[Oneshot] Dị tật
Hydra
Posts: 1,004Moderators
in Viết Truyện
Chuyện dựa trên một bộ truyện tranh đã đọc ở đâu đó quên rồi . Lần này Hùng sẽ đổi phong cách viết một chút
Ngày xửa ngày xưa, ở một viện mồ côi nọ, có bốn đứa trẻ. Cả bốn đứa đều không được bình thường.
Một cậu bé béo bị khiếm thị, một cậu bé tốt bụng không thể nói được, một cậu bé nhỏ bị què phải ngồi xe lăn suốt đời và một cậu bé bị cụt tay.
Dù khác nhau nhưng chúng vẫn làm bạn với nhau. Chúng thật khác biệt, nhưng cũng thật tương đồng. Nhưng mà, đôi lúc chúng thấy tủi thân vì có những thứ mà đứa này không thể làm như những đứa kia.
Một ngày nọ, có một ông bán kẹo đứng trước viện mồ côi. Cả bốn đứa quyết định mua vài cái về ăn.
''Ông có những loại kẹo gì vậy?'' - Cậu bé béo hỏi
Ông bán kẹo tươi cười trả lời :
''Ta có đủ loại trên đời.''
Ông bán kẹo liếc từ đứa này sang đứa nọ:
''Xem chúng ta có gì nào?... Ta có loại kẹo dành riêng cho các cháu đây.''
Ông móc trong túi ra vài viên kẹo màu đen và đưa cho mỗi đứa trẻ ba viên.
''Kẹo này sẽ giúp các cháu về vấn đề cơ thể của mình. Nào, hãy thử đi.''
Cả bốn đứa nhìn ngơ ngác.
''Có thật không ạ ?''
''Tin ông đi. Nó sẽ cho các cháu mượn một phần cơ thể của người khác.. Chắc chắn là được.''
Và rồi mỗi đứa ăn một cái, bàn nhau về việc trao đổi trước khi leo lên giường đi ngủ.
Chúng thức dậy với sự ngạc nhiên.
Mỗi đứa mất đi một phần cơ thể, đổi lại mỗi đứa có thứ trước đó nó không có.
''Tuyệt vời'' - Chúng nghĩ.
Và chúng chạy đi, khám phá những điều mới của bản thân.
Chúng hát vang hạnh phúc và vẽ những cảnh vật mà chúng nó nhìn thấy bằng đôi mắt sáng của mình.
Và rồi một ngày...
Ba đứa trẻ kia hỏi đứa trẻ tốt bụng :
"Cậu có thể cho chúng tớ mượn các bộ phận để chơi đá banh một chút không? Chỉ một chút thôi''
Và cậu bé tốt bụng đã đồng ý.
Cậu ngồi đó chờ hết tiếng này sang tiếng khác.
Sau đó.
''Trê rồi, trả cho cậu ấy đi'' - Cậu bé bị cụt tay lên tiếng.
''Cậu thật sự muốn trả à?'' - Hai đứa kia hỏi
Liệu...
"Chúng ta có thể ... không trả được không?''
Và rồi...
Cậu bé tốt bụng bị ba cậu bé kia đem đi giấu.
Trước khi đi, ba cậu bé kia nói :
''Chúng tớ sẽ quay trở lại thôi.''
Tất nhiên, chúng không bao giờ trở lại.
Cậu bé cứ chờ, gào thét, khóc, cho đến khi cậu không còn cảm thấy gì nữa.
Thời gian trôi qua...
Cậu bé bị cụt tay hồi trước đang cầm những cây bút màu vẽ nguệch ngoạc. Bỗng dưng, cậu không thể điều khiển cánh tay mình được nữa. Nó đã bị thối rữa.
Cậu đi tìm hai thằng bé kia.
Cậu phát hiện họ đang ở trong toilet
Nhưng mà, thằng què đang nằm bất tỉnh dưới sàn, tay của nó đã bị cắt đứt., máu chảy lên láng. Còn thằng mập thì đang soi gương, điệu bộ khác thường.
Thằng mập nhận thấy ai đó, nó quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười kinh tởm dính đầy máu. Nó từ từ bước đến cậu bé. Thằng cụt tay muốn chạy nhưng không hiểu vì sao chân nó không thể di chuyển. Cậu nhìn xuống và thấy đôi chân mình vỡ thành từng mảnh như thủy tinh.
''Không?''- Cậu bé cụt tay gào hét.
"Không. Mắt của tớ. KHOONGGGGGGGGGGGGGG''
''Mắt tớ bị rơi ra ngoài rồi. Cho tớ mượn xí chút tớ trả cho." - Thằng mập cười, nhét con mắt đầy máu vào trong hốc mắt đen ngòm của mình. Rồi nó ngã quỵ xuống đất như một con rối bị đứt dây...
.
.
.
.
.
.
Ngảy xửa ngày xưa, ở một trại mồ côi nọ, có 4 cậu bé bị dị tật bẩm sinh. Chúng đã chết, và còn bị mất thêm nhiều hơn lúc đầu.
Một cậu bé béo bị khiếm thị, một cậu bé tốt bụng không thể nói được, một cậu bé nhỏ bị què phải ngồi xe lăn suốt đời và một cậu bé bị cụt tay.
Dù khác nhau nhưng chúng vẫn làm bạn với nhau. Chúng thật khác biệt, nhưng cũng thật tương đồng. Nhưng mà, đôi lúc chúng thấy tủi thân vì có những thứ mà đứa này không thể làm như những đứa kia.
Một ngày nọ, có một ông bán kẹo đứng trước viện mồ côi. Cả bốn đứa quyết định mua vài cái về ăn.
''Ông có những loại kẹo gì vậy?'' - Cậu bé béo hỏi
Ông bán kẹo tươi cười trả lời :
''Ta có đủ loại trên đời.''
Ông bán kẹo liếc từ đứa này sang đứa nọ:
''Xem chúng ta có gì nào?... Ta có loại kẹo dành riêng cho các cháu đây.''
Ông móc trong túi ra vài viên kẹo màu đen và đưa cho mỗi đứa trẻ ba viên.
''Kẹo này sẽ giúp các cháu về vấn đề cơ thể của mình. Nào, hãy thử đi.''
Cả bốn đứa nhìn ngơ ngác.
''Có thật không ạ ?''
''Tin ông đi. Nó sẽ cho các cháu mượn một phần cơ thể của người khác.. Chắc chắn là được.''
Và rồi mỗi đứa ăn một cái, bàn nhau về việc trao đổi trước khi leo lên giường đi ngủ.
Chúng thức dậy với sự ngạc nhiên.
Mỗi đứa mất đi một phần cơ thể, đổi lại mỗi đứa có thứ trước đó nó không có.
''Tuyệt vời'' - Chúng nghĩ.
Và chúng chạy đi, khám phá những điều mới của bản thân.
Chúng hát vang hạnh phúc và vẽ những cảnh vật mà chúng nó nhìn thấy bằng đôi mắt sáng của mình.
Và rồi một ngày...
Ba đứa trẻ kia hỏi đứa trẻ tốt bụng :
"Cậu có thể cho chúng tớ mượn các bộ phận để chơi đá banh một chút không? Chỉ một chút thôi''
Và cậu bé tốt bụng đã đồng ý.
Cậu ngồi đó chờ hết tiếng này sang tiếng khác.
Sau đó.
''Trê rồi, trả cho cậu ấy đi'' - Cậu bé bị cụt tay lên tiếng.
''Cậu thật sự muốn trả à?'' - Hai đứa kia hỏi
Liệu...
"Chúng ta có thể ... không trả được không?''
Và rồi...
Cậu bé tốt bụng bị ba cậu bé kia đem đi giấu.
Trước khi đi, ba cậu bé kia nói :
''Chúng tớ sẽ quay trở lại thôi.''
Tất nhiên, chúng không bao giờ trở lại.
Cậu bé cứ chờ, gào thét, khóc, cho đến khi cậu không còn cảm thấy gì nữa.
Thời gian trôi qua...
Cậu bé bị cụt tay hồi trước đang cầm những cây bút màu vẽ nguệch ngoạc. Bỗng dưng, cậu không thể điều khiển cánh tay mình được nữa. Nó đã bị thối rữa.
Cậu đi tìm hai thằng bé kia.
Cậu phát hiện họ đang ở trong toilet
Nhưng mà, thằng què đang nằm bất tỉnh dưới sàn, tay của nó đã bị cắt đứt., máu chảy lên láng. Còn thằng mập thì đang soi gương, điệu bộ khác thường.
Thằng mập nhận thấy ai đó, nó quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười kinh tởm dính đầy máu. Nó từ từ bước đến cậu bé. Thằng cụt tay muốn chạy nhưng không hiểu vì sao chân nó không thể di chuyển. Cậu nhìn xuống và thấy đôi chân mình vỡ thành từng mảnh như thủy tinh.
''Không?''- Cậu bé cụt tay gào hét.
"Không. Mắt của tớ. KHOONGGGGGGGGGGGGGG''
''Mắt tớ bị rơi ra ngoài rồi. Cho tớ mượn xí chút tớ trả cho." - Thằng mập cười, nhét con mắt đầy máu vào trong hốc mắt đen ngòm của mình. Rồi nó ngã quỵ xuống đất như một con rối bị đứt dây...
.
.
.
.
.
.
Ngảy xửa ngày xưa, ở một trại mồ côi nọ, có 4 cậu bé bị dị tật bẩm sinh. Chúng đã chết, và còn bị mất thêm nhiều hơn lúc đầu.
Comments
P/s: Sao phải để trong spoiler làm gì ?
Mở ra, kéo xuống đập ngay câu kết vào mặt, phải kéo lên đọc :v mà ngày xửa nhé thím