[Truyện] Đồng Đêm

Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
Sáng nay ngồi nhổ cỏ xong rảnh, thấy quởn nên viết truyện. :-s

_____________________________________________________________________

[size=large]I.1[/size]


"Trên cánh đồng nứt nẻ, hơi ấm của những bàn tay nhỏ bé kéo nhau đi, cố vượt qua đêm tối lạnh lẽo, những đứa trẻ lạc lối chẳng nhận ra điều chúng đang đánh mất…"

Ba mươi phút đầu tiên của ngày 5/7/2012.

“Cậu ở lại đây thêm một lát được chứ?”

Giọng nói dịu dàng, như nó vẫn thế, một chút khấn thiết trong âm điệu hời hợt.

“Được thôi.”

“Nắm lấy tay tôi nhé. Cậu có thể về sau khi tôi đã ngủ.”

Hơi ấm chạm nhẹ những đầu ngón tay, rồi dần lan tỏa.

“Ấm thật.”

“Như tay cậu và của đa số người sống khác thôi.”

Có lẽ, nhưng hơi ấm này vẫn thật đặc biệt, vì đó là hơi ấm mà cậu đã tìm từ rất lâu, mạnh mẽ nhưng thật mỏng manh, sự mỏng manh ấy lại làm cậu thấy lạnh lẽo. Cảm thấy cái hơi ấm và sự lạnh lẽo ấy chen lấn vào tim mình, cậu nới lỏng những ngón tay.

“Không sao đâu.”

Cô gái luôn như thế, như thể đọc được suy nghĩ của cậu. Cậu nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường, “tíc tắc”, chờ đợi. Sự đợi chờ dần được thay thế bằng một cảm giác của sự hưởng thụ, cậu chuyển ánh mắt sang người con gái trước mặt, đôi mắt nhắm nhẹ và đôi môi hé mở, trong thật dịu dàng. Trong sự hưởng thụ, thời gian trôi qua rất nhanh, có lẽ cô ấy đã ngủ, cậu muốn ở lại, nhưng cậu phải đi. Đi đâu? Tại sao? Cậu nhẹ nhàng để hơi ấm tan biến khỏi bàn tay mình, với lấy tay cầm bằng sợi nilon lạnh lẽo của chiếc túi xách, cậu đứng dậy và cảm thấy như bản thân vừa bước sang một thế giới khác, tràn ngập bởi sự bất an. Cánh cửa hé mở, tiếc rít kéo dài trong không khí phụ đệm vào khúc cao điểm của nhịp tim cậu và khi nó chấm dứt, cậu nghe tiếng nói khe khẽ từ đằng sau.

“Cậu cứ đi đi. Tôi xin lỗi… Mai gặp lại.”



Hai giờ tối, cậu phải gặp một người để giao chiếc túi xách này. Rồi mọi thứ sẽ ổn, như mọi lần khác. Thế nào là ổn? Cậu thầm trấn an bản thân, dù sao cậu cũng chẳng còn gì để mất. Cậu còn gì để mất? Cậu nghĩ tới cô gái cậu vừa chia tay, nhưng cậu biết cậu chẳng thể đánh mất điều mà cậu vốn chẳng sở hữu. Ánh sáng vàng vọt từ những bóng đèn đường dường như làm mọi thứ càng trở nên lạnh lẽo hơn, dưới ánh sáng này cậu có thể nhìn rõ rằng chẳng có ai quanh đây trừ cậu, trong những con hẻm quanh co như mê cung chỉ mình cậu đang tìm lối thoát. Dừng chân trước một ngôi nhà cũ kĩ xập xệ, cậu giơ ngón tay trỏ và cố giữ lấy cái không khí lạnh giá của đêm tối vào lồng ngực, hy vọng nó sẽ làm dịu đi nỗi sợ hãi, một cơn gió lách vào những kẻ tay, thổi tan đi cái hơi ấm mà cậu cố níu giữ. Tiếng chuông cửa vang lên như một vết cắt vào không gian tĩnh mịch. Chiếc cửa gỗ nặng nề dần mở, một bóng hình nhỏ con hiện ra giúp cậu giải thoát luồng khí vẩn đục khỏi cơ thể.

“Vào đi, chúng tao đang chờ mày đây.”

Đứa bé trước mặt cậu nói kèm theo một nụ cười gượng ghịu, hình bóng nó trông như bị bóp dẹp bởi ánh đèn điện chiếu ra từ trong ngôi nhà. Đứa bé ấy đã gần mười bảy và chỉ nhỏ hơn cậu năm tuổi, nhưng với cậu, đứa bé ấy vẫn chỉ là một đứa bé, trông thật lạc lõng trong khung cảnh này. Nhìn xuống cái sự tồn tại nhỏ bé ấy, cậu cảm thấy như lấy lại được sự mạnh mẽ của mình. Chậm rãi bước tới, tay siết chặt tay cầm của chiếc túi xách, cậu nhìn thấy một thanh niên cởi trần, phô bày những đường kẻ tạo thành con đại bàng trông cũng ốm yếu, xấu xí như cái thân thể mà nó được săm lên. Cậu dừng lại và chờ đợi tiếng đóng cửa từ đằng sau.

“Đủ đấy chứ?”

Tên thanh niên dựa lưng vào những thanh gỗ, xoay đầu lơ đãng nhìn xuống từ trên cái gác xép, đôi mắt hắn đỏ ngầu vằn vện. Cậu đưa chiếc túi cho đứa bé khi nó đi ngang qua. Hân hoang ôm lấy như nhận được chiến lợi phẩm, nó vội vã đi lên cái cầu thang gỗ, dừng lại và đặt cái chiến lợi phẩm nó vừa nhận được trước mặt tên thanh niên. Hắn không động đậy, im lặng đưa ánh mắt bệnh hoạn trừng trừng nhìn đứa bé, nó đứng lúng túng, trông sợ hãi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mở cái túi xách ra!”

Nghe tiếng cậu nói, đứa bé lật đật kéo khóa với đôi tay run rẩy, nó banh miệng túi hết mức, hướng về phía tên thanh niên rồi nhanh chóng bước lùi về sau, mồ hôi chảy nhễ nhãi. Như cậu vẫn nghĩ, nó vẫn chỉ là một đứa bé.

Tên thanh niên liếc nhìn vào trong cái túi, bên trong gồm vài bộ quần áo, một cuốn sách và một số vật dụng linh tinh. Hắn dời ánh mắt lên chiếc tivi trước mặt, màn hình đang chiếu trực tiếp một trận bóng đá giữa hai đội nước ngoài, chẳng có âm thanh. Cậu chẳng biết đó là những đội tuyển nào và cũng chẳng quan tâm. Im lặng một lát, hắn nói, mắt chẳng hề rời khỏi màn hình:

“Tao tin con Ước nên chỉ cần đơn giản vậy thôi. Mày có thể về.”

Khi đã bước ra khỏi căn nhà, cậu nhìn theo tấm lưng trần có vẻ là của một người đàn ông trung niên bước đi chỉ cách cậu một sải tay. Từ trong nhà tiếng nạt gắt gỏng thô tục vang lên khiến cậu phải xoay đầu.

“Địt mẹ mày ra đóng cửa cho nó đi! Đứng đó làm lồn gì?”

Đứa bé sợ hãi bước vội xuống những bậc thang, cậu sợ nó té, nhưng nó không té, nó chạy nhanh tới trước mặt cậu rồi lóng ngóng đóng cửa lại, đôi mắt nó lẩn tránh ánh mắt cậu. Cậu xoay bàn chân mình, cậu muốn trở lại căn phòng mà cậu chia tay cô gái, nhưng cậu sẽ phải đi ngang qua người đàn ông kia nếu không muốn phải đi một đường vòng dài, cậu cảm thấy sợ. Cậu sợ điều gì? Có lẽ cậu biết, nhưng cậu chẳng muốn nghĩ tới. Cậu cũng không muốn làm phiền cô ấy, có lẽ cô đã ngủ, cậu tự nhủ rằng không thể tự ý gặp cô khi chưa được lệnh. Cậu thở dài, điều mà cậu đang nghĩ là ngày mai, gác bỏ cái lạnh lẽo bởi sự mỏng manh của hơi ấm vẫn còn đọng lại trong kí ức, điều mà cậu nghĩ là đôi mắt nhắm nhẹ và đôi môi hé mở của người mà cậu yêu quý. Tấm lưng cậu đối diện với tấm lưng của người đàn ông, hình bóng họ bước đi méo mó, gấp khúc bởi nếp giao nhau giữa mặt đường và những bức tường.



Ba giờ sáng, người đàn ông nhìn lên hình bóng trên khung cửa sổ của một căn hộ sáng đèn đằng xa, hình bóng của một cô gái trẻ đang nhìn xuống con đường tối tăm bên dưới. Người đàn ông nghĩ về những người lớn đang say giấc để lại những đứa trẻ chờ đợi trong đêm tối, để lại quá nhiều lý do để những đứa trẻ chẳng thể thả mình vào giấc ngủ ấm áp, quá nhiều lý do để những đứa trẻ khóc than trong sự cô đơn ghìm chặt.

"Liệu có lối thoát nào cho chúng?"

Comments

  • Focker_cFocker_c Posts: 1,577Registered
    Chất văn được nhưng bạn hoàn toàn ko biết gì về "viết truyện" theo một cách chuyên nghiệp.
    Nói chung đây vẫn là viết cái gì nghĩ ra ^^
  • NagiNagi Posts: 589Registered
    be00e6eb01.png
    :cuoideu::cuoideu::cuoideu::cuoideu:
  • Focker_cFocker_c Posts: 1,577Registered
    ^

    Đó là một lý do :)
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    Focker_c wrote:
    Chất văn được nhưng bạn hoàn toàn ko biết gì về "viết truyện" theo một cách chuyên nghiệp.
    Nói chung đây vẫn là viết cái gì nghĩ ra ^^

    Viết truyện theo cách chuyên nghiệp là gì? :-s Sáng làm việc nhà xong vào chán viết đại xong từ từ sửa, có ý định chuyên nghiệp gì đâu. -.-
    Nagi wrote:
    be00e6eb01.png
    :cuoideu::cuoideu::cuoideu::cuoideu:
    Là đoạn trên hay cái câu trong quote không ổn vậy Nagi? Nói đi để mình còn biết mà sửa. T_T
  • NagiNagi Posts: 589Registered
    Thực ra là cái câu... Sửa lại từ tí thôi, kiểu là vẫn giọng chửi đó nhưng nên dùng từ khác, giống kiểu Bắc chửi ấy...
  • Focker_cFocker_c Posts: 1,577Registered
    Như điều bác dạy : cần phải viết mình cho ai đọc.
    Bạn đang viết cho ttc đọc chứ ko phải mấy thằng đang mò tìm đọc truyện sex.
    Chọn lọc ngôn ngữ là điều quan trọng của 1 writer ;)
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    Focker_c wrote:
    Như điều bác dạy : cần phải viết mình cho ai đọc.
    Bạn đang viết cho ttc đọc chứ ko phải mấy thằng đang mò tìm đọc truyện sex.
    Chọn lọc ngôn ngữ là điều quan trọng của 1 writer ;)

    Mình viết từ những người mình đã gặp, nhân vật kia là một người có thật và bị bắt trong năm nay vì tội buôn bán trẻ em. Với vị trí của nhân vật đó mình không cách nào làm giảm nhẹ cái câu nói của hắn khi tên đó đang phát cáu và mất kiên nhẫn cả. Nếu nói về chuyện sex thì truyện mình muốn viết tệ hại hơn một truyện sex nhiều, tệ hơn rất nhiều.
  • Focker_cFocker_c Posts: 1,577Registered
    Mình viết từ những người mình đã gặp, nhân vật kia là một người có thật và bị bắt trong năm nay vì tội buôn bán trẻ em. Với vị trí của nhân vật đó mình không cách nào làm giảm nhẹ cái câu nói của hắn khi tên đó đang phát cáu và mất kiên nhẫn cả. Nếu nói về chuyện sex thì truyện mình muốn viết tệ hại hơn một truyện sex nhiều, tệ hơn rất nhiều.

    You don't know wat I say right ?
    Ok, whatever
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    [size=large]I.2[/size]

    "Đa số nếu không nói là tất cả chúng ta khi sống đều có một điều gì đó để ghét nhưng không phải tất cả đều nhận được một cơ hội để yêu thương..."

    Mười bốn giờ, hai mươi bốn phút, ngày 6/7/2012.

    "Cậu thấy điều tôi vừa nói sến chứ?"

    Quang lắc đầu cười, tính nói gì đó nhưng lại ngừng lại.

    "Có điều gì mà cậu ghét? Rõ hơn là một ai đó mà cậu ghét?"

    Quang tiếp tục giữ im lặng một lúc, rồi lúng túng nhìn quanh.

    "Có... Nhưng sao chị lại đột nhiên hỏi vậy?"

    Phớt lờ câu hỏi của Quang, Ước tiếp tục đưa ra thêm một câu hỏi khó khác cho cậu bé.

    "Vậy có ai đó mà cậu yêu?"

    Quang đưa ánh mắt xuống những chân ghế đá nơi Ước ngồi rồi dần chuyển sang đếm những ngón chân mình. Có thể cậu không muốn trả lời, cũng có thể cậu không có cái gọi là câu trả lời.

    "Ba mẹ cậu thì sao?"

    "Em yêu họ..."

    "Nếu cậu thật sự yêu họ thì cậu đã không trở thành như thế này."

    "Em yêu họ."

    "Vậy tại sao cậu lại dùng ma túy? Tại sao cậu lại giao du với những thứ rác rưởi?"

    "Em không biết... Nhưng dù vậy em vẫn yêu họ!"

    Với những câu hỏi bằng chất giọng ngang không biểu cảm, cô gái dần đẩy đứa bé vào cuối con đường, rồi lại mở ra cho nó một lối thoát.

    "Tôi tin cậu, vậy nên tôi muốn cậu ngừng việc này lại."

    Quang ngẩng mặt nhìn lên cái gương mặt chẳng có một chút biểu cảm. Cậu nhìn vào đôi mắt vô hồn trong veo của Ước, trong sáng như bầu trời lúc này nhưng lại là một bầu trời hoàn toàn trống rỗng. Cậu nghe tiếng nói của mình chợt sượt qua cuốn họng.

    "Nhưng em cũng yêu chị..."

    "Tôi vẫn ổn nếu không có cậu."

    "Chị giận vì em tự tiện tới nhà anh Thiện?"

    Ước im lặng ngẩng đầu, để ánh sáng thông qua những chiếc lá tạo nên những vệt tối loang lổ trên gương mặt cô.

    "Không. Lần đầu tiên tôi biết việc này đấy. Trời bắt đầu nóng rồi nên tôi về đây."

    "Nhưng chị là người kéo em vào tình cảnh này..."

    Quang thì thầm, cậu lắng nghe những tiếng bước chân dần hòa tan trong âm thanh của những chiếc xe bên kia cổng rào, cậu nhận ra Ước đang bước đi rất nặng nề như thể có một thứ gì đó mắc kẹt giữa những khớp gối của cô. Cậu bé muốn hỏi cô gái nhưng lại im lặng vì biết sẽ chẳng nhận được câu trả lời. Ngắm nhìn bầu trời, cậu tưởng tượng khi những đám mây và những cánh chim biến mất, kể cả cái vòng trắng nho nhỏ kia cũng không còn, nghĩ về một bầu trời vẫn trong xanh dù trống rỗng.

    ...

    Mười sáu giờ, bốn mươi phút, khi những con đường đã bị lấp đầy bởi những con người đang hối hả trở về từ nơi mà họ sẽ lại bỏ đi vào ngày kế tiếp.

    Tên của người cậu yêu là Ước, do đó với cậu hiển nhiên đó là một cái tên đẹp. Lệ Ước, một cái tên thật nữ tính, cậu tin rằng những người đặt tên chắc chắn rất yêu đứa con gái duy nhất của họ. Rồi cậu nghĩ tới tên của nhiều người khác mà cậu quen và kết thúc bằng tên của chính mình, nhanh chóng gạt bỏ đi những suy nghĩ về ý nghĩa của chúng khi không còn gì khác ngoài một sự giễu cợt tàn nhẫn. Đặt tên quả thật rất khó, đặt tên cho đứa con yêu quý của mình còn khó hơn, để rồi năm tháng trôi qua, chẳng mấy ai còn nhớ tới ý nghĩa của những cái tên nữa. Dù vậy cậu thừa nhận được đặt tên cho những gì mà mình yêu quý vẫn là một niềm hạnh phúc.

    Bước lên những bậc thang trơn trượt, gặp phải ánh nhìn khó chịu từ người lau dọn, cậu lờ đi và tiếp tục đặt chân lên những bậc cao hơn. Rõ rằng ánh nhìn của bà ấy chẳng phải vì những bậc thang mà vì cậu thường ở lại đến quá nửa đêm trong căn hộ của một nữ sinh cấp ba, một cô nữ sinh sống một mình và đó lại là một nữ sinh xinh đẹp nữa. Một nụ cười kì quặc hiện lên trên gương mặt cậu. Họ chẳng làm gì như những người xung quanh nghĩ, cô gái sẽ chẳng bao giờ để cậu làm gì cả. Nhưng chẳng phải tối qua cô ấy đã bảo cậu nắm tay cô? Nụ cười của cậu lại càng kì dị hơn.

    "..."

    "Chào?"

    "..." - Chàng trai vẫn im lặng giữ nguyên nụ cười của mình.

    "Cậu ngừng làm cái gương mặt quái gỡ ấy đi."

    "Cậu có thể nói tên tôi chứ?"

    "Sinh?"

    "Cả họ và tên ấy."

    "Nguyễn Sinh?"

    "Ý tôi là cả họ, tên và tên đệm."

    "Tôi có nhiều việc quan trọng hơn cần nói."

    Vẫn một giọng ngang và gương mặt vô cảm nhưng Sinh có thể cảm nhận được một sự cáu kỉnh từ Ước. Cậu liền để mặt mình trở về bình thường và chuyển sang một chất giọng nghiêm túc:

    "Vụ tối qua ổn chứ?"

    "Tôi nghĩ vậy."

    "Cậu nghĩ vậy?"

    "Cậu làm rất tốt và không có vấn đề gì cả... Chỉ là tên ấy có vẻ không trong tâm trạng tốt lắm nhưng mọi thứ ổn cả."

    Có nhiều điều để cậu lo lắng từ cách nói của cô ấy, con người tên Thiện là kẻ mà cậu nếu có thể sẽ không bao giờ để cho một cô gái mỏng manh như Ước gặp mặt, nhưng cô ấy đã nói nó ổn nên nó ổn.

    "Vậy giờ tôi làm gì?"

    "Tôi khát nước."

    "..."

    "Lấy giùm tôi ly nước."

    Đi tới tủ lạnh, Sinh cầm lên một cái ly thủy tinh nhỏ có hình hai chủ thỏ rất dễ thương nắm tay nhau, rót đầy nó bằng sự lạnh lẽo trong vắt. Ước nhận chiếc ly rồi ra hiệu để cậu ngồi cạnh cô trên chiếc giường trắng được trải tra phẳng phiêu. Ngồi xuống, một cách kín đáo ngắm nhìn cô gái trong lúc chờ cô húp từng ngụm nước nhỏ, rồi cậu hỏi lại.

    "Vậy việc tiếp theo của tôi là gì?"

    "Chỉ vậy thôi."

    Ước nói và đẩy chiếc ly lạnh trên tay cô vào má Sinh. Trong khi cậu lúng túng đẩy ra thì cô tiếp tục:

    "Hôm nay cậu chỉ cần ngồi đây với tôi một lát."

    "Vậy có cần nắm tay nữa không?"

    Nụ cười quái gở lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt của chàng trai.

    "Không. Cậu chỉ được làm những gì mà tôi ra lệnh."

    Chất giọng của Ước quả thật rất ngang và vô cảm, cũng như gương mặt của cô nhưng điều đó lại càng khiến cô ấy trông dễ thương hơn trong mắt những người mà cô gần gũi. Những người mà cô gần gũi? Cậu không tìm được một cái tên nào cả, có quá nhiều điều về cô mà cậu vẫn chưa biết và có lẽ không bao giờ biết. Dù sao thì tại đây, vào lúc này cậu là người gần với Ước nhất, như thế với cậu là đủ. Sinh ngã mình xuống chiếc giường, duỗi thẳng hai tay và cảm thấy thật thư giãn.

    "Tôi chưa bảo cậu nằm. Cậu cũng đừng tự nhiên quá."

    "Cậu càng lúc càng nói nhiều và hay càm ràm."

    "..."

    "So với những ngày đầu tôi gặp cậu thì đúng thật như thế."

    Ước túm lấy chiếc gối cạnh cô và ấn mạnh nó mặt Sinh. Cậu nằm im giả chết một lúc rồi hoảng hốt đẩy ra.

    "Cậu muốn giết tôi hả?!"

    "Cảm ơn cậu..."

    Đã có nhiều lúc họ im lặng từ khi gặp nhau trong hôm nay, nhưng lần này chắc chắn là lần dài nhất đối với Sinh và cũng là lần im lặng đáng giá nhất.

    "Cảm ơn cậu vì những gì cậu đã làm cho tôi."

    "Nà... Cậu trả tiền cho tôi nên không cần phải cảm ơn. Nhắc mới nhớ vụ tối qua đủ để chúng ta sống vài tháng nhỉ?"

    Rồi cậu chợt nhớ rằng người con gái cạnh cậu khác cậu rất nhiều, từ những gì mà cậu biết, cô ấy có vẻ như chẳng hề cần tới những đồng tiền phi pháp này để sống, cô ấy chẳng có lý do gì để phải đánh đổi cuộc sống của mình vì đồng tiền như cậu cả. Cậu thậm chí còn chưa bao giờ thấy cô mua bất kì một món đồ nào cho bản thân, căn phòng trống trải không có gì nhiều để gợi nhớ đến một nữ sinh mười bảy tuổi ngoài những vật dụng sinh hoạt cơ bản, Ước thậm chí chỉ sử dụng một chiếc điện thoại cũ kĩ rất rẻ tiền. Cậu nhìn lên trần nhà xanh nhạt, sạch sẽ đến từng ngóc ngách. Một cô gái thích lau dọn và ít dùng tiền lại là người ra lệnh cho cậu vận chuyển một lượng ma túy lớn đến mức mà nếu bị bắt sẽ chẳng còn một cuộc đời nào cho họ để làm lại nữa?

    "Phúc trong Hạnh Phúc phải không?"

    "Nếu cậu nghĩ thế thì chắc là thế. Cậu đọc tên tôi đầy đủ đi."

    "Nguyễn Phúc Sinh, cậu có một cái tên rất đẹp, tôi tin rằng những người đặt nên tên này rất yêu thương những đứa con của họ."

    Nghe Ước nói cậu chợt cười, phải rất khó khăn để cậu giữ cho nụ cười ấy không thành tiếng.

    "Cậu cười thế này có phải là dễ thương hơn cái kiểu cười ban nãy không..."

    "Sao cậu đột nhiên sến thế?"

    "Im đi!"

    Phạm Lệ Ước là tên của người con gái mà cậu yêu và do đó hiển nhiên là một cái tên rất đẹp với cậu. Một cái tên đầy nữ tính, chứa đựng nhiều tình cảm mà trong số đó cậu cảm nhận được một nỗi buồn dây dứt, nhưng hiện tại cậu không muốn nghĩ tới những chuyện buồn, điều cậu muốn là nắm lấy cái đôi tay mỏng manh ấy, cậu không muốn nghĩ tới cái lạnh giá do hơi ấm mỏng manh mang lại nữa, điều cậu ước là để những hơi ấm này tràn ngâp vào kí ức của cậu, để cho hiện tại mà cậu đang cảm nhận kéo dài tới khi họ không bao giờ có thể nghĩ về một điều gì khác.

    ...

    Mười chín giờ ba mươi, lúc này những âm thanh ngoài kia từ những người về và của cả những người đi sẽ làm rất nhiều người lớn tuổi cảm thấy nhức đầu. Vào thời gian này, trong một thành phố lớn, khi những ánh đèn phủ lên nền trời một thứ ánh sáng nhợt nhạt, người ta đôi lúc sẽ thấy một bầu trời trống rỗng che đậy bên dưới nó những đường kẻ chồng chéo dầy đặc do những con người tất bật, hối hả vẽ nên.

    "Một ngày bình yên nhỉ. Không phiền nếu tôi ở lại thêm một lúc nữa chứ?"
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    [size=large]I.3[/size]

    "Một tỷ ba trăm năm mươi sáu triệu, chín trăm bảy mươi ngàn, một trăm sáu mươi bảy giây của sự đợi chờ..."

    Hai mươi ba giờ, chín phút, ngày 31/12/2012.

    Âm thanh của những tờ giấy cạ vào nhau khi tin nhắn được gửi và tại đâu đó một tiếp bíp báo hiệu tin nhắn mới vang lên, cách mà những người dùng Farcon bắt đầu một cuộc đối thoại với nhau qua Internet.

    [monorain: Chờ gì vậy?]

    Người ta dễ dàng nói những điều vô nghĩa khi họ chẳng phải đối mặt với người nghe, mà đánh máy thì lại càng dễ hơn nói.

    [Dead Meat: Chẳng biết. Chán quá...]

    Vào những ngày này, trong vô số những lời than vãn thì than chán là lời than được những người trẻ dùng nhiều nhất.

    [monorain: Giờ than chứ chút sang năm mới đừng có than nha. Mà POSIX time hử?]

    Có những điều rất quan trọng với một số người nhưng lại hoàn toàn vô nghĩa với những người khác.

    [Dead Meat: Ừ... Mà đừng quan tâm, nói nhảm thôi... Quan trọng là... chán.. chán.. chánnnnnnn...]

    [monorain: Không có gì làm sao?]

    Thật tế thì một người than chán không phải vì họ chẳng có gì để làm mà là vì họ chẳng thể làm được những điều họ muốn.

    [Dead Meat: Chẳng tập trung làm gì được, một người mình biết sắp bị giết.]

    Như một lời than chán từ một người trẻ trên Internet, một biểu hiện của việc được sống trong sự sung sướng thừa thãi, có những điều mang nhiều ý nghĩa hơn những gì một người có thể nhận ra, có những câu nói mang ý nghĩa hoàn toàn ngược lại với những gì một người có thể hiểu.

    [monorain: Không đùa chứ? Ai vậy?]

    Một người không thể tin mọi điều mà người khác nói.

    [Dead Meat: Một tên giang hồ, nghiệp ngập, làm đủ chuyện phi pháp. Hắn săm một con đại bàng trên lưng, muốn thể hiện gì thì đằng ấy biết rồi đấy nhưng nói thật cái con ấy nhìn nó xấu xí chẳng ra gì.]

    Đôi khi người ta muốn làm gì đó để thể hiện bản thân với người khác, kết quả là lại thể hiện ra một khía cạnh mà họ chẳng hề muốn để ai biết.

    [monorain: Vậy thì liên quan gì tới bạn?]

    [Dead Meat: Nếu hắn chết thì sẽ có những người phải buồn... Mình thì chẳng buồn đâu.]

    [monorain: Bạn không giúp được gì cho hắn sao?]

    [Dead Meat: Đằng ấy nghe mình tả hắn thì biết rắc rối của hắn là gì rồi đấy, mình chẳng dám để bị liên quan.]

    Những điều được viết trên mạng thì lại càng ít điều đáng tin, dù nó nghe có hợp lý đến thế nào đi nữa.

    [monorain: Vậy thì lo tập trung làm việc đi, đừng có đổ thêm việc cho mình.]

    Chủ đề một cuộc đối thoại có thể bị thay đổi rất nhanh, khi vì người ta không quan tâm, khi vì người ta không muốn nói đến. Khác với lời nói, những dòng chữ trên màn hình không dễ dàng tan biến như một người muốn, vậy nên mọi người cần sự đồng ý ngầm của nhau trước khi chủ đề được thay đổi, họ cần một sự đồng cảm và am hiểu nhất định về nhau.

    [Dead Meat: Còn mấy phút nữa là năm mới rồi mà vẫn khó thế... Giờ này mà còn ngồi chat với mình thì chắc đằng ấy cũng chưa có ai nhỉ? Ta hẹn hò đi!]

    Đôi khi một lời tỏ tình trên mạng lại thành công vì nhiều người không có cùng một cách nghĩ như những người còn lại.

    [monorain: Cũng được. Nhưng chỉ trên mạng thôi.]

    Thành công vẫn là thành công, kể cả khi nó không được như mong đợi.

    [Dead Meat: Mình nghi đằng ấy là nam lắm?]

    [monorain: Bạn nghĩ sao cũng được, nhưng mình là nữ. Mình cũng thừa nhận là mình xấu lắm nên bạn đừng hy vọng gì.]

    [Dead Meat: Phải rồi, ngồi máy suốt mà. Ấy khỏi nói mình cũng tự tưởng tượng được nhưng với mình vậy là quá đủ. Đằng ấy nghĩ trừ bạn thì ai thèm mình chứ?]

    [monorain: Mình cũng có danh dự của mình nhé! Sẵn tiện thì bao nhiêu giây nữa là sang 2013?]

    [Dead Meat: Lười lắm, em yêu tự tính đi. Mình phải đi đây một chút.]

    [monorain: Nói chuyện sau, còn một đống việc cần làm. Chúc may mắn nhé bạn Nguyên~]

    [Dead Meat: Haiz...]

    Nhiều người tìm tới việc giao tiếp qua Internet vì với cách này họ dễ dàng cảm nhận được một sự riêng tư và gần gũi, chẳng cần quan tâm tới khung cảnh xung quanh, chẳng cần để ý nếu có ai đó khác đang ở gần không, chẳng phải nhìn biểu cảm của nhau và cũng chẳng phải phân tích âm điệu trong giọng nói. Với thời gian để những từ ngữ được lựa chọn một cách cẩn thận, một người sẽ không dễ dàng nhìn thấy nhiều hơn những gì mà người kia muốn họ thấy.

    Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc màn hình vụt tắt, để lại một không gian tối tăm, cô độc. Đã quen với việc nhìn trong bóng tối, Nguyên nhanh chóng gập cái máy tính xách tay lại, cẩn thận bỏ vào túi xốp rồi nhét vào chiếc balo được để cạnh bàn. Cầm lên cốc cà phê đã nguội từ lúc nào, cậu hớp lấy một ngụm nhỏ rồi lè lưỡi và đặt chiếc cốc xuống. Nhanh tay với lấy chiếc quần dài và cái áo khoác, đi vài bước né tránh những cuốn sách để vương vãi dưới nền nhà, khi tay đã chạm vào nắm khóa cửa, cậu quay lại cầm lấy chiếc cốc rồi đi xuống bếp. Một lúc sau, mọi ánh đèn trong nhà đều đã tắt hẳn, chiếc chìa khóa được rút khỏi ổ, Nguyên ước rằng cậu có nhiều thời gian hơn để ở lại trong ngôi nhà ấm áp và tiếp tục trò chuyện với người bạn thiên tài đáng yêu trên mạng của cậu.

    "Ngoài này lạnh thật." - Nguyên nghĩ.

    ...

    Bốn phút trước khi sang ngày 1/1/2013.

    Điện thoại là một vật dụng rất quan trọng trong thời buổi hiện nay, nó có thể giết một người, cũng có thể cứu mạng một người, dù vậy vẫn có nhiều người không thích dùng điện thoại. Nhìn ngang rồi lại nhìn dọc, Nguyên ngồi xuống cái gờ bao quanh một gốc cây bên đường rồi nhanh chóng kéo máy tính ra khỏi chiếc balo. Cậu đặt nó trên đùi, chờ đợi máy khởi động trong khi tự trách bản thân sao lại tắt hẳn, đăng nhập vào Farcon rồi vào phần gọi thoại, nhanh tay copy và dán một số điện thoại vào cái hộp chữ trên màn hình với prefix 84, chiếc tai nghe đã sẵn sàng trên đầu.

    Với một số người thì việc chờ người được họ gọi bắt máy là một cực hình.

    "A...lo? Anh Nguyên ạ?"

    Giọng của một đứa bé sợ sệt.

    "Này, tôi không thể đi tới chỗ cậu nên cậu tự tới số 12, đường Mạch Văn Linh, quận Tân Thành liền nhé. Cậu có một tiếng, không tới cũng được nhưng đừng gây ra thêm phiền phức nào cho tôi nữa. Giữ máy đấy đến khi tôi gặp cậu, không được tắt!"

    Chờ đợi giữa đêm khuya với nhiều vật dụng đáng giá trên người, tại con đường không bóng người qua lại trừ những tên đua xe, thật sự chẳng phải là điều dễ dàng. May mắn rằng có lẽ những gã choai choai đều mãi tập trung vào việc trêu trọc tử thần với mạng sống của chúng và những người vô tội mà không để ý tới hình bóng của một thanh niên cao lêu khêu, gầy nhom, kính đeo dày cộm đang ngồi nép sau một gốc muồng to lớn cùng chiếc máy tính trên tay.

    Khoảng nửa tiếng sau, Nguyên thấy từ xa một chiếc xe đạp chạy trên vỉa hè đang tiến đến gần cậu. Đứng dậy, tay nắm chặt lấy chiếc balo và cái máy tính, cậu quan sát hình bóng của một thiếu niên nhỏ con hiện ra ngày càng rõ. Khi chiếc xe đã dừng lại trước mặt, Nguyên hỏi:

    "Cậu mấy tuổi? Tên gì?"

    "Em mười bảy, tên Quang..."

    Nghe tiếng nói líu ríu, sợ sệt của Quang, Nguyên nhăn mặt nhìn hướng ra lòng đường.

    "Cậu làm sao mà còn tệ hơn tôi. Nhìn cậu tưởng mới mười ba, mười bốn gì chứ."

    Nguyên ngồi lên bệ sau của chiếc xe đạp rồi tiếp tục:

    "Đi nào. Cậu chở nhé, tôi phải giữ đồ của mình. Để tôi chỉ đường."

    "Còn anh Thiên?"

    "Giờ cậu mới hỏi à? Tên ấy tự biết lo cho mình, cậu lo cho cậu được rồi... À, mà lo cho tôi nữa."

    Bên kia đường, một con bé mập ù, đầu đinh hét lớn:

    "Ê! Kiếm nhà nghỉ hả hai đứa? Để tao chỉ cho!"

    Quang giật thót người trong khi Nguyên thì hoàn toàn lờ đi như không nghe. Cái giọng the thé lại tiếp tục vang lên:

    "Hai thằng yêu nhau tao biết mà! Khỏi xấu hổ. Để tao chỉ chỗ cho tụi bây tha hồ tận hưởng!"

    Nguyên vỗ vỗ mặt tay vào lưng Quang ra hiệu cho cậu bé di chuyển. Con bé thấy bị lờ, nó chuyển sang chửi bới, nhưng hai chàng trai chẳng ở trong tâm trạng để quan tâm.

    Họ đi qua những con đường lớn thẳng tắp đến những con hẻm ngoằn ngoèo dơ bẩn, khi Quang trông như đã chẳng còn tí sức lực thì Nguyên vỗ vào lưng cậu.

    "Dừng lại, dừng lại, ta tới rồi!"

    Bên cạnh chiếc xe đạp học sinh là chiếc Daewoo trắng cũ kĩ. Hai chàng trai có thể nhìn thấy sau cửa kính là một người đàn ông trung niên mập mạp đang cười nham nhở với họ. Mở cửa xe chờ Quang bước vào, nhìn thấy cậu bé lúng túng với chiếc xe đạp, Nguyên thở dài nói:

    "Cậu để đó đi. Trách nhiệm của tôi là lo cho cái mạng cậu chứ không phải cho cái xe."

    Quang buồn bã, cẩn thận gạt chống xe rồi bước vào một cách chậm chạp, Nguyên theo sau, tiếng cửa xe đóng lại thật mạnh.

    Bốn giờ hai mươi hai, ánh sáng trắng từ những ngôi nhà dần thay thế cho ánh đèn đường vàng vọt, để lộ ra các sạp đồ đa dạng đủ loại hàng hóa. Quang có thể nhìn thấy nhiều người đang nhìn họ hay nói chính xác hơn là nhìn chiếc xe đạp của cậu, rồi cái hình ảnh ấy nhòe dần. Cậu cảm nhận được hơi ấm trong mình đang bị ép tới chảy trào ra ngoài. Những vệt nước thoáng long lanh khi họ dần di chuyển. Gác tay lên cái balo, Nguyên chán nản nhìn ra cửa sổ, cậu rất tệ khi phải xử lý những tình huống như lúc này, phải nghĩ ra lời động viên hiệu quả cho một người đang bất lực bỏ lại những điều mà họ trân trọng.

    "Đó... đó là quà sinh nhật của bố mẹ cho em..."
  • Amoeba MoekaAmoeba Moeka Posts: 77Registered
    [size=large]I.4 [/size]

    [ Tôi tỉnh dậy nhưng không nhận ra bản thân. Tôi nghe tiếng nói của mình nhưng không hiểu ý nghĩa của chúng. Tôi biết rằng tôi đã tiến đến gần mục tiêu nhưng bất lực khi cố nhớ lý do vì sao đó lại là điều tôi mong muốn, rồi đánh mất khả năng để cảm nhận về những gì bản thân đạt được khi thành công. Tôi nghĩ về những gì đã phải đánh đổi, tôi không thấy sự khác biệt giữa mất và còn, giữa có và không. Tôi suy nghĩ, tôi biết mình tồn tại nhưng không thể nào tìm được sự khác biệt với không tồn tại, tôi sống nhưng không còn nhìn thấy cái biên giới với cái chết. Trước khi trở thành một với người mà tôi yêu quý, điều cuối cùng rời bỏ là sự sợ hãi, sợ hãi khi không còn điều gì khác ngoài bản thân, tôi sợ hãi sự cô đơn.

    Những chùm ánh sáng sắc sặc sỡ cuộn tròn dần thành bóng tối, một màu đen trải dài vô tận, ý nghĩa của nó, cảm nhận về nó, điều khiến nó khác biệt với những màu sắc khác trở nên thật xa lạ. Trước khi và sau đó, làm sao để phân biệt? Không còn gì cả, cũng không còn điều gì là không gì cả. Tôi là bạn, chẳng có một biên giới nào giữa chúng ta, chẳng có lý do, chẳng có ý nghĩa. Tôi, chúng ta, cùng tất cả, như làn khói mỏng manh tan biến vào không gian, chẳng để lại một dấu vết.

    Ít nhất thì tôi đã thất bại, khi kí ức của quá khứ lấp đầy hiện tại, nghĩ về việc bị cuốn vào một hố đen là điều hoàn toàn không thể nhưng nếu cố tôi cũng có thể kể một chút về nó, dĩ nhiên với nhiều sai lầm không thể tránh khỏi.

    Có lẽ tôi sẽ cảm thấy thanh thản hơn nếu biết sự sai lầm kia là từ bản thân, dù sao thì sửa chữa sai lầm của mình nghe cũng có vẻ dễ dàng hơn là sửa chữa sai lầm của cả thế giới.

    Khi ánh sáng trở lại, điều đầu tiên mà nó mang đến cho tôi là hình ảnh của bạn, làm tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

    Hạnh phúc khiến tôi sợ hãi, chẳng ai muốn đánh mất những gì quan trọng. Khi thời gian tiếp tục chia cắt bản thân, tôi nhìn thấy dòng chảy của mất mát trong từng khung ảnh của mình. Cảm giác của sự bất lực xâm chiếm, cảm giác của sự vô nghĩa bao trùm và mong muốn thoái lui tràn ngập cùng khát vọng để không phải lệ thuộc vào bất kì một quy tắc nào, một lần nữa tôi đối diện những lựa chọn, một lần nữa tôi phải chọn lựa sự cô đơn. Dù sao thì đó cũng vì tôi yêu bản thân, lý do cho sự tồn tại của chúng ta, để tôi là tôi và bạn là bạn.

    Nhưng nghĩ kĩ thì... bạn là ai nhỉ?
    ]
Sign In or Register to comment.