[Fanfic] Pokemon Emperor

in Viết Truyện
- Đây là tác phẩm mình viết về phần giới thiệu trước khi phát triển fangame Pokémon Mega Adventure, mong mọi người ủng hộ và đưa ý kiến trực tiếp về những sai sót hoặc những nét cần chú ý của fanfic.
- Status: 2/?? Chap
- Game: http://taotrochoi.com/showthread.php?tid=2604
______________ Chương 1: Ước mơ trở thành nhà vô địch ______________

Lester hiện 6 tuổi, là một cậu bé hiếu kì, thích nghiên cứu về những thủ thuật chiến đấu Pokemon từ người cha qua việc xem lỏm các trận chiến Gym của cha. Và ước mơ của cậu bắt đầu chớm nở khi một biến cố lớn xảy ra tại thị trấn Escalei.
Vào một buổi tối đầy sao tại Thị trấn Escalei, bỗng nhiên có một vụ nổ lớn xảy ra tại khu rừng cạnh thị trấn khiến Lester giật mình tỉnh giấc khi cậu đang mơ màng về việc mình có được Pokemon đầu tiên khi được 10 tuổi. Lester tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên muốn ra ngoài và chạy vào khu rừng Illus cạnh thị trấn để khám phá nhưng mẹ cậu lại khá gắt gao mỗi khi Lester muốn ra khỏi nhà. Cũng như mọi khi, Lester lấy ra một sợi dây leo từ dưới gầm giường và sử dụng nó để chuồn ra ngoài trong im lặng, dường như đây là chuyện hằng ngày cậu thường làm nên động tác thực hiện rất là nhanh nhạy, chuyên nghiệp.
Picture
Bước đến bìa khu rừng, câu thấy một nhóm người áo đen đang ồ ạt tiến đến gần và Lester lập tức ẩn thân trong bụi cây cạnh đó.
- Hừm! Thật đáng nghi ngờ, người ta làm gì vào đêm khuya văng vẳng thế này nhỉ?. Lester thắc mắc.
Trong lúc ấy, bỗng nhiên khu rừng bùng cháy, Lester cuống lên và khi cậu định chạy về nhà thì cậu nghe thấy tiếng ai đó...
- Âm thanh này... Hình như là Larvitar, nếu mình nhớ không lầm. Lester băn khoăn.
- Phải chăng một Larvitar hoang dã bị mắc kẹt trong đám cháy, nhưng không thể nào mà một Pokemon hệ Rock lại không thể vượt qua đám cháy đó.
Lester cảm thấy mâu thuẫn nhưng cẫu vẫn bỏ qua mọi sự rối ren ấy và tiến sâu vào khu rừng, khi ấy cậu nhìn thấy một Larvitar đang nằm quanh biển lửa và kêu gào trong tuyệt vọng với âm thanh đầy yếu ớt, bất lực.
- C-cứu.. cứu tôi với. Một âm thanh vang vọng trong đầu Lester.
- A-Ai đó! Ai! Lester bối rối.
- C-cứu.. cứu tôi, làm ơn. Lester hướng ánh nhìn vào Larvitar gần đó.
‘Chuyện gì đang diễn ra thế này, mình nghĩ rằng Pokemon đang nói chuyện với mình... Không, mình đang nghe thấy tiếng nói của Pokemon chăng?’
Lester thầm nghĩ.
- Ấy chết! Larvitar đang gặp nguy, phải nhanh lên.
Giữa biển lửa hừng hực, Lester xông vào đó và cứu lấy Larvitar nhưng đám cháy cảng trở nên hung tàn hơn, Lester không thể thoát ra khỏi đó và hơi thở của cậu càng yếu dần.
- Cậu không sao chứ! Nè, nghe tôi nói không.
- H-Hơ, cậ..u có th..ể nó..i à…
- Gì cơ, cậu nghe được giọng nói của tôi à.
- Vậ..y t..ôi ng..nghe đư..ợc gi..ọn..g n..ói c..của P..oke..mon à.
- Xin lỗi nhé, tôi thực sự là một Pokemon hệ Rock nhưng lại không thể đưa cậu ra khỏi đây.
Đôi mắt của Lester khép lại, thấy vậy Larvitar cảm thấy hoang mang, cậu thực sự muốn đưa Lester rời khỏi đây nhưng lại không thể. Larvitar nằm gục xuống cạnh Lester, ôm chặt lấy Lester và kêu lên, một âm thanh đầy đau đớn, đầy bất lực. Dòng lệ của Larvitar rơi xuống ngực của Lester, khi ấy một tia sáng đi ngang qua và những ngọn lửa tức khắc bị dập tắt.
Sáng ngày hôm sau, Lester và Larvitar cùng nằm bên cạnh nhau trong căn phòng của Lester, lúc ấy một cô bé bước vào phòng cậu, cô bé ấy là Haruki, trạc tuổi của Lester và lúc nào cũng thích làm mọi thứ, chia sẻ mọi thứ với Lester. Haruki tiến gần về phía Lester đang nằm ngủ trên giường.
- Hihi! Đúng là Lester, cậu lúc nào cũng ra tay giúp đỡ Pokemon cho dù biết rằng mình không thể làm được bao nhiêu… Đúng thật là ngốc mà! Haruki thì thầm bên Lester.
- Oáp… Hơ, đây là… phòng mình ư!!! Lester thức dậy sau cơn mê man, cậu cảm thấy bất ngờ khi thấy mình đang nằm trong căn phòng của cậu.
- A, chào Lester! Cậu tỉnh rồi à. Haruki mỉm cười chào Lester.
- Ơ, thì ra tất cả chuyện đêm qua chỉ là mơ thôi ư? Lạ nhỉ, mình có cảm giác chuyện ấy rất là chân thật làm sao ấy? Lester trầm ngâm, nghĩ ngợi về những chuyện xảy ra vào đêm qua.
- Này Lester, cậu bơ mình đấy à!
- Ấy, xin lỗi Haruki nhé, mình chỉ đang suy nghĩ về giấc mơ đêm qua.
- Hihi! Nó không phải là giấc mơ đâu, mẹ cậu đã nói rằng đêm qua cha Haruki đang định kiểm tra khu rừng Illus khi xảy ra vụ cháy thì gặp cậu đang nằm bên cạnh 1 con Larvitar hoang dã và nó ôm cậu chặt đến nỗi khó mà buông ra, kì lạ là vụ cháy biến mất hoàn toàn không một vết tích. Sau đó cậu và Larvitar được đưa về đây, thật may là cậu không sao.
- Larvitar? Nó được đưa về đây sao! Đâu? A! Kia rồi.
- Thôi, không phiền cậu nữa Lester, tớ đi đây. Khi nào cậu khỏe hẳn, chúng ta cùng nhau chơi nhé! Và còn một điều nữa, mẹ cậu còn đang rất giận đấy, hihi! Haruki cười nói và rời khỏi căn phòng.
- CHẾT TÔI RỒI!!!! Lester la toáng lên, trong người có một cảm giác bất an. Larvitar động đậy, vươn người dậy và đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Lester thấy vậy, cậu tiến lại gần và ôm lấy Larvitar.
- Cảm ơn cậu nhé Larvitar, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cố gắng bảo vệ tớ! Lester rưng rưng nước mắt nói.
- Ưm! Nhưng thực sự là tôi không thể làm gì hơn, tôi không đủ sức mạnh để dập tan ngọn lửa kể cả một ít. Chính vì thế mà tôi bị ruồng bỏ, lại gặp phải bọn người xấu bắt lấy gia đình và bạn bè trong khi tôi chẳng thể làm được gì. Một âm thanh vang vọng trong tâm trí của Lester.
- ... Cha tớ nói rằng “Chúng ta thực sự không hề yếu ớt, chỉ là vì chúng ta không cố gắng hết sức mình thôi.” Tớ có một ước mơ là trở thành một người như cha tớ, một người lúc nào cũng luôn mạnh mẽ và dũng cảm nhưng tớ lại thực sự yếu đuối cũng như cậu thôi. Lester mỉm cười, một nụ cười đầy ấm áp và ngây thơ.
Nghe thấy từng câu, từng chữ từ lời nói của Lester, trong lòng của Larvitar như có một thứ gì đó đang muốn dâng trào, nó khiến Larvitar rung động, từng giọt lệ tuôn trào.
- Đừng khóc chứ, Yogikingu!
- Yogikingu?
- Đúng vậy, đó sẽ là biệt danh của cậu đấy, chúng ta sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn! Cậu đồng ý chứ? Lester mỉm cười thật tươi, hai tay ôm chặt lấy Larvitar.
- Ừm! Chúng ta sẽ cùng nhau mạnh mẽ hơn nữa, Lester. Larvitar nói với giọng đầy nhiệt huyết.
- Vậy từ giờ trở đi, cậu sẽ là Yogikingu! Tớ cũng đã quyết định rồi, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với Liên minh vùng Grandez, trở thành nhà vô địch của vùng Grandez chính là mục tiêu đầu tiên của chúng ta. Lester hô to mục tiêu của mình. Khi ấy, Lester bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sát khi đang tiến đến gần căn phòng. Cảm thấy bất an, Lester ôm lấy Yogikingu và nhìn về phía cánh cửa.
- Cậu đang định làm gì thế Lester? Yogikingu hỏi.
- Ờ, thật sự thì tớ nghĩ lại rồi, mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là chuồn khỏi đây thôi. Lester trả lời với giọng đầy sợ hãi.
Một lúc sau, mẹ Lester mở cửa ra với sát khí đằng đằng bước vào phòng nhưng chẳng thấy ai, chỉ nhìn thấy cánh cửa sổ mở rộng. Mẹ Lester tiến lại gần cửa sổ và nhìn xuống phía dưới.
- Chào mẹ con đi!
- Đứng lại đó Lester…
- Thật là! - Mẹ Lester hướng ánh mắt đầy trìu mến về phía Lester và nói.
______________ Chương 2: Trận chiến đầu tiên ______________

Luster và Yogikingu dạo bước cùng nhau dọc Route 11, với mục đích kiếm tìm đối thủ đầu tiên cho Yogikingu. Luster bế Yogikingu trên tay, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Tiếp tục dạo bước, cả hai vẫn chưa gặp một Pokémon hoang dã nào. Luster ngẩng mặt nhìn lên bầu trời trong xanh mắt nhìn vào một nơi xa xôi như đang nghĩ ngợi về một điều gì đó.
- Yogikingu này! Trong lúc dạo quanh thế này, tớ thấy thắc mắc về những chiêu thức hiện có của cậu? - Luster chợt đưa ra câu hỏi khiến Yogikingu bất ngờ.
- ...
Bất ngờ với câu hỏi của Luster, Yogikingu cảm thấy có phần bối rối xen lẫn cảm giác khó xử. Yogikingu ngước lên nhìn Luster rồi lại cúi mặt xuống một cách ủ rũ. Luster thấy vậy mà thắc mắc trước biểu hiện của Yogikingu.
- Err... Ah, hình như vẫn chưa tìm được Pokémon hoang dã nào nữa nhỉ, chắc ta phải chuyển hướng thôi. - Cảm thấy không khí trở nên khó xử, Luster nhanh chóng chuyển hướng chủ đề.
- Thật sự l...
Khi Yogikingu chuẩn bị trả lời câu hỏi trước đó của Luster thì bỗng nhiên một cơn gió chợt thổi qua khiến cả hai giật mình. Cơn gió đầu thu se lạnh mang theo một mùi hương quen thuộc, rất đỗi quen thuộc.
- Mùi hương này, không lẽ... - Luster chợt nhớ ra điều gì đó.
Từ phía sau, một đàn Gloom xuất hiện.
- Ôi, thì ra mùi hương nồng nặc đó là từ đàn Gloom. - Luster vừa lấy hai ngón tay đưa lên mũi bóp lại vừa nói với giọng như thể khí Heli đang bao quanh cậu.
Vừa dứt lời, bọn Gloom vốn không có ý định tấn công nhưng câu nói ấy của Luster như sát muối vào vết thương lòng của chúng. Nhóm Gloom đồng loạt tấn công Luster khiến cậu và Yogikingu hoang mang.
- Yogikingu, di chuyển vòng ra sau và tận dụng chiếc sừng để húc chúng. - Như bản năng của một chuyên gia, Luster phản ứng cực kì nhanh nhẹn và đưa ra chiến thuật tấn công trong chớp mắt.
Yogikingu lập tức vòng ra sau đàn Gloom, phóng người về phía mục tiêu với chiếc sừng nhọn hướng thẳng, bỗng nhiên đàn Gloom tiết ra một loại phấn màu xanh từ bông hoa trên đầu chúng.
- Nguy hiểm, đó là Sleep Powder. Lấy đà nhảy lên xoay người như mũi khoan và hướng thẳng xuống đàn Gloom. - Luster ngay tức khắc đưa ra phương án hợp lí để đối phó với tình huống bất ngờ.
Yogikingu xoay người hướng xuống đất, xuyên qua lớp phấn mà không hề bị ảnh hưởng bởi tác dụng gây mê. Yogikingu tiếp đất, tạo ra một vụ chấn động khá lớn khiến lớp đất phía dưới rạn nứt và đàn Gloom hỗn loạn. Như vừa nhận ra một điều gì đó, Luster liền ra lệnh cho Yogikingu chạy đến rìa khu rừng Illus, nhắm đến một cái cây và đúng như dự đoán một bóng người hiện ra. Trước mặt cậu hiện lên một hình ảnh quen thuộc, một người đán ông trong bộ đồng phục đỏ và kí hiệu P trước ngực, hắn ta liền tung quả Pokeball ra nhưng bị Luster đoán trước được nên cậu kịp thời khóa nút mở bóng bằng chiếc sừng của Yogikingu. Không ngờ đến, quả bóng đột nhiên vỡ ra và tỏa khói mù khắp nơi khiến Luster và Yogikingu bối rối.
- Yogikingu, bật nhảy lên không và tìm mục tiêu và húc đầu vào hắn ta. - Luster lập tức ra lệnh để không bị lạc mất lục tiêu.
Yogikingu liền nhảy lên thật cao, ra khỏi vùng bao phủ của khói mù và tìm tên áo đỏ đáng ngờ ấy. Phát hiện ra mục tiêu, Yogikingu liền lao tới tấn công hắn nhưng bỗng nhiên hắn dừng lại, quay người và ném bóng chứa Pokemon ra. Chật vật khá lâu trong làn khói mù, Luster cuối cùng cũng thoát ra khỏi đó và bất ngờ trước đối thủ, một con Manectric đầy hung tợn với luồng sát khí đầy khiếp sợ.
- Chết thật, dù có đánh thì mình cũng bất lợi bời tổn thương sau trận đánh với đám Gloom lúc nãy, cùng với Ability Intimidate càng khiến mình gặp khó khăn hơn khi chống trả, phen này căng rồi đây. - Luster suy nghĩ.
- Sao thế nhóc, mi sợ rồi à! Đáng lẽ ra ta đây sẽ tha cho nhóc nhưng khá khen cho nhóc vì dám đánh trả lại. Ta đây sẽ cho nhóc con biết tay, lên nào Manectric! - Tên mặc đồng phục đỏ cất giọng hù dọa và ra lệnh Pokemon của hắn tấn công Luster.
Đột nhiên, hắn ta lấy ra một viên đá từ vạt áo khiến Luster đứng khựng lại.
- K-kh-không lẽ hắn định thực hiện hình thức tiến hóa “đó”!!! - Trông phút chốc, tinh thần Luster trở nên rối bời.
- Hahaha! Lên nào Manectric, cùng nhau liên kết sức mạnh, đạt đến giới hạn cao nhất của sự tiến hóa, tiến hóa MEGA!!!
Tên áo đỏ đưa hòn đá lên cao, lắp vào chiếc huy hiệu trước ngực và nhấn mạnh đồng thời hô to những câu nói tựa như đang đọc một câu thần chú nào đó. Cả hai viên đá cùng phát sáng, một ở trên chân của Manectric còn viên đá còn lại nằm trong chiếc huy hiệu trước ngực tên áo đỏ, Manectric phát sáng và bắt đầu biến đổi hình dạng.
- Yogikingu, tấn công trực diện Manectric! - Luster lập tức ra lệnh cho Yogikingu can thiệp quá trình tiến hóa Mega của Manectric.
- Đến cả điều cơ bản cũng không biết thì sao có thể đánh bại ta, quá trình tiến hóa sẽ không thể bị can thiệp, tiến lên Manectric dùng Wild Charge!
- Yogikingu dừng lại tại đó! - Luster hô to.
Yogikingu ngạc nhiên bởi câu lệnh mà Luster vừa nói, nhưng không hề nghi ngờ trước nó, Yogikingu vẫn đứng đó. Manectric dần dần tiến nhanh về phía Yogikingu với luồng điện áp cực cao xung quanh cơ thể, càng lúc càng gần hơn… gần hơn… gần hơn… và...
- Yogikingu, đưa chân phải về sau và kìm chặt xuống đất… lấy đà nhảy lên nào!!
Theo lời của Luster, Yogikingu đạp đất lấy đà và bật lên cao khi Manectric vừa tiến sát nó với khoảng cách suýt sao. Và cứ như thế, Luster tiếp tục với chiến thuật tránh né đòn nhờ vào kĩ năng xác định thời điểm chính xác của từng bước tấn công mà đối thủ tung ra.
- Tên nhóc này không hề tầm thường, kĩ năng tác chiến và vạch chiến thuật như thể một Trainer bậc cao. - Tên mặc áo đỏ nghĩ thầm.
- Mi cũng khá đấy nhóc con! Nhưng đáng tiếc chiến thuật của mi đã bị ta nhìn thấu rồi, một chiến thuật không nên sử dụng lần thứ hai trên cùng một đối thủ. Manectric, Volt Switch! Hydreigon, lập tức sử dụng Dragon Pulse!
Như lường trước được đòn tấn công của Manectric, Luster ra lệnh kịp thời để Yogikingu né đòn chí mạng vừa nãy nhưng bất ngờ thay, mục đích chính của đối thủ chính là thay đổi Pokemon nhanh chóng. Thế là khi Hydreigon vừa tung ra sân liền giáng đòn Dragon Pulse vào Yogikingu một cách đầy bất ngờ khiến Luster không thể xác định kịp thời điểm chiêu thức tác động mục tiêu để né tránh. Yogikingu đã hoàn toàn hứng trọn chiêu thức vừa rồi và gục ngã trên nền đất.
- Cậu có sao không Yogikingu! - Luster lo lắng cho những thương tích mà Yogikingu đã phải chịu đựng từ đầu trận đến giờ.
- Tớ.. không sao… cả! - Yogikingu cố gượng dậy để đáp lại sự lo lắng của Luster.
- Ahahaha! Có cố gắng đấy nhưng mọi thứ sẽ kết thúc tại đây thôi, Hydreigon thi triển Draco Meteor nào!
- Đây chưa hẳn là kết thúc đâu, Yogikingu dùng Dig nào! - Nắm chặt tay lại và hô to khẩu lệnh một cách mạnh mẽ, dường như hi vọng của Luster chưa hề bị dập tắt.
Yogikingu nhảy lên và hướng mũi nhọn trên đầu xuống đất và phá vỡ lớp đất phía trên, chui sâu vào lòng đất để tránh xa tầm ảnh hưởng của chiêu thức Draco Meteor.
- Cái gì, mi học được nó từ lúc nào thế!
- Nhờ vào đám Gloom ông thao túng đấy, tôi đã biết rằng có người lén lút theo dõi ngay từ đầu rồi, vụ cháy rừng hẳn cũng do ông làm. Mục đích thật của ông là gì? Tại sao lại nhắm vào loài Larvitar.
- … Sao ta phải nói! Kết thúc thôi Hydreigon, Dragon Pulse xuống cái lỗ đó!
- Lên nào Yogikingu!
Yogikingu thoát khỏi lòng đất và tấn công Hydreigon nhưng không may Luster lại sa vào kế “du Đông kích Tây” của hắn ta. Cuối cùng, Yogikingu đã ngất xỉu đi vì kiệt sức sau những đòn tấn công nguy hiểm của đối thủ. Khi ấy, tên áo đỏ lấy ra một khối lập phương và ném về phía Yogikingu. Và thế là Yogikingu đã bị tóm gọn bởi hắn ta.
- Không! Trả lại Yogikingu cho tôi… - Luster níu gọi trong tuyệt vọng.
- Hydreigon, giải quyết tên nhóc phiền phức này cho ta, ta đi trước đây… sử dụng Dragon Pulse.
Và Hydreigon chần chừ khi nghe thấy mệnh lệnh đầy tàn bạo của chủ nhân nhưng với lòng trung thành tuyệt đối, Hydreigon đã quyết định tung đòn Dragon Pulse vào Luster.
- Thứ lỗi cho tôi… - Một giọng nói nhỏ vang vọng.
- …
Cảm thấy tuyệt vọng, Luster như đánh mất bản thân mình và trở nên thất thần. Hydreigon tích trữ năng lượng và thi triển chiêu thức Dragon Pulse lên Luster.
- Đủ rồi!!!
______________ Chương 3: Người anh hùng bí ẩn
______________

- Dừng lại ngay!
Một giọng nói lạ vàng lên từ phía khu rừng mang theo một tiếng gầm đầy phẫn nộ. Tiếng gầm dừng hẳn, cả không gian xung quanh chợt câm lặng.
- Drace, Dragon Tail!
Phóng lên không trung từ phía khu rừng, một con Garchomp tiến về phía Luster. Garchomp xoay người trên không và giáng mạnh đuôi của nó xuống đầu của Hydreigon nhằm ngăn đòn Dragon Pulse lại.
- …
Ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Garchomp, Luster ngã quỵ bất lực. Phía đằng xa, nơi mà tên bắt cóc Larvitar của Luster xuất hiện một bóng người cùng một thành gươm.
- Này cậu bé, đây là Pokemon của nhóc phải không?
- …
Trông thấy Yogikingu trở về, Luster không thể cầm được nước mắt, cậu chạy đến ôm lấy Yogikingu đang bị bất tỉnh.
- Không sao rồi, Larvitar của nhóc vẫn ổn cả. Đây là quả Oran, nhóc hãy cho nó ăn, một lúc sau nó sẽ tỉnh dậy ngay ấy.
Đứng cạnh cậu bé là người đàn ông đã cứu lấy Yogikingu, một người với dáng vẻ tương đối cao và đầy nguy hiểm với thành gươm và một con Garchomp hùng tợn.
- … O-ô-ông chú là ai… Ông muốn gì ở tôi!
Luster thắc mắc hỏi với tâm trạng lo lắng, cảnh giác trước người đàn ông ấy.
- “Ông chú” cơ à! Nhóc muốn ta chết sớm à, phải là “anh”, là “anh”!
- Sao tôi phải quan tâm đến việc xưng hô với ông anh ra sao!
- Nhóc thật nhẫn tâm, sao phải thêm “ông” vào chứ… À mà thôi, hẳn là tâm trạng cũng đã khá hơn phần nào nên mới có thể nói đùa với “ông anh” này nhỉ.
- …
Luster ngoảnh mặt đi, ngước lên trời và nói nhỏ.
- Cảm ơn…
- Sao, nhóc nói gì anh không nghe được, nói to lên xem nào!
- T-tôi không cần ông anh giúp đỡ… T-tự tôi có thể cứu Yogikingu.
Luster cúi mặt xuống, giọng nói lắp bắp.
Người đàn ông ấy đưa thành gươm kề sát gáy của Luster, đưa mặt áp vào tai của cậu và thì thầm.
- Sao nào, nhóc nói hay không đây.
- …
- Hahaha… Đùa thôi, ông anh không phải người xấu gì đâu. Nhìn này, nó cũng chẳng phải gươm mà là Pokemon của ông anh thôi.
Luster quay lại nhìn, đó là một Pokemon có hình dáng như một thanh gươm với vẻ dáng vẻ rất oai phong. Luster tò mò, liền chạy đến quan sát Pokemon ấy.
- Oa! Ngầu quá đi…
- Ôi, ngại quá đi.
Một giọng nói vang lên khiến Luster giật nảy mình. Người đàn ông ấy liền nghĩ ngờ, ánh nhìn như phát hiện ra điều gì đó ở Luster.
- Sao vậy nhóc.
- À… không có gì…
- Nếu không có gì vậy ông anh phải đi đây…
Anh ta cầm lấy Pokemon với hình dáng Thanh gươm ấy và nhảy lên lưng Garchomp, Garchom phóng đi thật nhanh vào trọng rừng.
- Khoản đã, ông anh tên gì!!!
- Không nhớ, hahaha…
Dứt lời, anh ta khuất bóng trong rừng.
- Hắn ta đùa à!
[Illus Forest]
- Này Drace, Slain. Lúc nãy 2 cậu có thấy cách cậu bé phản ứng khá kì lạ hay không? Cứ như nó có thể nghe được giọng nói của Slain lúc ấy vậy.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy thế.
- Tôi cũng thắc mác thái độ của cậu bé ấy.
- Vậy hẳn cậu bé mang khả năng ấy nhỉ.
[Route 10]
- Đây là đâu vậy? Oái, con Larvitar biến mất rồi!
[Route 11]
- Haizz! Cậu ta lúc nào cũng thích nhúng mũi vào chuyện của người khác nhỉ.
- Kệ tên ấy, Sylvia đi nào.
- Khoan đã, chờ tớ với nào!
Luster hướng mắt về phía ngôi nhà gỗ gần đó.
- m thanh gì vậy? Thôi kệ, đưa Yogikingu về nhà mới quan trọng.
Bước vào nhà với bộ dạng đầy nhếch nhác, bụi bám khắp người và thế là Luster bị mẹ cậu mắng một trận. Sau khi cậu nghe một bài diễn văn dài 20 phút, Luster bước vào phòng và nhảy ngay lên giường cùng với Yogikingu.
- Có vẻ Yogikingu đã khá hơn phần nào rồi, thôi mình cũng muốn ngủ ngay chứ chả muốn ăn tối.
Vừa dứt lời, Luster nhắm mắt lại và lập tức chìm vào giấc ngủ. Mẹ cậu bước vào, vừa định gọi cậu ăn tối nhưng chỉ đứng bên cửa nhìn một lúc lâu rồi rời đi.
Ngày hôm sau, khi Luster tỉnh giấc thì bên cạnh cậu đã không còn Yogikingu nữa. Lo lắng rằng Yogikingu bỏ đi mất, cậu liền chạy xuống lầu và hỏi mẹ.
- Mẹ ơi, Yogikingu biến mất rồi.
- Làm gì có, Yogikingu đang trống bếp ăn sáng này, con mau đánh răng, rửa mặt kĩ càng rồi xuống đây ăn cùng Yogikingu đi này.
- Vâng!
Sau khi ăn sáng xong, Luster liền chạy một mạch lên phòng và dùng Pokegear gọi cho bố. Cậu hỏi về chương trình tập luyện chiến đấu Pokemon mà bố thường dạy cậu khi rảnh.
- Xin lỗi con, Luster! Hôm nay bố bận nên con cứ đi chơi cùng Yogikingu nhé, nhớ đừng để mẹ phát hiện đó.
- Vâng, bố là tuyệt nhất!
Cúp máy, Luster liền đu dây ra khỏi nhà.
- Luster!!! Ai cho con trốn khỏi nhà.
Mẹ Luster tiến lại gần cửa sổ phòng Luster và nhìn ra bên ngoài nhưng lại chẳng thấy cậu đâu, khi đó mẹ cậu thấy cậu nằm trên giường ngủ nên đã nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
- Hihi, lừa được mẹ rồi, đi nào Yogikingu, nhảy qua nóc nhà bên kia rồi leo xuống bằng sợi dây này.
Những chuỗi ngày vui vẻ bên người bạn Pokemon đầu tiên của Luster dường như dài bất tận.
- Chà, thì ra nhóc sống ở Escalei Town à.
- Cậu tò mò quá đấy, Leon.
- Cậu cũng thế thôi, Drace. Chúng ta chắc đổi nghề từ Champion thành Stalker quá. Haha!
[??? Location]
- Cái gì, mi để mất một con Larvitar chỉ vì một thằng nhóc thôi sao! Đúng là lũ tay sai vô dụng, biến đi. Dù sao thiếu một con cũng chẳng sao vì dù gì có bấy nhiêu đây cũng đủ rồi. Kais, báo cáo.
- Vâng! Hiện chúng ta có khoảng 11.000 Pokemon đã được huấn luyện đặc biệt, trọng đó có 4.000 Pseudo Dragon, 3.000 Pseudo Pokemon khác và còn lại là các loài Pokemon khác.
- Tốt, ta sẽ báo cáo với Boss. Khi thời cơ tới thì chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch.
- Vâng!
______________ Chương 4: Yogikingu!? Chuyện gì đang xảy ra với cậu?
______________
(Có vào 5/6/2016)
- Status: 2/?? Chap
- Game: http://taotrochoi.com/showthread.php?tid=2604
______________ Chương 1: Ước mơ trở thành nhà vô địch ______________

Lester hiện 6 tuổi, là một cậu bé hiếu kì, thích nghiên cứu về những thủ thuật chiến đấu Pokemon từ người cha qua việc xem lỏm các trận chiến Gym của cha. Và ước mơ của cậu bắt đầu chớm nở khi một biến cố lớn xảy ra tại thị trấn Escalei.
Vào một buổi tối đầy sao tại Thị trấn Escalei, bỗng nhiên có một vụ nổ lớn xảy ra tại khu rừng cạnh thị trấn khiến Lester giật mình tỉnh giấc khi cậu đang mơ màng về việc mình có được Pokemon đầu tiên khi được 10 tuổi. Lester tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên muốn ra ngoài và chạy vào khu rừng Illus cạnh thị trấn để khám phá nhưng mẹ cậu lại khá gắt gao mỗi khi Lester muốn ra khỏi nhà. Cũng như mọi khi, Lester lấy ra một sợi dây leo từ dưới gầm giường và sử dụng nó để chuồn ra ngoài trong im lặng, dường như đây là chuyện hằng ngày cậu thường làm nên động tác thực hiện rất là nhanh nhạy, chuyên nghiệp.
Picture
Bước đến bìa khu rừng, câu thấy một nhóm người áo đen đang ồ ạt tiến đến gần và Lester lập tức ẩn thân trong bụi cây cạnh đó.
- Hừm! Thật đáng nghi ngờ, người ta làm gì vào đêm khuya văng vẳng thế này nhỉ?. Lester thắc mắc.
Trong lúc ấy, bỗng nhiên khu rừng bùng cháy, Lester cuống lên và khi cậu định chạy về nhà thì cậu nghe thấy tiếng ai đó...
- Âm thanh này... Hình như là Larvitar, nếu mình nhớ không lầm. Lester băn khoăn.
- Phải chăng một Larvitar hoang dã bị mắc kẹt trong đám cháy, nhưng không thể nào mà một Pokemon hệ Rock lại không thể vượt qua đám cháy đó.
Lester cảm thấy mâu thuẫn nhưng cẫu vẫn bỏ qua mọi sự rối ren ấy và tiến sâu vào khu rừng, khi ấy cậu nhìn thấy một Larvitar đang nằm quanh biển lửa và kêu gào trong tuyệt vọng với âm thanh đầy yếu ớt, bất lực.
- C-cứu.. cứu tôi với. Một âm thanh vang vọng trong đầu Lester.
- A-Ai đó! Ai! Lester bối rối.
- C-cứu.. cứu tôi, làm ơn. Lester hướng ánh nhìn vào Larvitar gần đó.
‘Chuyện gì đang diễn ra thế này, mình nghĩ rằng Pokemon đang nói chuyện với mình... Không, mình đang nghe thấy tiếng nói của Pokemon chăng?’
Lester thầm nghĩ.
- Ấy chết! Larvitar đang gặp nguy, phải nhanh lên.
Giữa biển lửa hừng hực, Lester xông vào đó và cứu lấy Larvitar nhưng đám cháy cảng trở nên hung tàn hơn, Lester không thể thoát ra khỏi đó và hơi thở của cậu càng yếu dần.
- Cậu không sao chứ! Nè, nghe tôi nói không.
- H-Hơ, cậ..u có th..ể nó..i à…
- Gì cơ, cậu nghe được giọng nói của tôi à.
- Vậ..y t..ôi ng..nghe đư..ợc gi..ọn..g n..ói c..của P..oke..mon à.
- Xin lỗi nhé, tôi thực sự là một Pokemon hệ Rock nhưng lại không thể đưa cậu ra khỏi đây.
Đôi mắt của Lester khép lại, thấy vậy Larvitar cảm thấy hoang mang, cậu thực sự muốn đưa Lester rời khỏi đây nhưng lại không thể. Larvitar nằm gục xuống cạnh Lester, ôm chặt lấy Lester và kêu lên, một âm thanh đầy đau đớn, đầy bất lực. Dòng lệ của Larvitar rơi xuống ngực của Lester, khi ấy một tia sáng đi ngang qua và những ngọn lửa tức khắc bị dập tắt.
Sáng ngày hôm sau, Lester và Larvitar cùng nằm bên cạnh nhau trong căn phòng của Lester, lúc ấy một cô bé bước vào phòng cậu, cô bé ấy là Haruki, trạc tuổi của Lester và lúc nào cũng thích làm mọi thứ, chia sẻ mọi thứ với Lester. Haruki tiến gần về phía Lester đang nằm ngủ trên giường.
- Hihi! Đúng là Lester, cậu lúc nào cũng ra tay giúp đỡ Pokemon cho dù biết rằng mình không thể làm được bao nhiêu… Đúng thật là ngốc mà! Haruki thì thầm bên Lester.
- Oáp… Hơ, đây là… phòng mình ư!!! Lester thức dậy sau cơn mê man, cậu cảm thấy bất ngờ khi thấy mình đang nằm trong căn phòng của cậu.
- A, chào Lester! Cậu tỉnh rồi à. Haruki mỉm cười chào Lester.
- Ơ, thì ra tất cả chuyện đêm qua chỉ là mơ thôi ư? Lạ nhỉ, mình có cảm giác chuyện ấy rất là chân thật làm sao ấy? Lester trầm ngâm, nghĩ ngợi về những chuyện xảy ra vào đêm qua.
- Này Lester, cậu bơ mình đấy à!
- Ấy, xin lỗi Haruki nhé, mình chỉ đang suy nghĩ về giấc mơ đêm qua.
- Hihi! Nó không phải là giấc mơ đâu, mẹ cậu đã nói rằng đêm qua cha Haruki đang định kiểm tra khu rừng Illus khi xảy ra vụ cháy thì gặp cậu đang nằm bên cạnh 1 con Larvitar hoang dã và nó ôm cậu chặt đến nỗi khó mà buông ra, kì lạ là vụ cháy biến mất hoàn toàn không một vết tích. Sau đó cậu và Larvitar được đưa về đây, thật may là cậu không sao.
- Larvitar? Nó được đưa về đây sao! Đâu? A! Kia rồi.
- Thôi, không phiền cậu nữa Lester, tớ đi đây. Khi nào cậu khỏe hẳn, chúng ta cùng nhau chơi nhé! Và còn một điều nữa, mẹ cậu còn đang rất giận đấy, hihi! Haruki cười nói và rời khỏi căn phòng.
- CHẾT TÔI RỒI!!!! Lester la toáng lên, trong người có một cảm giác bất an. Larvitar động đậy, vươn người dậy và đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Lester thấy vậy, cậu tiến lại gần và ôm lấy Larvitar.
- Cảm ơn cậu nhé Larvitar, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cố gắng bảo vệ tớ! Lester rưng rưng nước mắt nói.
- Ưm! Nhưng thực sự là tôi không thể làm gì hơn, tôi không đủ sức mạnh để dập tan ngọn lửa kể cả một ít. Chính vì thế mà tôi bị ruồng bỏ, lại gặp phải bọn người xấu bắt lấy gia đình và bạn bè trong khi tôi chẳng thể làm được gì. Một âm thanh vang vọng trong tâm trí của Lester.
- ... Cha tớ nói rằng “Chúng ta thực sự không hề yếu ớt, chỉ là vì chúng ta không cố gắng hết sức mình thôi.” Tớ có một ước mơ là trở thành một người như cha tớ, một người lúc nào cũng luôn mạnh mẽ và dũng cảm nhưng tớ lại thực sự yếu đuối cũng như cậu thôi. Lester mỉm cười, một nụ cười đầy ấm áp và ngây thơ.
Nghe thấy từng câu, từng chữ từ lời nói của Lester, trong lòng của Larvitar như có một thứ gì đó đang muốn dâng trào, nó khiến Larvitar rung động, từng giọt lệ tuôn trào.
- Đừng khóc chứ, Yogikingu!
- Yogikingu?
- Đúng vậy, đó sẽ là biệt danh của cậu đấy, chúng ta sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn! Cậu đồng ý chứ? Lester mỉm cười thật tươi, hai tay ôm chặt lấy Larvitar.
- Ừm! Chúng ta sẽ cùng nhau mạnh mẽ hơn nữa, Lester. Larvitar nói với giọng đầy nhiệt huyết.
- Vậy từ giờ trở đi, cậu sẽ là Yogikingu! Tớ cũng đã quyết định rồi, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với Liên minh vùng Grandez, trở thành nhà vô địch của vùng Grandez chính là mục tiêu đầu tiên của chúng ta. Lester hô to mục tiêu của mình. Khi ấy, Lester bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sát khi đang tiến đến gần căn phòng. Cảm thấy bất an, Lester ôm lấy Yogikingu và nhìn về phía cánh cửa.
- Cậu đang định làm gì thế Lester? Yogikingu hỏi.
- Ờ, thật sự thì tớ nghĩ lại rồi, mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là chuồn khỏi đây thôi. Lester trả lời với giọng đầy sợ hãi.
Một lúc sau, mẹ Lester mở cửa ra với sát khí đằng đằng bước vào phòng nhưng chẳng thấy ai, chỉ nhìn thấy cánh cửa sổ mở rộng. Mẹ Lester tiến lại gần cửa sổ và nhìn xuống phía dưới.
- Chào mẹ con đi!
- Đứng lại đó Lester…
- Thật là! - Mẹ Lester hướng ánh mắt đầy trìu mến về phía Lester và nói.
______________ Chương 2: Trận chiến đầu tiên ______________

Luster và Yogikingu dạo bước cùng nhau dọc Route 11, với mục đích kiếm tìm đối thủ đầu tiên cho Yogikingu. Luster bế Yogikingu trên tay, cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Tiếp tục dạo bước, cả hai vẫn chưa gặp một Pokémon hoang dã nào. Luster ngẩng mặt nhìn lên bầu trời trong xanh mắt nhìn vào một nơi xa xôi như đang nghĩ ngợi về một điều gì đó.
- Yogikingu này! Trong lúc dạo quanh thế này, tớ thấy thắc mắc về những chiêu thức hiện có của cậu? - Luster chợt đưa ra câu hỏi khiến Yogikingu bất ngờ.
- ...
Bất ngờ với câu hỏi của Luster, Yogikingu cảm thấy có phần bối rối xen lẫn cảm giác khó xử. Yogikingu ngước lên nhìn Luster rồi lại cúi mặt xuống một cách ủ rũ. Luster thấy vậy mà thắc mắc trước biểu hiện của Yogikingu.
- Err... Ah, hình như vẫn chưa tìm được Pokémon hoang dã nào nữa nhỉ, chắc ta phải chuyển hướng thôi. - Cảm thấy không khí trở nên khó xử, Luster nhanh chóng chuyển hướng chủ đề.
- Thật sự l...
Khi Yogikingu chuẩn bị trả lời câu hỏi trước đó của Luster thì bỗng nhiên một cơn gió chợt thổi qua khiến cả hai giật mình. Cơn gió đầu thu se lạnh mang theo một mùi hương quen thuộc, rất đỗi quen thuộc.
- Mùi hương này, không lẽ... - Luster chợt nhớ ra điều gì đó.
Từ phía sau, một đàn Gloom xuất hiện.
- Ôi, thì ra mùi hương nồng nặc đó là từ đàn Gloom. - Luster vừa lấy hai ngón tay đưa lên mũi bóp lại vừa nói với giọng như thể khí Heli đang bao quanh cậu.
Vừa dứt lời, bọn Gloom vốn không có ý định tấn công nhưng câu nói ấy của Luster như sát muối vào vết thương lòng của chúng. Nhóm Gloom đồng loạt tấn công Luster khiến cậu và Yogikingu hoang mang.
- Yogikingu, di chuyển vòng ra sau và tận dụng chiếc sừng để húc chúng. - Như bản năng của một chuyên gia, Luster phản ứng cực kì nhanh nhẹn và đưa ra chiến thuật tấn công trong chớp mắt.
Yogikingu lập tức vòng ra sau đàn Gloom, phóng người về phía mục tiêu với chiếc sừng nhọn hướng thẳng, bỗng nhiên đàn Gloom tiết ra một loại phấn màu xanh từ bông hoa trên đầu chúng.
- Nguy hiểm, đó là Sleep Powder. Lấy đà nhảy lên xoay người như mũi khoan và hướng thẳng xuống đàn Gloom. - Luster ngay tức khắc đưa ra phương án hợp lí để đối phó với tình huống bất ngờ.
Yogikingu xoay người hướng xuống đất, xuyên qua lớp phấn mà không hề bị ảnh hưởng bởi tác dụng gây mê. Yogikingu tiếp đất, tạo ra một vụ chấn động khá lớn khiến lớp đất phía dưới rạn nứt và đàn Gloom hỗn loạn. Như vừa nhận ra một điều gì đó, Luster liền ra lệnh cho Yogikingu chạy đến rìa khu rừng Illus, nhắm đến một cái cây và đúng như dự đoán một bóng người hiện ra. Trước mặt cậu hiện lên một hình ảnh quen thuộc, một người đán ông trong bộ đồng phục đỏ và kí hiệu P trước ngực, hắn ta liền tung quả Pokeball ra nhưng bị Luster đoán trước được nên cậu kịp thời khóa nút mở bóng bằng chiếc sừng của Yogikingu. Không ngờ đến, quả bóng đột nhiên vỡ ra và tỏa khói mù khắp nơi khiến Luster và Yogikingu bối rối.
- Yogikingu, bật nhảy lên không và tìm mục tiêu và húc đầu vào hắn ta. - Luster lập tức ra lệnh để không bị lạc mất lục tiêu.
Yogikingu liền nhảy lên thật cao, ra khỏi vùng bao phủ của khói mù và tìm tên áo đỏ đáng ngờ ấy. Phát hiện ra mục tiêu, Yogikingu liền lao tới tấn công hắn nhưng bỗng nhiên hắn dừng lại, quay người và ném bóng chứa Pokemon ra. Chật vật khá lâu trong làn khói mù, Luster cuối cùng cũng thoát ra khỏi đó và bất ngờ trước đối thủ, một con Manectric đầy hung tợn với luồng sát khí đầy khiếp sợ.
- Chết thật, dù có đánh thì mình cũng bất lợi bời tổn thương sau trận đánh với đám Gloom lúc nãy, cùng với Ability Intimidate càng khiến mình gặp khó khăn hơn khi chống trả, phen này căng rồi đây. - Luster suy nghĩ.
- Sao thế nhóc, mi sợ rồi à! Đáng lẽ ra ta đây sẽ tha cho nhóc nhưng khá khen cho nhóc vì dám đánh trả lại. Ta đây sẽ cho nhóc con biết tay, lên nào Manectric! - Tên mặc đồng phục đỏ cất giọng hù dọa và ra lệnh Pokemon của hắn tấn công Luster.
Đột nhiên, hắn ta lấy ra một viên đá từ vạt áo khiến Luster đứng khựng lại.
- K-kh-không lẽ hắn định thực hiện hình thức tiến hóa “đó”!!! - Trông phút chốc, tinh thần Luster trở nên rối bời.
- Hahaha! Lên nào Manectric, cùng nhau liên kết sức mạnh, đạt đến giới hạn cao nhất của sự tiến hóa, tiến hóa MEGA!!!
Tên áo đỏ đưa hòn đá lên cao, lắp vào chiếc huy hiệu trước ngực và nhấn mạnh đồng thời hô to những câu nói tựa như đang đọc một câu thần chú nào đó. Cả hai viên đá cùng phát sáng, một ở trên chân của Manectric còn viên đá còn lại nằm trong chiếc huy hiệu trước ngực tên áo đỏ, Manectric phát sáng và bắt đầu biến đổi hình dạng.
- Yogikingu, tấn công trực diện Manectric! - Luster lập tức ra lệnh cho Yogikingu can thiệp quá trình tiến hóa Mega của Manectric.
- Đến cả điều cơ bản cũng không biết thì sao có thể đánh bại ta, quá trình tiến hóa sẽ không thể bị can thiệp, tiến lên Manectric dùng Wild Charge!
- Yogikingu dừng lại tại đó! - Luster hô to.
Yogikingu ngạc nhiên bởi câu lệnh mà Luster vừa nói, nhưng không hề nghi ngờ trước nó, Yogikingu vẫn đứng đó. Manectric dần dần tiến nhanh về phía Yogikingu với luồng điện áp cực cao xung quanh cơ thể, càng lúc càng gần hơn… gần hơn… gần hơn… và...
- Yogikingu, đưa chân phải về sau và kìm chặt xuống đất… lấy đà nhảy lên nào!!
Theo lời của Luster, Yogikingu đạp đất lấy đà và bật lên cao khi Manectric vừa tiến sát nó với khoảng cách suýt sao. Và cứ như thế, Luster tiếp tục với chiến thuật tránh né đòn nhờ vào kĩ năng xác định thời điểm chính xác của từng bước tấn công mà đối thủ tung ra.
- Tên nhóc này không hề tầm thường, kĩ năng tác chiến và vạch chiến thuật như thể một Trainer bậc cao. - Tên mặc áo đỏ nghĩ thầm.
- Mi cũng khá đấy nhóc con! Nhưng đáng tiếc chiến thuật của mi đã bị ta nhìn thấu rồi, một chiến thuật không nên sử dụng lần thứ hai trên cùng một đối thủ. Manectric, Volt Switch! Hydreigon, lập tức sử dụng Dragon Pulse!
Như lường trước được đòn tấn công của Manectric, Luster ra lệnh kịp thời để Yogikingu né đòn chí mạng vừa nãy nhưng bất ngờ thay, mục đích chính của đối thủ chính là thay đổi Pokemon nhanh chóng. Thế là khi Hydreigon vừa tung ra sân liền giáng đòn Dragon Pulse vào Yogikingu một cách đầy bất ngờ khiến Luster không thể xác định kịp thời điểm chiêu thức tác động mục tiêu để né tránh. Yogikingu đã hoàn toàn hứng trọn chiêu thức vừa rồi và gục ngã trên nền đất.
- Cậu có sao không Yogikingu! - Luster lo lắng cho những thương tích mà Yogikingu đã phải chịu đựng từ đầu trận đến giờ.
- Tớ.. không sao… cả! - Yogikingu cố gượng dậy để đáp lại sự lo lắng của Luster.
- Ahahaha! Có cố gắng đấy nhưng mọi thứ sẽ kết thúc tại đây thôi, Hydreigon thi triển Draco Meteor nào!
- Đây chưa hẳn là kết thúc đâu, Yogikingu dùng Dig nào! - Nắm chặt tay lại và hô to khẩu lệnh một cách mạnh mẽ, dường như hi vọng của Luster chưa hề bị dập tắt.
Yogikingu nhảy lên và hướng mũi nhọn trên đầu xuống đất và phá vỡ lớp đất phía trên, chui sâu vào lòng đất để tránh xa tầm ảnh hưởng của chiêu thức Draco Meteor.
- Cái gì, mi học được nó từ lúc nào thế!
- Nhờ vào đám Gloom ông thao túng đấy, tôi đã biết rằng có người lén lút theo dõi ngay từ đầu rồi, vụ cháy rừng hẳn cũng do ông làm. Mục đích thật của ông là gì? Tại sao lại nhắm vào loài Larvitar.
- … Sao ta phải nói! Kết thúc thôi Hydreigon, Dragon Pulse xuống cái lỗ đó!
- Lên nào Yogikingu!
Yogikingu thoát khỏi lòng đất và tấn công Hydreigon nhưng không may Luster lại sa vào kế “du Đông kích Tây” của hắn ta. Cuối cùng, Yogikingu đã ngất xỉu đi vì kiệt sức sau những đòn tấn công nguy hiểm của đối thủ. Khi ấy, tên áo đỏ lấy ra một khối lập phương và ném về phía Yogikingu. Và thế là Yogikingu đã bị tóm gọn bởi hắn ta.
- Không! Trả lại Yogikingu cho tôi… - Luster níu gọi trong tuyệt vọng.
- Hydreigon, giải quyết tên nhóc phiền phức này cho ta, ta đi trước đây… sử dụng Dragon Pulse.
Và Hydreigon chần chừ khi nghe thấy mệnh lệnh đầy tàn bạo của chủ nhân nhưng với lòng trung thành tuyệt đối, Hydreigon đã quyết định tung đòn Dragon Pulse vào Luster.
- Thứ lỗi cho tôi… - Một giọng nói nhỏ vang vọng.
- …
Cảm thấy tuyệt vọng, Luster như đánh mất bản thân mình và trở nên thất thần. Hydreigon tích trữ năng lượng và thi triển chiêu thức Dragon Pulse lên Luster.
- Đủ rồi!!!
______________ Chương 3: Người anh hùng bí ẩn
______________

- Dừng lại ngay!
Một giọng nói lạ vàng lên từ phía khu rừng mang theo một tiếng gầm đầy phẫn nộ. Tiếng gầm dừng hẳn, cả không gian xung quanh chợt câm lặng.
- Drace, Dragon Tail!
Phóng lên không trung từ phía khu rừng, một con Garchomp tiến về phía Luster. Garchomp xoay người trên không và giáng mạnh đuôi của nó xuống đầu của Hydreigon nhằm ngăn đòn Dragon Pulse lại.
- …
Ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Garchomp, Luster ngã quỵ bất lực. Phía đằng xa, nơi mà tên bắt cóc Larvitar của Luster xuất hiện một bóng người cùng một thành gươm.
- Này cậu bé, đây là Pokemon của nhóc phải không?
- …
Trông thấy Yogikingu trở về, Luster không thể cầm được nước mắt, cậu chạy đến ôm lấy Yogikingu đang bị bất tỉnh.
- Không sao rồi, Larvitar của nhóc vẫn ổn cả. Đây là quả Oran, nhóc hãy cho nó ăn, một lúc sau nó sẽ tỉnh dậy ngay ấy.
Đứng cạnh cậu bé là người đàn ông đã cứu lấy Yogikingu, một người với dáng vẻ tương đối cao và đầy nguy hiểm với thành gươm và một con Garchomp hùng tợn.
- … O-ô-ông chú là ai… Ông muốn gì ở tôi!
Luster thắc mắc hỏi với tâm trạng lo lắng, cảnh giác trước người đàn ông ấy.
- “Ông chú” cơ à! Nhóc muốn ta chết sớm à, phải là “anh”, là “anh”!
- Sao tôi phải quan tâm đến việc xưng hô với ông anh ra sao!
- Nhóc thật nhẫn tâm, sao phải thêm “ông” vào chứ… À mà thôi, hẳn là tâm trạng cũng đã khá hơn phần nào nên mới có thể nói đùa với “ông anh” này nhỉ.
- …
Luster ngoảnh mặt đi, ngước lên trời và nói nhỏ.
- Cảm ơn…
- Sao, nhóc nói gì anh không nghe được, nói to lên xem nào!
- T-tôi không cần ông anh giúp đỡ… T-tự tôi có thể cứu Yogikingu.
Luster cúi mặt xuống, giọng nói lắp bắp.
Người đàn ông ấy đưa thành gươm kề sát gáy của Luster, đưa mặt áp vào tai của cậu và thì thầm.
- Sao nào, nhóc nói hay không đây.
- …
- Hahaha… Đùa thôi, ông anh không phải người xấu gì đâu. Nhìn này, nó cũng chẳng phải gươm mà là Pokemon của ông anh thôi.
Luster quay lại nhìn, đó là một Pokemon có hình dáng như một thanh gươm với vẻ dáng vẻ rất oai phong. Luster tò mò, liền chạy đến quan sát Pokemon ấy.
- Oa! Ngầu quá đi…
- Ôi, ngại quá đi.
Một giọng nói vang lên khiến Luster giật nảy mình. Người đàn ông ấy liền nghĩ ngờ, ánh nhìn như phát hiện ra điều gì đó ở Luster.
- Sao vậy nhóc.
- À… không có gì…
- Nếu không có gì vậy ông anh phải đi đây…
Anh ta cầm lấy Pokemon với hình dáng Thanh gươm ấy và nhảy lên lưng Garchomp, Garchom phóng đi thật nhanh vào trọng rừng.
- Khoản đã, ông anh tên gì!!!
- Không nhớ, hahaha…
Dứt lời, anh ta khuất bóng trong rừng.
- Hắn ta đùa à!
[Illus Forest]
- Này Drace, Slain. Lúc nãy 2 cậu có thấy cách cậu bé phản ứng khá kì lạ hay không? Cứ như nó có thể nghe được giọng nói của Slain lúc ấy vậy.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy thế.
- Tôi cũng thắc mác thái độ của cậu bé ấy.
- Vậy hẳn cậu bé mang khả năng ấy nhỉ.
[Route 10]
- Đây là đâu vậy? Oái, con Larvitar biến mất rồi!
[Route 11]
- Haizz! Cậu ta lúc nào cũng thích nhúng mũi vào chuyện của người khác nhỉ.
- Kệ tên ấy, Sylvia đi nào.
- Khoan đã, chờ tớ với nào!
Luster hướng mắt về phía ngôi nhà gỗ gần đó.
- m thanh gì vậy? Thôi kệ, đưa Yogikingu về nhà mới quan trọng.
Bước vào nhà với bộ dạng đầy nhếch nhác, bụi bám khắp người và thế là Luster bị mẹ cậu mắng một trận. Sau khi cậu nghe một bài diễn văn dài 20 phút, Luster bước vào phòng và nhảy ngay lên giường cùng với Yogikingu.
- Có vẻ Yogikingu đã khá hơn phần nào rồi, thôi mình cũng muốn ngủ ngay chứ chả muốn ăn tối.
Vừa dứt lời, Luster nhắm mắt lại và lập tức chìm vào giấc ngủ. Mẹ cậu bước vào, vừa định gọi cậu ăn tối nhưng chỉ đứng bên cửa nhìn một lúc lâu rồi rời đi.
Ngày hôm sau, khi Luster tỉnh giấc thì bên cạnh cậu đã không còn Yogikingu nữa. Lo lắng rằng Yogikingu bỏ đi mất, cậu liền chạy xuống lầu và hỏi mẹ.
- Mẹ ơi, Yogikingu biến mất rồi.
- Làm gì có, Yogikingu đang trống bếp ăn sáng này, con mau đánh răng, rửa mặt kĩ càng rồi xuống đây ăn cùng Yogikingu đi này.
- Vâng!
Sau khi ăn sáng xong, Luster liền chạy một mạch lên phòng và dùng Pokegear gọi cho bố. Cậu hỏi về chương trình tập luyện chiến đấu Pokemon mà bố thường dạy cậu khi rảnh.
- Xin lỗi con, Luster! Hôm nay bố bận nên con cứ đi chơi cùng Yogikingu nhé, nhớ đừng để mẹ phát hiện đó.
- Vâng, bố là tuyệt nhất!
Cúp máy, Luster liền đu dây ra khỏi nhà.
- Luster!!! Ai cho con trốn khỏi nhà.
Mẹ Luster tiến lại gần cửa sổ phòng Luster và nhìn ra bên ngoài nhưng lại chẳng thấy cậu đâu, khi đó mẹ cậu thấy cậu nằm trên giường ngủ nên đã nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
- Hihi, lừa được mẹ rồi, đi nào Yogikingu, nhảy qua nóc nhà bên kia rồi leo xuống bằng sợi dây này.
Những chuỗi ngày vui vẻ bên người bạn Pokemon đầu tiên của Luster dường như dài bất tận.
- Chà, thì ra nhóc sống ở Escalei Town à.
- Cậu tò mò quá đấy, Leon.
- Cậu cũng thế thôi, Drace. Chúng ta chắc đổi nghề từ Champion thành Stalker quá. Haha!
[??? Location]
- Cái gì, mi để mất một con Larvitar chỉ vì một thằng nhóc thôi sao! Đúng là lũ tay sai vô dụng, biến đi. Dù sao thiếu một con cũng chẳng sao vì dù gì có bấy nhiêu đây cũng đủ rồi. Kais, báo cáo.
- Vâng! Hiện chúng ta có khoảng 11.000 Pokemon đã được huấn luyện đặc biệt, trọng đó có 4.000 Pseudo Dragon, 3.000 Pseudo Pokemon khác và còn lại là các loài Pokemon khác.
- Tốt, ta sẽ báo cáo với Boss. Khi thời cơ tới thì chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch.
- Vâng!
______________ Chương 4: Yogikingu!? Chuyện gì đang xảy ra với cậu?
______________
(Có vào 5/6/2016)
Comments
Trước đó thì k biết, nhưng từ khi tạo lại forum mới thì là do tui bầy đầu :shy: :shy: :shy: ấy!!!