[ LN ] Ruby Battle ( Update chapter 2 )
IchiharaShouko
Posts: 840Registered
in Viết Truyện
Giới thiệu: Một Light Novel dài về cô gái pháp thuật. Nhưng đây không phải thể loại cô gái pháp thuật trong sáng như Precure, Jewelpet, Madoka ( cái này thì đúng méo thể trong sáng...chỉ có mấy ep đầu thôi ), Nanoha...v...v
Một Light Novel hoàn toàn thuần việt...Cho nên chuyện trùng tên ai ở ngoài đời thì cho tác giả xin lỗi...!
[align=center][size=x-large]Ruby Battle[/size][/align]
[size=medium]Tác giả[/size]: CNMSC
[size=medium]Tác phẩm[/size]: Ruby Battle
[size=medium]Thể loại[/size]: Kinh dị, bí ẩn, cô gái pháp thuật ( Mahou Shoujo ), hành động, tình cảm?, trinh thám, xoắn não, hư cấu...v..v
[align=center][size=x-large]Nội Dung[/size][/align]
[align=center][size=large]Nội dung ngắn gọn[/size][/align]
Chapter 0: Ngày hôm ấy.
[size=large]Một thứ bảy đẹp trời với bầu trời xanh trong vắt cùng những đám mây bỗng bềnh, nhẹ nhàng trôi theo từng cơn gió. Hai đứa trẻ vui vẻ nằm lăn ra sàn, đưa mắt nhìn và bầu trời xa xăm ấy.
Cô ấy, với mái ngố và tóc ngắn ngang vai, thân hình hơi u ú, khuôn mặt siêu cấp dễ thương, giọng cô ấy cất lên như mật ngọt.
- Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời ha!
- Ừ! Trong xanh thật đó!!
Minh Tú quay sang nhìn tôi, mỉm cười hạnh phúc.Tôi cũng vậy, chỉ cần ở bên cô ấy cũng đủ khiến cho tôi hạnh phúc rồi!
Tay chúng tôi nắm lấy nhau thật chặt. Hơi ấm từ bàn tay cô ấy truyền sang cho tôi.
Những điều tuy nhỏ nhoi này...nó đã khiến cho tôi muốn sống tiếp.
Nhớ lại lúc trước...
Tôi từng là một con bé không sống trong hạnh phúc. Mọi người đều nói gia đình tôi là một gia đình hạnh phúc...tôi lại không thể cảm nhận được điều đó.
Đơn giản, cái hạnh phúc mà họ nói là tiền tài, công việc và đủ thứ khác.
Cái mà hạnh phúc mà tôi cần...đó chính là việc sẻ chia, nụ cười, cảm nhận.
Đó chính là những cái mà gia đình tôi không hề có. Thậm chí nếu có thì nó cũng sẽ biến mất nhanh thôi.
Trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp, có nhiều câu chuyện cần một người lắng nghe và thấu hiểu, có nhiều thứ tôi cần sự giúp đỡ.
Và, gia đình tôi, là nơi chỉ có sự vô tâm. Chả ai trả lời những câu hỏi, lắng nghe và thấu hiểu những câu chuyện, chả giúp tôi khi tôi cần.
Họ bắt tôi phải như con nhà người ta, học giỏi, nết na, thùy mị, thân hình đẹp và đủ thứ khác nữa. Nhưng mà lạ thật đấy? Tôi đi tìm cái người tên:" Con nhà người ta " mà chả thấy đâu cả...?
Tôi biết họ không muốn tôi trở thành nỗi thất vọng của họ.
Tôi cảm thấy tôi không phải là một bé gái lớp lá đơn thuần. Tôi cảm thấy tôi " lớn hơn " những đứa khác trong lớp cái gì đó.
Tôi không bao giờ cười...cũng chả bao giờ nói. Tôi chỉ nói khi nào tôi cần nói thôi. Đó là lí do mà bạn bè trong lớp ít ai bắt chuyện với tôi.
Nhưng vào cái ngày hôm đó, chính cô ấy đã bắt chuyện và đưa đồ chơi rủ tôi chơi cùng.
Ngay lúc đó, tâm hồn tôi như có tia sáng chíu sáng vậy.
Cảm giác lâng lâng như khi thấy ánh sáng le lói sau đám mây mịt mù.
Ngay lúc đó, tôi bỗng dưng mỉm cười.
" Cậu cười đẹp lắm! "
Tôi nhớ như in câu nói đó. Câu nói đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Đã được bốn năm rồi...! Đã được bốn năm chúng tôi làm bạn rồi.
Bốn nắm ngắn ngủi đó..buồn vui có nhau, đi đâu cũng có nhau hết.
Những điều nhỏ nhoi mà chúng tôi làm...
Điều khiến cả hai mỉm cười.
- Trong bốn năm qua thật tuyệt nhỉ...
Tôi nhắm hai mắt lại và suy nghĩ về điều đó. Tôi suy nghĩ về những điều mà chúng tôi làm trong bốn năm qua. Khi tôi mở mắt ra, một điều kì lạ bỗng ập đến xung quanh.
Câu nói của cô ấy đã đánh thức cái gì đó trong tôi.
" Nhưng tiếc là...chỉ đến đây thôi... "
Bầu trời đỏ như máu, mặt trăng bị che khuất một nửa. Nửa mặt trăng đó...dần dần nứt ra.
Tôi sợ hãi, nắm chặt hơn bàn tay của cô ấy. Nhưng...
Chả còn hơi ấm nào nữa. Khi tôi quay qua...chỉ còn mỗi cánh tay của cô ấy cùng với vũng máu trên sàn.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?? Chuyện gì đang diễn ra xung quanh vậy??
Tiếng gầm gữ của những con thú hoang bên tai tôi. Rõ mồn một. Rõ đến nỗi có thể điều khiển tâm trí tôi.
Đầu của cô ấy ở trước hàm răng con quái vật ấy...vẫn nở một nụ cười, vẫn nhắm mắt như thể vui lắm...
A...đúng rồi...đúng rồi...
Tiếng khóc, tiếng la và tiếng rên của những con người đang hoảng sợ. Bọn họ chạy náo loạn, chạy, chỉ biết chạy. Chạy trốn khỏi con quái vật đang tìm cách giết họ.
Những con quái vật to, thân sù sì như thân cây với hàm răng nhọn hoắt và ánh mắt quái quỷ, đang nhìn chằm chằm con mồi...con mồi là một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy...đang sợ hãi ôm con gấu bông thật chặt. Đứa trẻ ấy bị dồn vào chân tường...chả ai cứu lấy nó.
Con gấu bông rời xuống...
Máu nhỏ từng giọt, từng giọt xuống đất. Máu đỏ tươi, trong lành.
Đúng rồi...ĐÂY CHỈ LÀ ÁC MỘNG THÔI PHẢI KHÔNG?
HÃY NÓI CHO TÔI BIẾT! ĐÂY LÀ ÁC MỘNG THÔI PHẢI KHÔNG?
TÔI ĐANG BỊ BỆNH? MỘT CĂN BỆNH LIÊN QUAN ĐẾN HỆ THẦN KINH??
ĐÂY KHÔNG THỂ LÀ SỰ THẬT ĐƯỢC!! TẠI SAO?? TẠI SAO NÓ LẠI LẶP LẠI VẬY???
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng màu trắng.
Một căn phòng vô cùng tĩnh mịch. Một căn phòng mọi thứ đều màu trắng. Một căn phòng vô cùng gọn gàng.
Ngồi dậy và nhìn vào bàn tay. Hình ảnh bàn tay dính máu đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu tôi.
Chuyện quái gì...vừa xảy ra vậy?
Tôi không thể tin được...
Cô ấy...đã chết sao?
Cô ấy...thực sự thành những vì sao như mấy câu chuyên cổ tích đó ư?
Tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy ra từ khóe mắt tôi. Nó nóng đến nỗi khiến cho lòng tôi cũng nóng theo. Nó nóng đến mức mà tôi chỉ muốn u sầu.
Thứ đó, cứ rơi, rơi ướt đẫm tấm chăn ngứa ngáy trắng bệch.
" Tại sao vậy? Tại sao cậu lại cứu tớ hả? Tại sao cậu lại chọn con đường chết? "
Tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy...
Tôi mới là người cần chết mà...?
Tôi...là một đứa mang xui xẻo...
Tại sao tôi lại không nhớ điều này...?
Đúng rồi...vậy...
Có phải...chính tôi...Chính tôi...Là chính tôi...
Đã giết cô ấy...? Tôi...
TÔI THỰC SỰ ĐÃ GIẾT MỘT CON NGƯỜI![/size]
Chapter 1: Tự sát
Chapter 2: Cô Gái Pháp Thuật
Chapter 3: Ruby và Mudder
________________________________________________________________________
Tại sao nhân vật chính lại tên X?
Cô bé ấy tên X vì là một cái tên vô cùng dễ nhớ :shy: Một chữ cái duy nhất cho huyền bí í mà
________________________________________________________________________
Design Character.
X - cập nhật 2 bộ giáp, chưa cập nhật bản thường ngày...
1. Moonlight shadow
2. Moonlight Soul
Một Light Novel hoàn toàn thuần việt...Cho nên chuyện trùng tên ai ở ngoài đời thì cho tác giả xin lỗi...!
[align=center][size=x-large]Ruby Battle[/size][/align]
[size=medium]Tác giả[/size]: CNMSC
[size=medium]Tác phẩm[/size]: Ruby Battle
[size=medium]Thể loại[/size]: Kinh dị, bí ẩn, cô gái pháp thuật ( Mahou Shoujo ), hành động, tình cảm?, trinh thám, xoắn não, hư cấu...v..v
[align=center][size=x-large]Nội Dung[/size][/align]
Trên trái đất này có tồn tại những năng lực siêu nhiên và những con quái vật vô cùng nguy hiểm. Nhưng đáng tiếc rằng...rất ít ai biết được sự tồn tại của những thứ này...
Vào đợt tổng tấn công của một loại quái vật mang tên Mudder, hàng loạt sinh mạng đã bị cướp đi. Bọn chúng nhai họ rau ráu như nhai cỏ, xé xác họ không thương tiếc. Tại sự kiện này, một đôi bạn thân đã bị chia lìa, chia lìa mãi mãi.
Người chết vĩnh viễn ra đi, người sống ở lại.
Người đó đã xui xẻo nhận được một năng lực ma pháp từ một viên đá Ruby.
Người đó đã bước vào chuyến hành trình gian nan và đầy nước mắt chống lại Mudder và những người cùng chiến tuyến.
Bạn cũng như thù.
Lúc đầu là bạn bè...nhưng vì điều ước...mà họ đã chà đạp lên nhau...
Những viên đá Ruby màu nhiệm ấy...
" Thu thập những viên đá Ruby có những ma pháp khác nhau...sẽ được ban một điều ước "
Vào đợt tổng tấn công của một loại quái vật mang tên Mudder, hàng loạt sinh mạng đã bị cướp đi. Bọn chúng nhai họ rau ráu như nhai cỏ, xé xác họ không thương tiếc. Tại sự kiện này, một đôi bạn thân đã bị chia lìa, chia lìa mãi mãi.
Người chết vĩnh viễn ra đi, người sống ở lại.
Người đó đã xui xẻo nhận được một năng lực ma pháp từ một viên đá Ruby.
Người đó đã bước vào chuyến hành trình gian nan và đầy nước mắt chống lại Mudder và những người cùng chiến tuyến.
Bạn cũng như thù.
Lúc đầu là bạn bè...nhưng vì điều ước...mà họ đã chà đạp lên nhau...
Những viên đá Ruby màu nhiệm ấy...
" Thu thập những viên đá Ruby có những ma pháp khác nhau...sẽ được ban một điều ước "
[align=center][size=large]Nội dung ngắn gọn[/size][/align]
Hành trình giết chóc của một bé gái lớp 3 :dodgy:
Đùa thôi...! Ruby Battle là chuyến hành trình bảo vệ đất nước của những bé gái/bé trai lớp 3 nhỏ tuổi...Những bé này đã nhận thức sớm hơn những bé khác về mọi thứ. Mọi chuyện bắt đầu từ những viên đá Ruby ma thuật, những viên đá này khiến cho mấy con Mudder tìm kiếm và ăn nó để tiến hóa đến một thứ gọi là God of God và cũng là nguyên nhân khiến cho những bé gái/bé trai nhận được viên đá này có ma thuật. Vì cuộc sống mà khiến cho các bé này tự giết lẫn nhau, thu nạp đủ 100 viên Ruby thì sẽ có một điều ước.
Đùa thôi...! Ruby Battle là chuyến hành trình bảo vệ đất nước của những bé gái/bé trai lớp 3 nhỏ tuổi...Những bé này đã nhận thức sớm hơn những bé khác về mọi thứ. Mọi chuyện bắt đầu từ những viên đá Ruby ma thuật, những viên đá này khiến cho mấy con Mudder tìm kiếm và ăn nó để tiến hóa đến một thứ gọi là God of God và cũng là nguyên nhân khiến cho những bé gái/bé trai nhận được viên đá này có ma thuật. Vì cuộc sống mà khiến cho các bé này tự giết lẫn nhau, thu nạp đủ 100 viên Ruby thì sẽ có một điều ước.
Chapter 0: Ngày hôm ấy.
[size=large]Một thứ bảy đẹp trời với bầu trời xanh trong vắt cùng những đám mây bỗng bềnh, nhẹ nhàng trôi theo từng cơn gió. Hai đứa trẻ vui vẻ nằm lăn ra sàn, đưa mắt nhìn và bầu trời xa xăm ấy.
Cô ấy, với mái ngố và tóc ngắn ngang vai, thân hình hơi u ú, khuôn mặt siêu cấp dễ thương, giọng cô ấy cất lên như mật ngọt.
- Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời ha!
- Ừ! Trong xanh thật đó!!
Minh Tú quay sang nhìn tôi, mỉm cười hạnh phúc.Tôi cũng vậy, chỉ cần ở bên cô ấy cũng đủ khiến cho tôi hạnh phúc rồi!
Tay chúng tôi nắm lấy nhau thật chặt. Hơi ấm từ bàn tay cô ấy truyền sang cho tôi.
Những điều tuy nhỏ nhoi này...nó đã khiến cho tôi muốn sống tiếp.
Nhớ lại lúc trước...
Tôi từng là một con bé không sống trong hạnh phúc. Mọi người đều nói gia đình tôi là một gia đình hạnh phúc...tôi lại không thể cảm nhận được điều đó.
Đơn giản, cái hạnh phúc mà họ nói là tiền tài, công việc và đủ thứ khác.
Cái mà hạnh phúc mà tôi cần...đó chính là việc sẻ chia, nụ cười, cảm nhận.
Đó chính là những cái mà gia đình tôi không hề có. Thậm chí nếu có thì nó cũng sẽ biến mất nhanh thôi.
Trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp, có nhiều câu chuyện cần một người lắng nghe và thấu hiểu, có nhiều thứ tôi cần sự giúp đỡ.
Và, gia đình tôi, là nơi chỉ có sự vô tâm. Chả ai trả lời những câu hỏi, lắng nghe và thấu hiểu những câu chuyện, chả giúp tôi khi tôi cần.
Họ bắt tôi phải như con nhà người ta, học giỏi, nết na, thùy mị, thân hình đẹp và đủ thứ khác nữa. Nhưng mà lạ thật đấy? Tôi đi tìm cái người tên:" Con nhà người ta " mà chả thấy đâu cả...?
Tôi biết họ không muốn tôi trở thành nỗi thất vọng của họ.
Tôi cảm thấy tôi không phải là một bé gái lớp lá đơn thuần. Tôi cảm thấy tôi " lớn hơn " những đứa khác trong lớp cái gì đó.
Tôi không bao giờ cười...cũng chả bao giờ nói. Tôi chỉ nói khi nào tôi cần nói thôi. Đó là lí do mà bạn bè trong lớp ít ai bắt chuyện với tôi.
Nhưng vào cái ngày hôm đó, chính cô ấy đã bắt chuyện và đưa đồ chơi rủ tôi chơi cùng.
Ngay lúc đó, tâm hồn tôi như có tia sáng chíu sáng vậy.
Cảm giác lâng lâng như khi thấy ánh sáng le lói sau đám mây mịt mù.
Ngay lúc đó, tôi bỗng dưng mỉm cười.
" Cậu cười đẹp lắm! "
Tôi nhớ như in câu nói đó. Câu nói đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Đã được bốn năm rồi...! Đã được bốn năm chúng tôi làm bạn rồi.
Bốn nắm ngắn ngủi đó..buồn vui có nhau, đi đâu cũng có nhau hết.
Những điều nhỏ nhoi mà chúng tôi làm...
Điều khiến cả hai mỉm cười.
- Trong bốn năm qua thật tuyệt nhỉ...
Tôi nhắm hai mắt lại và suy nghĩ về điều đó. Tôi suy nghĩ về những điều mà chúng tôi làm trong bốn năm qua. Khi tôi mở mắt ra, một điều kì lạ bỗng ập đến xung quanh.
Câu nói của cô ấy đã đánh thức cái gì đó trong tôi.
" Nhưng tiếc là...chỉ đến đây thôi... "
Bầu trời đỏ như máu, mặt trăng bị che khuất một nửa. Nửa mặt trăng đó...dần dần nứt ra.
Tôi sợ hãi, nắm chặt hơn bàn tay của cô ấy. Nhưng...
Chả còn hơi ấm nào nữa. Khi tôi quay qua...chỉ còn mỗi cánh tay của cô ấy cùng với vũng máu trên sàn.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?? Chuyện gì đang diễn ra xung quanh vậy??
Tiếng gầm gữ của những con thú hoang bên tai tôi. Rõ mồn một. Rõ đến nỗi có thể điều khiển tâm trí tôi.
Đầu của cô ấy ở trước hàm răng con quái vật ấy...vẫn nở một nụ cười, vẫn nhắm mắt như thể vui lắm...
A...đúng rồi...đúng rồi...
Tiếng khóc, tiếng la và tiếng rên của những con người đang hoảng sợ. Bọn họ chạy náo loạn, chạy, chỉ biết chạy. Chạy trốn khỏi con quái vật đang tìm cách giết họ.
Những con quái vật to, thân sù sì như thân cây với hàm răng nhọn hoắt và ánh mắt quái quỷ, đang nhìn chằm chằm con mồi...con mồi là một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy...đang sợ hãi ôm con gấu bông thật chặt. Đứa trẻ ấy bị dồn vào chân tường...chả ai cứu lấy nó.
Con gấu bông rời xuống...
Máu nhỏ từng giọt, từng giọt xuống đất. Máu đỏ tươi, trong lành.
Đúng rồi...ĐÂY CHỈ LÀ ÁC MỘNG THÔI PHẢI KHÔNG?
HÃY NÓI CHO TÔI BIẾT! ĐÂY LÀ ÁC MỘNG THÔI PHẢI KHÔNG?
TÔI ĐANG BỊ BỆNH? MỘT CĂN BỆNH LIÊN QUAN ĐẾN HỆ THẦN KINH??
ĐÂY KHÔNG THỂ LÀ SỰ THẬT ĐƯỢC!! TẠI SAO?? TẠI SAO NÓ LẠI LẶP LẠI VẬY???
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng màu trắng.
Một căn phòng vô cùng tĩnh mịch. Một căn phòng mọi thứ đều màu trắng. Một căn phòng vô cùng gọn gàng.
Ngồi dậy và nhìn vào bàn tay. Hình ảnh bàn tay dính máu đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu tôi.
Chuyện quái gì...vừa xảy ra vậy?
Tôi không thể tin được...
Cô ấy...đã chết sao?
Cô ấy...thực sự thành những vì sao như mấy câu chuyên cổ tích đó ư?
Tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy ra từ khóe mắt tôi. Nó nóng đến nỗi khiến cho lòng tôi cũng nóng theo. Nó nóng đến mức mà tôi chỉ muốn u sầu.
Thứ đó, cứ rơi, rơi ướt đẫm tấm chăn ngứa ngáy trắng bệch.
" Tại sao vậy? Tại sao cậu lại cứu tớ hả? Tại sao cậu lại chọn con đường chết? "
Tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy...
Tôi mới là người cần chết mà...?
Tôi...là một đứa mang xui xẻo...
Tại sao tôi lại không nhớ điều này...?
Đúng rồi...vậy...
Có phải...chính tôi...Chính tôi...Là chính tôi...
Đã giết cô ấy...? Tôi...
TÔI THỰC SỰ ĐÃ GIẾT MỘT CON NGƯỜI![/size]
Chapter 1: Tự sát
[size=large]Hôm nay là một ngày mưa tầm tã.
Bầu trời thoáng qua có vẻ buồn, nó âm u và lạnh lẽo. Mọi người đều rồ ga phóng nhanh đến mức gây tai nạn.
Ngồi bên cửa sổ, tôi nhìn xuống. Chiếc xe cứu thương đến và đưa người đó đi. Tiếng còi ầm ĩ vang vẳng xa dần.
Nó gợi nhớ lại trong tâm trí tôi một ký ức đau buồn...Tiếng còi ầm ĩ đó đã đánh thức tôi trong cơn mê man khi tôi bị thương rất nặng và bàn tay đang nắm chặt cánh tay của người bạn thân.
Trong căn phòng tối tăm chả có đèn, tôi chỉ biết ngồi dựa bên cửa sổ. Hơi lạnh của mặt kính truyền vào mặt tôi. Im lặng để nghe tiếng mưa rơi lách tách bám trên tấm kính kia, tôi có cảm giác gì đó là lạ len lỏi trong người.
Một cảm giác buồn mang máng. Một cảm giác mà khiến bạn muốn...
Tôi rời bỏ cửa sổ và đến bên giường, buông thả mình xuống đống chăn không còn mịn như lúc trước. Trùm chăn lại và nằm co ro, tôi muốn tống khứ mọi thứ ra khỏi đầu tôi. Mọi suy nghĩ, ký ức, tôi đều muốn nó biến đi khỏi.
- Con yêu à? Xuống dưới ăn chút gì đi?
Câu nói dịu dàng của mẹ vang bên ngoài cửa khiến tôi buồn nôn. Câu nói đầy sự giả tạo đó...tôi chả muốn đáp lại. Nhưng vì bà ấy là mẹ của tôi...tôi phải đóng vai trò là con ngoan nhỉ?
- Con không muốn ăn gì hết...Mẹ làm ơn mặc con đi...
- Nhưng đã ba ngày rồi...! Mẹ biết là con buồn vì Minh Tú đã chết! Nhưng...con bé đã chết rồi! Chỉ vì một người bạn mà con bỏ bữa thế sao? Người chết có sống lại được đâu hả con? Chỉ là một người bạn thôi mà? Trên đời này nhiều lắm! Con có thể kiếm thoải mái!
" Chỉ là một người bạn? "," Trên đời này nhiều lắm? "
Mẹ tôi đã nghĩ gì khi nói ra câu này vậy? Chỉ là một người bạn?
Trên đời này nhiều lắm? Đúng là nhiều thật đấy...Nhưng cái quan trọng nhất...
Ai có thể chịu làm bạn với một người như tôi?
Tôi không bao giờ cười. Tôi không chịu mở lòng...Ai nhìn vào cũng thấy tôi tẻ nhạt.
Vậy thì...Ai có thể làm bạn với tôi?
Hay đơn thuần...nếu có làm bạn, họ chơi với tôi chỉ vì tôi giàu có?
Cô ấy là người đầu tiên mà tôi có thể mở lòng. Cô ấy đến với tôi và không quan tâm tôi có giàu có hay không. Cô ấy quan tâm như thể chị em. Mỗi khi tôi khóc, chỉ có cô ấy là người dỗ dành tôi.
Mỗi khi tôi khóc, họ chỉ nói rằng:" Sao mà con yếu đuối quá vậy? Sao lại khóc? Con sai rõ rành mà? "
Chúng nó đánh tôi...tôi không đánh chúng nó...
Ba mẹ tôi thì lại bảo rằng tôi đánh chúng nó...
Chúng nó cười to khi được đền bù một món đồ chơi đắt tiền...
Chúng trêu tôi...
Cô ấy là người đánh chúng nó một trận tơi bời khiến chúng nó xin lỗi tôi rối rít.
- Mẹ đi đi! Con không muốn ăn! Con không muốn thấy mẹ!!!!
Tôi tức giận, tức giận thực sự. Tôi cố gắng không hét lên, tôi cố gắng khiến mẹ tôi đi khỏi nơi này một cách nhanh nhất. Tôi không muốn tôi vi phạm luật của cuộc đời. Tôi không muốn bị gọi là vô lễ.
Mẹ tôi chả nói gì nữa. Bà ấy bước xuống cầu thang. Tiếng bước chân ngày càng xa hơn, xa hơn và biến mất.
Chỉ còn tôi trong căn phòng u ám ấy. Chỉ còn tôi ôm lại nỗi buồn dù nó đã qua một tuần trước. Chỉ còn một mình tôi sống trên cõi đời này...
Tôi là một người dễ quên...Nhưng tại sao chuyện này nó lại ám ảnh tôi đến thế?
" Không có cậu...tôi biết làm gì đây? "
Nằm úp rồi lại nằm ngửa, quay qua trái rồi lại qua phải, tôi không tài nào chợp mắt được...
Tôi đã mất ngủ cả ba ngày nay...chỉ cần nhắm mắt thôi là cái giấc mơ đó lại hiện ra khiến tôi hoảng sợ. Tôi không muốn nó tái hiện nữa...!
Tôi lỡ vung tay làm rớt thứ gì đó từ trên bàn. Nghe tiếng thì có vẻ là một cái hộp gì đấy. Lập tức ngồi dậy rồi bật đèn ngủ lên ngay, một hộp quà màu vàng có cái nơ hồng xinh xinh đính trên cái nắp nằm lăn lóc dưới sàn.
Với tay lấy rồi mở ra. Hộp quà này có gì nhỉ? Tại sao nó lại hãi còn nguyên như thế này?
Khi tôi mở ra, một sợi dây chuyền bình thường bằng inox với mặt dây chuyền là một viên bi khá bự. Sợi dậy chuyền này...? Nhìn nó thật là lạ...!
Ẩn dưới sợi dây chuyền ấy là một tờ giấy gấp nhỏ với cách trang trí khá rối mắt, những con chữ nắn nót được viết nghiêng.
" Chúc mừng sinh nhật cậu!
X nè! Cậu có dự định gì trong tương lai chưa? Nếu có rồi thì hãy nắm lấy nó, nắm thật chặt và biến nó thành hiện thực nhé!
Tớ biết là cậu không ưa gì những người bạn ở trong lớp. Nhưng mà kệ họ đi! Cậu cứ là cậu! Cậu không cần phải làm những gì họ làm cả! Miễn sao cậu vẫn là một con người tốt bụng và dễ thương mà tớ biết đó nha!!
À! Đây là sợi dây chuyền mà tớ đã mua! Trong một lần đi siêu thị, đi qua gian hàng trang sức thì tớ thấy cái này...! Tớ thì không đủ điều kiện như cậu nên tớ đã chọn cái này! Với cả hình tròn nhìn như mặt trăng đó! Cậu thích mặt trăng mà phải không??
Tuy nó hơi xấu xí nhưng nếu cậu không chê thì hãy đeo nó nhé!! Hoặc sợ nó hư thì có thể để nguyên như vầy nha ! Đừng làm mất! Nếu mất là tớ buồn lắm đó!!
Nhưng tốt nhất á ~! Tớ muốn cậu đeo nó để tớ vui!
Thân gửi X. Người bạn thân nhất của cậu.
13/3 "
Một lá thư chúc mừng sinh nhật của tôi...?
Tôi nhớ rồi...! Đây là thứ mà tôi luôn cất giữ nó một cách cẩn thận. Tôi chả muốn làm mất hay hư hỏng đâu. Tôi sợ điều đó bởi số mệnh tôi luôn luôn xui xẻo.
Hồi mới đọc lá thư, tôi không để ý đến dòng cuối lắm, chỉ đọc mấy dòng trên rồi coi sơ qua khúc cuối. Giờ thì...Khi tìm lại được...Cái dòng ấy lại lọt vào mắt tôi.
Đeo để cậu vui ư? Thực sự có như vậy không? Cậu ở nơi chốn không bao giờ với tới được có thể nhìn thấy?
" Chỉ vừa mới gặp gỡ, sao khoảnh khắc chia tay lại đến vội vàng như vậy? "
Mọi thứ đều trắng xóa đến bất ngờ.
Một nơi mà không hề có người, không một tiếng vang vọng. Một nơi mà bước đi kéo dài mãi mãi. Một nơi không bao giờ có điểm dừng.
Tôi, trong bộ váy xếp li trắng cùng sợi dây chuyền đang đeo, lang thang trong nơi quái lạ. Bước chân tôi hơi run vì tôi không biết nơi tôi đến nó có quá xa nơi tôi bắt đầu không?
Tôi không thích bị lạc, nhất là những nơi không hề biết.
Lạnh lẽo nhưng lại sáng sủa, ấm áp quá đỗi kì lạ. Tôi cứ bước đi trong vô thức rồi lại ngoảnh đầu lại xem. Chả có thứ gì để đánh dấu tôi đang và đã đi đến đâu.
Nơi đây là thiên đường chăng? Chả lẽ đây là nơi mà chả ai với tới được?
Chà...Nếu vậy thì tôi có thể tìm thấy cô ấy rồi? Nếu vậy thì chuyện gặp cô ấy là điều vô cùng đơn giản...đúng không?
Vậy thì...Tại nơi đây, cô ấy đang ở đâu? Bóng dáng của cô hiện tại đang ở nơi nào?
Chạy và chạy, tôi cố gắng tìm ra bằng được cô ấy. Chạy và chạy, tôi bắt đầu nhận ra nơi đây là nơi mãi mãi không có điểm dừng.
Nhưng, cứ chạy mãi vậy có lẽ sẽ tìm được cô. Có lẽ cô ấy đang chơi trốn tìm thôi phải không? Có lẽ là cô ấy đã thấy và tôi đã vụt qua.
" X..."
Giọng nói cô ấy vang lên đằng sau tôi. Mừng rỡ quay lại, một chiếc mặt nạ đã che mất khuôn mặt quen thuộc của cô. Minh Tú, với váy xanh nhạt tựa bầu trời xòe ra cùng với cái mặt nạ, nhìn thẳng về tôi.
" Làm sao cậu tới được nơi đây...? Chả lẽ cậu cũng...?"
" Là cậu sao? May quá! Tớ đã.... "
" Không phải...Cậu vẫn chưa như vậy...! "
" Cậu lảm nhảm gì vậy? "
" Cậu không thuộc về nơi này, X "
" Minh Tú à! Nơi này? "
" X, cậu không thuộc về nơi này "
" Minh Tú! Cậu nói nhảm gì vậy? Tớ thuộc về nơi này mà? Miễn là có cậu, tớ cũng thuộc nơi nào hết! "
" X...! Tớ nói rồi...Cậu hãy quay trở về đi...! "
" Tớ sẽ không về nếu không có cậu...! "
" Tớ nói rồi...! Nếu cậu ở đây...Cậu thực sự sẽ chết đấy!!! X! Nghe lời tớ, mau quay trở về đi! "
" Nhưng...! "
" Không nhưng gì hết...! Hãy đi khỏi đây ngay...! "
Tôi tỉnh dậy sau tiếng chớp kinh hoàng.
Ngoài trời vẫn mưa to, tẫm tã. Nhìn vào đồng hồ trên bàn, tôi đã ngủ được một tiếng.
Không, thực ra là tôi đã nín thở để chết. Và đã không thành công, lại còn ngủ quên nữa...
Còn cách nào để tôi gặp lại cô ấy đây...?
Một buổi sáng lành lạnh trong lành. Mọi thứ đều mờ ảo trong làn sương mù.
Trời hãi còn sớm mơ nhưng trường lại vô cùng đông. Bình thường, giờ này, trường chưa đông đến mức như thế.
Bước vào trong trường, tôi đã nghe tiếng bàn ra tán vào của những người xung quanh. Tôi không hề quen họ, thế sao họ lại biết chuyện của tôi?
Những âm thanh vô cùng khó chịu cứ lảng vảng xung quanh. Họ cứ bàn tán về tôi, họ cứ bàn tán về tội lỗi của tôi. Họ cứ bàn tán về cô ấy.
Ánh mắt họ nhìn tôi như nhìn một tù nhân vừa bước vào tòa án. Như một tên tù nhân chịu bản án tử hình.
Tôi không muốn họ nói như vậy nữa! Tôi biết tôi sai rồi...! Nhưng làm ơn đi...! Đừng nhắc lại nữa!!!
Tôi đã đổi ca trực với một người bạn. Cô ấy có vẻ không biết chuyện gì của tôi thì phải. Người bạn ấy cười vui vẻ và chạy lon ton đi.
Tôi bước nặng nề lên bậc thang dài dằng dặc ấy. Cái cặp vô cùng nhẹ, thế mà hôm nay nó lại cực kì nặng như muốn đè chết tôi. Khổ sở lắm tôi mới bước được vào cửa lớp.
Một tuần qua đã có chuyện gì xảy ra mà trông cái lớp nó tan hoang, xơ xác đến như vậy?
Nói như thế thì xa quá, mới hôm qua, thứ hai, rốt cuộc đã có chuyện gì mà cái lớp nó thành ra như vầy? Bàn ghế xếp chồng và đè lên nhau, tấm rèm thì rách làm đôi, thậm chí bị giựt bung ra và cái bảng...có một vết cào từ một thứ vô cùng sác nhọn.
Cái gì thế này?
Những ánh nắng dịu nhẹ lóe sáng chiếu thẳng vào lớp, những hạt bụi hiện ra trong không khí. Chúng đang bao phủ cả lớp.
Trong những hạt bụi ấy, tôi phát hiện ra có một vật thể vô cùng lạ. Một sợi lông màu đen nhẹ nhàng bay theo bụi, chạm nhẹ vào lòng bạn tay tôi.
Sợi lông này, vô cùng quen thuộc. Tôi đã thấy chúng bao giờ chưa?
Âm thanh của kim giây đã khiến tôi nhớ ra tôi đổi ca trực thì phải trực cho sạch sẽ như ý muốn cậu cô bạn ấy. Tôi bắt đầu công việc với việc đầu tiên: Xếp bàn ghế.
Tiếng trống rộn ràng báo hiệu cho mọi học sinh. Tiếng thầy tổng phụ trách đội vang lên ở cái loa gần lớp, khiến tôi giật cả mình.
Thầy ấy đang làm công việc hằng ngày của mình, điều động học sinh lên lớp mà không có một tiếng ồn hay chen lấn, xô đẩy. Công việc tuy tẻ nhạt nhưng lại quan trọng đối với trường và đối với thầy ấy.
Cuối cùng, bọn họ cũng lên lớp.
Vừa bước chân vào lớp, cái âm thanh ồn ào chối tai lại xuất hiện. Chúng nó ổn định vào chỗ, sau đó là từ chỗ này nói vọng sang chỗ kia và ngược lại.
Đầu giờ buổi sáng luôn là lúc sửa bài tập Toán. Tôi lại chả làm gì cả. Tôi nằm viện hơn một tuần lận. Và thế là, tôi bị chúng nó " nhờ vả ":
- Ê X, lên sửa bài tập toán đi!
- Nhưng tớ có làm gì đâu?
- Mày giàu mà? Mày đi học nhiều lắm nên chắc sẽ biết giải thôi...À mà đúng rồi ha? Nguyên tuần qua nó nghỉ học vì nó sợ ấy mà? Nó sợ chúng ta biết tội của nó? Đúng không nè, X?
Quả đúng là như vậy.
Nguyên tuần qua tôi đã sống và cũng đã chết trong sợ hãi. Tôi sợ chúng nó, một lũ kết bè, một lũ phiền toái nói này nọ và thêm bớt câu chuyện của tôi. Cái lũ ấy chuyên thêu dệt mọi câu chuyện từ nhỏ hóa to.
- Vậy...? Mày đã giết một con người rồi sao mày không nên chết đi?
Chết...?
Đúng rồi, chính là chết!
Nếu như tôi chết là tôi có thể gặp cô ấy! Nếu như tôi chết thì tôi có thể ở bên cô ấy suốt đời!!
Nhưng ở trong lớp thì không thể nín thở được...! Vậy làm sao đây?
Trường tôi có tận bốn lầu. Lầu thượng rất ít mở và chỉ mở vào ngày thứ ba và thứ năm để cho các cô lao công lên đó dọn dẹp.
Và hôm nay là thứ ba...Ở trên lầu thượng thì có thể làm gì nhỉ?
Nhảy từ trên cao xuống?
Tiết hai và ba trôi qua. Ngoài trời bắt đầu chuyển mưa. Những đám mây đen kịt bu lại nhau, sáp vô nhau để chuẩn bị cho đợt mưa nặng hạt.
Xa xa tôi có thể nghe thấy tiếng sấm. Tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được.
Âm thanh của thời gian vẫn cứ ám ảnh tôi. Thứ âm thanh ấy khiến việc tôi muốn chết ngày càng sôi sục trong tâm trí tôi.
Chỉ có chết thì tôi mới thanh thản được.
Chỉ có chết thì tội lỗi của tôi mới rửa sạch được...
Chỉ có chết, tôi mới có thể gặp lại cô ấy!
- X?! Em có nghe giảng không đấy?
- Dạ có!!
- Vậy thì mau lên giải bài này cho cô đi!
- Dạ!!
Tôi giật mình khi nghe cô gọi. Rời khỏi ghế ngồi và tính lên bảng giảng bài thì tôi bị Minh-Một thằng con trai cũng thuộc lũ phiền toái - gạt chân tôi khiến tôi té đập mặt xuống đất. Tôi ngã xõng xoài, tụi nó cười ồ lên.
Lớp trưởng và lớp phó học tập kiêm văn thể mĩ lại không cười điều đó. Bọn họ đã tức giận quát lên:
- Đây là cái lớp hay cái chợ? Các cậu im lặng đi!!!
- Hahha? - Minh nói rõ to - Đáng đời mà? X đáng chết lắm!
- Minh?!!!! Em nói cái gì vậy? Sao lại nói bạn đáng chết? - Cô chủ nhiệm tôi giận dữ - Em xuống dưới góc đứng cho cô!!!
- Cái gì cơ? Em có làm gì sai đâu?
Minh đứng dậy, ngồi chồm xuống và nói nhỏ bên tai tôi:" Tại mày hết! Giờ ra về mày chết với tao! Nhớ đứng ở cổng trường chờ! ". Rồi nó lững thững bước xuống góc dưới đứng khoanh tay im thin thít.
Tôi tự thân đứng dậy, bước lên bục giảng. Tôi nhìn bài và mau chóng giải.
Giờ ra về bước đến mau chóng. Trời mưa to, mọi thứ như bị nhấm chìm trong những giọt nước.
Tôi nhanh chân đã lẻn lên lầu thượng và bị khóa ở đó. Chắc chắn mình sẽ chết nên tôi cũng chả đập cửa để mấy cô lao công cho tôi xuống.
Những giọt mưa rơi xuống tóc tôi khiến nó ướt và rũ hết xuống vai. Cái bím của tôi thì trở nên nặng hơn và như muốn kéo tôi ngược ra đằng sau.
Cẩn thận bước đi từ từ, tôi không muốn bị trượt chân ngã và đập mặt xuống vũng nước. Từ từ và từ từ, tôi đã bước đến lan can.
Ngắm nhìn mọi thứ trước khi chết, tôi vô cùng thích thú. Những tòa nhà cao tầng, những thứ ánh sáng kì ảo và những con người vội vã chạy về nhà bằng những chiếc xe.
Cẩn trọng trèo qua lan can, tôi lấy hai tay móc ngược ra đằng sau. Tôi hít thở sâu và nhìn xuống.
Nó thật cao và thật mờ ảo. Nó như một cái hố đen trong những cuốn sách khoa học muốn kéo tôi xuống vậy.
Bỗng chốc, những tiếng la thất thanh và những tiếng nổ khiến tôi phải kinh hãi.
Khi tôi nhìn ra xa, tôi thấy những cái bóng đen to đang bay lượn trên không trung. Có những bóng đen đáp xuống rồi hàng loạt tiếng la hét vang lên. Sau đó là xuất hiện những đám cháy to ở những tòa nhà mà tôi vừa mới ngắm.
Tôi thấy những con người vô tội rơi ra khỏi cửa sổ với tiếng hét cầu cứu.
Tôi thấy những chiếc xe bỗng phóng nhanh hơn mức bình thường và gây tai nạn.
Tôi thấy những con người bán sống bán chết chạy thật nhanh.
Bọn họ đều đi qua trường tôi.
Minh, cậu ta vẫn đứng đó. Cậu ta vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cả. Ở đây, tôi thấy cậu ta đang ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh và bàn với người bạn đứng kế bên.
Một cô gái với máu lấm lem toàn thân chạy vào. Không may mắn, cô ấy bị móng vuốt sắc nhọn của ột con quái vật xuất hiện bất ngờ đâm xuyên qua cỏ họng đến bụng.
Máu tươi phun ra, dính hết vào người Minh.
Ánh mắt đỏ lòm của nó khiến mọi vật đều sợ hãi.
Tiếng la hét ầm ĩ phát ra ở dưới sân. Mọi người đều run sợ và họ chạy hết vào trong sảnh. Nguyên một đoàn người rầm rộ chạy vào. Cả phụ huynh và học sinh.
Tiếng thầy tổng phụ trách đội ngay lập tức vang lên với giọng điệu ra lệnh:
- Các trò mau chóng trốn đi! Các thầy bảo vệ! Lập tức đóng cổng lại!!!
Các bác bảo vệ gấp rụt chạy thật nhanh lại, đóng ngay cánh cổng sắt sơn xanh ấy. Nhiều phụ huynh dũng cảm đã dùng nón bảo hiểm ném thật mạnh khiến con quái vật lùi lại cùng cô gái, nhờ vậy mới đóng được cánh cửa lại.
Bọn họ lùi lại, có bác bảo vệ đi lại chỗ Minh, kéo cậu ta và người bạn kia đi vào sảnh.
Ánh mắt của con quái vật lại hiện lên trong màn mưa. Nó lấy móng vuốt của nó liên tục đập vào cánh cửa.
Các bác bảo vệ thận trọng lùi lại. Bọn họ đều cầm bình chữa cháy.
Giây phút ấy, khi con quái vật phá được cảnh cửa, cùng lúc các bác ấy đã dũng cảm ném cái bình chữa cháy vào người nó.
Nó gặm một bình chữa cháy khiến nó xì ra, phun khắp mọi nơi.
Giây phút ấy, đầu tôi hiện ra hình ảnh Minh Tú đã làm cho tôi. Cô ấy đẩy tôi ngã và vô tình toàn thân cô ấy đã trong miệng con quái vật. Lực kéo của tôi khiến cánh tay của cô ấy đứt rồi ra.
Tôi ngã và đập đầu xuống đất.
Giây phút ấy, tôi đã bỏ hai tay mình ra khỏi lan can.
Tôi rơi xuống, thật chậm. Tôi thấy xung quanh mình đang ngừng chuyển động. Tôi có thể thấy tốc độ rơi của từng hạt mưa.
Tôi, trong váy trắng xếp li cùng với sợi dây chuyền, đứng đối diện nhìn cô ấy.
Cô ấy, đứng dối diện tôi, váy xòe màu xanh tựa bầu trời cùng cái mặt nạ khó chịu, nhìn tôi.
Tôi và cô ấy đã cùng cất lời.
" X... ", " Minh Tú... "
Lúc ấy, tôi không biết nói gì nữa. Thế rồi, giọng nói của cô ấy lại vang lên.
" Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi hả X? "
" Nhưng mà tớ muốn ở bên cậu...! "
" Bằng cách tự sát? Sao cậu lại ngu ngốc quá vậy? "
" Nhưng chả còn cách nào khác...! "
" Đúng, chả còn cách nào khác, tớ muốn cậu sống!! "
" Minh Tú...Chả lẽ tớ phải cho con quái vật ăn tớ thì cậu mới chịu cho tớ ở bên cậu sao? "
" Dừng lại ngay, X! Tớ xin cậu đấy...! Nếu cậu như vậy tớ sẽ rất buồn...! Tớ không muốn cậu giống như tớ...! Tớ muốn cậu sống tiếp...! "
" Mà không có cậu? "
" Đúng...mà không có tớ! cậu hãy mạnh mẽ lên...! Cậu còn một tương lai đằng trước mà? "
" Cậu cũng vậy mà...? Tại sao cậu lại hi sinh vì tớ? "
" Cậu là bạn thân nhất của tớ...Đó là lí do tớ muốn cậu sống...! "
" Nhưng cậu chết rồi...tớ cũng chả muốn sống nữa! "
" Mạnh mẽ lên...tớ biết bên trong con người cậu rất mạnh mẽ...! Tớ sẽ luôn theo dõi cậu ở tại nơi đây...! "
" Minh Tú...? Tớ không hiểu ý cậu?! "
" Tớ sẽ theo dõi cậu...! "
Minh Tú ôm chầm lấy tôi. Hơi ấm của cô ấy lan tỏa đến tôi.
Hơi ấm khiến tôi bỗng dưng muốn khóc.
Cô ấy hôn lên trán tôi. Một tay bám lấy vai tôi, một tay áp lên mặt nạ. Buông bỏ xuống, tôi thấy gương mặt xinh xắn với một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
" Hãy sống tiếp nhé...! "
Cô ấy đẩy ngã tôi xuống. Mọi thứ mất trọng lực, ánh sáng xa dần cùng với cô ấy.
Bóng tối bắt đầu cuốn lấy tôi, tôi cố với đôi tay thất bại đến cô ấy.
" Tại sao...Tại sao? "
Tôi mở mắt trong không trung. Tôi thấy vạn vật ngừng hoạt động.
Những hạt mưa, chúng đứng yên. Khi tôi ngó qua bên trái thì tôi nhận ra đó là lầu hai.
Chuyện quái quỷ đang diễn ra vậy? Tôi có thể ngừng thời gian?
Và có thứ chói mắt khiến tôi tò mò nhìn lại. Đó chính là mặt dây chuyền mà cô ấy tặng cho tôi. Nó phát ra một thứ ánh sáng vô cùng ấm, vô cùng khiến cho tôi phải ngạc nhiên.
Lớp bạc bao bọc nó tan biến dần dần, ẩn sao lớp bạc ấy là một viên đá có màu hồng rực rỡ. Không hẳn là màu hồng cũng không hẳn là màu đỏ. Nhìn màu sắc như vậy thì tôi có thể biết được đây chính là thứ gì.
- Ru...by?[/size]
Bầu trời thoáng qua có vẻ buồn, nó âm u và lạnh lẽo. Mọi người đều rồ ga phóng nhanh đến mức gây tai nạn.
Ngồi bên cửa sổ, tôi nhìn xuống. Chiếc xe cứu thương đến và đưa người đó đi. Tiếng còi ầm ĩ vang vẳng xa dần.
Nó gợi nhớ lại trong tâm trí tôi một ký ức đau buồn...Tiếng còi ầm ĩ đó đã đánh thức tôi trong cơn mê man khi tôi bị thương rất nặng và bàn tay đang nắm chặt cánh tay của người bạn thân.
Trong căn phòng tối tăm chả có đèn, tôi chỉ biết ngồi dựa bên cửa sổ. Hơi lạnh của mặt kính truyền vào mặt tôi. Im lặng để nghe tiếng mưa rơi lách tách bám trên tấm kính kia, tôi có cảm giác gì đó là lạ len lỏi trong người.
Một cảm giác buồn mang máng. Một cảm giác mà khiến bạn muốn...
Tôi rời bỏ cửa sổ và đến bên giường, buông thả mình xuống đống chăn không còn mịn như lúc trước. Trùm chăn lại và nằm co ro, tôi muốn tống khứ mọi thứ ra khỏi đầu tôi. Mọi suy nghĩ, ký ức, tôi đều muốn nó biến đi khỏi.
- Con yêu à? Xuống dưới ăn chút gì đi?
Câu nói dịu dàng của mẹ vang bên ngoài cửa khiến tôi buồn nôn. Câu nói đầy sự giả tạo đó...tôi chả muốn đáp lại. Nhưng vì bà ấy là mẹ của tôi...tôi phải đóng vai trò là con ngoan nhỉ?
- Con không muốn ăn gì hết...Mẹ làm ơn mặc con đi...
- Nhưng đã ba ngày rồi...! Mẹ biết là con buồn vì Minh Tú đã chết! Nhưng...con bé đã chết rồi! Chỉ vì một người bạn mà con bỏ bữa thế sao? Người chết có sống lại được đâu hả con? Chỉ là một người bạn thôi mà? Trên đời này nhiều lắm! Con có thể kiếm thoải mái!
" Chỉ là một người bạn? "," Trên đời này nhiều lắm? "
Mẹ tôi đã nghĩ gì khi nói ra câu này vậy? Chỉ là một người bạn?
Trên đời này nhiều lắm? Đúng là nhiều thật đấy...Nhưng cái quan trọng nhất...
Ai có thể chịu làm bạn với một người như tôi?
Tôi không bao giờ cười. Tôi không chịu mở lòng...Ai nhìn vào cũng thấy tôi tẻ nhạt.
Vậy thì...Ai có thể làm bạn với tôi?
Hay đơn thuần...nếu có làm bạn, họ chơi với tôi chỉ vì tôi giàu có?
Cô ấy là người đầu tiên mà tôi có thể mở lòng. Cô ấy đến với tôi và không quan tâm tôi có giàu có hay không. Cô ấy quan tâm như thể chị em. Mỗi khi tôi khóc, chỉ có cô ấy là người dỗ dành tôi.
Mỗi khi tôi khóc, họ chỉ nói rằng:" Sao mà con yếu đuối quá vậy? Sao lại khóc? Con sai rõ rành mà? "
Chúng nó đánh tôi...tôi không đánh chúng nó...
Ba mẹ tôi thì lại bảo rằng tôi đánh chúng nó...
Chúng nó cười to khi được đền bù một món đồ chơi đắt tiền...
Chúng trêu tôi...
Cô ấy là người đánh chúng nó một trận tơi bời khiến chúng nó xin lỗi tôi rối rít.
- Mẹ đi đi! Con không muốn ăn! Con không muốn thấy mẹ!!!!
Tôi tức giận, tức giận thực sự. Tôi cố gắng không hét lên, tôi cố gắng khiến mẹ tôi đi khỏi nơi này một cách nhanh nhất. Tôi không muốn tôi vi phạm luật của cuộc đời. Tôi không muốn bị gọi là vô lễ.
Mẹ tôi chả nói gì nữa. Bà ấy bước xuống cầu thang. Tiếng bước chân ngày càng xa hơn, xa hơn và biến mất.
Chỉ còn tôi trong căn phòng u ám ấy. Chỉ còn tôi ôm lại nỗi buồn dù nó đã qua một tuần trước. Chỉ còn một mình tôi sống trên cõi đời này...
Tôi là một người dễ quên...Nhưng tại sao chuyện này nó lại ám ảnh tôi đến thế?
" Không có cậu...tôi biết làm gì đây? "
Nằm úp rồi lại nằm ngửa, quay qua trái rồi lại qua phải, tôi không tài nào chợp mắt được...
Tôi đã mất ngủ cả ba ngày nay...chỉ cần nhắm mắt thôi là cái giấc mơ đó lại hiện ra khiến tôi hoảng sợ. Tôi không muốn nó tái hiện nữa...!
Tôi lỡ vung tay làm rớt thứ gì đó từ trên bàn. Nghe tiếng thì có vẻ là một cái hộp gì đấy. Lập tức ngồi dậy rồi bật đèn ngủ lên ngay, một hộp quà màu vàng có cái nơ hồng xinh xinh đính trên cái nắp nằm lăn lóc dưới sàn.
Với tay lấy rồi mở ra. Hộp quà này có gì nhỉ? Tại sao nó lại hãi còn nguyên như thế này?
Khi tôi mở ra, một sợi dây chuyền bình thường bằng inox với mặt dây chuyền là một viên bi khá bự. Sợi dậy chuyền này...? Nhìn nó thật là lạ...!
Ẩn dưới sợi dây chuyền ấy là một tờ giấy gấp nhỏ với cách trang trí khá rối mắt, những con chữ nắn nót được viết nghiêng.
" Chúc mừng sinh nhật cậu!
X nè! Cậu có dự định gì trong tương lai chưa? Nếu có rồi thì hãy nắm lấy nó, nắm thật chặt và biến nó thành hiện thực nhé!
Tớ biết là cậu không ưa gì những người bạn ở trong lớp. Nhưng mà kệ họ đi! Cậu cứ là cậu! Cậu không cần phải làm những gì họ làm cả! Miễn sao cậu vẫn là một con người tốt bụng và dễ thương mà tớ biết đó nha!!
À! Đây là sợi dây chuyền mà tớ đã mua! Trong một lần đi siêu thị, đi qua gian hàng trang sức thì tớ thấy cái này...! Tớ thì không đủ điều kiện như cậu nên tớ đã chọn cái này! Với cả hình tròn nhìn như mặt trăng đó! Cậu thích mặt trăng mà phải không??
Tuy nó hơi xấu xí nhưng nếu cậu không chê thì hãy đeo nó nhé!! Hoặc sợ nó hư thì có thể để nguyên như vầy nha ! Đừng làm mất! Nếu mất là tớ buồn lắm đó!!
Nhưng tốt nhất á ~! Tớ muốn cậu đeo nó để tớ vui!
Thân gửi X. Người bạn thân nhất của cậu.
13/3 "
Một lá thư chúc mừng sinh nhật của tôi...?
Tôi nhớ rồi...! Đây là thứ mà tôi luôn cất giữ nó một cách cẩn thận. Tôi chả muốn làm mất hay hư hỏng đâu. Tôi sợ điều đó bởi số mệnh tôi luôn luôn xui xẻo.
Hồi mới đọc lá thư, tôi không để ý đến dòng cuối lắm, chỉ đọc mấy dòng trên rồi coi sơ qua khúc cuối. Giờ thì...Khi tìm lại được...Cái dòng ấy lại lọt vào mắt tôi.
Đeo để cậu vui ư? Thực sự có như vậy không? Cậu ở nơi chốn không bao giờ với tới được có thể nhìn thấy?
" Chỉ vừa mới gặp gỡ, sao khoảnh khắc chia tay lại đến vội vàng như vậy? "
Mọi thứ đều trắng xóa đến bất ngờ.
Một nơi mà không hề có người, không một tiếng vang vọng. Một nơi mà bước đi kéo dài mãi mãi. Một nơi không bao giờ có điểm dừng.
Tôi, trong bộ váy xếp li trắng cùng sợi dây chuyền đang đeo, lang thang trong nơi quái lạ. Bước chân tôi hơi run vì tôi không biết nơi tôi đến nó có quá xa nơi tôi bắt đầu không?
Tôi không thích bị lạc, nhất là những nơi không hề biết.
Lạnh lẽo nhưng lại sáng sủa, ấm áp quá đỗi kì lạ. Tôi cứ bước đi trong vô thức rồi lại ngoảnh đầu lại xem. Chả có thứ gì để đánh dấu tôi đang và đã đi đến đâu.
Nơi đây là thiên đường chăng? Chả lẽ đây là nơi mà chả ai với tới được?
Chà...Nếu vậy thì tôi có thể tìm thấy cô ấy rồi? Nếu vậy thì chuyện gặp cô ấy là điều vô cùng đơn giản...đúng không?
Vậy thì...Tại nơi đây, cô ấy đang ở đâu? Bóng dáng của cô hiện tại đang ở nơi nào?
Chạy và chạy, tôi cố gắng tìm ra bằng được cô ấy. Chạy và chạy, tôi bắt đầu nhận ra nơi đây là nơi mãi mãi không có điểm dừng.
Nhưng, cứ chạy mãi vậy có lẽ sẽ tìm được cô. Có lẽ cô ấy đang chơi trốn tìm thôi phải không? Có lẽ là cô ấy đã thấy và tôi đã vụt qua.
" X..."
Giọng nói cô ấy vang lên đằng sau tôi. Mừng rỡ quay lại, một chiếc mặt nạ đã che mất khuôn mặt quen thuộc của cô. Minh Tú, với váy xanh nhạt tựa bầu trời xòe ra cùng với cái mặt nạ, nhìn thẳng về tôi.
" Làm sao cậu tới được nơi đây...? Chả lẽ cậu cũng...?"
" Là cậu sao? May quá! Tớ đã.... "
" Không phải...Cậu vẫn chưa như vậy...! "
" Cậu lảm nhảm gì vậy? "
" Cậu không thuộc về nơi này, X "
" Minh Tú à! Nơi này? "
" X, cậu không thuộc về nơi này "
" Minh Tú! Cậu nói nhảm gì vậy? Tớ thuộc về nơi này mà? Miễn là có cậu, tớ cũng thuộc nơi nào hết! "
" X...! Tớ nói rồi...Cậu hãy quay trở về đi...! "
" Tớ sẽ không về nếu không có cậu...! "
" Tớ nói rồi...! Nếu cậu ở đây...Cậu thực sự sẽ chết đấy!!! X! Nghe lời tớ, mau quay trở về đi! "
" Nhưng...! "
" Không nhưng gì hết...! Hãy đi khỏi đây ngay...! "
Tôi tỉnh dậy sau tiếng chớp kinh hoàng.
Ngoài trời vẫn mưa to, tẫm tã. Nhìn vào đồng hồ trên bàn, tôi đã ngủ được một tiếng.
Không, thực ra là tôi đã nín thở để chết. Và đã không thành công, lại còn ngủ quên nữa...
Còn cách nào để tôi gặp lại cô ấy đây...?
Một buổi sáng lành lạnh trong lành. Mọi thứ đều mờ ảo trong làn sương mù.
Trời hãi còn sớm mơ nhưng trường lại vô cùng đông. Bình thường, giờ này, trường chưa đông đến mức như thế.
Bước vào trong trường, tôi đã nghe tiếng bàn ra tán vào của những người xung quanh. Tôi không hề quen họ, thế sao họ lại biết chuyện của tôi?
Những âm thanh vô cùng khó chịu cứ lảng vảng xung quanh. Họ cứ bàn tán về tôi, họ cứ bàn tán về tội lỗi của tôi. Họ cứ bàn tán về cô ấy.
Ánh mắt họ nhìn tôi như nhìn một tù nhân vừa bước vào tòa án. Như một tên tù nhân chịu bản án tử hình.
Tôi không muốn họ nói như vậy nữa! Tôi biết tôi sai rồi...! Nhưng làm ơn đi...! Đừng nhắc lại nữa!!!
Tôi đã đổi ca trực với một người bạn. Cô ấy có vẻ không biết chuyện gì của tôi thì phải. Người bạn ấy cười vui vẻ và chạy lon ton đi.
Tôi bước nặng nề lên bậc thang dài dằng dặc ấy. Cái cặp vô cùng nhẹ, thế mà hôm nay nó lại cực kì nặng như muốn đè chết tôi. Khổ sở lắm tôi mới bước được vào cửa lớp.
Một tuần qua đã có chuyện gì xảy ra mà trông cái lớp nó tan hoang, xơ xác đến như vậy?
Nói như thế thì xa quá, mới hôm qua, thứ hai, rốt cuộc đã có chuyện gì mà cái lớp nó thành ra như vầy? Bàn ghế xếp chồng và đè lên nhau, tấm rèm thì rách làm đôi, thậm chí bị giựt bung ra và cái bảng...có một vết cào từ một thứ vô cùng sác nhọn.
Cái gì thế này?
Những ánh nắng dịu nhẹ lóe sáng chiếu thẳng vào lớp, những hạt bụi hiện ra trong không khí. Chúng đang bao phủ cả lớp.
Trong những hạt bụi ấy, tôi phát hiện ra có một vật thể vô cùng lạ. Một sợi lông màu đen nhẹ nhàng bay theo bụi, chạm nhẹ vào lòng bạn tay tôi.
Sợi lông này, vô cùng quen thuộc. Tôi đã thấy chúng bao giờ chưa?
Âm thanh của kim giây đã khiến tôi nhớ ra tôi đổi ca trực thì phải trực cho sạch sẽ như ý muốn cậu cô bạn ấy. Tôi bắt đầu công việc với việc đầu tiên: Xếp bàn ghế.
Tiếng trống rộn ràng báo hiệu cho mọi học sinh. Tiếng thầy tổng phụ trách đội vang lên ở cái loa gần lớp, khiến tôi giật cả mình.
Thầy ấy đang làm công việc hằng ngày của mình, điều động học sinh lên lớp mà không có một tiếng ồn hay chen lấn, xô đẩy. Công việc tuy tẻ nhạt nhưng lại quan trọng đối với trường và đối với thầy ấy.
Cuối cùng, bọn họ cũng lên lớp.
Vừa bước chân vào lớp, cái âm thanh ồn ào chối tai lại xuất hiện. Chúng nó ổn định vào chỗ, sau đó là từ chỗ này nói vọng sang chỗ kia và ngược lại.
Đầu giờ buổi sáng luôn là lúc sửa bài tập Toán. Tôi lại chả làm gì cả. Tôi nằm viện hơn một tuần lận. Và thế là, tôi bị chúng nó " nhờ vả ":
- Ê X, lên sửa bài tập toán đi!
- Nhưng tớ có làm gì đâu?
- Mày giàu mà? Mày đi học nhiều lắm nên chắc sẽ biết giải thôi...À mà đúng rồi ha? Nguyên tuần qua nó nghỉ học vì nó sợ ấy mà? Nó sợ chúng ta biết tội của nó? Đúng không nè, X?
Quả đúng là như vậy.
Nguyên tuần qua tôi đã sống và cũng đã chết trong sợ hãi. Tôi sợ chúng nó, một lũ kết bè, một lũ phiền toái nói này nọ và thêm bớt câu chuyện của tôi. Cái lũ ấy chuyên thêu dệt mọi câu chuyện từ nhỏ hóa to.
- Vậy...? Mày đã giết một con người rồi sao mày không nên chết đi?
Chết...?
Đúng rồi, chính là chết!
Nếu như tôi chết là tôi có thể gặp cô ấy! Nếu như tôi chết thì tôi có thể ở bên cô ấy suốt đời!!
Nhưng ở trong lớp thì không thể nín thở được...! Vậy làm sao đây?
Trường tôi có tận bốn lầu. Lầu thượng rất ít mở và chỉ mở vào ngày thứ ba và thứ năm để cho các cô lao công lên đó dọn dẹp.
Và hôm nay là thứ ba...Ở trên lầu thượng thì có thể làm gì nhỉ?
Nhảy từ trên cao xuống?
Tiết hai và ba trôi qua. Ngoài trời bắt đầu chuyển mưa. Những đám mây đen kịt bu lại nhau, sáp vô nhau để chuẩn bị cho đợt mưa nặng hạt.
Xa xa tôi có thể nghe thấy tiếng sấm. Tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được.
Âm thanh của thời gian vẫn cứ ám ảnh tôi. Thứ âm thanh ấy khiến việc tôi muốn chết ngày càng sôi sục trong tâm trí tôi.
Chỉ có chết thì tôi mới thanh thản được.
Chỉ có chết thì tội lỗi của tôi mới rửa sạch được...
Chỉ có chết, tôi mới có thể gặp lại cô ấy!
- X?! Em có nghe giảng không đấy?
- Dạ có!!
- Vậy thì mau lên giải bài này cho cô đi!
- Dạ!!
Tôi giật mình khi nghe cô gọi. Rời khỏi ghế ngồi và tính lên bảng giảng bài thì tôi bị Minh-Một thằng con trai cũng thuộc lũ phiền toái - gạt chân tôi khiến tôi té đập mặt xuống đất. Tôi ngã xõng xoài, tụi nó cười ồ lên.
Lớp trưởng và lớp phó học tập kiêm văn thể mĩ lại không cười điều đó. Bọn họ đã tức giận quát lên:
- Đây là cái lớp hay cái chợ? Các cậu im lặng đi!!!
- Hahha? - Minh nói rõ to - Đáng đời mà? X đáng chết lắm!
- Minh?!!!! Em nói cái gì vậy? Sao lại nói bạn đáng chết? - Cô chủ nhiệm tôi giận dữ - Em xuống dưới góc đứng cho cô!!!
- Cái gì cơ? Em có làm gì sai đâu?
Minh đứng dậy, ngồi chồm xuống và nói nhỏ bên tai tôi:" Tại mày hết! Giờ ra về mày chết với tao! Nhớ đứng ở cổng trường chờ! ". Rồi nó lững thững bước xuống góc dưới đứng khoanh tay im thin thít.
Tôi tự thân đứng dậy, bước lên bục giảng. Tôi nhìn bài và mau chóng giải.
Giờ ra về bước đến mau chóng. Trời mưa to, mọi thứ như bị nhấm chìm trong những giọt nước.
Tôi nhanh chân đã lẻn lên lầu thượng và bị khóa ở đó. Chắc chắn mình sẽ chết nên tôi cũng chả đập cửa để mấy cô lao công cho tôi xuống.
Những giọt mưa rơi xuống tóc tôi khiến nó ướt và rũ hết xuống vai. Cái bím của tôi thì trở nên nặng hơn và như muốn kéo tôi ngược ra đằng sau.
Cẩn thận bước đi từ từ, tôi không muốn bị trượt chân ngã và đập mặt xuống vũng nước. Từ từ và từ từ, tôi đã bước đến lan can.
Ngắm nhìn mọi thứ trước khi chết, tôi vô cùng thích thú. Những tòa nhà cao tầng, những thứ ánh sáng kì ảo và những con người vội vã chạy về nhà bằng những chiếc xe.
Cẩn trọng trèo qua lan can, tôi lấy hai tay móc ngược ra đằng sau. Tôi hít thở sâu và nhìn xuống.
Nó thật cao và thật mờ ảo. Nó như một cái hố đen trong những cuốn sách khoa học muốn kéo tôi xuống vậy.
Bỗng chốc, những tiếng la thất thanh và những tiếng nổ khiến tôi phải kinh hãi.
Khi tôi nhìn ra xa, tôi thấy những cái bóng đen to đang bay lượn trên không trung. Có những bóng đen đáp xuống rồi hàng loạt tiếng la hét vang lên. Sau đó là xuất hiện những đám cháy to ở những tòa nhà mà tôi vừa mới ngắm.
Tôi thấy những con người vô tội rơi ra khỏi cửa sổ với tiếng hét cầu cứu.
Tôi thấy những chiếc xe bỗng phóng nhanh hơn mức bình thường và gây tai nạn.
Tôi thấy những con người bán sống bán chết chạy thật nhanh.
Bọn họ đều đi qua trường tôi.
Minh, cậu ta vẫn đứng đó. Cậu ta vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cả. Ở đây, tôi thấy cậu ta đang ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh và bàn với người bạn đứng kế bên.
Một cô gái với máu lấm lem toàn thân chạy vào. Không may mắn, cô ấy bị móng vuốt sắc nhọn của ột con quái vật xuất hiện bất ngờ đâm xuyên qua cỏ họng đến bụng.
Máu tươi phun ra, dính hết vào người Minh.
Ánh mắt đỏ lòm của nó khiến mọi vật đều sợ hãi.
Tiếng la hét ầm ĩ phát ra ở dưới sân. Mọi người đều run sợ và họ chạy hết vào trong sảnh. Nguyên một đoàn người rầm rộ chạy vào. Cả phụ huynh và học sinh.
Tiếng thầy tổng phụ trách đội ngay lập tức vang lên với giọng điệu ra lệnh:
- Các trò mau chóng trốn đi! Các thầy bảo vệ! Lập tức đóng cổng lại!!!
Các bác bảo vệ gấp rụt chạy thật nhanh lại, đóng ngay cánh cổng sắt sơn xanh ấy. Nhiều phụ huynh dũng cảm đã dùng nón bảo hiểm ném thật mạnh khiến con quái vật lùi lại cùng cô gái, nhờ vậy mới đóng được cánh cửa lại.
Bọn họ lùi lại, có bác bảo vệ đi lại chỗ Minh, kéo cậu ta và người bạn kia đi vào sảnh.
Ánh mắt của con quái vật lại hiện lên trong màn mưa. Nó lấy móng vuốt của nó liên tục đập vào cánh cửa.
Các bác bảo vệ thận trọng lùi lại. Bọn họ đều cầm bình chữa cháy.
Giây phút ấy, khi con quái vật phá được cảnh cửa, cùng lúc các bác ấy đã dũng cảm ném cái bình chữa cháy vào người nó.
Nó gặm một bình chữa cháy khiến nó xì ra, phun khắp mọi nơi.
Giây phút ấy, đầu tôi hiện ra hình ảnh Minh Tú đã làm cho tôi. Cô ấy đẩy tôi ngã và vô tình toàn thân cô ấy đã trong miệng con quái vật. Lực kéo của tôi khiến cánh tay của cô ấy đứt rồi ra.
Tôi ngã và đập đầu xuống đất.
Giây phút ấy, tôi đã bỏ hai tay mình ra khỏi lan can.
Tôi rơi xuống, thật chậm. Tôi thấy xung quanh mình đang ngừng chuyển động. Tôi có thể thấy tốc độ rơi của từng hạt mưa.
Tôi, trong váy trắng xếp li cùng với sợi dây chuyền, đứng đối diện nhìn cô ấy.
Cô ấy, đứng dối diện tôi, váy xòe màu xanh tựa bầu trời cùng cái mặt nạ khó chịu, nhìn tôi.
Tôi và cô ấy đã cùng cất lời.
" X... ", " Minh Tú... "
Lúc ấy, tôi không biết nói gì nữa. Thế rồi, giọng nói của cô ấy lại vang lên.
" Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi hả X? "
" Nhưng mà tớ muốn ở bên cậu...! "
" Bằng cách tự sát? Sao cậu lại ngu ngốc quá vậy? "
" Nhưng chả còn cách nào khác...! "
" Đúng, chả còn cách nào khác, tớ muốn cậu sống!! "
" Minh Tú...Chả lẽ tớ phải cho con quái vật ăn tớ thì cậu mới chịu cho tớ ở bên cậu sao? "
" Dừng lại ngay, X! Tớ xin cậu đấy...! Nếu cậu như vậy tớ sẽ rất buồn...! Tớ không muốn cậu giống như tớ...! Tớ muốn cậu sống tiếp...! "
" Mà không có cậu? "
" Đúng...mà không có tớ! cậu hãy mạnh mẽ lên...! Cậu còn một tương lai đằng trước mà? "
" Cậu cũng vậy mà...? Tại sao cậu lại hi sinh vì tớ? "
" Cậu là bạn thân nhất của tớ...Đó là lí do tớ muốn cậu sống...! "
" Nhưng cậu chết rồi...tớ cũng chả muốn sống nữa! "
" Mạnh mẽ lên...tớ biết bên trong con người cậu rất mạnh mẽ...! Tớ sẽ luôn theo dõi cậu ở tại nơi đây...! "
" Minh Tú...? Tớ không hiểu ý cậu?! "
" Tớ sẽ theo dõi cậu...! "
Minh Tú ôm chầm lấy tôi. Hơi ấm của cô ấy lan tỏa đến tôi.
Hơi ấm khiến tôi bỗng dưng muốn khóc.
Cô ấy hôn lên trán tôi. Một tay bám lấy vai tôi, một tay áp lên mặt nạ. Buông bỏ xuống, tôi thấy gương mặt xinh xắn với một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
" Hãy sống tiếp nhé...! "
Cô ấy đẩy ngã tôi xuống. Mọi thứ mất trọng lực, ánh sáng xa dần cùng với cô ấy.
Bóng tối bắt đầu cuốn lấy tôi, tôi cố với đôi tay thất bại đến cô ấy.
" Tại sao...Tại sao? "
Tôi mở mắt trong không trung. Tôi thấy vạn vật ngừng hoạt động.
Những hạt mưa, chúng đứng yên. Khi tôi ngó qua bên trái thì tôi nhận ra đó là lầu hai.
Chuyện quái quỷ đang diễn ra vậy? Tôi có thể ngừng thời gian?
Và có thứ chói mắt khiến tôi tò mò nhìn lại. Đó chính là mặt dây chuyền mà cô ấy tặng cho tôi. Nó phát ra một thứ ánh sáng vô cùng ấm, vô cùng khiến cho tôi phải ngạc nhiên.
Lớp bạc bao bọc nó tan biến dần dần, ẩn sao lớp bạc ấy là một viên đá có màu hồng rực rỡ. Không hẳn là màu hồng cũng không hẳn là màu đỏ. Nhìn màu sắc như vậy thì tôi có thể biết được đây chính là thứ gì.
- Ru...by?[/size]
Chapter 2: Cô Gái Pháp Thuật
[size=large]Thứ ánh sáng vừa đỏ vừa hồng đó bao trùm lấy tôi.
Tôi thấy lớp bạc đã bị tan biến hết và lộ ra sự thật. Viên bi đó không phải viên bi bình thường mà là một viên đá Ruby.
Tôi chưa bao giờ nghe vụ nào có viên Ruby được bọc bởi một lớp bạc cả. Thật kì lạ.
Một giọng nói như robot mà tôi thường nghe thông qua các loại phim viễn tưởng vang lên từ viên đá đó. Giọng nói đó khiến tôi giật mình.
- Cô là chủ nhân của tôi. Chính cô đã đánh thức tôi.
- Tôi á? - Vô cùng ngạc nhiên về điều này, tôi hỏi thêm - Ngươi là thứ quái quỷ gì vậy?
- Một viên đá Ruby có ma thuật... - Nó nói - Tôi được đánh thức để ban cho cô một điều ước.
- Một điều ước? - Nghe đến đây, trong đầu tôi nảy ra vô số điều ước - Thật chứ?
- Thật...! Nhưng với một điều kiện - Viên đá phát sáng hơn nữa - Đó là...Nếu cô ước, cô sẽ không thể trở thành cô gái pháp thuật...Mà nếu cô không ước...cô sẽ trở thành một cô gái pháp thuật.
- Cô gái pháp thuật? Là sao? Có nghĩa gì?
- Cô gái pháp thuật là người tiêu diệt những con Mudder. Họ có sức mạnh có thể tiêu diệt chúng, Mudder, những con quái vật mà loại vũ khí thường trên đất nước này không thể làm gì bọn chúng.
- Mudder...?
- Mudder là những con quái vật muốn được làm God of God. Chúng mang lại điều chết chóc cho mọi người. Chúng làm vậy để tăng cường sức mạnh của chúng.
- God of God?
- Tôi sẽ giải thích thêm nếu cô chọn làm cô gái pháp thuật.
- Nếu tôi chọn làm cô gái pháp thuật...may rủi thì tôi cũng bị giết bởi bọn chúng?
- 50/50
Năm mươi phần trăm là tôi có thể bị giết bởi bọn chúng.
Thì ra những con quái vật đó có một tên gọi. Mudder. Tên gọi vô cùng ngắn gọn.
Nhưng...tôi có một điều ước được ban bởi viên đá kia. Tôi nên ước gì nhỉ?
Tôi mong muốn điều gì nhất?
" Tớ muốn cậu sống tiếp...! "
Giọng nói của Minh Tú vang vang trong đầu tôi. Không chỉ vang lại một lần mà những chục lần. Điều này khiến đầu tôi ong ong.
Tôi mong muốn Minh Tú được sống lại...
Nhưng Minh Tú lại mong muốn tôi được sống tiếp...
Tôi biết làm gì đây...?
Mà khoan...Minh...cậu ta chắc hẳn cũng có một người bạn thân nhỉ...?
Đúng rồi! Đó là Gia Hân! Cô gái mắc bệnh trầm cảm!
Hai người đó rất thân thiết với nhau...nghe những đứa trong lớp nói thì từ khi còn bé...Tôi còn nghe ngóng được Gia Hân chỉ nói chuyện với Minh thôi, chả nói chuyện với ai khác ngoài cậu ta.
Gia Hân mắc bệnh trầm cảm khi ba mẹ cô ly hôn.
Gia Hân cũng có hoàn cảnh như tôi nhưng khốn khổ hơn.
Người bạn đứng kế bên cậu ta lúc nãy...Chính là Gia Hân!
Nếu tôi ước Minh Tú sống lại, vậy thì tôi lại chứng kiến những người trong sảnh từng người một bị con Mudder kia ăn tươi nuốt sống. Thảm cảnh, bi kịch một tuần trước lại diễn ra và có lẽ tôi lại gặp chính thảm cảnh của mình.
Nhưng nếu tôi ước Minh Tú sống lại thì tôi có thể cho Minh nếm thử cảm giác đó của tôi.
Cậu ta không bao giờ tôn trọng tôi cả.
Minh là một người tôi không thích nói chuyện.
Cậu ta vô cùng phiền phức.
Chỉ cần làm vậy...Cậu ta sẽ xin lỗi tôi chăng? Cậu ta sẽ biết tôi khổ sở như thế nào khi bạn thân nhất của tôi bị giết bởi chính tôi?
AHAHAHAHA! Tôi có thể sống tiếp nhờ việc này! Tôi có thể sống tiếp mà không cần có Minh Tú! Tôi có thể cho bọn chúng, những kẻ phiền nhiễu, nếm thử cảm giác mất đi một người thân như thế nào.
AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAH!!!!
" X nè, cậu biết gì không? "
" Biết gì cơ? "
" Tớ cực kì ghét những người tuy biết mình đau khổ nhưng vì một giây phút bồng bột do một kẻ khác, họ đã đem lại nỗi đau của chính họ cho kẻ đó biết! "
" Tớ chả hiểu cậu nói gì cả? "
" Là như vầy nè...! Giả sử cậu có một cây bút chì thật oách, nhưng rồi một hôm mất, có một người bạn bảo là ' Tại cậu ngu ngốc nên để mất ; hay xúc phạm đến cậu về chuyện đó, hôm sau cậu làm mất cây bút chì của bạn ấy! "
" Tuy không hiểu nhiều lắm...! Nhưng tớ chắc chắn tớ sẽ không như vậy đâu! "
" Nhớ đó nhé! Hì hì! "
Đoạn đối thoại giữa tôi và Minh Tú vào ngày hè nóng bức dưới tán cây bàng hiện ra.
Tôi khựng lại những suy nghĩ ban nãy. Tôi không hiểu là chuyện gì đang xảy ra với tôi nữa..?
Tại sao tôi lại suy nghĩ xấu xa như vậy chứ??
Tôi đã hứa với cô ấy là tôi sẽ không bao giờ như vậy...
Ấy vậy mà tôi lại xém làm điều đó...
Tôi không phải là một con người nữa rồi...! Tôi đã thất hứa...!
" Luôn luôn bảo vệ nụ cười của mọi người! "
Tôi nhớ ra vào một năm nào đó, vào một ngày xuân hơi lạnh, đêm tết đó, chúng tôi đã hứa rằng sẽ bảo vệ nụ cười của mọi người.
Nhớ lại thì nó thật là trẻ con. Chả hiểu hồi đó chúng tôi nghĩ gì mà lại hứa sẽ bảo vệ nụ cười của mọi người nữa?!
Tôi đã hiểu...tôi đã hiểu rồi...
Cô ấy biết tôi kiểu gì trong tương lai cũng sẽ làm mọi người đánh mất nụ cười...
Bằng cái việc suy nghĩ một cách quái đản hồi nãy...
Nên đã bắt tôi hứa một điều hứa vô cùng kì cục.
Bỗng dưng thời gian chuyển động nhanh hơn một tí.
Loáng thoáng tiếng hét, tôi nhìn xuống dưới. Mọi chuyện đã diễn ra tồi tệ hơn!
Con Mudder đó đã đi vào sân trường, mọi nỗ lực của các bác bảo vệ đã tan thành mây khói. Và...!
Hai xác người đã anh dũng hi sinh bảo vệ cho hai đứa trẻ ngu ngốc không chịu đi vào sảnh.
Gia Hân đã ngã và Minh đã đứng ra che chắn cho cô ấy.
A, đau đầu thật...!
Nếu tôi không ước Minh Tú sống lại mà chọn làm cô gái pháp thuật...Tôi có thể cứu mọi người và cả cậu ta, Minh. Nhưng nếu tôi ước, chả phải tôi vì một người mà hi sinh mọi người sao? Tôi sẽ vô tình khiến Minh rơi vào tình trạng của tôi...
Nghĩ đến đây tôi cảm thấy vô cùng, vô cùng hạnh phúc...Nhưng...
Tâm can tôi đâu có xấu xa đến như vậy?
Minh Tú đã mong muốn tôi sống tiếp đến như vậy...
Cô ấy muốn tôi bảo vệ nụ cười của mọi người...
Mà không có cô ấy...
" Cô đơn thật đấy...nhưng rồi một ngày tôi sẽ tìm đến cậu... "
- Này...! Tôi quyết định rồi!
- Chắc chắn chứ? Vậy cô sẽ ước hay cô sẽ làm?
- Tôi sẽ làm...! Một cô gái pháp thuật...!
- Ô? Lựa chọn ngu ngốc đấy? Được thôi, cầm tôi thật chặt trong lòng bàn tay của cô!
Theo lời Ruby bảo, tôi cầm nó thật chặt trong lòng bàn tay. Rồi hãy suy nghĩ hình dạng để tôi có thể che dấu thân phận của tôi. Sau đó hãy đọc:" Set up! " là tự động hình dạng đó sẽ hiện ra và tôi sẽ có vũ khí trong tay. Ý của Ruby có phải là biến hình không nhỉ?
Chả hiểu sao mà tôi thấy háo hức thế này??
- Set up!
Viên đá trong tay lóe sáng dữ dội. Nó khiến tôi đau mắt.
Viên đá trong tay bung mạnh ra, bay cố định ngang ngực tôi, cách xa tôi khoảng một cánh tay.
Những gì tôi thấy trong ánh sáng ấy là những thứ khí màu đen bao quanh thân thể tôi. Cái bím của tôi từ màu đen chuyển sang màu nâu, một bộ đồ bơi màu xanh hiện ra. Chân và tay tôi được giáp bảo hộ. Bàn chân tôi được một đôi giày ba lê nâng niu.
Cái bộ đồ quái đản gì đây? Làm sao mà trí tưởng tượng của tôi nó lại tệ hại đến mức này?
Viên đá Ruby như phiến nam châm, nó hút một cây gậy từ đâu chui ra định hình làm phần để cầm, một vòng tròn bao quanh viên đá xuất hiện. Viên Ruby nằm giữa vòng tròn, được cố định bằng một cây thánh giá.
Đôi cánh chuồn chuồn nhô ra từ hai bên của vòng tròn.
Đó là quyền trượng của tôi?
Cánh tay tôi tự hoạt động. Nó giơ ra và cầm chắc cây quyền trượng.
Thời gian thay đổi, tốc độ rơi của tôi cũng thay đổi. Nhanh đến mức khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Đầu tôi chúi thẳng xuống, tôi ôm chặt cây quyền trượng và trong lòng, hét toáng lên.
Tôi thấy tôi rơi ngay chỗ của Minh. Và cậu ta ngước cổ lên nhìn tôi, cả con Mudder kia cũng thế.
Hoảng sợ, tôi giơ cây quyền trượng ra một cách thụ động và la như một người có vấn đề.
- KYAAAAAAAAA!!!
Nhắm chặt hai mắt lại, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa...!
" Ầm "
Đó là âm thanh sau cùng tôi nghe được. Mở hai mắt to ra, tôi thấy đầu quyền trượng của tôi hóa thành cây búa tạ rõ to đập vào đầu của con Mudder. Dưới chân của nó xuất hiện một ô trũng, chân của nó lún sâu dưới sàn gạch.
Tôi vừa làm nên chuyện điên rồ gì vậy?
Bật ngửa ra đằng sau, tôi lộn một vòng ra đằng sau Gia Hân. Minh nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Miệng cậu ta mấp máy không nên lời.
Tôi cũng hoảng sợ, chả lẽ cậu ta biết tôi là ai ư? Ôi thôi chết...?! Thế biến hình để làm chi vậy?
- Cậu...cậu...?
- Rời khỏi chỗ này và đi vào trong sảnh đi...! - Tôi chợt nhớ ra câu nói của một nhân vật trong phim - Nguy hiểm lắm...!
Minh run run. Cậu ta nhanh chóngdìu Gia Hân vào trong sảnh.
Con Mudder kia cố gắng động dậy. Nó dùng hết sức mình rút cái chân của nó ra khỏi mặt đất, vung hết đất cát vào mặt tôi.
Nước mưa trôi rửa chúng đi, dưới mưa, ánh mắt đỏ lừ của nó khiến tôi kinh hãi. Đối diện với nỗi sợ hãi, tôi cùng run run không ngừng.
Các bác bảo vệ đứng đó nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
- Hãy nhắm vào trái tim của nó!
- Trái tim? Nó bò thế này thì làm sao nhắm được? Tấn công từ trên lưng nó á?
- Lưng nó là lớp bọc bằng kim loại rất cứng...! Rất khó có thể đục thủng! Mà nếu đục thủng rồi thì phải đục một lần nữa để trái tim của nó nát vụn!
- Biết làm sao bây giờ...?!
- Coi chừng!! Nó đến!!!
Mudder nhào vô tôi. Nó đứng bằng hai chân, hai tay nó lòi ra móng vuốt sắc nhọn để xé tôi ra thành nghìn mảnh.
Chưa kịp làm gì mà đã chuẩn bị giết bởi nó rồi...! Tôi có thể sẽ chết và gặp lại được cô ấy!
" Tớ muốn cậu sống tiếp! "
Trong cơn hoảng loạn, tôi lại nghe thấy câu nói ấy.
Câu nói ấy lại vang trong đầu tôi. Nó sục sôi trong tôi ý chí gì đó khiến cơ tay tôi tự dưng hoạt động vung thẳng cái búa thẳng vô con Mudder một lần nữa.
Con Mudder văng tít ra xa, đập vào cánh cửa nát. Mudder đang nằm ngửa, lộ ra trái tim màu xanh rực rỡ, chiếu sáng cả màn mưa.
Nhắm...? Cái gì có thể bắn từ xa...?
Từ xa...bắn từ xa...Đúng rồi! Là cung tên!
Mà hồi nãy làm sao tôi biến quyền trượng thành cây búa tạ vậy?
Do suy nghĩ của tôi chăng? Tôi nhớ cái lúc tôi lao xuống thì trong đầu tôi suy nghĩ rằng trong tay tôi đang cầm một cây búa, đập thẳng vô đầu con Mudder.
Suy nghĩ, cố suy nghĩ nào!!!
Cây búa tạ chuyển hóa thành một cây cung cực kì hoàn mĩ với nhiều hoa văn đặc sắc, đôi cánh chuồn chuồn chuyển hết ra đằng trước, gộp lại và hóa thành mũi nhọn.
Nhưng mà không có tên...!!
- Cung mà không có tên ??
- Tên thì tự cô biến hóa ra! Tập trung vô!
Lại còn phiền phức như vậy nữa!
Tôi tập trung vô trái tim của Mudder. Hít thở sâu, nhắm mắt một cắc, tôi chuyển sang tư thế giương cung.
Một tia sáng chói rói khiến tôi mở mắt. Nhìn thẳng và tập trung thật kĩ mục tiêu, tôi chuyển sang nhắm bắn. Và rồi...Tôi buông tay. Tia sáng màu tím lao thẳng về phía Mudder, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Tiếng gầm rú phát ra từ con Mudder. Một tiếng rú thảm khốc và đau đớn. Mũi tên đã cắm xuyên qua trái tim của nó, thứ chất nhầy màu đen đen phun ra khắp nơi.
Có một bác bảo vệ run run bước tới, cầm cái bình cứu xỏa đập mạnh vào chân nó. Không còn động tĩnh gì, bác ấy hét lên cho mọi người vui mừng:
- Nó chết rồi!!! Mọi người an toàn rồi!!
- Chưa an toàn đâu...! - Tôi buột miệng nói - Bên ngoài kia...Còn rất nhiều...! Còn ở trên trời nữa!
- Cái gì? - Cả đám đông ồ lên - Giờ phải làm sao đây? Làm sao tôi có thể về nhà??
" Nhà của tôi nữa! Tôi nghe thấy rất nhiều tiếng nổ! "
" Mẹ ơi...! Ba mình...đang ở nhà...! ", " Không sao đâu con yêu...sẽ ổn thôi...! "
" Đúng rồi! Mẹ tớ! Mẹ tớ đang chờ tớ về nhà...! Chúng...Tớ sợ lắm...! Nhỡ mẹ tớ có chuyện gì...? "
Rất nhiều cảm xúc, rất nhiều người có cuộc sống, một cuộc sống khác nhau.
Tôi có thể nghe và thấu hiểu họ. Tôi không muốn ai phải ra đi...mặc dù trong mấy giây phút trước...đã có rất nhiều người vô tội chết...Nhiều gia đình hạnh phúc mất đi một thành viên...
Tôi có thể nghe thấy âm thanh của đau thương...
Tôi phải ngăn chặn nó...! Đúng! Tôi phải làm...! Tôi phải kết liễu hết lũ Mudder quái đản này!
Chúng nó...Chúng nó không nên sống thêm một giây phút nào nữa...! Tôi không muốn ai phải chết! Tôi không muốn tôi thành một kẻ xấu xa...!!
- Ruby...Tôi có thể giết trung bình bao nhiêu con Mudder?
- Không có một con số để trả lời! - Giọng Ruby vang lên - Cô thích làm gì thì làm...! Quan trọng là trí tưởng tượng và sức lực của cô! Tôi sẽ giúp sức nên cô đừng lo!
- Ừm! Cảm ơn cậu, Ruby!
Quyền trượng của tôi hóa về hình dạng cũ. Mưa dần nặng hạt hơn. Điều kì lạ là tôi không bị ướt, những hạt mưa rơi xuống tôi và trôi nhanh xuống đất, không thấm một giọt. Hít thở thật sâu, tôi quyết tâm bước ra khỏi cổng trường với một giai điệu mạnh mẽ trong tôi.
Bác Huỳnh - bạn của ba tôi - đứng ra cản tôi, mắt bác ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ:
- Một mình cháu có thể làm gì? Cháu tính đâm đầu tự sát sao?
- Cháu có thể giết hết bọn chúng...Vì cháu là một cô gái pháp thuật...!
- Cháu hãi còn nhỏ thế này...Việc hồi nãy cháu làm là do may mắn?
- Cháu không muốn ai phải chết nữa! Vậy nên, phiền bác tránh ra! Nếu không, mọi người, kể cả bác sẽ làm mồi cho bọn nó!
Bác Huỳnh không nói gì nữa. Bác ấy bước sang phải để cho tôi đi. Bước thêm được hai bước, tôi nghe thấy giọng của Minh.
- Này cô!
Tôi không quay lại mà bước đi tiếp. Cái bản mặt của cậu ta rất khó ưa nên tôi không muốn tốn một giây để quay lại và nói chuyện với cậu ta. Thế nhưng, tay cậu ta nắm chặt tay tôi và giựt ngược tôi lại.
Cây quyền trượng của tôi đập vô đầu cậu ta làm cậu ta bỏ tay tôi ra.
- Cậu làm cái gì thế hả?
- Ui da...! Tôi...Tôi muốn cảm ơn cô về việc hồi nãy...! Ừm...Tôi nhìn cô rất quen...! Nhưng tôi không biết tên mà tôi nghĩ có phải là tên của cô không?
Thôi chết! Làm sao mà cậu ta biết tôi chính là X?
- Đương nhiên là không, bởi tôi là MoonLight. Giờ, hãy để tôi đi trước khi bọn chúng kịp đến đây!
Tôi xoay lưng lại, tức tốc tăng tốc độ chạy nhanh ra khỏi trường.
" Set up, Magical Sheild! ". Tiếng của Ruby vang lên, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng rè rè của thứ máy móc gì phát ra từ đằng sau. Xoay lại, ngôi trường đã được phủ kín bằng một lớp hào quang màu xanh lá chuối có tiếng rè rè.
- Ruby! Cảm ơn cậu! Xém tí nữa là tôi quên!
- Mau lên, tránh chướng ngại vật!
Con đường be bét máu cùng đống xác chết chất đống ngày càng nhiều khi tôi đi xuống con đường Trường Trinh. Xung quanh toàn mùi khói khét nồng nặc, xen kẽ giữa những hạt mưa nặng hạt, lất phất. Những đám cháy ngày càng dữ dội. lúc tắt lúc lại bùng phát lên.
Một cô gái bị một chiếc xe hơi đè bẹp toàn thân, đầu loang lổ máu, một bé gái bị đâm xuyên bụng, một người đàn ông mất đầu, người mất lưỡi, mất mắt.
Đã bao nhiêu người đã bỏ mạng nơi đây?
Tôi nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét.
Thật kì lạ...! Tại sao lại có nhiều ngôi nhà lại được ma pháp trận bảo vệ vậy? Chả lẽ ở đây cũng có vô số " cô gái pháp thuật " ?
Có tiếng rung dưới mặt đất. Tôi đứng yên và ngó ngàng xung quanh để định hình tình huống. Trong đám khói, bóng dáng của thứ to lớn, lông lá đang chạy lại về phía tôi. Đầu óc tôi ngay lập tức tưởng tượng ra trong tay tôi đang cầm một khẩu Shotgun.
Cây quyền trượng lại biến hóa, nó hóa thành cây Shotgun biến thể, cái mặt của quyền trượng thu nhỏ lại và chuyển ra gần ống súng. Cái đó gọi là gì ấy nhỉ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì nó dùng để xác định vị trí cho mấy cây súng dành cho những người bắn tỉa.
Trái tim của con Mudder đó như xé tan đám khói. Tôi nhanh chóng hành động, giơ khẩu súng ra và bóp cò.
Mudder ngã ra nằm bất động. Đôi chân tôi di chuyển không ngừng chạy xuống sâu hơn để tìm người bị nạn hoặc Mudder để giết. Hoặc có khi là...?
Đôi khi số mệnh rất biết gắn kết, tôi đã tìm ra một " cô gái pháp thuật " như tôi.
Một cô gái thấp hơn tôi nhưng ngực đã nhô ra, tay bắn ra hàng loạt tia lửa điện vào cánh con Mudder trên trời khiến nó rơi xuống. Sau đó, cô bé nhảy phóc lên, dùng cây thương của mình chọc vào tim nó. Tôi thấy cây thương nhả ra hàng chục viên đạn, mấy cái lỗ gì đó bốc khói mù mịt, mũi thương càng ngày càng sâu vô tim con Mudder.
Và rồi, tim nó vỡ ra, cái chất nhày nhụa phun hết vào mặt cô gái.[/size]
Tôi thấy lớp bạc đã bị tan biến hết và lộ ra sự thật. Viên bi đó không phải viên bi bình thường mà là một viên đá Ruby.
Tôi chưa bao giờ nghe vụ nào có viên Ruby được bọc bởi một lớp bạc cả. Thật kì lạ.
Một giọng nói như robot mà tôi thường nghe thông qua các loại phim viễn tưởng vang lên từ viên đá đó. Giọng nói đó khiến tôi giật mình.
- Cô là chủ nhân của tôi. Chính cô đã đánh thức tôi.
- Tôi á? - Vô cùng ngạc nhiên về điều này, tôi hỏi thêm - Ngươi là thứ quái quỷ gì vậy?
- Một viên đá Ruby có ma thuật... - Nó nói - Tôi được đánh thức để ban cho cô một điều ước.
- Một điều ước? - Nghe đến đây, trong đầu tôi nảy ra vô số điều ước - Thật chứ?
- Thật...! Nhưng với một điều kiện - Viên đá phát sáng hơn nữa - Đó là...Nếu cô ước, cô sẽ không thể trở thành cô gái pháp thuật...Mà nếu cô không ước...cô sẽ trở thành một cô gái pháp thuật.
- Cô gái pháp thuật? Là sao? Có nghĩa gì?
- Cô gái pháp thuật là người tiêu diệt những con Mudder. Họ có sức mạnh có thể tiêu diệt chúng, Mudder, những con quái vật mà loại vũ khí thường trên đất nước này không thể làm gì bọn chúng.
- Mudder...?
- Mudder là những con quái vật muốn được làm God of God. Chúng mang lại điều chết chóc cho mọi người. Chúng làm vậy để tăng cường sức mạnh của chúng.
- God of God?
- Tôi sẽ giải thích thêm nếu cô chọn làm cô gái pháp thuật.
- Nếu tôi chọn làm cô gái pháp thuật...may rủi thì tôi cũng bị giết bởi bọn chúng?
- 50/50
Năm mươi phần trăm là tôi có thể bị giết bởi bọn chúng.
Thì ra những con quái vật đó có một tên gọi. Mudder. Tên gọi vô cùng ngắn gọn.
Nhưng...tôi có một điều ước được ban bởi viên đá kia. Tôi nên ước gì nhỉ?
Tôi mong muốn điều gì nhất?
" Tớ muốn cậu sống tiếp...! "
Giọng nói của Minh Tú vang vang trong đầu tôi. Không chỉ vang lại một lần mà những chục lần. Điều này khiến đầu tôi ong ong.
Tôi mong muốn Minh Tú được sống lại...
Nhưng Minh Tú lại mong muốn tôi được sống tiếp...
Tôi biết làm gì đây...?
Mà khoan...Minh...cậu ta chắc hẳn cũng có một người bạn thân nhỉ...?
Đúng rồi! Đó là Gia Hân! Cô gái mắc bệnh trầm cảm!
Hai người đó rất thân thiết với nhau...nghe những đứa trong lớp nói thì từ khi còn bé...Tôi còn nghe ngóng được Gia Hân chỉ nói chuyện với Minh thôi, chả nói chuyện với ai khác ngoài cậu ta.
Gia Hân mắc bệnh trầm cảm khi ba mẹ cô ly hôn.
Gia Hân cũng có hoàn cảnh như tôi nhưng khốn khổ hơn.
Người bạn đứng kế bên cậu ta lúc nãy...Chính là Gia Hân!
Nếu tôi ước Minh Tú sống lại, vậy thì tôi lại chứng kiến những người trong sảnh từng người một bị con Mudder kia ăn tươi nuốt sống. Thảm cảnh, bi kịch một tuần trước lại diễn ra và có lẽ tôi lại gặp chính thảm cảnh của mình.
Nhưng nếu tôi ước Minh Tú sống lại thì tôi có thể cho Minh nếm thử cảm giác đó của tôi.
Cậu ta không bao giờ tôn trọng tôi cả.
Minh là một người tôi không thích nói chuyện.
Cậu ta vô cùng phiền phức.
Chỉ cần làm vậy...Cậu ta sẽ xin lỗi tôi chăng? Cậu ta sẽ biết tôi khổ sở như thế nào khi bạn thân nhất của tôi bị giết bởi chính tôi?
AHAHAHAHA! Tôi có thể sống tiếp nhờ việc này! Tôi có thể sống tiếp mà không cần có Minh Tú! Tôi có thể cho bọn chúng, những kẻ phiền nhiễu, nếm thử cảm giác mất đi một người thân như thế nào.
AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAH!!!!
" X nè, cậu biết gì không? "
" Biết gì cơ? "
" Tớ cực kì ghét những người tuy biết mình đau khổ nhưng vì một giây phút bồng bột do một kẻ khác, họ đã đem lại nỗi đau của chính họ cho kẻ đó biết! "
" Tớ chả hiểu cậu nói gì cả? "
" Là như vầy nè...! Giả sử cậu có một cây bút chì thật oách, nhưng rồi một hôm mất, có một người bạn bảo là ' Tại cậu ngu ngốc nên để mất ; hay xúc phạm đến cậu về chuyện đó, hôm sau cậu làm mất cây bút chì của bạn ấy! "
" Tuy không hiểu nhiều lắm...! Nhưng tớ chắc chắn tớ sẽ không như vậy đâu! "
" Nhớ đó nhé! Hì hì! "
Đoạn đối thoại giữa tôi và Minh Tú vào ngày hè nóng bức dưới tán cây bàng hiện ra.
Tôi khựng lại những suy nghĩ ban nãy. Tôi không hiểu là chuyện gì đang xảy ra với tôi nữa..?
Tại sao tôi lại suy nghĩ xấu xa như vậy chứ??
Tôi đã hứa với cô ấy là tôi sẽ không bao giờ như vậy...
Ấy vậy mà tôi lại xém làm điều đó...
Tôi không phải là một con người nữa rồi...! Tôi đã thất hứa...!
" Luôn luôn bảo vệ nụ cười của mọi người! "
Tôi nhớ ra vào một năm nào đó, vào một ngày xuân hơi lạnh, đêm tết đó, chúng tôi đã hứa rằng sẽ bảo vệ nụ cười của mọi người.
Nhớ lại thì nó thật là trẻ con. Chả hiểu hồi đó chúng tôi nghĩ gì mà lại hứa sẽ bảo vệ nụ cười của mọi người nữa?!
Tôi đã hiểu...tôi đã hiểu rồi...
Cô ấy biết tôi kiểu gì trong tương lai cũng sẽ làm mọi người đánh mất nụ cười...
Bằng cái việc suy nghĩ một cách quái đản hồi nãy...
Nên đã bắt tôi hứa một điều hứa vô cùng kì cục.
Bỗng dưng thời gian chuyển động nhanh hơn một tí.
Loáng thoáng tiếng hét, tôi nhìn xuống dưới. Mọi chuyện đã diễn ra tồi tệ hơn!
Con Mudder đó đã đi vào sân trường, mọi nỗ lực của các bác bảo vệ đã tan thành mây khói. Và...!
Hai xác người đã anh dũng hi sinh bảo vệ cho hai đứa trẻ ngu ngốc không chịu đi vào sảnh.
Gia Hân đã ngã và Minh đã đứng ra che chắn cho cô ấy.
A, đau đầu thật...!
Nếu tôi không ước Minh Tú sống lại mà chọn làm cô gái pháp thuật...Tôi có thể cứu mọi người và cả cậu ta, Minh. Nhưng nếu tôi ước, chả phải tôi vì một người mà hi sinh mọi người sao? Tôi sẽ vô tình khiến Minh rơi vào tình trạng của tôi...
Nghĩ đến đây tôi cảm thấy vô cùng, vô cùng hạnh phúc...Nhưng...
Tâm can tôi đâu có xấu xa đến như vậy?
Minh Tú đã mong muốn tôi sống tiếp đến như vậy...
Cô ấy muốn tôi bảo vệ nụ cười của mọi người...
Mà không có cô ấy...
" Cô đơn thật đấy...nhưng rồi một ngày tôi sẽ tìm đến cậu... "
- Này...! Tôi quyết định rồi!
- Chắc chắn chứ? Vậy cô sẽ ước hay cô sẽ làm?
- Tôi sẽ làm...! Một cô gái pháp thuật...!
- Ô? Lựa chọn ngu ngốc đấy? Được thôi, cầm tôi thật chặt trong lòng bàn tay của cô!
Theo lời Ruby bảo, tôi cầm nó thật chặt trong lòng bàn tay. Rồi hãy suy nghĩ hình dạng để tôi có thể che dấu thân phận của tôi. Sau đó hãy đọc:" Set up! " là tự động hình dạng đó sẽ hiện ra và tôi sẽ có vũ khí trong tay. Ý của Ruby có phải là biến hình không nhỉ?
Chả hiểu sao mà tôi thấy háo hức thế này??
- Set up!
Viên đá trong tay lóe sáng dữ dội. Nó khiến tôi đau mắt.
Viên đá trong tay bung mạnh ra, bay cố định ngang ngực tôi, cách xa tôi khoảng một cánh tay.
Những gì tôi thấy trong ánh sáng ấy là những thứ khí màu đen bao quanh thân thể tôi. Cái bím của tôi từ màu đen chuyển sang màu nâu, một bộ đồ bơi màu xanh hiện ra. Chân và tay tôi được giáp bảo hộ. Bàn chân tôi được một đôi giày ba lê nâng niu.
Cái bộ đồ quái đản gì đây? Làm sao mà trí tưởng tượng của tôi nó lại tệ hại đến mức này?
Viên đá Ruby như phiến nam châm, nó hút một cây gậy từ đâu chui ra định hình làm phần để cầm, một vòng tròn bao quanh viên đá xuất hiện. Viên Ruby nằm giữa vòng tròn, được cố định bằng một cây thánh giá.
Đôi cánh chuồn chuồn nhô ra từ hai bên của vòng tròn.
Đó là quyền trượng của tôi?
Cánh tay tôi tự hoạt động. Nó giơ ra và cầm chắc cây quyền trượng.
Thời gian thay đổi, tốc độ rơi của tôi cũng thay đổi. Nhanh đến mức khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Đầu tôi chúi thẳng xuống, tôi ôm chặt cây quyền trượng và trong lòng, hét toáng lên.
Tôi thấy tôi rơi ngay chỗ của Minh. Và cậu ta ngước cổ lên nhìn tôi, cả con Mudder kia cũng thế.
Hoảng sợ, tôi giơ cây quyền trượng ra một cách thụ động và la như một người có vấn đề.
- KYAAAAAAAAA!!!
Nhắm chặt hai mắt lại, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa...!
" Ầm "
Đó là âm thanh sau cùng tôi nghe được. Mở hai mắt to ra, tôi thấy đầu quyền trượng của tôi hóa thành cây búa tạ rõ to đập vào đầu của con Mudder. Dưới chân của nó xuất hiện một ô trũng, chân của nó lún sâu dưới sàn gạch.
Tôi vừa làm nên chuyện điên rồ gì vậy?
Bật ngửa ra đằng sau, tôi lộn một vòng ra đằng sau Gia Hân. Minh nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Miệng cậu ta mấp máy không nên lời.
Tôi cũng hoảng sợ, chả lẽ cậu ta biết tôi là ai ư? Ôi thôi chết...?! Thế biến hình để làm chi vậy?
- Cậu...cậu...?
- Rời khỏi chỗ này và đi vào trong sảnh đi...! - Tôi chợt nhớ ra câu nói của một nhân vật trong phim - Nguy hiểm lắm...!
Minh run run. Cậu ta nhanh chóngdìu Gia Hân vào trong sảnh.
Con Mudder kia cố gắng động dậy. Nó dùng hết sức mình rút cái chân của nó ra khỏi mặt đất, vung hết đất cát vào mặt tôi.
Nước mưa trôi rửa chúng đi, dưới mưa, ánh mắt đỏ lừ của nó khiến tôi kinh hãi. Đối diện với nỗi sợ hãi, tôi cùng run run không ngừng.
Các bác bảo vệ đứng đó nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
- Hãy nhắm vào trái tim của nó!
- Trái tim? Nó bò thế này thì làm sao nhắm được? Tấn công từ trên lưng nó á?
- Lưng nó là lớp bọc bằng kim loại rất cứng...! Rất khó có thể đục thủng! Mà nếu đục thủng rồi thì phải đục một lần nữa để trái tim của nó nát vụn!
- Biết làm sao bây giờ...?!
- Coi chừng!! Nó đến!!!
Mudder nhào vô tôi. Nó đứng bằng hai chân, hai tay nó lòi ra móng vuốt sắc nhọn để xé tôi ra thành nghìn mảnh.
Chưa kịp làm gì mà đã chuẩn bị giết bởi nó rồi...! Tôi có thể sẽ chết và gặp lại được cô ấy!
" Tớ muốn cậu sống tiếp! "
Trong cơn hoảng loạn, tôi lại nghe thấy câu nói ấy.
Câu nói ấy lại vang trong đầu tôi. Nó sục sôi trong tôi ý chí gì đó khiến cơ tay tôi tự dưng hoạt động vung thẳng cái búa thẳng vô con Mudder một lần nữa.
Con Mudder văng tít ra xa, đập vào cánh cửa nát. Mudder đang nằm ngửa, lộ ra trái tim màu xanh rực rỡ, chiếu sáng cả màn mưa.
Nhắm...? Cái gì có thể bắn từ xa...?
Từ xa...bắn từ xa...Đúng rồi! Là cung tên!
Mà hồi nãy làm sao tôi biến quyền trượng thành cây búa tạ vậy?
Do suy nghĩ của tôi chăng? Tôi nhớ cái lúc tôi lao xuống thì trong đầu tôi suy nghĩ rằng trong tay tôi đang cầm một cây búa, đập thẳng vô đầu con Mudder.
Suy nghĩ, cố suy nghĩ nào!!!
Cây búa tạ chuyển hóa thành một cây cung cực kì hoàn mĩ với nhiều hoa văn đặc sắc, đôi cánh chuồn chuồn chuyển hết ra đằng trước, gộp lại và hóa thành mũi nhọn.
Nhưng mà không có tên...!!
- Cung mà không có tên ??
- Tên thì tự cô biến hóa ra! Tập trung vô!
Lại còn phiền phức như vậy nữa!
Tôi tập trung vô trái tim của Mudder. Hít thở sâu, nhắm mắt một cắc, tôi chuyển sang tư thế giương cung.
Một tia sáng chói rói khiến tôi mở mắt. Nhìn thẳng và tập trung thật kĩ mục tiêu, tôi chuyển sang nhắm bắn. Và rồi...Tôi buông tay. Tia sáng màu tím lao thẳng về phía Mudder, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Tiếng gầm rú phát ra từ con Mudder. Một tiếng rú thảm khốc và đau đớn. Mũi tên đã cắm xuyên qua trái tim của nó, thứ chất nhầy màu đen đen phun ra khắp nơi.
Có một bác bảo vệ run run bước tới, cầm cái bình cứu xỏa đập mạnh vào chân nó. Không còn động tĩnh gì, bác ấy hét lên cho mọi người vui mừng:
- Nó chết rồi!!! Mọi người an toàn rồi!!
- Chưa an toàn đâu...! - Tôi buột miệng nói - Bên ngoài kia...Còn rất nhiều...! Còn ở trên trời nữa!
- Cái gì? - Cả đám đông ồ lên - Giờ phải làm sao đây? Làm sao tôi có thể về nhà??
" Nhà của tôi nữa! Tôi nghe thấy rất nhiều tiếng nổ! "
" Mẹ ơi...! Ba mình...đang ở nhà...! ", " Không sao đâu con yêu...sẽ ổn thôi...! "
" Đúng rồi! Mẹ tớ! Mẹ tớ đang chờ tớ về nhà...! Chúng...Tớ sợ lắm...! Nhỡ mẹ tớ có chuyện gì...? "
Rất nhiều cảm xúc, rất nhiều người có cuộc sống, một cuộc sống khác nhau.
Tôi có thể nghe và thấu hiểu họ. Tôi không muốn ai phải ra đi...mặc dù trong mấy giây phút trước...đã có rất nhiều người vô tội chết...Nhiều gia đình hạnh phúc mất đi một thành viên...
Tôi có thể nghe thấy âm thanh của đau thương...
Tôi phải ngăn chặn nó...! Đúng! Tôi phải làm...! Tôi phải kết liễu hết lũ Mudder quái đản này!
Chúng nó...Chúng nó không nên sống thêm một giây phút nào nữa...! Tôi không muốn ai phải chết! Tôi không muốn tôi thành một kẻ xấu xa...!!
- Ruby...Tôi có thể giết trung bình bao nhiêu con Mudder?
- Không có một con số để trả lời! - Giọng Ruby vang lên - Cô thích làm gì thì làm...! Quan trọng là trí tưởng tượng và sức lực của cô! Tôi sẽ giúp sức nên cô đừng lo!
- Ừm! Cảm ơn cậu, Ruby!
Quyền trượng của tôi hóa về hình dạng cũ. Mưa dần nặng hạt hơn. Điều kì lạ là tôi không bị ướt, những hạt mưa rơi xuống tôi và trôi nhanh xuống đất, không thấm một giọt. Hít thở thật sâu, tôi quyết tâm bước ra khỏi cổng trường với một giai điệu mạnh mẽ trong tôi.
Bác Huỳnh - bạn của ba tôi - đứng ra cản tôi, mắt bác ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ:
- Một mình cháu có thể làm gì? Cháu tính đâm đầu tự sát sao?
- Cháu có thể giết hết bọn chúng...Vì cháu là một cô gái pháp thuật...!
- Cháu hãi còn nhỏ thế này...Việc hồi nãy cháu làm là do may mắn?
- Cháu không muốn ai phải chết nữa! Vậy nên, phiền bác tránh ra! Nếu không, mọi người, kể cả bác sẽ làm mồi cho bọn nó!
Bác Huỳnh không nói gì nữa. Bác ấy bước sang phải để cho tôi đi. Bước thêm được hai bước, tôi nghe thấy giọng của Minh.
- Này cô!
Tôi không quay lại mà bước đi tiếp. Cái bản mặt của cậu ta rất khó ưa nên tôi không muốn tốn một giây để quay lại và nói chuyện với cậu ta. Thế nhưng, tay cậu ta nắm chặt tay tôi và giựt ngược tôi lại.
Cây quyền trượng của tôi đập vô đầu cậu ta làm cậu ta bỏ tay tôi ra.
- Cậu làm cái gì thế hả?
- Ui da...! Tôi...Tôi muốn cảm ơn cô về việc hồi nãy...! Ừm...Tôi nhìn cô rất quen...! Nhưng tôi không biết tên mà tôi nghĩ có phải là tên của cô không?
Thôi chết! Làm sao mà cậu ta biết tôi chính là X?
- Đương nhiên là không, bởi tôi là MoonLight. Giờ, hãy để tôi đi trước khi bọn chúng kịp đến đây!
Tôi xoay lưng lại, tức tốc tăng tốc độ chạy nhanh ra khỏi trường.
" Set up, Magical Sheild! ". Tiếng của Ruby vang lên, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng rè rè của thứ máy móc gì phát ra từ đằng sau. Xoay lại, ngôi trường đã được phủ kín bằng một lớp hào quang màu xanh lá chuối có tiếng rè rè.
- Ruby! Cảm ơn cậu! Xém tí nữa là tôi quên!
- Mau lên, tránh chướng ngại vật!
Con đường be bét máu cùng đống xác chết chất đống ngày càng nhiều khi tôi đi xuống con đường Trường Trinh. Xung quanh toàn mùi khói khét nồng nặc, xen kẽ giữa những hạt mưa nặng hạt, lất phất. Những đám cháy ngày càng dữ dội. lúc tắt lúc lại bùng phát lên.
Một cô gái bị một chiếc xe hơi đè bẹp toàn thân, đầu loang lổ máu, một bé gái bị đâm xuyên bụng, một người đàn ông mất đầu, người mất lưỡi, mất mắt.
Đã bao nhiêu người đã bỏ mạng nơi đây?
Tôi nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét.
Thật kì lạ...! Tại sao lại có nhiều ngôi nhà lại được ma pháp trận bảo vệ vậy? Chả lẽ ở đây cũng có vô số " cô gái pháp thuật " ?
Có tiếng rung dưới mặt đất. Tôi đứng yên và ngó ngàng xung quanh để định hình tình huống. Trong đám khói, bóng dáng của thứ to lớn, lông lá đang chạy lại về phía tôi. Đầu óc tôi ngay lập tức tưởng tượng ra trong tay tôi đang cầm một khẩu Shotgun.
Cây quyền trượng lại biến hóa, nó hóa thành cây Shotgun biến thể, cái mặt của quyền trượng thu nhỏ lại và chuyển ra gần ống súng. Cái đó gọi là gì ấy nhỉ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì nó dùng để xác định vị trí cho mấy cây súng dành cho những người bắn tỉa.
Trái tim của con Mudder đó như xé tan đám khói. Tôi nhanh chóng hành động, giơ khẩu súng ra và bóp cò.
Mudder ngã ra nằm bất động. Đôi chân tôi di chuyển không ngừng chạy xuống sâu hơn để tìm người bị nạn hoặc Mudder để giết. Hoặc có khi là...?
Đôi khi số mệnh rất biết gắn kết, tôi đã tìm ra một " cô gái pháp thuật " như tôi.
Một cô gái thấp hơn tôi nhưng ngực đã nhô ra, tay bắn ra hàng loạt tia lửa điện vào cánh con Mudder trên trời khiến nó rơi xuống. Sau đó, cô bé nhảy phóc lên, dùng cây thương của mình chọc vào tim nó. Tôi thấy cây thương nhả ra hàng chục viên đạn, mấy cái lỗ gì đó bốc khói mù mịt, mũi thương càng ngày càng sâu vô tim con Mudder.
Và rồi, tim nó vỡ ra, cái chất nhày nhụa phun hết vào mặt cô gái.[/size]
Chapter 3: Ruby và Mudder
________________________________________________________________________
Tại sao nhân vật chính lại tên X?
Cô bé ấy tên X vì là một cái tên vô cùng dễ nhớ :shy: Một chữ cái duy nhất cho huyền bí í mà
________________________________________________________________________
Design Character.
X - cập nhật 2 bộ giáp, chưa cập nhật bản thường ngày...
1. Moonlight shadow
2. Moonlight Soul
Comments
Tuôi sẽ cố gắng để không lập từ
Sao muốn chết
:at: :at: :at:
THAM GIA GROUP CỦA TTC TRÊN FACEBOOK
Cảm giác của nhân vật nó hòa trong mình anh ạ...
- Hannry -
Nhận xét đi :v Tuôi là M mà =]]z
:v Yeah =]]z X nó có vấn đề về tâm lý + tinh thần nên nó " lớn hơn " người khác về mặt gì đó mà =]]z
Với cả bạn thân nó chết ngay trước mắt thì hỏi làm sao nó cười như chưa có chuyện gì xảy ra được :dodgy:
Chứ không phải là do nó dậy thì sớm nên có suy nghĩ khác người à :dodgy:
:dodgy: Cũng có thể =]]z Ahahahaha...