[ LN ] Shouka Store Story

IchiharaShoukoIchiharaShouko Posts: 840Registered
[align=center][size=x-large]Shouka Store Story[/size][/align]
13062037_270804443257444_1792961514264369166_n.jpg?oh=e48109831202ad3553a86c2fffa80041&oe=579EAEE8&__gda__=1471529541_883c2f7d8c480f0123016be1a3aee3d0
Tác giả: CNMSC

[size=medium]Thể loại: Kinh dị, học đường, lãng mạn, đời sống..v..v[/size]
[size=medium]Nội dung: Khi một cửa hàng phép thuật làm thay đổi đời bạn thực sự tồn tại trên đời này bạn sẽ làm gì? Sẽ đến và sẵn sàng nói ra điều mình muốn? Nhưng bạn sẽ không sẵn sàng trả lời điều kiện từ cô ả chủ tiệm: Ichihara Shouka. Bởi vì sao? Bởi vì cô ta đưa ra cái giá quá đắt. Tốt nhất đừng lui tới tiệm cô ta nếu bạn đã tới bước đường cùng.
Một cửa tiệm ma thuật trong một con hẻm tối tăm giữa lòng thành phố. Nó không cố định một chỗ, bất cứ ai muốn điều gì, nó sẽ hiện ra và chầu chực họ. Shouka, chủ cửa tiệm, một cô ả người Nhật khó tính, thích hút thuốc mèo, sẵn sàng ban cho bạn điều ước nhưng bạn phải trả cho cô ta một thứ gì đó mà cô ta muốn. Shouka là một phù thủy, từ Nhật mà sang Việt Nam cư trú để thực hiện mong muốn của chính mình.
P/s: Mọi thứ trong đây đều là hư cấu. Tuy là xài những địa danh trong TPHCM cũng như mấy nơi khác ( hoặc có khi không, chỉ ở mỗi TPHCM thôi ) nhưng cái nơi mà có cửa tiệm này là không hề có thật. Mong các bác đừng đi tìm cửa tiệm này nhé...![/size]

Chương I: Hi sinh
[size=large]- Hải Ngân!! Hải Ngân!!!! Cậu bị làm sao thế??? Ai vừa gọi cho cậu vậy??

- Là...vị bác sĩ...ở bệnh viện 115...Cô ấy bảo...bệnh tình anh hai tớ trở nặng...Anh ấy vừa mới được đưa vào đây.

Tôi hoàn toàn suy sụp sau khi nữ bác sĩ kia gọi điện cho tôi thông báo rằng bệnh tình anh hai tôi đột nhiên trở nặng. Người bạn của tôi - Thanh Tâm - đã sốc khi nghe tôi nói như vậy.

- Hả??? Thôi nào...! Mau đứng dậy đi!! Để tớ dìu cậu ra kia ngồi!!

Thanh Tâm dìu tôi ra băng ghế đá ngồi. Tôi ngồi xuống và chẳng muốn nói gì nữa. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh so với dự định của tôi. Tôi định ghé qua công viên 23/9 để đón Thanh Tâm đi mua bánh với tôi rồi đi thăm anh trai ở chỗ làm việc của anh ấy thì đột nhiên vị bác sĩ kia gọi cho tôi.
Không thể như thế được! Rõ ràng sáng nay anh ấy còn khỏe mạnh lắm mà? Sao lại như vậy được??

- Hải Ngân à...? Đừng nói...bệnh tim của anh trai cậu...?

- Đúng...chính là nó...

Nước mắt nóng hổi từ khóe mi tôi rơi ra, lăn dài trên khuôn mặt tôi và như một liều thuốc kích thích khiến cho nước mắt tôi ngày càng rơi ra và lòng tôi thắt chặt lại. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa?
Thanh Tâm ôm tôi vào lòng cô ấy, an ủi tôi.

- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi...Ngân à...cậu cứ cầu nguyện và tin tưởng...anh hai cậu sẽ đánh bại căn bệnh đó thôi...

- Nhưng...Nhưng mà...Nhưng mà...chuyện đó không thể nào xảy ra cả!!!

- Có thể...mọi chuyện trên đời này đều có thể hết...quan trọng là cậu có đặt niềm tin vào anh hai cậu hay không...Giờ, chúng ta nên đi đến đó để biết thêm tình hình...Thôi nào! Cậu đừng khóc nữa!!!!

Tâm buông tôi ra, mở túi và lấy bịch khăn giấy, rút một tờ khăn giấy từ trong bịch ra và đưa cho tôi. Tâm mỉm cười.

Tôi cầm lấy và chùi đi những giọt nước mắt đó. Chúng tôi đứng dậy và nhanh chóng đạp xe đến bệnh viện 115. Chúng tôi lao như gió bão, nhanh đến nỗi chỉ mình tôi xém bị tai nạn và khiến cho một vài ông bác đi xe chửi rủa tôi. Tôi mặc kệ, giờ trong đầu tôi chỉ có nghĩ duy nhất về anh trai tôi.
Những hàng quán sáng đèn và chói lóa, những dòng người tấp nập đi. Những cô gái đẩy xe bán khoai lang dạo. Chúng tôi đang đi trên đường Sư Vạn Hạnh. Nơi đây là nơi toàn những hàng quán như Karaoke, xiên que, khách sạn, bò bít tết.
Gởi xe và nhanh chóng chạy vào. Tôi gọi điện lại cho vị bác sĩ kia để dò hỏi số phòng của anh trai tôi. Nghe kĩ số phòng, tôi nao náo lòng khổ sở đứng chờ đợi Thanh Tâm. Tôi nắm tay cô ấy hấp tấp chạy đến căn phòng đó.
Tôi mở cửa mạnh bạo và thấy chỉ có mình anh trai tôi trong căn phòng đó.
Căn phòng được sơn phết màu trắng, giường sắt và một tấm ga màu trắng. Một chiếc bàn với bình hoa hồng lòe loẹt chả có hoa. Anh trai tôi ngồi trên giường, đắp chăn và nhìn tôi ngơ ngác.

-Sao em lại đến đây?

- Cái ông này? Lại còn hỏi sao em lại đến đây?? Ông có biết là tôi lo cho ông lắm không??

- Hahaha...? Anh có bị gì đâu?? Chỉ bị ngất nhẹ thôi à??

- Cái gì??? Chỉ là ngất nhẹ thôi ư?? Anh đùa đó à...??? Cô bác sĩ đó vừa nói...

Tôi im lặng ngay phút chốc. Thanh Tâm nói khe khẽ vào tai tôi:" Ngân này...! Cậu gàn dở quá đó!! " Rồi cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại, lôi tôi vào hẳn và bắt tôi ngồi xuống ghế, nhìn đối diện anh trai tôi. Cô ấy ra chỗ khác ngồi, lấy ipad ra lướt facebook, giả vờ là người xa lạ.
Tôi không dám nhìn anh trai tôi. Chắc là anh ấy đã giận tôi vì tôi vừa nói rằng vị bác sĩ kia đã nói cho tôi biết bệnh tình của anh trai tôi đã chuyển xấu đi.
Tôi mới cố hé mắt nhìn. Trông anh ấy vẫn bình thản, vẫn đang nhìn tôi. Như anh ấy đang muốn tôi trả lời cho cấu nói vừa nãy.
Nhưng không phải, anh trai tôi đã bắt chuyện trước.

- Anh biết rồi thế nào em cũng...

- Cũng...?

- Em cũng nói như vậy...! - Anh ấy mỉm cười khe khẽ - Dù sao thì em cũng đã biết rồi, anh khỏi cần mệt nhọc giấu diếm nữa!

- Ý của anh là sao hả?? Bệnh tình như vậy mà anh muốn giấu em sao??? Bộ anh tính tự sát hả??

Tôi nói tới, Tôi bực, cái bực tức của tôi bắt đầu khiến cơ thể tôi nóng ran và tim đập nhanh hơn. Anh trai tôi thấy vậy, chả nói gì. Anh ấy chỉ biết cười nhẹ nhàng như cánh hoa lily trắng mà thôi.

- Con người trước sau gì cũng chết mà...chết sớm hay muộn thì cũng chết thôi...

Anh tôi nói ra điều gàn dở mà khiến cơn tức tôi bắt đầu bùng nổ.

- Anh nói vậy là sao?? Chết?? Anh nghĩ anh có quyền chết á?? Sao anh không nghĩ rằng anh có thể đánh bại căn bệnh của anh??

- Không được đâu...! Đây là bệnh tim...

- Anh bi quan đến mức đó ư?? Cái người anh hai mà trước giờ tôi thấy đâu rồi?? Anh vừa mới nghe bệnh anh trở nặng cái là anh suy nghĩ như vậy sao???

- Ngân à...em...

- Anh có biết là ngoài em ra, ba mẹ lo lắng cho anh? Còn một người khác lo lắng cho anh đấy!!! Anh...bộ anh không biết suy nghĩ cho chị ấy à??

-...Ngân...? Em nói cái quái gì thế??

- Chị Nhàn...! Người mà em nói đến là chị Nhàn! - Tôi gắt lên - Anh yêu chị ấy cơ mà?? Chị ấy cũng yêu anh!! Sao anh không đánh bại căn bệnh vì chị ấy chứ??

- Ngân à...anh....Ngay từ đầu anh đã không yêu chị ấy rồi!!!!

- Nói dối!!!! - Cơn giận bắt đầu lên đỉnh điểm - Thế ai là người hay chở chị ấy đi làm và thậm chí hay đi lễ hội với chị ấy? Ai là người đau khổ khi biết chị ấy yêu người khác và vui khi chị ấy nói rằng chị ấy yêu anh?

- Ngân à...! Em...em không hiểu rõ chuyện này đâu!!

- Thế anh nghĩ em là gì? Là con nít?? Em là đứa con gái mười sáu tuổi rồi!!!

- Ngân à...Ngưng ngay đi!!! - Anh tôi có vẻ rất giận dữ - Đừng nhắc đến Nhàn nữa! Anh không muốn nghe!!!!

- Anh!!!!! Anh thật....thật...thật ngu ngốc!!!

- Thôi đi Ngân!!! - Thanh Tâm đi lại và nắm lấy cổ tay tôi, tay bên kia cầm ipad - Anh ấy mệt lắm rồi...! Cậu đừng như thế nữa!! Không thì tớ lấy cái ipad đập cậu bây giờ!

- Nhưng mà Tâm à...!! Anh ấy...ngu ngốc quá...!!

- Ngân ơi là Ngân...! Sao cậu lại nói anh trai mình như vậy chứ?? Ba mẹ cậu vừa nhắn tin cho tớ và bảo cậu về kìa! Họ đang trên đường tới đây!

Tôi chả nói gì nữa. Tôi bực dọc liếc anh trai tôi một cái rồi bỏ về. Tôi nghe thấy Tâm xin lỗi rối rít vì hành động ngu xuẩn của tôi.
Tôi chả làm gì sai cả...! Anh ấy thật là quá đỗi ngu ngốc! Sao lại có một con người như vậy chứ? Chỉ vì bệnh tật mà suy nghĩ như vậy à??
Tôi cảm thấy khó hiểu cho anh trai tôi quá đi mất!

Màn đêm buông xuôi, thả mình với những vì sao sáng. Tôi đang ở trên ban công ngắn bầu trời tuyệt đẹp và hoàn mĩ này cùng với tách cà phê nóng hổi. Giờ đã là ba giờ sáng. Vì chuyện cách đây chín tiếng trước làm tôi khi về rất khó ngủ. Vì chả ai ở nhà nên tôi tự do uống cà phê vào đêm khuya thế này.
Từng cơn gió mát rượi tạt ngang qua. Những hàng cây xào xạc rì rào của gió cùng với tiếng xe máy ầm ĩ của những tay đua xe. Nhìn trên trời thật êm ả nhưng khi nhìn xuống mặt đất thì vàng loe, những cửa hàng, hàng quán đều đã đẹp hết trừ những cái khách sạn. Con đường giờ đây rất yên tĩnh, chả có ai đi nên những tay đua xe đã lợi dụng điều này để thực hiện thú vui của mình cùng những chú công an gác trực đêm bực dọc đuổi theo họ.
Tôi, một đứa con gái đang mặc đềm ngủ màu xanh da trời, cùng trên tay là cốc cà phê nóng hổi, lặng lẽ nhìn mọi thứ chuyển động về đêm.
Lâu rồi tôi chưa nhìn ngắm bầu trời như thế này...
Cái ipad của tôi trên cái bàn đá sáng lên. Tôi cúi xuống nhìn và thấy có ai đó inbox Facebook của tôi. Ngồi xuống ghế, đặt cốc cà phê lên bàn và mở ra coi. Đó là tin nhắn của Thanh Tâm. Sao giờ này nick của cô ấy còn sáng đèn nhỉ?

" Có tin này nè...! Tui xin lỗi vì giờ tui mới nói! "
" Có chuyện gì vậy...? "
" À...chả qua là sau khi cậu về! Tui đã nán ở lại với ba mẹ cậu đó! "
" HẢ?? Sao cậu làm thế?? "
" À...tại vì tớ muốn làm điệp viên cho cậu ấy mà! :3 "
" Rồi sao nữa...?? "
" :( Anh ấy đã bật mí cho tớ biết...."
" :> Biết gì, biết gì??? "
" Anh ấy nói với cậu ban đầu là không thích chị Nhàn ý...! Là vì anh ấy không muốn làm khổ chị Nhàn...sau này anh ấy bỏ chị ấy đi thì cảm thấy có lỗi lắm...! Thà cắt đứt bây giờ còn hơn...."
".........................."
" Anh ấy nói là không được nói với cậu...Mà giờ lỡ nói rồi...tớ cảm thấy có lỗi quá...:'( "
" Không sao đâu...tớ sẽ không nói cho anh ấy đâu...! "

Tôi tắt Facebook đi. Bắt đầu đau đầu hơn với anh trai tôi. Tại sao anh ấy lại nói như vậy chứ? Tại sao tôi không được biết điều này? Chả nhẽ...Biết được tâm trạng anh trai mình là điều sai trái??
Một cơn gió cực kì lạnh lẽo khiến tôi sởn gai ốc tạt qua, mang theo những chiếc lá vè khiến chung rơi vào cốc cà phê. Cùng lúc đó, ipad tôi lại sáng lên. Lại là Facebook. Lần này là ai Inbox tôi vậy??
Tôi mở ra. Kì lạ thay, người Inbox này chả có tên. Khi tôi vào nick người đó kiểm tra thì chả có gì thậm chí là ảnh bìa hay là avatar. Người này là sao vậy??
Tôi thấy tin nhắn của người này không có các icon hay kí hiệu gì kì lạ như những tin rác hay chào mời nhằm hack nick. Chỉ đơn giản một dòng ngắn ngủn:" Bạn đang buồn phiền? "
Ngứa tay, tôi liền đáp lại:" Đúng, thì sao? Bạn là ai? "

" Là ai bạn không cần biết, nhưng tôi biết bạn đang buồn phiền "
" Hả?? Sao vi điệu vậy?? "
" Bạn không cần biết. Tôi biết bạn đang muốn mọi thứ biến mất đi "
" Ể??!?!? Tôi đâu có nghĩ như vậy? "


Tôi suy nghĩ ngay lập tức khi người đó đáp lại tôi muốn mọi thứ biến mất đi. Là sao nhỉ...? Căn bệnh...! A...đúng rồi! Là căn bệnh!! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?? Giờ tôi đúng là tôi muốn căn bệnh anh hai tôi biến mất!

" Bạn muốn mọi thứ biến mất chứ?? "
" Không..! Chỉ một thứ thôi! "
" Là gì? "
" Bệnh của anh hai tôi! "
" Tôi sẽ giúp bạn "
" Nghe hư cấu quá! Bạn là người lạ mà...? "
" Tôi đã biết bạn từ trước! "


Đây là tin nhắn khủng bố?? Thôi chết tôi rồi...! Chả lẽ người này tính bắn tôi từ phía xa xôi? Hay người này sẽ cầm dao hoặc mã tấu đến đòi mạng tôi??
Nhưng mà sao tôi không khủng hoảng tinh thần nhỉ?

" Thế ư? Ngày càng vi diệu rồi! :,< "
" Tôi sẽ giúp bạn làm tan biến bệnh tình của anh hai "
" Viên thần dược?? "
" Nếu bạn chịu đến chỗ của tôi! "


Cái này là câu nguy hiểm nhất! Câu cuối cùng của tin nhắn. Ngay sau đó, người này off hẳn.
" Nếu bạn chịu đến chỗ của tôi? ". Cái ý này là sao? Tôi hơi ngờ nghệch hàm ý của câu nói này. Nguy cơ tôi sẽ bị bắt cóc, tống tiền và bị bán sang Trung Quốc hay mấy nước khác! Hay...??
Nhưng mà nguy cơ người này muốn giúp tôi...? Nhưng nếu người này thực sự chữa khỏi bệnh cho anh trai tôi thì...?
Tôi nên thử...! Tuy tôi thấy mình cả dại tin vào điều này...nhưng mà vì anh trai tôi...

" Chỗ của bạn là ở đâu? "

Vừa Inbox xong, người đó liền inbox lại ngay.

" Hẻm kế bên trường Trung Học Hoàng Văn Thụ. Nếu bạn không thể tìm đường, tôi sẽ đến đó đợi bạn. "
" Ừm..! Nhưng bạn như thế nào? "
" Cô gái với mái tóc dài để mái ngố, đầm xanh, trên tay ôm con gấu bông "
" Bạn có ngoại hình như trẻ con "
" Tôi hai mươi rồi, tôi làm thế để cô dễ nhận ra "
" Cảm ơn bạn! Nhưng...bao giờ tôi có thể đến? "
" Bất kì lúc nào. "
" Cảm ơn! "


Tôi mỉm cười trong lòng. Người này với cách nói chuyện khá trẻ con và chả thấy nguy hiểm gì khiến tôi thấy khá yên tâm. Tôi tắt máy và lại nhìn lên bầu trời, hít thở không khí tuy chả trong lành mấy.
Tôi quyết định, sáng mai tôi sẽ đến đó!
[/size]

Comments

Sign In or Register to comment.