My first love: Chương 6

Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
[size=large]Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh[/size]
[size=medium]- Nhà xe xin thông báo ! Ai đi chuyến xe số 4 xin lập tức lên xe để chuẩn bị khởi hành !!!
Tiếng thông báo vang lên. Nó quay lại nói với ba mẹ :
- Chào mọi người con đi !
Tiếng nó thều thào không ra hơi, giọng mẹ nó nghẹt nghẹt dặn dò :
- Ra đó nhớ học hành chăm chỉ nghen con, khi nào được nghỉ thì nhớ về thăm gia đình.
- Vâng ! Nó đáp 1 tiếng nhỏ nhẹ rồi ngay lập tức bước lên xe.
Sau khi gỡ đôi giày bỏ vào bì ni-lông, nó đưa vé cho anh phụ xe.
- Ghế B13 ở kia, dãy bên ngoài ấy ! - Anh phụ xe nói.
- Cảm ơn anh.
Nói xong nó rảo bước về phía mà anh phụ xe vừa chỉ. Thả chiếc ba lô nặng trĩu xuống trước mặt, nó nằm phịch xuống ghế. Nghĩ thầm : "Xe giường nằm cũng thoải mái chứ nhỉ ?!". Nghĩ đoạn, nó nhìn ra ngoài cửa sổ, cả tá người đang đứng hai bên xe. Người khóc, người cười gượng, .... Nghĩ đến cái cảm giác mà phải xa gia đình, xa thành phố gắn bó mười tám năm trời ròng rã, từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn thì ai chẳng thấy buồn. Nghĩ về điều đó mà sống mũi nó bất giác cay cay.
Bỗng, có ai đó đi đến bên cạnh nó, thả chiếc ba lô xuống bên cạnh và nằm phịch xuống chiếc ghế có in số hiệu B14. Nó quay qua nhìn, thì ra là một cô gái. Để ý kĩ, nó thấy khóe mắt cô gái đo đỏ.
- Chắc cũng vào học giống mình chứ gì ! - Nó nghĩ bụng.
Brừm...m..m! Chiếc xe nổ máy và dần dần rời khỏi bến, nhiều người đứng dưới vẫy tay chào từ biệt những người ngồi trên xe.
Chiếc xe từ từ ra khỏi thành phố, băng qua những đoạn đường đầy ắp xe máy. Nó lật đồng hồ. 5H45 ! Từ lúc chiếc xe xuất phát đến giờ đã được 15 phút. Nó bắt đầu ngắm nghía những cảnh vật hai bên đường. Chiếc xe chạy băng băng trên đường, băng ngang qua những ngôi nhà xập xệ, những đồng lúa xanh ngắt với những con cò trắng phau và những bụi cây hai bên đường. Tất cả những thứ đó cứ lần lượt lướt qua con mắt của nó.[/size]
[align=center][size=small]***[/size]
[/align]

[size=medium]7H - Chiếc xe vẫn chạy, nó bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nó đặt lưng thẳng xuống chiếc ghế và bắt đầu nhắm mắt. Một cảm giác thoải mái chạy dọc qua cơ thể mệt mỏi của nó. Trong tư thế lim dim thì tự nhiên nó có cảm giác như có một bài tay đặt lên ở vai trái và lay nhẹ. Bực mình vì mất giấc ngủ, nó quay qua bên trái hỏi giọng ngái ngủ :
- Gì vậy ?!
Con bé ban nãy nằm cạnh nó lên tiếng sau lớp khẩu trang y tế màu đen:
- Anh kiếm hộ em cái bịch được khô..ng ?
Nó cáu gắt hỏi : Chi vậy ?
- Hụ..u !
Rồi nó như tự hiểu ra, ngồi dậy, chạy lên phía đầu xe hỏi anh phụ xe đang say giấc trưa để xin một cái bịch.
Anh phụ xe tỏ vẻ khó chịu vì bị đánh thức. Thò tay đưa nó hai cái bịch rồi nói : "Thanh niên giờ yếu thế ! Đi xe không cũng say thì làm được trò trống gì !". Sau đó quay sang ngủ tiếp.
Nó bực dọc vì lời nói ban nãy của anh phụ xe, nhưng nó cũng chẳng có tâm trạng nghĩ chuyện đó nhiều, điều nó cần làm trước mắt là đem hai cái bịch xuống đưa cho con bé nằm cạnh trước khi nó kịp nôn mọi thứ ra sàn. Hên sao, khi nó về chỗ thì con bé kia vẫn còn nhịn được. Nó nhẹ nhàng đưa hai cái bịch cho con bé rồi quay sang vờ như ngủ tiếp để khỏi phải chứng kiến cái cảnh tượng ghê gớm kia !
- Hu..ệ !
Nó vẫn không tài nào không lắng nghe được cái tiếng ấy ! Vì nó nằm ngay cạnh mà !!!
Con bé khẽ lay vai nó cái nữa. Nó quay sang hỏi giọng cáu gắt: Gì nữa ?
- Anh vứt hộ em cái bịch được không ?!
- Trời đất ! - Nó tru tréo lên một tiếng nhưng rồi cũng vì lịch sự nên nó bưng lên thảy vào sọt rác hộ con bé nằm cạnh.
( Cũng hên là cái bịch màu đen nên nó không chứng kiến cái mớ hổ lốn đó mà nôn theo ).
Bước về chỗ, con bé nằm cạnh thều thào hai tiếng : Cảm ơn ! Sau đó cả con bé và nó đều nằm xuống ghế và đánh một giấc.
9H Tối. Ánh đèn của cây xăng chiếu qua ô cửa sổ của xe khiến nó chợt tỉnh giấc. Sau một giấc ngủ, nó cảm thấy khỏe hơn hẳn. Nó bắt đầu lôi điện thoại ra, lên Facebook và kiểm tra bảng tin mới của nó. Đánh mắt sang con bé bên cạnh, thấy con bé vẫn nằm ngủ vì say xe nên nó quyết định lơ đi và tiếp tục cắm mặt vào cái điện thoại.
- Oaaa !
Một tiếng ồ nhỏ nhẹ vang lên bên tai nó khiến nó giật bắn cả người. Ngoảnh mặt sang thì thấy con bé ban nãy đã thức giấc và đang dán mắt vào cái điện thoại của nó.
- Bạn ồ gì vậy ?
Nó nhẹ nhàng hỏi con bé.
- Cái điện thoại của anh đẹp quá nhỉ ?!
- Có gì đâu ? Chỉ là một cái điện thoại thôi mà !
Con bé bất giác lúng túng. Có lẽ vì hoàn cảnh nên nó không được phép có điện thoại. Nghĩ vậy, nó hỏi:
- Bạn chưa xài điện thoại bao giờ à ?!
Nó biết hỏi vậy có phần hơi bất lịch sự nhưng vì nó tò mò quá mà !
- Dạ ! Vì hoàn cảnh gia đình nên em chỉ có một chiếc điện thoại nhỏ để tiện liên lạc với ba mẹ khi ở ngoài đó thôi ạ !
Con bé đáp.
Nhận thấy được hoàn cảnh của con bé, nó bất giác động lòng đưa điện thoại cho con bé bảo :
- Vậy thì bạn cầm thử đi ! Nếu thích thì tôi cho bạn luôn !
Con bé giật mình :
- Dạ! Điện thoại của anh mà, sao cho em được ! Vả lại, em với anh cũng đâu quen biết gì nhau ?
- Không sao đâu, cứ cầm đi !
Nó mở tay con bé ra và đặt chiếc điện thoại vào trong.
Con bé sờ tay lên chiếc điện thoại, mân mê một hồi rồi nói:
- Anh tốt quá !
- Ui giời ! Có gì đâu mà tốt với chả lành ! Thôi cứ cầm chơi thử đi ! Tôi ngủ một lát cho khỏe.
Nói thì cho oách vậy chứ thực ra nó đang ngại ngùng trước lời khen của con bé nên kiếm cớ tránh mặt cho con bé khỏi thấy sự bối rối đang hiện rõ trên gương mặt nó ! Nó định chỉ nhắm mắt vậy thôi, nhưng, ai dè, nó ngủ thật !
Con bé ngồi mân mê chiếc điện thoại một hồi, đánh mắt sang nó ! Thấy nó ngủ, con bé bèn cắm mặt vô lại cái điện thoại. Biết sao được, vì đây là lần đầu con bé dùng điện thoại cảm ứng mà !!!![/size]

[size=large]Chương 2: Sài Gòn[/size]
[size=medium]Xịch. Chiếc xe đỗ. Mọi người bắt đầu túa ra bên ngoài. Sau một hồi lục đục trên xe, nó cũng bước xuống cùng với dòng người xô bồ kia. Bước xuống xe, nó cảm nhận được cái nắng của Sài Gòn có phần dịu hơn ở Tây Nguyên vào mùa này cùng với cái sự ồn ào, nhộn nhịp của chốn đô thị náo nhiệt này. Nó dừng chân ở giữa bến xe, hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái mùi hương tươi mới của Sài Gòn.
- Ưm..m! Anh ơi !
Giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc lại vang lên bên tai nó ! Nó quay lại hỏi con bé :
- Gì vậy bạn ?
- Anh cho em trả cái điện thoại ! - Con bé nhỏ nhẹ đáp.
Nó bảo:
- Thôi bạn cầm luôn đi ! Coi như đây là quà gặp mặt vậy !
- Vậy có được không ạ ? - Con bé ấp úng hỏi !
- Dù gì cũng là của anh... Em không thể nhận được !
- Không sao, tôi mua lại cái mới mấy hồi ! Thôi bạn cứ cầm đi !
Nó nói một cách dứt khoát. Nói thì vậy chứ trong bụng nó cũng thấy tiếc tiếc. Nhưng mà, đã lỡ nói rồi nên nó tiếp luôn:
- Bạn không cần phải ngại ! Cứ cầm lấy đi. Sau này chúng ta vẫn còn gặp nhau mà!
- Vâ..ng ! - Con bé ngập ngừng cầm chiếc điện thoại của nó.
6H30. Nó lật đồng hồ lên coi rồi nói :
- Thôi, tôi đi thuê nhà trọ nhé. Cũng trễ rồi.
- Vâng ! Anh đi mạnh giỏi.
- À mà khoan....
Nó sực nhớ ra một điều gì đó rồi nói tiếp:
- Mình chưa biết tên nhau nhỉ ?
- À vâng ! Em cũng định hỏi mà quên mất ! Hi hi
Giọng cười của con bé bất giác làm nó lâng lâng, cái giọng nhỏ nhẹ đó tự nhiên khiến nó có cảm giác tê tái nơi trái tim.
- Em là Lê Linh ! Còn anh ? ... Anh !!!
Nó giật mình quay sang Lê Linh hỏi bằng cái giọng ngơ ngáo :
- Hở...ở ?
- Hi hi !
Con bé phì cười trước khuôn mặt ngây ngô của nó !
- À..ờ, bạn tên gì ấy nhỉ ?
Nó ngập ngừng chữa quê.
- Em là Lê Linh ! Còn anh ?
- Tôi là Minh Nhật !
- Tên anh đẹp nhỉ ?
Lê Linh hỏi nó
- Đẹp gì đâu bạn ! Tên bạn mới thật sự đẹp !
- Hi hi ! Cảm ơn anh. Thôi anh cũng nên đi thuê nhà trọ đi ! Cũng trễ lắm rồi.
- Ờ ! Anh đi ngay đây ! À quên ... Anh có thể gọi vào điện thoại em được không ?
- Tất nhiên là được rồi ạ ! Anh đã cho em chiếc điện thoại này mà !
Nói xong, Lê Linh chào nó rồi đi thẳng ra phía có chiếc xe ga màu xanh dương.
Nó bắt đầu đi rảo bước ra cổng, tìm một chỗ tránh nắng rồi mở tờ giấy "nhàu nhò nho nhỏ" để kiểm tra lại tên nhà trọ mà nó đã đặt cách đây hai tuần trước !
- Taxi !
Nó kêu một tiếng thật to. Chiếc Taxi dừng lại trước mặt nó. Leo lên xe, nó đọc rõ địa chỉ và tên nhà trọ.
Chiếc xe chạy bắt đầu chạy ! Cua hết đường này đến đường khác, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một dãy nhà trọ màu xanh dương. Nó trả tiền taxi rồi đi vào nhà trọ gặp người chủ. Đi vào cổng, nó thấy được cô chủ nhà trọ và bắt đầu làm thủ tục. 30 phút trôi qua, thủ tục xong đâu vào đó, nó được cô chủ chỉ vào căn phòng cuối của dãy nhà trọ, bên cạnh những chậu kiểng và một gốc mận.
Phịch. Nó thả chiếc ba lô xuống và bắt đầu đi vòng quanh căn phòng ngắm nghía, căn phòng không rộng lắm nhưng cũng là quá đủ với một người như nó ! Nó thò tay mở chiếc cửa sổ nhỏ để tận hưởng tiết trời Sài Gòn.
Cạch ! Nó cài chốt trong của cánh cửa sắt phòng trọ rồi ngáp một cái thật dài ! Thò tay kiếm chiếc điện thoại để kiểm tra bảng tin trên Facebook. Thấy trống không, nó giật mình nhớ lại sự kiện cách đây 1 giờ đồng hồ trước rồi nhẹ nhàng mỉm cười và nhắm mắt thư giãn ![/size]
[size=large]Chương 3: Chuyến xe buýt khởi đầu[/size]
[size=medium]Một tuần lễ trôi qua, cuối cùng nó cũng nhập học. Sáng ngày nhập học, nó dậy từ rất sớm, trong lòng háo hức như trẻ con lớp 1. Ăn mặc chỉnh tề, nó đeo cái ba lô lên rồi đi bộ ra đầu hẻm bắt xe buýt đi học. Trường nó học không xa lắm, đi xe buýt chừng 30 phút là tới, ấy là kể cả thời gian dừng trạm bắt khách.
6H30, nó bắt đầu lục đục leo lên xe buýt, xe buýt Sài Gòn buổi sáng đông nghẹt khách, nó phải chen chúc lắm mới tìm được một chỗ đứng "dễ thở". 6H40, nó nhìn đồng hồ rồi nghía ra ngoài cửa sổ xe buýt để xem khung cảnh Sài Gòn buổi sáng thế nào.
Xì..ì..ì. Chiếc cửa xe buýt mở ra. Vài người bước xuống và một tá người bước lên khiến cho cái xe vốn đã đông nghịt nay lại còn đông nghịt hơn. Nó phải đứng nép sát bên chiếc ghế của một thanh niên nọ mới đứng vững được !
Két..ét. Chiếc xe buýt phanh gấp khiến mọi người chúi mũi, không ngoại trừ nó. Chiếc xe phanh gấp khiến cho nó mất thế lao thẳng vào cô gái đứng trước nó một cách không kiểm soát. Bịch ! Nó đau tối mắt tối mũi. Lọ mọ đứng dậy, vừa ngước đầu lên nó bắt gặp phải ánh mắt của cô gái đứng trước khiến nó bối rối. Nó cúi mặt ấp a ấp úng:
- Tôi... xin lỗi !
- Không sao đâu ! Tình huống bất đắc dĩ mà !
Cô gái nhỏ nhẹ lên tiếng
Trong giây lát, nó có cảm giác thân quen nơi trái tim. Ngước mặt lên, nó định nhìn mặt cô gái, nhưng ... cô đã quay mặt về phía trước. Để xác nhận lại lần nữa, nó nhìn bao quát toàn bộ thân thể cô gái.
"Không sai, là cô bé hôm nọ mình gặp trên xe buýt". Nó thầm nghĩ. Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn được, nó cứ đứng đực mặt ra phân vân nên gọi cô bé không, lỡ mà không phải thì chắc quê lắm. Nó vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc ấy. Vì thế nên nó đứng đờ đẫn mặt ra chừng 3 phút.
Thu hết can đảm, hít một hơi thật sâu, nó chậm rãi đặt bàn tay lên vai phải của cô gái. Xì..ì..ì.
- Trường Đại học CNTT. Ai xuống không ?
Vài người, một số lớn người ùa xuống xe khiến tay nó bất giác bị văng ra khi chưa chạm đến vai cô gái. Nó bị xô đẩy đến mức chỉ đứng bằng một chân. Trong thoáng chốc, nó không còn thấy sự hiện diện của cô gái.
- Nhanh lên ! - Tiếng anh phụ xe vang lên lần nữa.
Nó thất vọng quăng người xuống trạm xe buýt. Trên đường đi từ trạm qua trường, đầu óc nó chỉ toàn nghĩ đến cô gái ấy  "Sao hồi đó mình không nhanh hơn ?" , "Sao hồi đó mình không dạn hơn?", hàng loạt câu chất vấn, dằn vặt bản thân nó cứ chạy qua đầu nó.  Nhưng rồi nó cũng vứt bỏ tất cả các suy nghĩ đó rồi bước chân vào trường.
Ngày đầu đi học, nó cũng thấp tha thấp thỏm như bao người, bước chân vô đến lớp, đặt mông xuống ghế. Nó bắt đầu ngắm xung quanh lớp để tìm coi thử có ai quen không ? Không ! Nó thất vọng thở dài. Cũng là lẽ tự nhiên, bởi vì nó bạn nó chả ai học chung với nó ở ngành này cả. Nó chán quá, úp mặt xuống bàn ngủ, vì nó cũng chẳng quen ai để mà nói chuyện.
Bốp ! Một đòn trời giáng xuống đầu nó. Bực mình, ngóc đầu dậy, nó thấy một thằng láu cá. Nó tức mình giơ nắm đấm hăm he nhưng thằng kia chả có vẻ gì là sợ nó cả.
- Chào!  - Thằng láu cá lên tiếng trước để xoa dịu cơn giận của nó.
- Người tỉnh khác à ? - Thấy nó không trả lời, thằng kia hỏi tiếp.
- Này, tôi giỡn xíu mà, có cần phải căng thẳng vậy không ?
Nó vẫn câm như hến. Thằng kia bèn nói:
- Tôi xin lỗi, được chưa ông bạn ?
- Thôi được rồi !! -Nó chấp nhận lời xin lỗi rồi ngồi xuống ghế lại.
- Này, ông là người tỉnh khác à ?
- Ừ ! - Nó hờ hững đáp
- Làm quen nha !
- Ừ ! - Nó vẫn tiếp tục.
- Này, nói chuyện với tôi chán vậy à ?
- Ừ !
- Vậy thôi ! Né qua một bên cho tôi ngồi với nào !
- Ơ ! Mày tính ngồi đây thật à ?
Thằng kia cười nhe cả hàm răng :
- Chứ sao ! Người quen mà.
- Tôi có quen ông ?
- Thì nãy tui kêu làm quen ông bảo "ừ" !
Nói xong, thằng đó nhe răng cười hì hì. Nó cũng mỉm cười rồi bỏ qua hết chuyện ban nãy.
"Học đại học thoải mái thật". Đó là những gì nó nghĩ, ít nhất là trước khi nó thi lần đầu. Cũng chẳng có gì lạ, bởi vì đại học thật sự được tự do thoải mái hơn những năm tháng ở trường Trung học phổ thông hay cơ sở. Bị gò bó trong những lời la của giáo viên thật sự không tự do tí nào! Hết buổi sáng, nó đi bộ ra trạm xe buýt cùng với thằng "khỉ gió" vừa mới quen. Hai thằng vừa đợi xe buýt vừa tán dóc.
- Ủa ?! Ông cũng đi chuyến này à ? - Nó thắc mắc
- Chứ sao nữa, nhà tui ở cách đây 1 trạm thôi.
- Vậy hồi sáng ông cũng đi xe này à !
- Ừ ! Hồi sáng tui thấy ông trên xe buýt nên mới tới làm quen đấy chứ !
- Vậy mà tôi không thấy.
- Làm sao mà ông thấy được.... Khi mà hai con mắt dán vào cô gái đằng trước !
Thằng khỉ gió nói xong cười ha hả. Còn nó thì ngượng chín mặt hỏi:
- Sao...sao ông biết !
- Cần gì biết ! Nhìn cái mặt đực ra ban sáng của ông là tui đủ hiểu rồi !
- Thằng khỉ !
Hai thằng cứ thế tán dóc cho đến khi xe buýt tới. Cả hai leo lên xe buýt, nó dáo dác nhìn quanh ngó dọc tìm cô gái kia nhưng, .... không có. Nó thất vọng. Cuối cùng ngày đầu đi học đầu của nó chứa bao nhiêu là cảm xúc. Vui buồn lẫn lộn.   [/size]
[size=large]Chương 4: Mưa![/size]
[size=medium]“Xám xịt” Đó là những suy nghĩ của nó về bầu trời chiều nay. Có vẻ như trời sắp mưa, gió cứ thổi vù vù. Ngoài đường, những chiếc xe chạy vội vã cho kịp về nhà để mà tránh mưa. Sài Gòn mưa dai thì ít, mưa bụi thì nhiều. Nhưng chiều nay, bầu trời có vẻ như muốn nói cho mọi người biết rằng chập nữa trời sẽ mưa dai dẳng.
Lắc đầu một cái, nó vô phòng thò tay lấy cái ví, khoác cái áo khoác lên rồi đi bộ ra tiệm cơm để mua cơm. Tiệm cơm cách đó không xa lắm, chừng hai ba đoạn đường cua là tới.
6H15. Mua cơm về, nó băng qua các con đường để về nhà trọ.
Lách tách, rào rào. Mưa. Cơn mưa đầu thu Sài Gòn.
Nó lật đật kiếm chỗ trú mưa. May sao, bên đường có một tiệm tạp hóa. Bước chân vào tiệm, nó rũ chân một cái rồi đứng nhìn trời. "Haizz. Sao lại mưa đúng lúc này nhỉ." Nó thấy chán nản. Cũng đã 6H30 rồi. Trời đang tối dần, điện đường đã lên. Những hạt mưa vẫn chưa thôi rơi, trái lại, càng lúc mưa càng lớn. Nó mệt mỏi ngồi phịch xuống dưới mái hiên của tiệm tạp hóa.
Rào rào rào ! Mưa vẫn vậy. Bịch bịch. Nó bất giác quay lại nhìn - Một cô gái với lớp khẩu trang. "Quen quen nhỉ ?" Nó sực nhớ, cô gái xe buýt. "Đúng không nhỉ ?". Nó đã từng bỏ lở 1 lần rồi. Thế nên sẽ không có lần hai đâu. Thu hết can đảm, nó đập nhẹ lên vai cô gái. Cô gái quay lại nhìn nó.
- Xin lỗi, bạn có ph...
- A ! Anh Nhật !
Tiếng reo của cô gái làm nó giật bắn. Định thần lại, nó hỏi :
- Linh đúng không ?
Con bé nhẹ nhàng bỏ lớp khẩu trang ra.
- Đúng rồi, em nè anh !
- Em khỏe không ?
- Dạ khỏe re luôn anh !
- Em học trường nào ?
- Em học đại học Nhân Văn.
- Hình như hôm bữa em có đi chuyến xe buýt số X đúng không ?
- Dạ vâng ! Đúng rồi anh ! Mà sao anh biết ?
- Anh đứng ngay sau lưng em mà !
- Ơ ! Anh là cái anh thanh niên ngã đập mặt vào em ấy ạ !
- Ờ ờ ... Đúng rồi.
- Hi hi ! Mà anh học trường nào mà lại đi xe buýt đó vậy ?
- Anh học CNTT. Mà sao mấy bữa nay không thấy em đi xe buýt ?
- Ừm... Chị em được nghỉ làm nên mấy nay chở em đi thay vì đi xe buýt ! Nhưng mà tuần sau thì chị em đi làm lại nên có lẽ em sẽ tiếp tục đi xe buýt !
- Vậy à !
Nói xong, cả hai đứa đứng ngậm tịt, phần vì ngại, phần vì không biết nên nói gì tiếp theo.
Rồi đột nhiên nó lên tiếng:
-Hôm nay trời đẹp nhỉ ?
- Trời mưa thế này mà đẹp gì anh !
- À..ờ anh quên mất !
Nó đỏ mặt đưa tay lên gãi đầu. Còn con bé thì đứng cười trước sự ngây ngô của nó. Cứ thế, tụi nó đứng chờ mưa tạnh.
Bóc, bóc,... Từng hạt mưa cuối cùng nhỏ giọt trên mặt đường bê tông trước mắt của hai đứa. Cũng trễ rồi, chắc giờ đã là 8 rưỡi. Nhưng nó vẫn cứ đứng chần chừ. Nó chần chừ vì không muốn phải xa con bé, lí do vì sao thì ngay cả chính bản thân nó cũng không biết. Phải chăng, nó đã ... "YÊU" con bé ?!
Trái ngược với những suy nghĩ trong đầu nó bây giờ, con bé nhẹ nhàng đưa tay lên hứng từng hạt mưa cuối cùng của cơn mưa. Nó nhẹ mỉm cười rồi lên tiếng:
- Mưa tạnh rồi, em về trước nhan anh !
- Ơ...ờ ! Em đi mạnh giỏi.
- Cảm ơn anh ! Anh cũng vậy !
Nói xong, con bé chạy một mạch về phía công viên gần đó, mắt nó cứ dõi theo Lê Linh, mặt đờ đẫn cho đến khi Lê Linh khuất đằng sau các bụi cây xanh mượt của công viên. Nó tự tát mình một phát thật đau, nó tỉnh táo đi về đến nhà nhưng vẫn không ngừng nghĩ về cái cảm giác đang trỗi dậy trong lòng nó, nó thôi thúc, nhồn nhột một cách lạ kì ! Có lẽ...đúng vậy - NÓ ĐÃ YÊU ![/size]
[size=large]Chương 5: Khởi đầu[/size]
[size=medium]11H30. Đã ba tiếng từ khi nó gặp Lê Linh.
Lạch cạch, lạch cạch - Tiếng gõ phím vang lên giữa khoảng không yên lặng của một con hẻm Sài Gòn. Mặc dù với kha khá xe cộ chạy ngoài quốc lộ nhưng dãy nhà trọ của nó khá là yên tĩnh. Đơn giản là vì từ quốc lộ vào tới dãy nhà trọ của nó cũng mất kha khá thời gian đi bộ băng qua những con hẻm. Ban đêm, ngoài hẻm khá tĩnh mịch. Mọi thứ dường như lắng đọng lại đâu đó để chuẩn bị cho buổi sáng đầy nhộn nhịp hôm sau.
Nó ngồi đó, nó không ngủ, không phải vì làm việc gì quan trọng nhưng đơn giản là vì nó không ngủ được. Đầu óc nó bây giờ chỉ toàn lỡn vỡn những suy nghĩ, hình bóng của Lê Linh. Cạch ! Nó thò tay bật cái laptop đặt trên cái bàn gần đó. Bật game lên, nó ngồi chơi nhằm đánh tan những suy nghĩ kia.
Keng, ting ting. Tiếng của game cứ phát ra liên tục. Nó dần quên đi những suy nghĩ về Lê Linh và đắm chìm vào cái thế giới "vô ảo vô thực" ấy.
"Cộc...cộc" Tiếng gõ cửa khiến nó giật mình.
"Ai gõ cửa giờ này nhỉ ?" Nó nghĩ.
Nó sợ cũng là đương nhiên, bởi vì giờ này mọi người trong dãy trọ của nó cũng ngủ hết cả rồi. Chỉ duy nhất phòng nó còn sáng đèn mà thôi.
"Cộc...cộc" Tiếng gõ cửa mạnh hơn trước.
Nó chột dạ hỏi lớn tiếng:
- Ai đ..ó ???
- Tối rồi vặn nhỏ vô lim máy tính xuống ! Bộ tính không cho ai ngủ à ? Tiện thể be bé cái mồm đi tí nhé !
Lẹp xẹp ! Tiếng nói vừa dứt, người nói trở về phòng họ với cái ngáp.
Nó lấy lại bình tĩnh, tự cười mỉa mình rồi thò tay tắt máy, tắt điện đi ngủ.
Trong mơ, nó thấy nó đang được nắm tay Lê Linh, cô nàng lúi cúi nhìn xuống đất, ngượng ngùng nói:
- Em....m .....
Brừm ! Tiếng xe nổ của một bác hành nghề thợ xây trong dãy trọ nó đi làm vang lên bung trời nổ đất. Nó giật mình tỉnh giấc, miệng lẩm bẩm :
- Ồn ào thật !
Nói xong, nó đi đánh răng rửa mặt rồi thay đồ.
"Hình như nãy mình mơ cái gì thú vị lắm ấy nhỉ ?" Nó tự hỏi. Cố nặn óc nhớ nhưng không tài nào nhớ được. Nó thay đồ, vác ba lô, chốt cửa rồi ra đầu hẻm ăn một hộp xôi trước khi lên xe buýt.
6H30 sáng. Nó lên xe buýt, xe vẫn đông như bình thường. Nó chen qua các khe hở rồi tìm một chỗ đứng thích hợp. Xong, nó ngắm cảnh xe buýt như thường lệ.
Xì..ì. Chiếc xe buýt dừng lại đón khách ở trạm tiếp theo. Hàng tá người cứ chen lên xe khiến xe trở nên ngột ngạt.
Áo trắng
Quần đen
Tướng quen quen.
Nó nhìn chằm chằm vào cô gái đứng bên góc phải. Lê Linh ! Đúng rồi, là cô ấy.
Nó luồn lách qua đám đông bỏ mặc chỗ tốt rồi giả vờ như bị xô đẩy chạm trúng vai Lê Linh.
- Anh Nhật ?
- Chào ! Sáng nay chị em đi làm lại rồi à ?
- Dạ !
- Mà khoan đã ! Bạn học năm nhất à ?
Nó chuyển từ "em" qua "bạn" một cách đột ngột khiến Lê Linh lúng túng.
- Dạ đúng rồi ? Mà sao anh ?
- Vậy là bằng tuổi rồi ! Gọi "anh", "em" nghe kì quá !
- Ơ... vậy ạ ! Vậy ra anh bằng tuổi em.
- Thôi thôi ! Bỏ hai cái từ "anh" , "em" đi ! Nghe kì lắm.
- Dạ !
- Bỏ luôn từ đó !
- Vâng !
- Bỏ luôn.
- Chứ phải nói sao bây giờ.
- Cứ ừ là được rồi.
Sau khi sắp xếp xong cách xưng hô, hai đứa đứng trên xe tán dóc về chuyện trường lớp, quê hương rồi chỗ ở, nói chung là đủ thứ "trên trời dưới biển". Thỉnh thoảng, xe buýt chao khiến Lê Linh ngã vào người nó, cái cảm giác mềm mại đầy ấm áp ở ngực khiến cho đầu óc nó trở nên trống rỗng, tim đập liên hồi.
Tới trạm, nó bước xuống xe, vẫy chào Linh rồi đi thẳng vào trường. Mỗi bước đi đều gợi lại cho nó cái cảm giác ấm áp ban nãy - Cái cảm giác mà không thể nào tả thành lời, cái cảm giác bồi hồi đầy thú vị.
Khi nó vẫn còn đang chìm đắm trong những dòng cảm xúc đó thì bỗng dưng có một bàn tay ấm áp đầy trìu mến chạm nhẹ lên vai nó. Nó mỉm cười quay ra sau nhìn.
Chỉ trong vòng 3 giây, nụ cười của nó tắt ngóm, thay vào đó là nụ cười của thằng bạn khỉ gió của nó.
"Thằng khỉ gió" đang đứng ngay sau lưng nó với cái nụ cười "khả ố" hết sức có thể. Nó chột dạ nổi cả da gà da vịt. Trấn an tinh thần, nó hỏi :
- Mày làm cái gì vậy ?
- Tao thấy rồi nha...
- Thấy gì ?
- Mày với em nào đó chứ thấy gì !
Nó chột dạ tiếp, hỏi :
- Thì sao ?
- Thì .... ! Thôi dẹp đi ! Nói chuyện với mày đau não quá.
- Ờ..ờ !
- Sao ? Ờ..ờ cái gì ? Mày với ẻm tới đâu rồi ?
- Tới đâu rồi là sao ?
- Là tới đâu rồi á ? Ví dụ như nắm tay nắm chân gì gì đó.
- Trời ! Tụi tao bạn bè chứ có phải người yêu đâu mà mày nói chuyện gì ghê vậy ?
- Bạn bè !
Thằng kia nhấn mạnh hai từ đó khiến nó giật mình quay lại quạt :
- Chứ ý mày là sao ?
- Thôi bình tĩnh ! Giỡn tí làm gì căng !
- À mà mày tên gì ấy nhỉ ?
- Trời ! Mày vô tình vậy luôn á hả ? Bữa tao nói rồi mà !
- À..ờ thì tao quên.
- Tao là Hoàng Hạ !
- À.. ra vậy !
- Ra vậy cái khỉ mốc xì ! Bao nhiêu suy nghĩ dồn vô em kia rồi chớ có nhớ tên người ta đâu mà !
Nói xong Hoàng Hạ đi một mạch vô lớp, mặc nó đuổi theo van xin ý ới.[/size]
[size=large]Chương 6: Ngày nghỉ[/size]
[size=medium]Đã hai tuần trôi qua từ khi nó bắt đầu nói chuyện với Lê Linh trên xe buýt.
Cứ mỗi ngày lên xe buýt là hai đứa lại đứng sát nhau, nói chuyện thân mật lắm. Không biết đối với Lê Linh thì thế nào nhưng đối với nó thì điều ấy là một động lực to lớn giúp nó vác xác lên chuyến xe buýt chật ních người.
Nó yêu, yêu Lê Linh, yêu cái mùi hương, yêu cảm giác bình yên khi được ở cạnh bên con bé. Nhưng, đối với nó, mỗi chuyến xe buýt thực sự là quá ngắn để nó có thể cảm nhận được sự bình yên khi ở bên cạnh Lê Linh. Vì vậy, nó vẫn ao ước có nhiều cơ hội hơn để có thể tiếp xúc với con bé.
Sáng hôm nay, nó được nghỉ lễ, chẳng phải làm gì và cũng không thể gặp Lê Linh, nó cảm thấy buồn chán và quyết định tham gia một chuyến đi chơi cùng với bạn bè của nó.
5H30 sáng, nó đã dậy đánh răng, rửa mặt, thay áo quần và ra đầu hẻm mua một ổ bánh mì như thường lệ. Nó đi bộ ra hẻm, bắt taxi đi đến nhà bạn. Ngồi sau xe, nó ngáp một hơi thật dài, thức dậy khá sớm so với ngày thường nên nó hơi buồn ngủ. Từ nhà trọ của nó ra đến nhà bạn nó cũng khá xa nên nó quyết định đánh một giấc trước khi đến nơi.
Lê Linh à ....
Sao hôm nay cô ấy lộng lẫy thế ...
Kh-khoan đã, cô ấy đang tiến về phía mình...
Phải không ?
Anh ơi – Giọng nói của Lê Linh, nhưng sao nghe có vẻ ồm ồm và nam tính ?
Anh ơi, Lê Linh nhẹ nhàng gọi tiếp ...
Nó phớt lờ giọng nam tính ấy mà bất chấp nắm lấy tay Lê Linh, con bé ngượng chín mặt hét: “A..a..a”
Giọng hét nam đó thật sự làm nó giật mình kinh hoàng.
Nó choàng mở mắt, thấy cậu tài xế trước mặt quát thật to :
-ANH NGÁO ĐÁ HẢ ?
Nó giật mình chồm dậy, hai tay loay hoay làm gì đó – một việc gì đó mà chính nó cũng không nhận thức được.  Mất khoảng 10 giây để nó có thể lấy lại bình tĩnh và lí trí. Nó xấu hổ trả tiền rồi lúi cúi bước xuống xe.
-Mày gây chuyện với bác tài à ?
Giọng của thằng Hoàng Hạ đốp chát ngay vào mặt nó. Đang xấu hổ, lại bị thằng bạn nói xỏ, nó quạu quọ quát :
-Gây cái đầu mày !!
Nói xong nó đi thẳng một mạch vào nhà.
6 giờ rưỡi,  một chiếc taxi nổ máy tiến đến Vũng Tàu.
9H15, chiếc taxi thắng lại ở bãi biển Vũng Tàu, tụi nó quyết định chơi ở đó đến chiều mới về để thoát khỏi sự nóng nực của Sài Gòn.[/size][size=medium]
5H15 chiều. Ánh vàng hoàng hôn đỏ rực. Mặt trời đang dần buông xuống phía sau những đám mây cam nhạt đằng kia.
Nhìn qua ô cửa kính xe hơi, nó cảm thấy mệt mỏi cùng với một vài cảm xúc buồn khó tả.
5H45, nó vẫn đang trên chuyến xe về thành phố. Lặng lẽ nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ của xe, nhà cửa, ruộng đồng cứ trôi qua vun vút.
Những ngôi nhà cũ, bụi bám, đất đỏ, cây cối, trẻ em chạy ngoài sân đùa nghịch.
Cứ thế, tâm hồn của nó dần chìm đắm vào hai bên đường, những ngôi nhà dần lên đèn, trời dần tối, song màu cam của mặt trời vẫn còn đó - cái màu cam nhạt mang đến bao nhiêu cảm xúc cho nó. Song song với chiếc xe mà nó đang ngồi có những chiếc xe máy khác, những chiếc xe cũ kĩ, màu nâu đậm, chở biết bao nhiêu thứ sau lưng: cuốc, cày, .... đủ thứ.
Giờ này, những người nông dân khổ cực đã bắt đầu về nhà. Hối hả - Cảm xúc của mọi người lúc này. Chiều tà, cũng đã mệt lắm rồi, song họ vẫn hối hả. Để về với gia đình, về kịp bữa cơm, hay đơn giản hơn là vì một sự thôi thúc nào đó ở ngôi nhà khiến họ vội vã trở về.
Nó ngồi đó, nó nhìn chăm chú, đầu óc của nó trở nên trống rỗng, nó cảm thấy thư thả, thoải mái hay cụ thể hơn là bây giờ, tâm hồn của nó đã tìm được một góc bình yên...
Chiếc xe vẫn thế, vẫn băng băng chạy trên con đường láng tưng, cũng đã gần tới nơi nó ngả người ra sau thư giãn, nghe những bài nhạc vang vọng từ chiếc máy phát nhạc trên xe, ngả đầu sang bên phải đường, nó vô tình nhìn thấy một ngôi nhà cấp bốn nhỏ với chiếc bảng treo trước nhà. “Nhận dạy anh văn”. Chiếc xe chạy khá nhanh nhưng nó vẫn kịp liếc qua hết dòng chữ. Thực sự, nó đang cần tìm một chỗ học anh văn để nâng điểm, nhưng nó lại chẳng biết nên học ở đâu. Vì vậy khi thấy chiếc bảng này, nó khá mừng.
Về đến nhà, nó chui vô phòng tắm rửa xong ra nằm phịch xuống chiếu, bật máy tính lên và kiểm tra bảng tin Facebook. Cứ thế, nó lướt qua từng bài đăng, từng bình luận và lướt qua từng phút của khoảng thời gian cuối ngày.
[/size]
[size=large]Chương 7: Chị em ?[/size]
Sáng chủ nhật, 8H40, nó thức dậy, lọ mọ đi đánh răng rửa mặt rồi thay đồ ra tiệm bánh canh ăn sáng.
Thả lỏng người, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài đường. Ăn hết tô bánh canh, nó đứng dậy trả tiền cho cô chủ tiệm rồi bắt Taxi đến ngôi nhà dạy Anh Văn mà nó tình cờ nhìn thấy vào buổi chiều hôm nọ.
Nó cũng không khấm khá gì cho lắm nhưng vẫn bắt taxi đi, phần vì nó không muốn làm phiền bạn, phần vì ngôi nhà đó khá thuận tiện khi di chuyển từ nhà trọ nơi nó ở.
Sầm ! - Nó đóng cửa xe taxi, trả tiền rồi đi vào ngôi nhà.
Ngôi nhà cấp bốn nhỏ nhắn, lọt thỏm giữa hai ngôi nhà cao tầng xây cạnh, với cái cổng xanh lá nhạt, một cái sân xi măng. Nhìn có vẻ hơi cũ kỉ nhưng nó thực sự giản dị, đơn sơ giống với sở thích của nó. Chính vì thế mà nó càng muốn gặp người giáo viên kia.
Nó khẽ gõ cửa ngôi nhà...
- Vâng ...
Tiếng giáo viên nghe có vẻ thanh cao mà nhỏ nhẹ, hẳn là một người con gái chỉ khoảng hăm mươi mấy gần ba mươi cái xuân xanh mà thôi.
Lạch cạch, chiếc cửa dần mở ra.
- Chào cậu !
- Chào chị.
Nói xong, nó nhìn cô ta, nét mặt thân quen khiến nó không kịp suy nghĩ mà thốt lên: "Lê Linh".
Cô nàng ngạc nhiên nhìn nó:
- Có vẻ cậu nhầm tôi với em tôi rồi !
- Em cô ? Nó thảng thốt.
- Đúng vậy, em tôi.
Cô ta gật gù một cách hiền dịu.
- Có vẻ cậu là người quen của Lê Linh nhỉ ? Đến đây kiếm nó à ?
- Dạ..dạ không. Em đến đây xin học.
- À..à. Vào nhà nói chuyện cho dễ nào.
[align=center]Có thể truyện không hay nên nghe nhạc trong lúc đọc cho mượt mà tẹo :([/align]
«134

Comments

  • StupidDonutStupidDonut Posts: 1,196Registered
    tiếp tiếp nào người anh em, thím làm tui muốn đọc hen quá :3
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    Đờ phúc :)) Thế bất nào truyện rô-man-tíc mà bác liên tưởng lên đến hen ghê thế
  • Hari Bé ThưHari Bé Thư Posts: 926Registered
    Cái này là đạo xong viết lại nè =.=''  :at:
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    Cái này là đạo xong viết lại nè =.=''

    Giời :)) Phân nửa đoạn sau là của em hết nhá
    Đoạn mở đầu nữa ! Chỉ có cái đoạn nôn mữa là đạo thôi nhé :))
  • Hari Bé ThưHari Bé Thư Posts: 926Registered
    ủa z hả sao mình đọc của truyện nó tựa tựa như z thôi chỉ chế lại bên truyện chính thì thấy có thời gian địa điểm của bác chỉ thấy địa điểm thui
  • StupidDonutStupidDonut Posts: 1,196Registered
    viker wrote:
    Đờ phúc :)) Thế bất nào truyện rô-man-tíc mà bác liên tưởng lên đến hen ghê thế

    tui ngộ lắm, cái gì mà lắm lắm Rô-man-tíc là tui liên tưởng tới hen à  :blush:
    p/s: bấm nhầm nút Thanks  :(
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    ủa z hả sao mình đọc của truyện nó tựa tựa như z thôi chỉ chế lại bên truyện chính thì thấy có thời gian địa điểm của bác chỉ thấy địa điểm thui

    Chắc là do em cũng muốn nhân vật đi xe gặp nhau. Vả lại, cái đoạn nôn mữa là điểm nhấn của chap này nên người đọc có cảm giác là em copy tất cả.
    P/s mạch truyện của em hư cấu hơn và tất cả các chuong sau sẽ đi theo mạch của đoạn cuối chương 1 hoy :3
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    mr.rpg.700 wrote:
    viker wrote:
    Đờ phúc :)) Thế bất nào truyện rô-man-tíc mà bác liên tưởng lên đến hen ghê thế

    tui ngộ lắm, cái gì mà lắm lắm Rô-man-tíc là tui liên tưởng tới hen à  :blush:
    p/s: bấm nhầm nút Thanks  :(

    Cấm hủy nhé :v để im đó
  • StupidDonutStupidDonut Posts: 1,196Registered
    viker wrote:
    mr.rpg.700 wrote:

    tui ngộ lắm, cái gì mà lắm lắm Rô-man-tíc là tui liên tưởng tới hen à  :blush:
    p/s: bấm nhầm nút Thanks  :(

    Cấm hủy nhé :v để im đó

    chuyển qua cho cái bài rồi  :shy:
    p/s: bấm nhầm chap 2  :exclamation: :(
    p/s 2: anh Khoa chuyển nút Thanks ra chỗ khác đi, quen bấm cái ngoài cùng để reply rồi
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    Update chương 2 khẳng định không đạo ý tưởng tất cả :v :3
  • BướmBướm Posts: 1,220Registered
    ''cái nắng của mùa hè Hà Nội có phần dịu hơn ở Tây Nguyên'' - Hư cấu đánh bỏ mẹ bây giờ, HN vừa đông vừa chật cây cối không có mà đường nhựa thì lắm buổi trưa mua hè ngoài đường nhiệt độ lên đến 40-41 độ là chuyện bình thường, ông bạn ở SG ra ngất cmnl
  • HydraHydra Posts: 1,004Moderators
    Không liên qua nhưng Đà nẵng trưa qua nóng 45°C
  • StupidDonutStupidDonut Posts: 1,196Registered
    sao cho đt rồi mà vẫn bật đt lên kiểm tra tên nhà trọ được thế thớt :3
  • Hoan VikerHoan Viker Posts: 409Registered
    mr.rpg.700 wrote:
    sao cho đt rồi mà vẫn bật đt lên kiểm tra tên nhà trọ được thế thớt :3

    Chết bà =)) Quên check lại mất :)) Thanks
    ''cái nắng của mùa hè Hà Nội có phần dịu hơn ở Tây Nguyên'' - Hư cấu đánh bỏ mẹ bây giờ, HN vừa đông vừa chật cây cối không có mà đường nhựa thì lắm buổi trưa mua hè ngoài đường nhiệt độ lên đến 40-41 độ là chuyện bình thường, ông bạn ở SG ra ngất cmnl

    Truyện em nó hư cấu thế đấy bác :)) Với lại em định viết mấy năm về trước cơ
  • kdtrieuankdtrieuan Posts: 3Registered
    ''cái nắng của mùa hè Hà Nội có phần dịu hơn ở Tây Nguyên'' - Hư cấu đánh bỏ mẹ bây giờ, HN vừa đông vừa chật cây cối không có mà đường nhựa thì lắm buổi trưa mua hè ngoài đường nhiệt độ lên đến 40-41 độ là chuyện bình thường, ông bạn ở SG ra ngất cmnl

    thấy bác này nói chuẩn, nắng hả họng trưa ra ngoài đường như muốn chảy mỡ ấy
Sign In or Register to comment.