[Cốt truyện] Đồng đêm

Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
Nháp:

Cốt truyện xoay quanh những đứa trẻ chẳng biết những điều mà chúng đang đánh mất, những điều quý giá mà chúng đã bị tước đoạt.

_________________________________________________

[size=large]Năm nhân vật chính:[/size]

Nhân vật nam A:

Sau khi mẹ mất, trở về sau 5 năm nuôi bệnh mẹ trong bệnh viện, nhân vật A khi bắt đầu câu chuyện vào tuổi 21 với việc học dở dang và dĩ nhiên là thất nghiệp. Cảm thấy không muốn thành gánh nặng cho chị gái và mâu thuẫn trong mối quan hệ với người anh rể, nhân vật A quyết định đi tìm việc thay vì tiếp tục đi học như lời chị dặn.

Trong một lần do phản xạ cậu giúp một nữ sinh khỏi bị một người thanh niên đâm, từ đó cậu và cô gái quen nhau. Sau một thời gian cậu được biết cô gái ấy là một thành viên quan trọng trong đường dây mua bán túy trong trường học. Nhân vật A trở thành tay sai cho cô gái (với một mức tiền công không nhỏ) và giúp cô ấy thực hiện nhiều chuyện phi pháp.


Nhân vật nữ B:

Cha trong tù và người mẹ bị chính chồng mình giết, nhân vật B sống cùng một người chú giàu có nhưng rất ít khi có mặt tại nhà. Tuy người chú lo cho nhân vật B khá đầy đủ về vật chất nhưng mối quan hệ giữa hai người rất mờ nhạt.

B bắt đầu quan hệ với một số thành phần tội phạm vào năm lớp 9, khi cô 15 tuổi và sau đó bắt đầu trở thành một móc xích quan trọng trong đường dây mua bán ma túy trong khu vực, chuyên dụ dỗ các học sinh vào con đường nghiệp ngập, chết chóc.

Khi bắt đầu kéo A vào con đường tội phạm, B vẫn chỉ mua bán và vận chuyển các chất kích thích loại nhẹ, rẻ tiền như cần, nâu cho học sinh, sau đó dần chuyển sang các loại thuốc và cỏ đắt tiền, nguy hiểm hơn như đá, tem, keo, kẹo. Sau khi B đã nhận được một sự tin tưởng và vị trí tương đối lớn trong giới tội phạm khu vực cô bắt đầu lún sâu vào các loại ma túy cực kì nguy hiểm như hàng trắng và các chất gây ảo giác cực mạnh mà trong đó nổi bật là "đồng đêm".


Nhân vật nam C:

Sống trong một gia đình êm ả và bình thường, nhưng do tính cách nhút nhát, hiền lành nên gặp nhiều vấn đề trong trường học và xã hội. Năm 17 tuổi, B nhanh chóng bị C dụ dỗ sử dụng các loại chất gây ảo giác một cách "miễn phí" mà theo cách B nói là "cô ấy muốn cứu cậu", để cậu có thể "thoát khỏi một hiện thực tàn nhẫn". Với cường độ sử dụng các chất ảo giác ngày càng mạnh và nguy hiểm, C dần dần sử dụng các chất ma túy nguy hiểm khác và hoàn toàn bị lệ thuộc vào B, trở thành một công cụ rẻ tiền cho giới tội phạm. Cuộc đời cậu tưởng như hoàn toàn không còn lối thoát khi cậu lần đầu tiên sử dụng "đồng đêm", nhưng có thể nói như một sự màu nhiệm, vào phút cuối cùng chính ảo giác do "đồng đêm" gây ra lại cứu cậu.

Sau khi sử dụng "đồng đêm", C dần bị ảo giác ngay cả khi cậu đang tỉnh thuốc. Cậu thường xuyên gặp một cô bé trong ảo giác, cái ảo ảnh tự xưng là Chúa và nhờ cậu thay đổi hiện thực tàn nhẫn, để cứu những đứa bé như cậu khỏi mê cung lầm lạc.

Do luôn cố gắng một cách ngượng ngịu để hòa mình với những người xung quanh, khi giao lưu với "những người bạn xấu", C có cách ăn nói cố tỏ vẻ "giang hồ", nhưng trong thâm tâm cậu vẫn chỉ là một đứa bé hiền lành, đứa bé do quá nhút nhát mà bị kẻ xấu lợi dụng.

C ngưỡng mộ A, trong mắt của cậu A luôn là một người anh trai dù trẻ nhưng rất trưởng thành, dù cuộc sống của A đầy những khó khăn và đau thương nhưng A không bao giờ than vãn. Với C, A luôn rất mạnh mẽ và cậu muốn được như vậy.

Ngược lại trong mắt A, C chỉ là một đứa bé đáng thương hại hay nói chính xác hơn A rất khinh thường C và A luôn muốn tìm đến cái sự khinh thường ấy để làm cho bản thân có cảm giác mạnh mẽ hơn. A che đậy sự khinh thường của mình bằng lòng thương hại, cậu thường giúp đỡ C nhưng mục đích chỉ là để cho bản thân cảm thấy "tốt hơn", để cậu cảm thấy rằng kẻ mà cậu giúp đỡ yếu đuối đến nhường nào.

Nhân vật nữ D:

Vốn là một đứa bé, người bị xem là rác rưởi của xã hội nhưng D chưa bao giờ làm chuyện gì phạm pháp cho tới khi người bạn thân nhất của cô bị vướng vào con đường nghiệp ngập và mâu thuẫn gia đình tới mức không thể tháo gỡ. Cú thúc cuối cùng khiến D rơi xuống vực sâu tăm tối là khi cô bị ép bán dâm. Do bản tính rất mạnh mẽ và bốc đồng, D nhanh chóng từ một người bị lợi dụng trở thành kẻ lợi dụng người khác, trở thành má mì của một đường dây mại dâm mà những mặt hàng bị bày bán đa số chỉ là những cô gái ở tuổi học sinh.

D dành một tình cảm ngày càng lớn cho C vì cô thấy ở cậu hình bóng của người bạn mình và của chính bản thân cô, một người có bản chất tốt bị xã hội đẩy vào con đường tội lỗi. Tình cảm ấy như một sự thương hại, nhưng có phần nhiều hơn thế, có lẽ như một người chị với đứa em trai của mình, thậm chí có lúc mạnh mẽ như một người mẹ muốn bảo vệ đứa con.

Với B, D cực kì căm ghét, cực kì căm ghét B, cô căm thù những kẻ sử dụng ma túy để điều khiển người khác như chúng từng làm với người bạn của cô. Nhưng trong thâm tâm cô là một sự đồng cảm đối với B, dù rằng cô không biết gì về B trừ việc B giúp đỡ những tên tội phạm và hãm hại rất nhiều người bằng ma túy.

A có một chút tình cảm với D, cậu luôn nghĩ mình đồng cảm với những người tuy mạnh mẽ, nhưng vì mạnh mẽ nên phải bước trên con đường này như cậu và D. Thật tế A không mạnh mẽ và bản chất cũng không tốt như cậu nghĩ, đó là điều mà D biết về A.

Nhân vật nam E:

Đâu là vị trí của một người lớn như ông trong câu chuyện đau thương về những đứa trẻ này?

Vị trí của E là một người lớn, một người đàn ông trung niên, một người chưa già nhưng sắp già và trên hết là một vị lãnh đạo trong đội phòng chống tội phạm ma túy, một người sắp tới tuổi bị thuyên chuyển vị trí công tác. Và trước khi trở thành một người đàn ông với vị trí như hiện nay, nhân vật E đã từng một đứa trẻ.

Tuy không làm việc trong phòng công tác tội phạm vị thành niên nhưng E vẫn đã phải tra tay của nhiều đứa trẻ vào còng và mỗi khi ông làm việc đó, ông nhớ về những đứa con mình, những người bạn của ông khi còn trẻ và chính bản thân ông rất nhiều năm về trước, ông cũng nhớ tới những người lớn, những người đồng nghiệp, những người mà ông gọi là sếp hiện đang tận hưởng một cuộc sống sung túc, mua cho con cái họ những món đồ đắt tiền từ những đồng tiền tham nhũng, phi pháp.

Nhân vật E là một đứa trẻ bị lạc lối trong cái độ tuổi trung niên của ông.

Một bên là những đứa trẻ tội phạm mà ông phần nào đồng cảm, ông muốn bảo vệ chúng nhưng bất lực bởi ông không có cái sức mạnh của một người lớn mà ông cần. Một bên là những người lớn, những người có nhiệm vụ bảo vệ những đứa trẻ nhưng lại mải chạy theo đồng tiền, để rồi thay vì bảo vệ, họ lợi dụng và hãm hại những đứa trẻ.

Sống lâu hơn những đứa trẻ, nhìn thấy nhiều hơn, nghe thấy nhiều hơn, kinh nghiệm sống của ông lại càng lúc càng khiến ông yếu đuối hơn từ bên trong. Nhân vật E nhận ra ông không thể bảo vệ tất cả nên chỉ tập trung vào nhiệm vụ trong công việc của mình, để làm giảm đi số lượng những nạn nhân.

Nhưng kể cả với một người lớn như ông vẫn luôn có những lần đầu tiên. Nhân vật A là lần đầu tiên của ông, lần đầu tiên khi ông đối diện với một tên tội phạm tuổi thành niên nhưng cảm thấy như đang đối diện với một đứa trẻ sợ hãi, khóc lóc, kêu cứu ông và cũng là lần đầu tiên ông biết đứa trẻ ấy không còn một cuộc đời để làm lại nữa, A, với độ tuổi của cậu, đã buôn bán một lượng ma túy vượt mức mà cậu chắc chắn sẽ bị tử hình.

________________________________________________________

[size=large]Các nhân vật khác:[/size]

Nhân vật F (ảo ảnh do "đồng đêm" gây ra cho C) và Đồng Đêm:

Đồng Đêm là một chất gây ảo giác cực mạnh từ sự pha trộn giữa thành tố gây ảo giác chính DMT cùng mủ từ gốc hoa một loại lan rừng và một loại nấm trên vùng núi Việt Nam kèm một số hóa chất khác nhằm "định hướng ảo giác". Hiệu ứng do Đồng Đêm mang lại cho người sử dụng tùy thuộc vào bản chất tinh thần, cảm xúc, tính cách và kí ức của mỗi người. Sau ảo giác siêu thực cực mạnh từ DMT, các vật liệu khác sẽ tiếp tục gây ra những ảo giác rất gần với thực tế. Đồn đại rằng Đồng Đêm có nhân cách của riêng nó và ảo giác sẽ nương tựa vào những gì nó tìm được bên trong tinh thần của người sử dụng nhằm cụ thể, nhân cách hóa chính nó.

Thật tế Đồng Đêm hoàn toàn không gây nghiện về mặt hóa học, nó chỉ gây nghiện do tâm lý người dùng muốn tìm đến ảo giác và trốn tránh thực tại.

Nhân vật F xuất hiện trong những cơn say thuốc, những cơn mơ của C khi cậu sử dụng Đồng Đêm và dần dần xuất hiện ngay cả trong những lúc cậu tỉnh. F dưới nhân dạng của một bé gái, thường thể hiện một cảm giác rất cô độc, tự xưng là Chúa*. C hỏi tại sao cô lại để quá nhiều người phải chịu đau khổ trong thế giới này, F trả lời rằng bởi vì chính bản thân cô cũng không thể ngăn chặn sự đau khổ của mình, rằng cô có thể thay đổi thế giới nhưng cô không thể thay đổi bản thân và vì thế cô cần sự giúp đỡ. Bằng cách nào đó F dù chỉ là một ảo giác lại trở thành người bạn thân, có lẽ là thân nhất của C do chỉ có F có thể thật sự thấu hiểu cậu. Trong nhiều trường hợp, chính F đẩy C thực hiện những hành động sai trái, nhiều lúc khác lại giúp cậu tránh được những điều tội lỗi. F thể hiện như một sự phản chiếu tâm hồn của C, do đó khi C quyết tâm thay đổi bản thân mình cho điều tốt hơn, F nói với C rằng cậu phải ngừng sử dụng Đồng Đêm, cũng như mọi chất ma túy khác, nếu không cô sẽ mãi mãi giận C và không bao giờ xem cậu là bạn nữa, từ đó họ vĩnh biệt nhau.

Một lần C hỏi những kẻ trong đường dây ma túy và biết được sự thật rằng chúng hoàn toàn không biết gì về cái tên Đồng Đêm. Gần cuối truyện, C hỏi B về loại ma túy này và cô bảo đó là món quà do cha cô để lại và sự thật về nó là điều tuy cô muốn biết nhưng sẽ mãi mãi không bao giờ biết được. Trong cuộc đối thoại này, C nhìn thấy B cười và đó là lần duy nhất cậu thấy nụ cười của cô ấy. Thể hiện rằng B để C sử dụng Đồng Đêm thật sự là muốn giúp cậu, thậm chí là muốn thông qua việc giúp cậu để giúp đỡ thêm nhiều người khác, nhưng đó vẫn là một ván bài nguy hiểm vì dù có nói thế nào Đồng Đêm vẫn là một chất ma túy cực mạnh và có thể hủy hoại bất kì ai.

*Một vị thần hoàn toàn tưởng tượng trong truyện, không liên quan đến bất kì tôn giáo nào.

Nhân vật G:

Một lập trình viên tự do, độc thân, gặp nhiều khó khăn trong công việc và cuộc sống, tìm đến với một công việc dơ bẩn là giúp đỡ một đường dây tội phạm mua bán, stream các đoạn video hoàn toàn không có tính người về cảnh các đứa bé bị cưỡng bức, những con người bị hành hạ và giết hại dã man nhằm thu lợi nhuận trong thế giới mạng ngầm.

Cảm thấy ghê tởm bản thân và hối hận, sau này G giúp đỡ A rất nhiều trong việc ngăn chặn đường dây tội ác này.

G rất hứng thú với "đồng đêm" và ảo giác mà C gặp phải.

Đôi khi G thể hiện một sự ghen tị rất lớn với C và A.

Khi nói về G, D bảo rằng có gì đó từ cậu khiến cô cảm thấy rất khó chịu mà cô không thể diễn tả thành lời.

Tuy xuất hiện trễ nhưng G có vị trí quan trọng trong truyện không kém bất kì nhân vật chính nào và những gì về cậu vẫn là một bí ẩn kể cả sau khi câu truyện đã kết thúc.

Nhân vật nữ H:

Bạn học của A vào năm lớp 10, trong mắt A, H từng là "một người lớp trưởng quá nghiêm túc, cố gắng quá mức đến mức đáng thương hại". Gặp lại nhau sau nhiều năm, nhân vật H muốn giúp A, cô cố gắng giúp cậu, nhưng có quá nhiều thứ ngăn chặn cô, quá nhiều thứ khiến cô sợ hãi mà do đó kể cả khi cô có thể thành công, cô vẫn bỏ cuộc. Khi mọi chuyện đã quá muộn, cô nhận ra có sự tương đồng trong mắt cô và A khi cậu nhìn cô trong thời gian cả hai còn là bạn học, một sự tương đồng giữa cô một người lớp trưởng nghiêm túc và những người từng là những bạn học vô kỉ luật của cô.

(Tuy H đứng sau G nhưng nhân vật H xuất hiện trước nhân vật G.)
_____________________________________________________

[size=large]Cốt truyện:[/size]

Nửa đầu truyện:

Giới thiệu năm nhân vật chính, hoàn cảnh và mối quan hệ của họ.
Ba của nhân vật A mất khi cậu lên 5, sau đó cậu sống cùng mẹ và chị gái lớn hơn 7 tuổi. Sau khi ba cậu mất cả gia đình cậu bị đuổi khỏi nhà nội và phải dọn về ở nhờ tại vùng quê Long An với mẹ đỡ đầu của mẹ cậu. Trong thời gian này chị cậu kết bạn với một cô gái đồng trang lứa và cả ba người trở thành những người bạn thân thiết với nhau. Vào một đêm khi cậu 8 tuổi, người bạn với số tuổi gần gấp đôi cậu dẫn cậu chạy băng qua một cánh đồng hoang và tìm cách tự tử cùng cậu. Nhân vật A khi ấy vẫn còn là một đứa bé hoảng loạn la khóc và nhờ đó những người lớn đã kịp tìm thấy cả hai. Kể từ ấy cậu không bao giờ gặp lại người bạn của mình nữa, không lâu sau cả nhà cậu chuyển về Sài Gòn sinh sống.

Từ khi chị cậu bắt đầu đi làm thì gia đình cậu từ cảnh nghèo khó, túng cùng trở nên khá lên thấy rõ. Nhưng chưa kịp vui thì mẹ cậu bị bệnh nặng và cậu phải nghỉ học để...

(viết tiếp sau)

Nửa sau truyện tới kết - Phần cao điểm:

Tiếp tục mở rộng mối quan hệ của các nhân vật, hé lộ những gì còn sót lại trong quá khứ và suy nghĩ của họ.

Nhân vật D bị buộc phải nhúng tay vào một đường dây buôn người xuyên quốc gia, những cô gái, trong đó có cả những bé gái bị bán sang Campuchia, rồi bị đưa sang TQ. Sự tồn tại của những nạn nhân bị bán sang nước ngoài hoàn toàn không được ghi nhận trên giấy tờ của chính quyền sở tại nên với chính quyền họ đơn giản là không tồn tại. Vậy nên nhiều người trong số những nạn nhân bị đối xử còn tệ hơn cả nô lệ, trong những căn hầm kín nằm sâu dưới lòng đất, những đứa trẻ tuổi chưa quá 10 bị hãm hiếp, bị ép phải giết nhau, bị tra tấn, bị cắt rời các bộ phận cơ thể, bị nhúng dần vào những nồi nước sôi, bị giết dần bằng những hình thức man rợ nhất. Liền sau sự kiện nhân vật B bị tạt axit bởi một trong những con nghiện do cô dụ dỗ, nhân vật A nhận ra để bảo vệ B cậu không thể tiếp tục giúp đỡ cô đi trên con đường tội lỗi này, cậu cũng không thể tiếp tục chấp nhận tội ác buôn người đã nói, nhân vật A âm thầm phản bội lại tổ chức tội ác với sự giúp đỡ của C, G và một số người khác, tin rằng bản thân sẵn sàng đánh đổi mọi thứ mà cậu có.

Kết truyện:

- A bắt buộc phải tự thú nhận tội lỗi của mình với chính quyền để ngăn chặn đường dây buôn người. Biết chắc mình sẽ bị tử hình nên A tự tử nhằm ngăn chặn mọi thông tin mà cậu có thể vô tình tiết lộ về B khi cậu bị bắt giữ. Cậu tự kết thúc cuộc đời mình bằng khẩu súng mà B đưa cho để cậu tự bảo vệ bản thân, đó là khẩu súng do cha của B để lại cho cô.

- Nhân vật B tự thú sau khi nhân vật E nói cho cô biết về cái chết của A. Với sự giúp đỡ của vị cảnh sát E và do chưa quá tuổi vị thành niên, cũng như vết thương do acid để lại trên cơ thể nên cô nhận mức án 16 năm. Những gì mà cô nghĩ, tương lai của cô vẫn như trước đây, chẳng ai có thể biết được, nhưng duy một điều đã thay đổi đó là kể từ lúc này B đã thật sự có thể nhìn thấy chính bản thân mình.

- Nhân vật C bị bắt đi trại cải tạo và cai nghiện cho thanh thiếu niên nghiện ngập, tại đây cậu tiếp tục giao du với "những người bạn xấu". Nhân vật F, ảo ảnh của cậu nói lời chia tay cuối cùng, bảo rằng cậu không phải là người thích hợp mà cô tìm, rằng cậu mạnh mẽ hơn cô cần, cậu có thể bước đi trên con đường riêng, con đường đúng đắn của cậu mà không cần tới cô và họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhờ đó C cai nghiện thành công. Sau 5 năm, cậu trở về xã hội, với sự giúp đỡ của E và bạn của ông ấy, cậu được dạy nghề và có một công việc ổn định. Cậu giúp đỡ người bạn già của E trong công việc và mở ra một trường tái hòa nhập cộng đồng cho những người nghiện ngập, những người bị HIV và những tội phạm đã hối cãi muốn làm lại cuộc đời. Sau nhiều cố gắng, nhân vật C thành công trong việc giúp đỡ và cảm hóa "những người bạn xấu" mà cậu gặp trong trại cải tạo. Sau khi cậu được tự do và trong lúc D vẫn còn trong tù, C thường xuyên tới thăm D. Sau khi D mãn hạn tù, C và D cưới nhau và có một gia đình bình thường, hạnh phúc.

- Nhân vật D nhận mức án 12 năm tù (với sự giúp đỡ của E). Nhờ sự giúp đỡ của C, E và nhiều người khác D thay đổi được bản thân. Tất cả những gì cô muốn sau khi được tại ngoại và cưới C là xây dựng một gia đình hạnh phúc, trở thành một người mẹ tốt hơn nhiều người mẹ của cô và đảm bảo những đứa con của họ nhận được những hạnh phúc lớn nhất từ gia đình.

- Còn với E, ông bị thuyên chuyển công tác sau nửa năm vụ án kết thúc. Ông vẫn là một đứa trẻ bị mắc kẹt, ông nhận ra bản thân đã đi ngược lại các nguyên tắc mà ông luôn tin khi dùng quyền lực của mình nhằm giảm án cho những tên tội phạm. Nhưng ông không nghĩ quá nhiều nữa, bằng cách nào đó ông vun đắp lại được tình cảm với người vợ đã ly dị và tại thời điểm này, tất cả những gì ông muốn là xây dựng một gia đình hạnh phúc cho những đứa con của mình.

- Nhân vật G hoàn toàn mất tích, kể cả chính quyền cũng không tìm được, mọi người tin rằng G đã bị những tay tội phạm sát hạt trừ C. C tin rằng G vẫn đang tiếp tục đuổi theo sự thật về "đồng đêm" và cái ảo ảnh mà cậu từng mắc kẹt. Cậu không biết điều này là tốt hay xấu nhưng cậu biết đó sẽ là một câu chuyện khác mà cậu sẽ không còn là một nhân vật nữa.

---Đồng Đêm - Viết lại---

Một câu truyện khác mà G trở thành trung tâm câu truyện.
- G sử dụng những thông tin do cậu thu thập được về những tên tội phạm còn nằm ngoài vòng pháp luật (mà một phần trong số đó cậu dùng để giúp đỡ A và những người bạn) để ép buộc những kẻ ấy giúp đỡ cậu trốn sang nước ngoài và đảm bảo sự an toàn cho cậu.

- Cậu tiếp tục công việc lập trình tự do và làm thuê trong thế giới ngầm trên mạng để kiếm sống. Với sự giúp đỡ từ nhiều tổ chức, cậu di chuyển giữa các nước và tìm hiểu về sự thật đằng sau cha của B, Đồng Đêm, cái ảo ảnh F, đồng thời cậu tiếp tục đưa ra ánh sáng những kẻ có liên quan tới đường dây buôn người xuyên quốc gia, mà trong đó có cả những cái tên của các chính trị gia.

- Trong hành trình của mình cậu giúp đỡ nhiều người và cũng làm hại nhiều người.

- Sự thật rằng G biết về B và cái chất ma túy gọi là Đồng Đêm từ rất lâu, cậu làm tay sai cho những tên tội phạm có mục đích ban đầu hoàn toàn là để giúp đỡ B cũng như tìm cách hủy diệt những kẻ này từ bên trong, đồng thời thu thập thông tin cho những toan tính của cậu.

- G có một kế hoạch của riêng mình từ trước khi câu truyện bắt đầu nhưng tự nghĩ rằng nó quá hoang tưởng và ấu trĩ nên cậu đã bỏ quên nó, cho tới khi nhìn thấy các nhân vật khác mà đặc biệt là B đối mặt với định mệnh tàn nhẫn của họ, cậu quyết định rằng cậu phải thực hiện điều cậu muốn bằng mọi giá, dù biết sẽ thất bại cậu vẫn phải thực hiện.

- Tuy hoang tưởng tới mức sẵn sàng đánh đổi cuộc sống của bất kì ai để có thêm thông tin về Đồng Đêm và ba của B nhưng cậu không bao giờ hỏi hay đề cập tới những việc này với B, có lẽ cậu sợ sẽ làm cô ấy buồn, thể hiện cậu cũng dành một tình cảm đặc biệt cho cô.

- Khi B ngồi tù được 4 năm, G liên lạc với cô và nói rằng cậu có thể giúp cô ra tù sớm, thậm chí xóa sạch mọi vết nhơ trong sổ sách về cô nhưng B từ chối, thay vào đó cô đề nghị cậu giúp đỡ những người liên quan làm lại cuộc đời khi họ đã kết thúc hạn tù và cô sẽ gặp lại G vào một ngày nào đó. Từ đó G âm thầm giúp đỡ về mặt tài chính và thậm chí về mặt xã hội (báo chí) cho trung tâm tái hòa nhập cộng đồng do bạn của E và C xây dựng nên.

- G luôn nhận thức rất rõ rằng cậu chỉ là một con người nhỏ bé, so với những con người quan trọng khác như những nhà khoa học, những nhà kinh tế lớn, những người nắm quyền trong chính phủ, những người nằm quyền trong quân đội và các chính trị gia thì cậu chẳng là gì cả và cậu biết ngay cả đối với những con người to lớn ấy vẫn có những điều khiến họ bất lực, những điều họ muốn và dù có cố gắng đến chừng nào cũng không bao giờ có thể thực hiện được. Các câu chuyện về các đấng cứu thế hay những kẻ siêu phản diện với sức mạnh đủ để thay đổi hoàn tòan thế giới là những thứ nực cười chỉ dành cho các đứa trẻ mơ mộng, những đứa bé chẳng biết gì về thế giới mà chúng tồn tại bên trong, những đứa bé mà sớm hay muộn đều sẽ phải chịu đựng sự đau khổ do hiện thực này mang lại. Nhưng trong sự hoang tưởng của mình, G tin rằng với Đồng Đêm hàng tỉ người trên thế giới có thể cùng nhìn về một điều duy nhất, cùng chia sẻ một cảm giác duy nhất và cùng thực hiện một hành động duy nhất, để thay đổi cái hiện thực tàn nhẫn này một cách hoàn toàn, để Chúa có thể tự cứu rỗi lấy chính bản thân Người, để những câu truyện nực cười ấy có thể trở thành hiện thực.

- G làm mọi thứ mà một con người nhỏ bé như cậu có thể làm để theo đuổi hy vọng viết lại cả câu truyện và đem lại hạnh phúc thật sự cho tất cả các nhân vật trong truyện ngay từ những dòng đầu tiên của "Đồng Đêm" và để không còn bất cứ ai trong "thế giới thật" phải viết nên hay đọc phải những câu truyện tàn nhẫn nữa.

- Vào cuối cậu truyện của G, cậu gặp lại B khi cô trên giường bệnh, lúc này cô đã 62 tuổi và không thể sống lâu nữa. B hỏi G về sự thật đằng sau Đồng Đêm, cậu nói rằng cậu đã dành cả đời theo đuổi cái sự thật ấy nhưng vẫn thất bại, sau đó cô tiếp tục hỏi cậu có mang theo nó không và yêu cầu cậu cho cô sử dụng. Cậu nói với B rằng cậu có một biến thể đã cải tiến của Đồng Đêm, sử dụng bằng cách ngậm, nhưng thật tế đó chỉ là một loại kẹo bình thường. G đặt viên kẹo vào miệng B, cô nhắm mắt và nói nó thật ngọt, rồi cười và bảo rằng cô may mắn hơn mẹ của A. B mất ngay sau đó. Trong số tất cả những nhân vật (trừ ba và mẹ của B), đây là lần thứ hai có người nhìn thấy B cười (lần đầu là C) và đó cũng là lần đầu tiên có ai đó nhìn thấy cô khóc. G nắm tay B và bảo cô hãy nghỉ ngơi một lát trước khi cô cùng A và những người khác đi tới một cuộc sống mới, nơi mà tại đó cô sẽ rất mệt vì cười đùa suốt ngày.

- Sau khi chia tay B, G đi tới nơi mà tại đó bước cuối cùng trong kế hoạch của cậu sẽ được thực hiện.
Viết nháp dang dở, đi ăn cái đã... :(

Comments

  • Focker_cFocker_c Posts: 1,577Registered
    Bắt đầu có tiếp thu rồi đấy :)
    Được :D
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    Focker_c wrote:
    Bắt đầu có tiếp thu rồi đấy :)
    Được :D

    :|

    Mình không hiểu bạn nói mình tiếp thu cái gì và từ đâu nữa?

    Mình muốn viết cái cốt ra lâu rồi nhưng mình muốn viết nháp phần mở đầu trước khi post sườn truyện. Và đây không phải là lần đầu mình viết truyện và cũng không phải chưa có truyện nào của mình được đăng trên sách báo chính thống.

    Tùy truyện mà có cách viết khác nhau, tùy cuộc sống của mỗi người mà họ sẽ phân tải giữa việc viết truyện và các hoạt động cần thiết khác một cách khác nhau. Khi nào mình thấy có sự phù hợp giữa mong muốn, kế hoạch và thời gian trong tay thì mình sẽ viết truyện, lúc khác thì mình tóm tắt sườn truyện.

    Nói thiệt bạn làm mình mất hứng quá. T_T
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    Mới chỉnh sửa, cập nhật thêm cốt truyện và các nhân vật. :< Nhưng chắc chẳng ai quan tâm đâu. T_T
  • NagiNagi Posts: 589Registered
    Mới chỉnh sửa, cập nhật thêm cốt truyện và các nhân vật. :< Nhưng chắc chẳng ai quan tâm đâu. T_T
    Dài qua nhat đọc... đong lại ebook đọc trên điện thoại thì được. :huhu:
  • Focker_cFocker_c Posts: 1,577Registered
    Mình không hiểu bạn nói mình tiếp thu cái gì và từ đâu nữa?
    Quá rõ. Theo các bước sáng tác của mình :D
    Nhưng dù sao thì cũng quá là bthường nuôn, đó là kết tinh 6 năm viết truyện của mình ;)
    Nói thiệt bạn làm mình mất hứng quá. T_T
    Don`t be shy if you really want to improve yourself. :)
    Mình ko cố ý làm bạn mất hứng nhưng :
    Ko có tác giả nào viết hay nếu họ ko tham khảo từ tác phẩm của người khác. Ko có bút pháp nào ảo diệu nếu ko được mài dũa nhiều lần.
    Mình muốn viết cái cốt ra lâu rồi nhưng mình muốn viết nháp phần mở đầu trước khi post sườn truyện. Và đây không phải là lần đầu mình viết truyện và cũng không phải chưa có truyện nào của mình được đăng trên sách báo chính thống.
    Viết truyện ko nhất thiết phải đăng tải "chính thống"
    Hãy nhìn ra thị trường, đầy cái được cái mác "chính thống" nhưng chất lượng rẻ rách
    Tùy truyện mà có cách viết khác nhau, tùy cuộc sống của mỗi người mà họ sẽ phân tải giữa việc viết truyện và các hoạt động cần thiết khác một cách khác nhau. Khi nào mình thấy có sự phù hợp giữa mong muốn, kế hoạch và thời gian trong tay thì mình sẽ viết truyện, lúc khác thì mình tóm tắt sườn truyện.
    Hoàn toàn chưa chuyên nghiệp. :D Xin lỗi, nhưng điều này là đúng :)
    ko để bản thân ảnh hưởng đến sáng tác.
    phải trở thành nhân vật khi tự sự về nhân vật
    => Bạn sẽ ko còn là bạn khi bạn sáng tác.

    Thực sự mình ko muốn "phũ", nhưng bạn nên hiểu rằng bạn còn tràn ngập trong khuyết điểm.
    nếu để phê bình "tác phẩm" của bạn thei góc chuyên môn thì :
    - về mặt cốt truyện : "quá cơ bản" , nên tham khảo mô-típ : hiện tại > quá khứ > hiện tại thử xem . Hoặc là một cách đan xen nào phù hợp vs bạn.
    - về mặt từ ngữ thì như mình đã nói rồi ấy :) , bạn có thể viết đúng sự thật nhưng độc giả trên diện rộng sẽ ko thích thế :) . Còn nếu bạn đủ trình để viết từ tục trong tác phẩm mà vẫn lan truyền trong công chúng được thì bạn sẽ là người tiên phong ;)
    - về mặt nghệ thuật : hoàn toàn ko có (xin lỗi vì chỗ này hơi phũ) , nhưng mình thực sự thấy như vậy. Viết truyện thôi, nhưng trong đó đầy giẫy những skills . Và hiện tại thì kĩ năng của bạn chỉ như những đòn đánh chay.
    Một số skill của mình cho bạn tham khảo :
    + muốn đẩy nhanh tiết tấu của đoạn cao trào : dùng câu thật ngắn, liên tiếp nhau. Thậm chí nếu những câu ngắn đó vẫn hay thì bạn có gây được cả sự hồi hộp cho độc giả.
    + muốn gây căng thẳng cho độc giả : miêu tả tâm lý nhân vật thật căng thẳng.
    + nghệ thuật xây dựng bí ẩn : Đưa ra những điều mà ko làm sáng tỏ ngay để kích thích người đọc. Ko nhất thiết phải đưa ra toàn các bí ẩn quan trọng. Đưa ra cả nhũng bí ẩn ko quan trọng xen lẫn vào đó để độc giả ko đoán đc bí ẩn mấu chốt.
    Những kinh nghiệm này hầu như bạn ko thể search thấy trên internet đâu :) , ngay cả mình cũng chỉ có được nhờ giao tiếp với giới trong nghề.

    Mong rằng "bị phê bình" ko phải là sẽ ko dẫn đến "mất hứng" mà dẫn đến "cố gắng".
    Cố lên :) ! @Amoeba Moeka
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    Focker_c wrote:
    Mong rằng "bị phê bình" ko phải là sẽ ko dẫn đến "mất hứng" mà dẫn đến "cố gắng".
    Cố lên :) ! @Amoeba Moeka

    Vấn đề thứ nhất trong thread này bạn nói:
    Bắt đầu có tiếp thu rồi đấy
    Được

    Bạn làm như thể bạn vừa dạy mình cái gì ấy và từ đó mà mình mới viết nên thread này. Dĩ nhiên là không phải.

    Vấn đề thứ hai không phải là mình không muốn nghe góp ý nhưng bạn tự tin quá đáng đâm ra mình hoàn toàn không có cảm giác bạn muốn giúp mình hay là nếu mình nghe lời bạn thì mình sẽ thật sự tốt hơn (mình sợ là ngược lại).

    Nếu bạn bảo "Câu này dùng từ còn thô." mình sẽ nói "Cám ơn bạn, mình sẽ xem lại để chọn từ phù hợp hơn." Còn bạn nói bâng quơ "Bạn hoàn toàn không biết gì về việc viết văn chuyên nghiệp." thì mình phải tự hỏi vậy bạn là một nhà văn chuyên nghiệp? Bạn có bao nhiêu tác phẩm đã được xuất bản? Hay nhẹ nhàng hơn bạn đã đọc qua bao nhiêu những tác phẩm văn học thực sự? Đã thi bao nhiêu cuộc thi về văn học? Đoạt được bao nhiêu giải thưởng? Tệ nhất là khi đi học bạn làm văn tính trung bình được bao nhiêu điểm? Dĩ nhiên mình không dùng những thứ này để đánh giá khả năng của một người về văn học, nhưng mình dùng nó để đánh giá một người tự xem bản thân là một nhà văn chuyên nghiệp rồi lấy bản thân để đánh giá người khác.

    Nếu bạn muốn nói về việc đánh giá để giúp nhau tiến bộ thì hiện tại mình cũng phải đánh giá lại tác phẩm của bạn nói riêng và cách hành văn của bạn nói chung:

    - Bạn viết sai chính tả khá nhiều, những lỗi ngữ pháp như đặt dấu câu, "chuyện" với "truyện" chứ không phải lỗi đánh máy.

    - Lỗi lặp từ, câu văn khô cứng.

    - Bạn dùng văn nói rất nhiều trong câu văn không phải là hội thoại.

    - Bạn trình bày khá xấu, bạn tự xem là nghệ sĩ thì cũng nên tự xem lại cách trình bày sao cho nó hợp mắt tí.

    Đó là một số trong những gì mình muốn đánh giá, nhưng mình không đánh giá (nếu bạn đừng nói quá nhiều). Vì sao? Vì mình tự biết bản thân không phải là một nhà văn chuyên nghiệp và dù có là một nhà văn chuyên nghiệp mình cũng không muốn đánh giá người khác, ép buộc họ phải làm theo như ý mình muốn. Vì sao? Vì mỗi người có quyền tự do bộc lộ cảm xúc của riêng họ, những gì mà họ muốn nói theo cách của riêng họ, với những dụng ý riêng của họ. Mình không phải là biên tập viên của họ, không phải là chủ biên của họ, mình không thể cứ bắt họ nghe theo lời mình là phải viết văn như thế này, theo ý mình thì mới đúng, mới hay, mới chuyên nghiệp.

    Mình có thể nói mình là một nhà văn chuyên nghiệp, rằng bạn abcxyz thế này thế nọ, rằng vô số những tác phẩm được đăng tải chính thống ngoài kia là rác rưởi, nhưng điều gì khiến lời nói của mình có trọng lượng? Chưa nói tới một nhà văn, thậm chí là một nhà văn chuyên nghiệp, chỉ nói về sự trưởng thành của một người thì bạn phải hiểu những lời nói như thế là vô giá trị.

    Mình lặp lại, bạn tự tin quá mức nhưng không có gì thể hiện được bản thân bạn thật sự có được cái khả năng mà bạn tự đánh giá. rồi bạn lại lấy cái chủ quan tự đánh giá về bản thân ấy để đánh giá, so sánh, áp đặt người khác, cái này là mình rất kị. Và vì bạn cũng tự nói mỗi câu chuyện là những cảm xúc, tâm tư thiêng liêng của mỗi người nên xin bạn đừng làm phiền mình với cái danh tự xưng là chuyên nghiệp của bạn nữa. Nếu bạn muốn người khác thấy bạn viết văn hay, rằng bạn chuyên nghiệp, rằng bạn giỏi GM, rằng bạn làm game hay thì bạn hãy hành động và để người khác tự nhìn hành động của bạn mà học hỏi. Bạn không cần cứ có ai đó lập thread chia sẻ về những dòng văn nháp hay cốt truyện của họ là bạn lại vào bảo họ là họ phải làm theo như ý bạn vì bạn chuyên nghiệp, còn họ thì không biết gì cả.

    /* Nhưng mình cá là mình có post truyện từ một số nhà văn vĩ đại của Nga đầu thế kỉ 20 lên bạn cũng vào bảo họ không biết gì về viết văn blablabla này nọ, đơn giản là nếu họ đọc cái "10 bước của bạn" thì họ hoặc là quên ngay vì quá vô giá trị hoặc là họ cười khuẩy. */

    Nói rồi nhé, nếu bạn tự tin là một nhà văn chuyên nghiệp và một người trưởng thành, chín chắn đủ kinh nghiệm sống để viết tiểu thuyết thì đừng cãi nhau tay bo với một người hoàn toàn không biết gì về viết văn như mình, coi như đàn gãy tay trâu. Đồng ý chứ?Nói thêm là bớt tag người khác đi, đã quote rồi còn tag nữa. Bạn có mong muốn người khác đọc post của bạn tới thế à? Mở hợp thư trong một post bị tag tới 2, 3 cái thấy khó chịu. :|
  • Focker_cFocker_c Posts: 1,577Registered
    [php]- Bạn viết sai chính tả khá nhiều, những lỗi ngữ pháp như đặt dấu câu, "chuyện" với "truyện" chứ không phải lỗi đánh máy.

    - Lỗi lặp từ, câu văn khô cứng.

    - Bạn dùng văn nói rất nhiều trong câu văn không phải là hội thoại.

    - Bạn trình bày khá xấu, bạn tự xem là nghệ sĩ thì cũng nên tự xem lại cách trình bày sao cho nó hợp mắt tí.[/php]

    Đây là toàn bộ những gì giáo viên đánh giá về mình :D
    Chính tả - :) , điều mà mình căm ghét ở bản thân mình nhất . Và hận rằng ko sửa nó từ hồi cấp 1 :) , bây giờ thì muộn rồi, nó đã thành thói quen. Rất mong sửa được nhưng đến nay đã thử đủ cách mà bất lực.
    nhưng mình đã có spell-grammar trợ giúp :D
    Lặp từ à ? Mình ko thấy điều này . Còn câu văn thô cứng và "văn nói" là mình cố ý làm thế. Trường phái. ;)
    Mình đọc ko ít tác phẩm dùng văn nói rất nhiều mà đọc xong cảm thấy rất ngưỡng mộ tác giả. Đang cố đi theo con đường đã bị biến mất này.



    Và một điều nữa, bạn bình tĩnh lại đi. :D trao đổi , thảo luận thôi mà. Nóng nảy vậy :)
    Nếu bạn bảo "Câu này dùng từ còn thô." mình sẽ nói "Cám ơn bạn, mình sẽ xem lại để chọn từ phù hợp hơn." Còn bạn nói bâng quơ "Bạn hoàn toàn không biết gì về việc viết văn chuyên nghiệp." thì mình phải tự hỏi vậy bạn là một nhà văn chuyên nghiệp? Bạn có bao nhiêu tác phẩm đã được xuất bản? Hay nhẹ nhàng hơn bạn đã đọc qua bao nhiêu những tác phẩm văn học thực sự? Đã thi bao nhiêu cuộc thi về văn học? Đoạt được bao nhiêu giải thưởng? Tệ nhất là khi đi học bạn làm văn tính trung bình được bao nhiêu điểm? Dĩ nhiên mình không dùng những thứ này để đánh giá khả năng của một người về văn học, nhưng mình dùng nó để đánh giá một người tự xem bản thân là một nhà văn chuyên nghiệp rồi lấy bản thân để đánh giá người khác.

    :D , quá nóng nảy :) Mình còn rất gà và chưa tham gia cuộc thi nào , nhưng mình có kinh nghiệm khi đã có ko ít tác phẩm đưa ra và nhận phê bình thậm tệ (chính xác là gạch đá) của độc giả và giáo viên :D

    Cũng như là có liên lạc với mấy người giới viết văn chuyên nghiệp. và những điều mình nói vs bạn hầu như là nghe từ họ.
    Và họ có thể sai nhé. :)
    Bình tĩnh :D Chắc đây là thánh khó chịu mà :D
    Nếu ko muốn thì mình có thể ko tham gia nữa :) , ko có gì nhé
    một phần cũng đoán trước phản ứng của bạn, mình cũng đã từng vậy :D
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    Hoàn toàn chưa chuyên nghiệp. Xin lỗi, nhưng điều này là đúng Smile
    ko để bản thân ảnh hưởng đến sáng tác.

    Đọc lướt không để ý, đọc lại mới thấy bạn nói chuyện... :| Mỗi câu truyện là từ chính cảm xúc, tâm trạng, kinh nghiệm sống của tác giả mà nên, bạn nói không để bản thân ảnh hưởng tới sáng tác thì mới là chuyên nghiệp? :| Mình hỏi bạn đi làm chưa? Bạn có phải lo cho ai không? Đã phải lo toan cho gia đình, cho ba mẹ bạn chưa? Đã phải tính tới từng miếng cơm ăn, áo mặc chưa? Chừng nào bạn lớn rồi ra đời thì thấy, ngồi tưởng tượng tự sướng với bản thân chẳng có ra cơm mà ăn đâu, mà không có cơm ăn thì đừng hòng mà viết lách gì được. Mình không viết truyện để sống, mình phải sống đã rồi mới viết truyện được, nó chỉ là sở thích khi mình rảnh. Tại sao? Vì mình không quan tâm tới cái chuyện nghiệp mà bạn nói, mình thèm vào, mình còn nhiều thứ để lo nên hôm nào rảnh thì mình viết, hôm nào quá bận thì có muốn vẫn phải gác lại, đó là cuộc sống của một người có những trách nhiệm tối thiểu. Phải lo được cho gia đình thì mới có khả năng mà viết nên những lời lớn lao, phải biết tính thiệt hơn thì nói người ta mới nghe.

    Mình nhắc lại nhé mình bực mình không phải vì bạn đánh giá không vừa ý mình mà vì bạn mượn thread mình để khoe khoang về bản thân và bạn nói mà không biết lựa từ mà nói.

    /* Mình ghét nghe mấy đứa trẻ như bạn nói nhăng nói cụi lắm. Không có trao đổi gì với bạn hết. Xin bạn để thread như mình yên, dù không có ai comment mình cũng không cần bạn và mình cũng muốn bạn rút mấy cái thank của bạn ra giùm mình. Có nhiều dạng người mà mình ghét lắm, dạng như bạn là dạng mình khinh và ghét nhất đấy. Bạn tự nghĩ bản thân bạn biết nhiều hơn về chiến tranh so với một người lê lết từ chiến trường về à? Chính những đứa như bạn được gia đình lo cho đầy đủ, ăn học đàng hoàng, sướng quá rồi cứ nghĩ mình sành đời lắm, suốt ngày nói những thứ lớn lao, đánh giá những con người phải chật vật kiếm sống ngoài kia. */
  • Focker_cFocker_c Posts: 1,577Registered
    Thôi được rồi :) , get oụt this thread , trả lại cho chủ nhân :D
    Thực sự thì bạn đang cố làm chậm bước đi của bạn. :)
    Chúc thành công :D , and don`t hate me right ? :(
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    Còn câu văn thô cứng và "văn nói" là mình cố ý làm thế. Trường phái.

    Vậy viết sao là trường phái của mình. Sao bạn nói nhiều vậy? :| Thôi lo đi làm việc của bạn đi để mình làm việc của mình, tôn trọng lẫn nhau tí, thấy người khác không thích rồi thì đừng có nhây, chẳng ai mượn bạn cả.
Sign In or Register to comment.