đắc, không may, " tôi " đã đẩy cô ấy ra và nằm gọn trong miệng con Mudder đột biến ấy. Tay chân đứt lìa, máu bắn ra tứ tung, vậy mà " tôi " vẫn nở một nụ cười như thế vui lắm ấy...
" Chúng ta đã tái khởi động...
Vòng xoay chết chóc ấy một lần nữa...
Và chúng ta lại bắt đầu...
Làm tổn thương mọi người...
Thêm một lần nữa... "[/size]
Comments
Truyện chữ không có chữ thì có gì :v
THAM GIA GROUP CỦA TTC TRÊN FACEBOOK
THAM GIA GROUP CỦA TTC TRÊN FACEBOOK
THAM GIA GROUP CỦA TTC TRÊN FACEBOOK
Hổng có nút like :v em thanks đỡ :v
Edge Of Tomorow là phim gì vậy anh?
Lúc nào rãnh thím xem đi rồi biết. Cũng tương tự như này :P