[ LN ] School Killer ( Update chapter 2 )

IchiharaShoukoIchiharaShouko Posts: 840Registered
Xin chào các thiếm :P School Killer đã có mặt tại TTC :s Á hu hu hu

10289802_210790429258846_8418872055457883565_n.jpg?oh=f38ae14c4f87ccef8664118b94bf6a36&oe=57A3C53E

Tác giả: CNMSC Aka IchiharaShouko
Tác phẩm: School Killer
Thể loại: Trinh thám, bựa, hài, [size=large]18+[/size] ( do có nhiều câu chửi thề ), tình cảm, kinh dị, đời sống, trường học
[align=center][size=x-large]Nội dung:[/size][/align]
Bằng một cách rất bình thường, đập nguyên con xuống hồ bơi là bạn đã có thể du hành đến tương lai rồi...Thề luôn...thốn vãi ra ấy...Tốt nhất là bạn không nên thử giống như tôi đâu...!
Tôi...Một con người siêu cấp bình thường...là Lolicon sau một lần bị bọn bạn nghịch ngu, đang ngắm một bé gái bơi ở hồ 2m thì tụi nó đạp một phát xuống...và kết quả là...giờ tôi ở đây.
Tương lai sau 333 năm là một tương lai đen tối. Tôi sống trong ngôi trường nội trú SKO, ngôi trường cho những người thích giết người, thích rape và chuyện này như cơm bữa.. Cơ mà...an ủi được một phần nào đó là tôi sống với thân phận mang hình dáng Loli và trong trường toàn Loli...Okay...Every thing is daijoubu...
Tôi..đã tham gia một hội tên là God Assasin..đó là nơi tôi có thể hóa thân thành Ruby Moon với bộ giáp mà ông anh và bà chị đáng nguyền rủa cho tôi. Một khi đã là Ruby Moon...tôi sẽ không phải làm một bé Loli hiền từ dịu dàng nết na thùy mị không thích giết người mà khi thấy xác chết là khóc đâu...
Đây là lời mở đầu cho câu chuyện tình lâm li bi đát của tôi...

[align=center][size=large]Nội dung cực kì ngắn gọn:[/size][/align]
Chỉ đơn giản là chuyện tình lâm li bi đát của một con bé Lolicon mang thân hình Loli  :(



Chapter 1: Một ngày đẹp trời
[size=large]- Con yêu! Mau dậy thôi!!
Mẹ tôi nhẹ nhàng kéo tôi khỏi cơn mơ màng, bàn tay ấm áp đến lạ kì khẽ bẹo má tôi, nở một nụ cười rất dễ thương. Dĩ nhiên đấy không phải là mẹ tôi rồi, mẹ tôi hiện tại đâu phải thế? Mẹ tôi mà như thế này thì có khi tôi chết sớm!
Đây là người không phải mẹ tôi mà tôi vẫn gọi là mẹ, bởi vì tôi đã du hành thời gian, sau 333 năm, tôi ở đây. Có lẽ hơi hư cấu một tí nhưng mà có thật đấy. Một tuần trước, tôi đến đây. Trước đó thì tôi chỉ nhớ mang máng là tôi đang bơi thì bỗng dưng thấy một màu xanh và rồi tôi ở đây.
Một tuần trước, trong sự ngỡ ngàng và bàng hoàng, tôi đã đi lại lung tung trong thành phố và bị cảnh sát bắt. Mẹ tôi phải bảo lãnh tôi ra. Bởi cái sự phồn vinh, tiến hóa quá quá nhanh của cái thành phố mang tên bác này làm tôi phải chóng mặt.
Sau 333 năm, thành phố của tôi phát triển đến như vậy ư?

- Mẹ ơi...cho con ngủ thêm tí nữa...! - Tôi càu nhàu, ngáp dài.

- Con ngủ nhiều quá không tốt đâu...! - Mẹ tôi phụng phịu.

Và mẹ tôi năm nay ba mươi lăm tuổi. Một cái tuổi phải làm tôi cũng phải té ngửa. Mẹ tôi thời trước là bốn mươi chín rồi...Mẹ tôi và mẹ tôi sau 333 năm, giống nhau một cách kì lạ nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ bây giờ trẻ con hơn trước rất nhiều...!
- Vâng ạ...! - Tôi phải cố lết người ra khỏi giường. Trong sự mệt mỏi, tôi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước xả rất dài, một làn nước nóng làm thân tôi ấm áp lên. Tôi tự soi mình, tôi thấy hình tượng của tôi bây giờ là một bé chuẩn Loli...Tôi thích điều này...! Trước đấy tôi là một con bé mập, cao, mặt như mấy bà thím sau khi học đại học.
Mọi thứ bây giờ thay đổi quá nhanh. Sau 333 năm, thành phố tiến bộ hơn mức trước đó ư? Trước đó đầu đỏ hay vàng không được đi học đâu...giờ đầu tóc tùm lum màu vẫn cho đi học kìa...! Tôi nhìn lại thì tóc tôi vẫn màu đen, khuôn mặt thì cứ như trẻ con ấy...
Điều tôi tức là...tự nhiên đang học lớp 8, bay đến tương lai học lại lớp 6...
Và, lạ một cái là...ngôi trường mà tôi học trước đó...giờ tôi vẫn học. Nhưng quy mô nó khác hơn: Đây là trường nội trú, nguyên một rừng cây rộng bạt ngàn, một cái phòng để tập, ngôi trường rộng, thay vì ba khu giờ thành năm khu, trường bị nguyên một cái lồng kính che lại.
Sở dĩ như vậy...là vì đây là ngôi trường dành cho những kẻ giết người...nơi biến những đứa trẻ ngây thơ thành nhưng kẻ giết người tàn khốc. Cái lồng kính ấy nhằm mục đích che đi, tạo ra ảo ảnh để cho việc giết người dễ dàng hơn.
Mọi thứ sẽ không dễ dàng nếu như bạn học ngôi trường đó, bạn sẽ không thể sống sót trở về đâu. Mỗi ngày bạn đều bị những kẻ trên mình đuổi theo giết. À vâng, nếu bạn có may mắn đi chăng nữa...nếu có thể học trọn vẹn bốn năm mà ra trường trong niềm hạnh phúc tột cùng...!
Ngay ngày đầu tiên tôi đến trường là gặp ngay bà cô giáo dạy Sinh cầm dao chọc tiết lợn đi giết ông thầy lớp kế bên...Tôi thật là may mắn...Nhờ vậy mà tôi mới biết cái vụ giết người của ngôi trường thân yêu của tôi...Và ngay ngày đầu tiên tôi bị một anh lớp kế bên cầm sọt gân dí tôi chỉ vì muốn rape tôi thôi...quào...May mắn là ổng bị thằng nó đó chơi mô-lô-tốp vào người. Okay...Every things is daijoubu...
Không biết hôm nay, ngày thứ hai sẽ có điều gì may mắn úp sọt tôi đây...
Tôi nhìn gương, trầm tư suy nghĩ sâu xa, tay thì nắn nắn bộ ngực nhỏ xíu của mình. Dù nhớ nhung bộ ngực trước đó cỡ C...nhưng giờ thôi, tôi thích cái này hơn...dễ dàng chạy nhảy.
Tôi tắt nước, đến chỗ máy sấy lấy ngón tay chạm nhè vào, một luồng gió nóng thổi ra ào ào làm người tôi khô nhanh sau đó...Tôi mở cửa phòng ra và bận cho mình một cái váy ngắn đến đầu gối màu xanh, mặc áo shirt rồi tắt nơ vào. Giờ tôi mới chợt nhớ ra: trước đây trường bắt mặc áo dài và quần tây áo sơ mi...!
Trước đấy, khi tôi hỏi " mẹ " về cái áo dài thì mẹ bảo:"Nó nằm trong bảo tàng ấy con, giờ chả ai mặc nữa...! Con bị làm sao thế? ". Áo dài đã vĩnh viễn nằm trong viện bảo tàng chỉ sau 333 năm...hay quá...?
Tôi nhẹ nhàng bước đến thang máy, nó hút tôi thẳng đến phòng ăn.
Ba tôi thì đi làm từ rất sớm. Mẹ tôi ngồi cười mỉm và xòe tay ra, chỉ chỉ vào đĩa ăn của tôi. Trên đó là bánh mì quết bơ đậu phộng, món tôi thích nhất. Tôi nhìn mà thèm thuồng, liền đi vào ăn ngay.
Trời đất ơi, vị ngọt của hai thứ đang hòa trộn vào làm cho tôi có cảm giác lâng lâng hạnh phúc quá...!
Rồi tôi nốc hết ly sữa, ra ngoài hành lang lấy tấm ván, mang giày vô. Tôi mở cửa nhẹ nhàng, chạy thật nhanh lấy đà rồi nhảy phóc qua hàng rào. Đó là điều tôi muốn làm, bởi cái thân hình này khiến tôi hạnh phúc vô bờ bến. Nhưng điều đó làm " mẹ " tôi phải phát cáu lên đôi chút:

- Mẹ đã nhắc con bao nhiêu lần rồi hả??

- Con xin lỗi ạ!!! - Tôi cười tí hí, đặt tấm ván xuống, nhảy lên tấm ván và bay vút đi

Tôi bay trên bầu trời màu xanh thẳm, làn gió thổi sượt qua mái tóc đen của tôi. Tôi vui vẻ nhìn mọi người đang đi lại, tôi nhấn ga cho bay nhanh với tốc độc thần thánh. Tôi tuy hạnh phúc với cuộc sống này nhưng không hề hạnh phúc với cuộc sống trong ngôi trường giết người đó.
Có rất nhiều quy tắc mà tôi đã biên soạn ra sau khi chứng kiến cảnh tượng vô cùng fabulous đó...Nhưng có ba quy tắc phải quan tâm nhất: Chạy thật nhanh, trốn thật kĩ, luôn mang vũ khí.
Thiếu một trong 3 quy tắc này thì thôi, đời bạn xác định là đi về nơi xa lắm...!
Tôi đáp xuống ngôi trường, thu nhỏ ván bay bỏ vào túi rồi lếch thếch đi vào. Tôi thấy mấy đứa nào đó mà tôi không quen chúng nó xúm lại và móc cái gì đó. Tôi chả quan tâm lắm...cái cần quan tâm là...liệu chúng nó có giết tôi không? À mà ngay giữa phố xá vắng vẻ này mà cứ móc móc thì có lẽ là...à mà thôi...
Vào trong trường, chạy ngay ra sân sau kiểm tra một vài thứ. Chủ yếu là vũ khí thôi!

- Mô-lô-tốp, okie! Dao chặt xương, okie! Sò toy...oắt đờ phắc? Sao mình lại mang Sò
toy?? Dao gọt trái cây, okie! Kiếm laze thần thánh, okie!


Mọi thứ đều vô cùng ổn trừ cái Sò toy kia thôi...
Tôi vui vẻ và cầu trời cầu phật cho hôm nay mọi chuyện đều xuông sẻ, ai ngờ ông trời rất chi là thương tôi, khi tôi vừa bước ra chỗ gửi xe thì một ông anh nào đó lớp trên cầm cây gậy bóng chày gắn từa lưa đinh nhìn tôi mỉm cười biến thái. Miệng ông anh còn chảy cả nước dãi cơ...

- Em...Em gái dễ thương...em...em muốn vui vẻ với anh không?

- Không...Anh bị làm sao ấy?

- Anh...Anh muốn...muốn vui vẻ với em.

- À..dạ không ạ...em đang vui...

- Vui? Chơi với anh mới vui nè!

- Chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau!!
Tôi nói to, dõng dạc. Tôi ghét ba cái thể loại này lắm! Nghĩ sao mà...Mà khoan! Tôi vừa làm cái quái gì thế này?? Sao lại phát ngôn đúng lúc thế kia?? Ôi trời ơi...tôi...tự đào mộ cho mình đấy à?
- Mày..Mày phải chơi với tao!!!
Anh ta chạy lại vung cây gậy vào mặt tôi. Tôi biết trước kiểu gì cũng sẽ thế này mà...thôi thì yolo luôn...Run awayyyy!!!

- Móa ơi!! Sao số con nhọ vậy nè?? Run, run awayyy!!!

Tôi vừa chạy vừa than. Tôi nhanh chân leo lên cái hàng rào ngay đó để băng qua phòng vệ sinh ở sân sau. Nơi đó được rào lại vì nhà trường muốn cho nhiều đứa không biết leo trèo dại dột chạy đến đó để mà bị giết...chắc luôn. Tôi cũng có biết trèo đâu??

- Nhanh, nhanh lên con tó!

Tôi tự chửi bản thân, chân nhanh chóng trèo. Tim tôi đập loạn xạ, giờ mà xảy chân một cái là như đứt dây đàn. May mắn là tôi đã trèo qua được...Má ơi...cứ như chơi Out Last ấy...
Ông anh kia nhìn tôi, lấy gậy đập liên tục vào hàng rào, miệng không ngừng chửi rủa tôi. Tôi đứng thở tuy không mệt lắm. Tôi đã vui mừng vì cái hàng rào đó vô cùng chắc chắn.
Nguyên một hàng rào đổ xuống, bụi bay tứ tung. Thế quái nào mà nó đổ một cách vi diệu vậy?? Cái hàng rào chết tiệt đó vô cùng chắc chắn mà??

- Mày...Mày...Mày phải làm Slave cho tao!

- Dạ..anh rất tốt nhưng em rất tiếc...éo ạ!!

Tôi vọt lẹ ngay sau đó. Tại sao mà ông trời muốn tôi chết vậy? Sao ông nỡ nào đối xử với con thế? Con ăn ở vô cùng tốt mà??
Trong đầu tôi giờ chỉ có 3 từ:" Ấu mài gót, Ấu mài gọt, Ấu Mài gọt "
Vừa chạy vừa suy nghĩ cách nào để đào tẩu và để giữ cái mạng, giờ tôi chỉ cầu mong là có một sự gì đó kì diệu úp sọt vào mặt ông anh kia.
Vừa mới nghĩa thôi, ông anh kia liền la lên. Tôi xoay lại, chạy lùi chầm chậm thì thấy ông ta nằm xải lai với con dao cắm ngay đít...Thốn...
Có một chị gái tốt bụng đi lại rút con dao ra...thốn...Chị ấy nhìn tôi, mỉm cười rạng rỡ:

- Em có sao không?

Ôi, quý nhân! Thật là quý hóa! Đây chắc hẳn là một vị tiên từ trên núi xuống cứu giúp tôi rồi! Lẽ nào sẽ như manga, tôi được một cô gái cứu giúp và cô ấy làm hầu gái cho tôi?
" Rất tiếc...số bạn quá nhọ "
Chị gái ấy chuyển sang cười man rợ ngay sau đó.

- Ô? Em nhìn dễ thương nhỉ? Cho chị...ăn em cái nào!

Không phải quý nhân, không phải quý nhân! Té nhanh!!!
Tôi sợ hãi tột độ, chạy nhanh lên lầu I nhưng mà cửa bị khóa...Ôi không...thế thì tôi thọt à??
Tôi hấp tấp lục đồ trong cặp, chưa kịp lục cái gì thì chị ấy đi lại, bám vai tôi. Tôi lạnh sống lưng xoay lại, nhìn cặp mắt chị ấy.
Nhanh như cắt, chị ấy đâm con dao vào tôi...nhưng tôi né được, đồng thời tôi cũng lấy được vũ khí! Tôi đâm vào ngực chị ấy và thấy tội lỗi. Tôi nhìn vào ngực chị ấy và tính xin lỗi thì tự dưng...
Tôi thấy sò toy mọc sừng sững giữa khe ngực chị ấy...Tôi không để ý là chị ấy mặc đồng phục nhưng hở ngực vì ngực quá to.
Mặt chị ấy đỏ lựng, ngay lúc này tôi bỏ ra và chạy nhanh đi. Tôi nhìn xung quanh xem có cái cửa nào mở không để chạy tót thì...Số tôi vô cùng hên! Chả có một cái cửa quái nào mở cửa cả!
Tôi thấy con tim tôi đang tan nát...đau quạ!
Tôi mới nhớ ra là tôi có ván bay.
Nhanh tay cho vào túi, phóng to ván bay, đặt xuống, nhảy lên, nhấn ga nâng lên cao. Tôi bay lên tầng I rồi đạp ga phóng nhanh nhanh để đi tìm nơi ẩn nấp. Phòng vệ sinh là nơi cực kì lí tưởng ấy nhỉ? Vì chỉ có mỗi phòng vệ sinh nó mở cửa thôi...!
Á hu hu hu....
Mà khoan...giữa phòng vệ sinh nữ và phòng vệ sinh nam...nên chọn phòng nào? Nam nữ, nữ nam, nam nữ....
Thôi...liều một phen! Chọn nữ vậy! Mẹ cũ của tôi đã bảo:" Nơi nào nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất! ", cho nên phòng vệ sinh nữ sẽ là nơi chị ấy vào đầu tiên nhưng chắc chắn là sẽ an toàn...vì tôi là cú có gai...à lầm! Tôi là gái!
Tôi lanh lẹ chạy vào phòng vệ sinh, tìm cái phòng cuối cùng trong góc kẹt chui vào, khóa cửa chắc chắn.
Every things is daijoubu, Every things is daijoubu....
Tôi nghe thấy giọng nói chị ấy thánh thót từ ngoài hành lang. Chị ấy chửi tôi chả khác gì đám bạn tôi chửi tôi cả. Cơ mà...

- Mày đâu rồi con chó? Lòi mặt ra đi??

" Chị rất tốt nhưng em rất tiếc! Em là người chứ không phải chó...Á hu hu hu "
Tôi nín thở khi nghe thấy tiếng bước chân của chị ấy vào phòng vệ sinh nữ. Xong chị ấy thốt ra câu làm tôi vô cùng mừng rỡ, tim muốn nhảy ra ngoài:

- Chắc nó không điên khi trốn vào đây đâu...! Mình nghĩ nó trốn ở nhà vệ sinh nam!

Á à, đúng rồi đó chị! Chả có ai ở trong đây đâu! Á hu hu hu, em điên đó! Chị ơi chị! Chị đi dùm em một cái! Đi đi nha chị! Đi luôn càng tốt chị ơi!!
Chị ấy liền đi ra và tôi đã thở mạnh. Tôi như muốn chết vậy! Cứ cái đà này thì sớm mượn tôi cũng thọt thôi! Giờ làm sao ta??
Tôi nghe thấy tiếng nổ ở phòng vệ sinh nam...Đúng là may mắn! Nếu tôi mà ở đó thì thọt sớm...! Nhưng mà...

- Vậy là mày trốn ở phòng vệ sinh nữ!

Chị ấy nhanh chóng chạy sang phòng vệ sinh nữ và đạp từng cửa. Ấu mài gọt...Chị ơi? Sao chị lại làm thế? Em đã bảo là đách có ai ở trong đây mà?? Đi luôn đi chị ơi! Con tri...con tim nhức nhói quá!
Giọng nói chị ta cất lên ngày một niều. Tôi ngày càng hoảng hốt hơn. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, đạp cửa từng phòng một. Trời đất ơi, thôi kì này tôi xác định là chết thật rồi...Tôi nhẹ nhàng mở khóa túi ra nhưng vì quá mạnh, tôi làm một tiếng rất to. Mồ hôi chảy từa lưa, tim tôi đập loạn xa. Tôi run mình cố gắng mò vào lấy cái gì đó hữu dụng.
Đương nhiên không phải là sách rồi...giờ phút sinh tử ai lại lấy sách ra đọc chứ...?
Cửa phòng vệ sinh kế bên tôi bị đập ra, giây phút đó gần kề đến cổ tôi. Tôi nuốt một cục bọt vào trong, nó mắc nghẹn ở cổ. Tim tôi ngày càng nhanh và nhanh hơn.

- Vậy là phòng cuối cùng rồi...!

Và rồi, giây phút đó cũng đến. Cửa vừa mở, tôi hoảng hốt thấy cánh tay chị ta kèm với ánh mắt diều hâu, tôi rút khỏi túi con dao chặt xương và làm một cái rắc. Tay chị ta lìa khỏi thân, máu phun ào ào, lấm lem mặt tôi. Chị ta tính giơ con giao bên tay kia đâm tôi nhưng đã bị tôi cho một phát ngay giữa đầu.
Tôi buông ra, con dao ghim chặt trên đầu chị ta, chị ta ngã xuống. Màu từ từ trào ra, thành một vũng to.
Tôi run mình hoảng sợ. Máu dính đầy tay, quần áo và khuôn mặt loli của tôi. Tôi run lẩy bẩy nhìn hai bàn tay mình, nhìn mình trước gương. Lúc này đây, tôi có cảm giác gì đó bất lành. Bây giờ...tôi đã trở thành một kẻ giết người...
Không...không thể thế được...
'' Nguyễn Ngọc Tiểu Hy đã chết...! '' Tiếng loa phát thanh trường vang lên. Tim tôi như đông cứng lại, tôi không thể thốt nên lời.
Bỗng nhiên, có một đám người nào đó tay cầm thứ gì đó, chạy vào, chỉ vào mặt tôi, cùng một cô gái rất xinh đẹp, là Big Boobs, tóc dài vàng hoe chấm đến giữa lưng, cầm mic đứng đó. Cô ấy nở một nụ cười thật hiền hậu, vui vẻ nói rằng:

- Bạn đây đã vừa kết liễu học sinh lớp 7. Bạn có điều gì muốn chia sẻ không?

Tôi lặng thinh, không nói lời nào. Cô ấy thục cù chỏ vào người tôi như ra hiệu cho tôi nói. Nhưng biết nói gì bây giờ? Tôi chả có tâm trạng gì để mà nói nữa...!
Rồi bọn họ chỉa máy đó vào xác chết, trầm trồ cười như gì. Cô ấy rút con dao ra, lau sạch máu và rồi đưa lại cho tôi, mỉm cười một cách thô bạo:

- Lần sau nhóc không được làm vậy đâu nhé...Quỳnh Nhi...!

Cái gì cơ...? Cô ta biết tên tôi à ? Tôi có quen biết cô ta sao ? Áo có phù hiệu đâu... ?
Rồi bọn người kia đi, chỉ có cô ta, cái xác chết và tôi ở lại đó. Cô ta liền rút trong ngực cô ta ra một bộ quần áo một cách thần kì. Cô ta cười cười, dúi dúi cho tôi và bảo :'' Đây là phần thưởng, áo chống bẩn và bên trong là một con dao...bình thường ! ''
Tôi cảm thấy mình thật xấu xa...đã để nỗi sợ đè lên và giết người...Tôi không dám nhận lấy phần thưởng. Bà chị kia cứ dúi dúi vào tay tôi.
Nhưng chị gái đó nhìn sát mặt tôi, nói nhỏ nhẹ:

- Ai cũng sẽ như thế thôi...! Cảm ơn em đã giết bà chị quái đản này...em nên thấy vui...Mà...cái xác này lát bọn chị sẽ dọn đi.

Rồi chị ấy để phần thưởng lên bồn rửa tay, quay lưng đi.
Tôi, ở lại cùng cái xác mang tên Tiểu Hy đó. Tôi ngồi xuống, cầm lấy bàn tay đã lạnh của chị ấy, nói lời xin lỗi rất nhiều. Một sợi dây chuyền rơi ra từ ngực chị ấy. Tôi xin phép rồi mở ra coi. Trong đó có ghi:" Thật cảm ơn ai đã giết tôi...tôi thật sự muốn chết...Tôi không muốn mang lại bất hạnh cho God Assasin "
God Assasin? Là gì vậy?
Tôi đứng dậy, nhìn vào bồn rửa tay. Một bộ đồ có tờ giấy đi kèm:" Quần áo chống bẩn ". Hàng gì mà ngon vậy? Tôi đứng ngay đó thay đồ, bận quần áo đó vào. Tôi chả muốn vào lớp với bộ dạng đầy máu thế này.
Bộ đồ khá rộng, váy khá ngắn. Tôi khá ưng ý khi mặc nó.
Tôi bước xuống cầu thang để chuẩn bị vào lớp vì chuông đã reo rồi. Tôi có cảm giác bất an khi vào lớp. Phải chăng...sẽ lại có chuyện gì xảy ra?[/size]

Chapter 2: Tôi thấy quần lót sọc xanh trong mắt tôi
13151741_275367269467828_1678095005072972457_n.jpg?oh=533f20296b0459eb7a4e18c871748972&oe=57AB7BB1&__gda__=1470352053_63a8d120f81a8a6571c557a6057b307d
[size=large]Tôi rất lo lắng về việc vừa nãy. Bước đi liêu xiêu, cảm thấy mệt mỏi và còn buồn nôn nữa. Dù tôi chơi khá nhiều game kinh dị lúc trước nhưng cái này là ở ngoài đời...Ở ngoài đời bao giờ cũng fabulous hơn trong game cả...
Mọi học sinh nhìn tôi bằng một ánh mắt kì dị. Một nửa thì cười cười, một nửa thì nhìn căm tức. Rốt cuộc thì cái trường này là sao đây? Muốn giết mà cũng không muốn giết hay sao vậy??


Tôi bước lặng lẽ lên lớp học thân yêu. Lớp đã đông đủ, mấy đứa chúng nó nhìn tôi bằng một con mắt thậm chí là nửa con. Chúng nó không ngừng bàn tán khiến tôi cảm thấy mình như tội phạm.
Ngồi xuống cái bàn thân yêu, tôi thấy nó đã bị vẽ quá trời đất. Trên đó có những dòng chữ " chửi " vô cùng ngây ngô khiến tôi phải bật khóc và cười...
" Mày đi chết đi "
" Sao bạn lại đi giết người hả con chó? "
" Con khốn...sao con lại làm như thế? Sao con lại giết người? Đi chết đi mày! "

Và nhiều dòng vô cùng xấu xí, ngoạc cả ra bàn. Hình như chúng nó học tiếng việt chưa vững cho lắm...! Hẳn là lúc xưng bạn mà vế sau xưng con chó...Hẳn là con ở vế trước rồi vế sau xưng mày...thôi, tôi thua, tôi quỳ luôn.
Một thứ gì đó có vẻ nặng va vào đầu tôi. Nó rớt xuống đất và con mắt tôi nghé xuống nhìn. Đó là một viên sỏi có kích cỡ khá bự. Ây dà...cái này là y chang Manga rồi...main nữ đang bị ăn hiếp bởi bọn dở hơi trong lớp.
Và chắc chắn kiểu gì cũng:" Haha, trêu ngươi con này đi? Nó làm việc xấu kìa? "


- Haha? Con này thật xấu xa! Các bạn tẩy chay nó đi!


Không sao, dù không đúng với cái tôi suy nghĩ lắm nhưng...bọn này được...!
Tôi nhìn lên bục giảng, có một con bé tóc xanh lam ngắn ngang vai, cặp kính thon gọn màu hường trên gương mặt xinh xinh tròn trĩnh, tay đeo đủ trang sức làm bằng vằng 69k...Miệng nó không ngừng nói như cái bô xe không ngừng xả ra khí vậy...


- Nó đã giết người một lần mà nay lại giết nữa? Haha? Thậm chí nó giết chị của một người bạn tiểu học cơ đấy? Quả là hay thật? Giết không nỡ nhớ lại ký ức cơ?


Cái oát đờ phớt? Quỳnh Nhi từng giết người á?


- Thôi...đằng nào con này cũng chả bao giờ giữ lời hứa đâu? Tao biết mà? Nó chỉ nói dối là giỏi thôi! Lúc nào cũng:" tớ chả muốn giết người đâu, tớ sợ lắm ". Thế mà giết hai mạng người rồi đấy? Giả tạo!! Mày là đồ giả tạo!


Ơ, con này?...tôi là giả tạo mà? Con này...nói ngu mà méo ngượng mồm à...


Cả đám xôn xao, xì xào. Tụi nó không ngừng chỉ trích tôi, nào là độc ác, giả tạo, không sống đúng, sống sai, giả bộ ngây thơ, hám trai...v...v Cơ mà cái hám trai là sai nhé! Bố có hám trai bao giờ đâu mấy cái con Bitch này? Bố thề là bố không có sống sai...bố sống rất đúng mà...Ơ...? Sao lại bị quy vào nhiều điều thế này?


Tiếng mở cửa thô bạo của một người nào đó. Có mùi sát khí nồng nặc tỏa ra từ người này. Người đó bước vô, mái tóc màu hường buộc hai bên với mái ngố, mặt hằm hằm cuối xuống, bước đi uyển chuyển. Con bé đó đi lại bàn của mình, ngồi xuống và thẫn thờ ngồi đó. Con bé có cái mồm như bô xe lại gangbang.


- A? Người bạn tiểu học của ngươi kìa?? Có chuyện vui để xem rồi...có phải không Tiểu Hân?


Tiểu Hân? Con bé đó tên Tiểu Hân á? Theo cái con bé bô xe thì con bé đó là bạn tiểu học của Quỳnh Nhi và có chị vừa bị tôi giết xong? Ôi quào...Thế này thì tôi đã gây ra mối thù oán à...?
" Great job...clap, clap! Mày đã tạo ra một mối thù rồi...ơ hơ hơ "


Hân lập tức đứng dậy, mặt cuối xuống, vừa đi vừa giận ruỳnh ruỳnh. Cô bé lại bàn tôi, đập mạnh hai tay xuống bàn tôi một cách mạnh bạo lại tôi thót cả tim. Sau đó, nó ngửa mặt lên, sỉ vả tôi.


- Cậu...sao cậu lại giết chị của tớ?


Tôi im lặng.


- Nói đi?? Sao lại giết chị của tớ? Chị tớ đã làm gì cậu?


- Chị ta...dí tớ. Theo chị ta là một con dao...


- Cậu nói dối! Chị tớ không bao giờ làm vậy cả?!


- Không bao giờ nhưng giờ đã làm rồi...! Giờ tớ mà không chống trả lại thì...tớ chết à?


- Nhưng...


Hân đứng hình. Cô bé cuối gằm mặt xuống, những giọt nước mắt nóng hổi rơi tí tách lên bàn tôi. Nó như một giai điệu của một bản nhạc buồn.


- Tiểu Hy...chị ấy là người tốt...Chả bao giờ làm vậy cả! Là...là do cậu...đúng rồi...là...là do cậu! Từ ngày hôm đó...tớ đã biết cậu lộ ra thú tính của chính mình rồi...


- Ngày hôm đó? Do tớ??


- Ahaha...Cậu không nhớ sao? Cái hôm đầu tiên mà cậu giết người đó...? Tớ đã thấy...Và tớ cho rằng đây là một trong các kế hoạch bẩn thỉu của cậu!!! CẬU MUỐN GIẾT TẤT CẢ MỌI NGƯỜI TRONG LỚP!



Tiểu Hân hét to lên. Cả lớp đều nghe rõ mồn một, thậm chí còn vang vọng lại trong đầu tôi. Tiểu Hân...Hận quá hóa rồ à? Tôi đâu có điên đến nỗi mà giết tất cả mọi người chứ? Bộ đây là The Walking Dead chắc? Hay là Dead Rising vậy? Tôi không có vấn ề về não mà đến mức thảm sát cả cái lớp nhé? Trong lớp nhiều Loli thì sao mà nỡ giết?


- Ây dà...? Hân à? Không phải đâu! Tớ nói thật mà!


- Cậu chả bao giờ nói thật cả! Cậu chỉ toàn nói dối! Hai lần rồi! Và đây là lần thứ ba!


- Sao cậu biết hồi nãy tớ nói dối?


- Tại tớ quá hiểu cậu! Tớ là bạn thân của cậu!


- Hiểu tớ? Nếu hiểu tớ và là bạn thân thì chả bao giờ cậu khẳng định là tớ nói dối! Bạn thân khi thấy bạn gặp hoạn nạn là sẽ đi tìm hiểu lý do!


- Đó là vì cậu yêu Quang Minh!! Chị Tiểu Hy là bạn gái anh Quang Minh! Điều đơn giản để cậu giết chị ấy là vì anh Minh!



" Shut up, bitch!!! Are you sure? Really?? Mother fackkkkk "
Đầu tôi lên lỏi khá nhiều từ thô tục. Tôi chỉ muốn bùng nổ mà tặng cho con bé cái bánh tát dã man...Nghĩ sao mà tôi thích thằng cờ hó nào tên Minh vậy??


- Xin lỗi...tớ chưa thấy cái lí do nào dở hơi đến mức đó cả...


Tôi nhìn thẳng vào mặt Hân. Hân nhăn mặt, hất mặt quay đi.


- Dở hơi? Thế mà có người vì điều dở hơi đó mà giết chị tôi cơ đấy? IM ĐI CON CHÓ KHỐN NẠN!!!


Chính thức gạch em ra khỏi danh sách Loli cần cưa nhé...Cả con bô xe kia nữa...Mới lớp sáu thôi à...chửi kinh hồn thật...


- Cô vô, Cô vô!!


Có đứa từ ngoài cửa chạy vô, la hốt hoảng. Tụi trong lớp náo loạn, chạy từa lưa vào chỗ ngồi. Ngay sau đó là một bầu không khí im bặt đến mức kì lạ, có thể nghe rõ nhịp đập của con try...con tim của mấy đứa trong lớp, nghe thấy cả tiếng bước chân với đôi giày cao gót càng ngày càng đến gần.
Cô ấy bước vào, cùng với một tập hồ sơ và một cây thuốc to chà bá. Son môi màu tím, mặc đồ công sở đen, tóc buộc một bên cao. Đặt hết đồ nghề xuống bàn, nhìn tôi mỉm cười.


- Em lại gây ra tai họa à?


- Em? Đâu có...?


- Có đấy? Cái tai họa của em...đó chính là sẽ đấu với Hân một trận tại nhà thi đấu của trường...Cô chưa có chọn thể thức nhể? À...đợi tí!



Cô ấy giơ tay lên, cái vòng tay của cô ấy phát sáng, phóng ra không trung một màn hình màu xanh. Cô ấy đăng nhập vô SKO, phòng to cái bảng đó ra, mỉm cười.


- Các em thích đấu thế nào? Một chọi một hay là một chọi mười?


Cái lều gì vậy? Một chọi mười? Từ một nhảy đến mười luôn...!


- Một chọi một!


Hân nói to, dõng dạc. Cô bé chắc chắn với điều này, nó lườm tôi:


- Mày..sẽ chơi chứ?


- Hả?!? - Tôi ngơ ngác - À ờm...mình nghĩ là không đâu!


- Ara Ara! Vậy là không được đâu!! Nếu không muốn thì cũng phải làm! Tại em vừa làm ra một việc vô cùng vui!



Cô ấy lật sang trang bên kia, có hàng tá map ở trên đó. Cô ấy không chần chừ mà unlock tất cả các map còn lại bằng số tiền trong ngân hàng của cô ấy.

- Cô nghĩ là các em thích hợp đấu trong rừng rậm...! Vậy đi! Cô chọn map này vậy!

Đây đếch phải trò chơi đâu cô ạ...! Đây...Đây liên quan đến sinh mạng con người mà? Cái lồng gì thế? Bộ đây là Attack On Titan game à...?? Cô đùa tôi à??? Tại sao vậy hả cô? Tôi là loli đó cô? Là Loli đó??

- Cũng được... - Hân quay sang tôi - Tao...sẽ kết thúc mọi tội lỗi của mày...! Mày giết quá nhiều người rồi...!

Tôi đơ người. Tôi mới lỡ tay giết một người và nghe tụi kia nói Quỳnh Nhi cũng đã giết một người. Vậy là mới hai người. Số hai là số nhiều à? À mà cũng phải ha...số hai đúng là số nhiều thật...
Cái giọng thanh cao của cô giáo trầm xuống, nhỏ nhẹ trấn tĩnh cái lớp đang xôn xao vì tôi và Hân lại. Cô ấy lấy một khối hộp màu đen và đặt lên bàn.

- Hôm nay, chúng ta sẽ tự học! Cô có chuyện cần giải quyết ấy mà? Thế nên các em có điều gì cần hỏi thì cứ hỏi cái hộp này! Tất cả bài giảng cô đều lưu trong đây hết! Chỉ cần nhấn cái nút này này và rồi hỏi thôi!

Cô ấy chỉ lên cái nút tròn trĩnh rồi mỉm cười nhẹ, mái tóc dài của cô rũ xuống, bộ ngực căng tròn được mái tóc tô điểm nên trông cô ấy vô cùng quyến rũ. Đó là đối với bọn con trai...

- Các em có thể chạy lung tung khắp trường vì cô đã xin thầy giám thị rồi! Và các em không được tự ý giải quyết đâu ha?

Mỉm cười kinh dị, ánh mắt cô ấy sắt đá hơn bao giờ hết.
Sau ấy, cô ấy bước đi ung dung ra khỏi lớp với một nụ cười tươi tắn trên môi. Cái chuyện mà cô ấy cần giải quyết là gì nhỉ? Hay là cô ấy...?

Cả lớp nhốn nháo sau khi cô ta đi. Tụi nó chạy ùa khỏi lớp, chạy hết xuống sân. Chỉ còn lại hai người trong lớp, tôi và một bé gái khác nữa. Cái bé gái khác ấy, cái bàn học của con bé kế ngay cửa sổ, trên thành có một bình nước và bông bông hoa cúc xinh xinh cắm trong đó. Từng cơn gió thổi ngang khiến mái tóc màu tím của nó khẽ bay bay, dây buộc tóc của con bé này có hình chú chuột trắng vô cùng độc đáo, trên đầu con bé có đội một con chuột nhồi bông tròn trĩnh như hạt thóc. Khuôn mặt hơi V-line, mắt con bé có màu xanh lơ như màu xanh của nền trời cao, mắt con bé đang chú ý vào một cuốn tiểu thuyết.
Chợt, như có thần giao cách cảm, mắt con bé ấy liếc về tôi. Giật thót, tôi quay đi, như một phản xạ tự nhiên. Chả hiểu sao nữa nhưng mà não của Quỳnh Nhi báo cho tôi biết con bé đó là người quen của cô bé.

- Có chuyện gì sao?

Cô bé mở lời. Giờ tôi mới thực sự nhìn thấy con mắt kia của cô bé, nó có màu xanh đậm hơn mắt còn lại. Lạ nhỉ?

- A...um..?! Không có gì!! Chỉ là...

- Quỳnh Nhi à...nguyên một tuần nay tớ thấy cậu lạ rất nhiều đấy...?

Tôi cứng đơ người. Vậy ra cô bé đây là người quen của Quỳnh Nhi? Có lẽ cô bé biết Quỳnh Nhi lúc trước là người thế nào!

- Cậu có phải Quỳnh Nhi không vậy?

Còn hỏi nữa à? Rõ ràng là không rồi! Đương nhiên và chắc chắn một trăm...ba trăm phần trăm! Vậy là bé đây biết Quỳnh Nhi rất rõ ràng luôn! Ắt hẳn là bạn thân?

- Quỳnh Nhi bao giờ cũng e dè khi nói chuyện với mọi người...! Cô ấy bao giờ cũng làm những điều vô cùng ngu ngốc và khi thấy Minh Ngọc chết trước mắt thì cô ấy ngất xỉu...! Quỳnh Nhi rất sợ nhìn thấy xác chết và không thích những câu chuyện kinh dị...

" Và cô ấy rất muốn bảo vệ mọi người..."

Tôi nghe thấy lời thì thầm của cô bé.
Tim tôi lúc đó như ngừng đập. Thân thể tôi không thể cử động khi nghe lời thì thầm đó.
Phải chăng...? Đó là mong muốn của thân thể này? Quỳnh Nhi thực sự muốn bảo vệ cho cái lớp đến như vậy ư?
Vậy tại sao cô bé lại giết người? Tại sao cô bé lại bị mọi người ghen ghét? Vậy tại sao cô bé lại nằm viện? Mọi chuyện đều liên quan đến nhau?
Quỳnh Nhi tự tử hay là con bé bị giết?
Cả lớp hiểu lầm hay con bé tự tạo hiểu lầm?
Giết một người để bảo vệ mọi người hay là vì bản thân? Hay là vì lí do gì khác?

" Em thật khó hiểu, Nhi ạ...! "

- Tớ không hiểu...Quỳnh Nhi! tại sao hôm đó...cậu lại gieo mình xuống dòng nước đục ngầu của con Kênh Nhiêu Lộc?

Kênh Nhiêu Lộc đến giờ này vẫn còn đục ngầu á? Sao hư cấu quá vậy? Ở thời của tôi nó khá là sạch rồi mà?
Mà khoan...? Quỳnh Nhi gieo mình xuống dòng kênh? Vậy là con bé tự tử?

- Tớ có cảm giác...Mọi thứ cậu đang làm...là muốn tự kết liễu mình bởi bàn tay của người khác? Dưới tay bạn thân từ hồi tiểu học?

Cái gì? Tôi đâu có muốn như vậy? Rõ ràng là chị của Hân cầm dao dí tôi mà? Tôi phải tự vệ là điều bình thường! Tại sao những việc " bình thường "  ấy lại dẫn ra một lối suy nghĩ kì lạ của cô bé vậy?

- Tớ biết mọi chuyện Quỳnh Nhi à...! Đừng có làm như vậy nữa, tớ xin cậu đấy! Tớ biết những gì cậu đang làm...! Cậu không cần phải chịu đựng chuyện đó nữa...!

- Tớ thực sự...không hiểu cậu nói gì cả...!


Miệng tôi thốt lên một câu nói khiến cô ấy chững lại.
Không gian trong lớp như thay đổi sau câu nói đó của tôi.
Mọi thứ xung quanh bỗng dưng im lặng hơn một cách bất thường.
Tôi chả hiểu cô bé nói cái quái gì cả. Mọi thứ thật khó hiểu! Quỳnh Nhi đang chịu đựng chuyện gì? Đã có chuyện quái gì xảy ra với cô ấy vậy?

- Cậu luôn như vậy...Bao giờ cũng dối trá...

Cô bé ấy đứng dậy, đi lại gần tôi bằng khuôn mặt nghiêm trọng khiến tôi phát sợ. Nhưng, một tấm lòng ấm áp chạm đến tâm hồn của tôi.
Cô bé ôm chầm lấy, ôm thật chặt. Hơi nóng của cô ấy tỏa ra. Nhịp đập của cô ấy truyền tới tai tôi. Tôi hơi hoảng sợ khi cô ấy làm vậy, nhưng mất mấy giây, thân thể tôi cũng thích nghi được với việc này.
Tôi không thể cử động được, tôi chỉ có thể nghe những lời từ miệng của cô ấy phát ra.

- Cậu luôn chịu đựng một mình...! Cậu luôn muốn bảo vệ Tiểu Hân phải không? Mặc dù cô ấy không hề biết điều đó...Tớ biết cậu rất đau khổ khi phải giết người con trai đó...Tớ biết vì chuyện đó mà Tiểu Hân dần dần rời xa cậu...!

Nhịp đập của cô ấy bỗng dưng nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Người cô ấy nóng hơn...như thể đang khóc vậy.

- Tớ vẫn chưa hiểu rõ ràng về việc cậu tự sát...! Cậu có biết rằng lúc đó tớ lo cho cậu lắm không? Cậu có biết là cái lúc cậu rơi xuống chính là lúc tim tớ như ngừng đập không? Lúc đó tớ muốn chết, giống như cậu vậy...!

Cô bé ngừng lại một phút. Một phút đó, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ.
Vậy ra cô bé này...cũng có tình cảm với Quỳnh Nhi? Vậy còn Tiểu Hân thì sao? Tiểu Hân với cô bé này có gì đặc biệt?
Mà cô bé này biết gần như mọi chuyện của Quỳnh Nhi...vậy có thể cô bé này là người mà Quỳnh Nhi hay tâm sự về bí mật của mình...thậm chí là người có thể nhìn thấy những gì con bé đang cố giấu diếm.

- Vậy...cậu đừng làm vậy nữa...tớ không muốn cậu chết...Xin cậu đấy...

- À...ừm...! Mình hứa...

Con bé ấy buông tôi ra. Ánh mắt tôi liền nhìn xuống ngực con bé ấy và thấy nó phẳng lì...Trên ngực có cái phù hiệu ghi:" Thanh Vân ". Cô bé này có cái tên thật đẹp!
Nhưng mà...con bé cao hơn tôi một cái đầu lận...Okay, không sao hết...! Miễn là Loli thì cao hơn hay thấp hơn tôi đều ok cả!

Gió nổi lên, thổi rất mạnh.
Mọi tấm áp phích bị thổi bung, tứ tung trong lớp.
Cùng lúc đó, ánh sáng của một vật vô cùng thần thánh hiện ra trước mắt tôi.
Nó bóp chặt lấy tim tôi, như một tia sáng le lói, đầu óc bỗng thư thả hơn mức bình thường.
Một vật vô cùng thần thánh...
Đúng...rất thần thánh...

- A...Quần...Quần lót...??

Màu xanh xen kẽ trắng khiến cho đầu óc tôi mơ hồ.
Mũi tôi bỗng chốc nóng lên và có thứ gì đó đang rỉ ra. Phản xạ tự nhiên, lấy tay quẹt và phát hiện ra...đó là tương cà...
Cái gì vậy nè...? Thân xác của Quỳnh Nhi không chịu được cái thứ thần thánh đến nỗi chảy cả máu mũi à?

- Nhi? Cậu...đang chảy máu mũi kìa...?!!

" ỰA.... "
Tôi ngã nhào ra sàn, đập đầu vào cái ghế. Sau đó mọi thứ đều có màu đen. Chả còn tí ánh sáng nào cả.
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Vân. Đầu óc thì tưởng tượng ra cái quần lót của cô bé.
Sau đó thì chả nhớ gì nữa...[/size]

Ây dà  :blush: Nhân vật chính của chúng ta đã tạch rồi =]]z Mới xuất hiện thêm một bé gái mà tạch sớm vậy  :dodgy:

:dodgy: Mong các bác ủng hộ cho truyện về con Lolicon số nhọ này  :dodgy:
P/S: đã làm theo yêu cầu vẽ poster cho mỗi truyện luôn...nhà mình nghèo không có tiền để mua tranh người khác vẽ nên mình tự lực cánh sinh...cho nên bác nào thấy xấu thì thông cảm nhé :'(
«13

Comments

  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    Dài :D hay đấy. Cơ mà lặp từ tôi hơi nhiều nên đọc có phần bị lủng củng :v
  • IchiharaShoukoIchiharaShouko Posts: 840Registered
    :3 mình đang sử dụng ngôi thứ nhất nên để là tôi...
    Mình đang tìm mấy cái tình tiết cho con main nó nhọ không thể nhọ hơn nhưng mà...chả nghĩ ra được nữa :3
    Cảm ơn bác đã đoc nhé :3
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    @. Ý bé là bác hạn chế bớt đi. Câu trước có rồi, nếu câu sau có liên kết chặt với câu trước thì bỏ chữ tôi đi và thay dấu chấm ngăn cách thành dấu phẩy là ok ._. Sr vì nói những điều ai cũng thừa biết :(
  • IchiharaShoukoIchiharaShouko Posts: 840Registered
    Cái này tôi không biết á.... :p
  • Mộc ChâuMộc Châu Posts: 344Registered
    thím cho thêm tí hình thì hay, chứ nhiều chữ thế này đọc mỏi hết cả mắt

    em chưa đọc :v
  • IchiharaShoukoIchiharaShouko Posts: 840Registered
    :'( mình lười vẽ tranh minh họa lắm :'(
    Cái chapter 1 là mình có vẽ tranh mình họa rồi nhưng lười scan....Tính vẽ máy nhưng cũng lười nốt :v
    Mong bác đọc và nêu cảm nhận nha :3
  • Mộc ChâuMộc Châu Posts: 344Registered
    em xin góp ý một chút là nội dung du hành sau 333 năm thím kể chưa đủ độ xàm:
    thứ nhất là sau 333 năm thì cái trường thím học thím nên viết là giờ đã thành cái xxx gì đó, còn trường tôi học hiện giờ nó nằm ở vị trí khác, để sau này còn có cái nội dung là quay lại khu đất xây trường ngày xưa và tìm thấy cách quay lại quá khứ chả hạn blah blah ...
    thứ 2 là thím nói 333 năm sau vẫn cầm dao giết người thì đúng là chả thay đổi gì cả, thím nên tả là cầm cái gì đó bắn bắn hoặc tạo lỗ hổng không gian blah blah... thế nó hợp lý hơn hay là con dao bằng la re bằng điện hay con dao chém vào thì gây cái gì đó ....
    thứ 3 là thím hình như chưa tả về cái xã hội sau 333 năm (em đọc lướt qua chưa để ý là thím có tả chưa, nếu tả rồi thì em sr), xã hội sau này như thế nào, mọi người ra sao, ăn mặc ra sao, đi học bằng gì, ....

    đêm rồi đánh máy mỏi tay viết đc tí nhận xét :v
  • IchiharaShoukoIchiharaShouko Posts: 840Registered
    em xin góp ý một chút là nội dung du hành sau 333 năm thím kể chưa đủ độ xàm:
    thứ nhất là sau 333 năm thì cái trường thím học thím nên viết là giờ đã thành cái xxx gì đó, còn trường tôi học hiện giờ nó nằm ở vị trí khác, để sau này còn có cái nội dung là quay lại khu đất xây trường ngày xưa và tìm thấy cách quay lại quá khứ chả hạn blah blah ...
    thứ 2 là thím nói 333 năm sau vẫn cầm dao giết người thì đúng là chả thay đổi gì cả, thím nên tả là cầm cái gì đó bắn bắn hoặc tạo lỗ hổng không gian blah blah... thế nó hợp lý hơn hay là con dao bằng la re bằng điện hay con dao chém vào thì gây cái gì đó ....
    thứ 3 là thím hình như chưa tả về cái xã hội sau 333 năm (em đọc lướt qua chưa để ý là thím có tả chưa, nếu tả rồi thì em sr), xã hội sau này như thế nào, mọi người ra sao, ăn mặc ra sao, đi học bằng gì, ....

    đêm rồi đánh máy mỏi tay viết đc tí nhận xét :v

    :v
    về cái thứ 1 của bạn: Tại đơn giản là mình đã có cái kết cho truyện này rồi =]]z kết cục là con này nó không quay trở về quá khứ đâu =]]z
    thứ 2: Việt Nam lúc này chặn cmn wed đen rồi bác à...chỉ xài được dao với kiếm laze thôi :v Trong trường có nhiều đứa có mật mã có thể phá được cái vụ chặn wed đen nên nó mua được vũ khí thông dụng và chỉ xài khi giết đứa nào mà cần xài vũ khí này chứ ba đứa quèn như con main là điều không thể :v
    thứ 3: chapter sau là vụ con main nó ra Famili mart mua đồ ai ngờ có khủng bố ở đó đó :v Lúc đó sẽ đề cập nhiều hơn :v
  • heoconuninheoconunin Posts: 22Registered
    Gasai.Yuno.full.1380607.jpg
    có sự giống nhau ko hề nhẹ cơ mà vẽ ,,,,..... thế
  • heoconuninheoconunin Posts: 22Registered
    3MUOL7D.jpg
    Đây là ảnh do mình nhờ bạn Hari vẽ dùm trên FB giá của bức hình full màu này giá 120k
    Liên hệ : https://www.facebook.com/scmgunny.emilylamkute
    or FB of mình : https://www.facebook.com/hotboythanhnhanprolove
    Để mua art nhé
  • Mộc ChâuMộc Châu Posts: 344Registered
    nhìn trên FB trẻ con đấy :v
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    nhìn trên FB trẻ con đấy :v

    Nam mà sao lại nói chuyện giống nữ thế nhờ ?
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    nhìn trên FB trẻ con đấy :v

    Nam mà sao lại nói chuyện giống nữ thế nhờ :huh:
    P/s: Sao lại gắn cái này lên chủ đề quan trọng thế ? :rolleyes:
  • Mộc ChâuMộc Châu Posts: 344Registered
    đề nghị dỡ xuống vì cái này cũng là truyện bình thường, đâu phải cái gì tiêu biểu đâu :v
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    đề nghị dỡ xuống vì cái này cũng là truyện bình thường, đâu phải cái gì tiêu biểu đâu :v

    Bé là Mod đang loay hoay không biết làm sao để gỡ đây này :v :rolleyes:
    Edit : Đã gỡ :D
    P/s: Cơ mà không biết do mình bấm lung tung rồi trúng hay ai đó trong ban quản trị gỡ dùm nữa ^^
Sign In or Register to comment.