[Truyện hiện đại] Sài Gòn trong đêm tối - Focker
Focker_c
Posts: 1,577Registered
in Viết Truyện
Hôm nay xin đăng tải một bản nháp của mình. Cái này mình định viết ở phần đầu của Vietvampire, nó chưa có gì liên quan đến Vampire hết, cũng chưa có gì kinh dị lắm cả. Cho nên mình cũng nghĩ rằng sẽ tách nó ra để thành một truyện ngắn.
*****
Đăng xuất Facebook, hắn đứng dậy. Đến giờ rồi, đi thôi.
....
Đặt chân lên hè phố. Hắn nhìn quanh. Xe cộ vẫn lườm lượp cả khúc đường dài. Phố xá đèn điện sáng quá, tưởng như vẫn là ban ngày. Sài Gòn cơ mà, không bao giờ ngủ cả.. Hắn cũng ngoảnh nhẹ lại đằng sau, trộm nghĩ xem lát nữa về kiểu gì đây, cũng 10 giờ tối rồi. Nhưng hắn bỏ ngay đi suy nghĩ ấy. Hắn sẽ ko về !
Trái hay phải đây ? Hắn băn khoăn. Trái !
Hắn cứ đi thẳng. Đầu trống rỗng không nghĩ gì..
Cổ ngứa ngáy, hắn ho 2 tiếng khó chịu. Trời không những không lạnh mà còn đang khá bức. 2 bàn tay sỏ túi áo khoác đang dấm dỉ chút ít mồ hôi. Nóng, nhưng hắn không muốn cởi áo khoác ra. Hắn cứ đi, không có ý thức gì khác.
Đến một cái ngã tư lớn, hắn cũng chẳng muốn qua đường. Hắn lẹ chân rẽ vào một hẻm bên trái. Nói là hẻm cũng không đúng, đường đi cũng lớn lắm. Phải cái là chỉ có ít xe đi qua, thi thoảng mới có một hai cái xe máy chạy tới lui. Hắn cúi mặt xuống đường, chân vẫn đi. Tay hắn đang vẫn đang giữ cuốn sổ trong túi áo khoác. Hắn lại buồn rầu, thất vọng.. Hắn sút bay cái lon trên vỉa hè. Nhưng có một cảm giác nhột nhột nơi mu bàn chân. Hắn nhìn rõ : một con gián có cái đầu bóng lưỡng dưới ánh đèn đang bình thản ngồi trên bàn chân hắn. Hắn vẩy chân một cái, con gián bắn vào tường, rơi xuống đất, rồi hoảng hốt tìm đường chạy chốn.. Hắn thở dài một tiếng rồi lại đi tiếp. Đi hết con hẻm, hắn thấy một khúc phố quen thuộc. Ồ thì ra lại dẫn ra chỗ này.
Hắn bắt đầu thấy mỏi chân, ngừng lại và ngồi nghỉ ở một trạm xe bus. Gió bắt đầu lạnh hơn một chút. Xe cộ vẫn chạy lườm lượp trên mặt đường, mang theo vô vàn luồng ánh sáng khác nhau. Hắn rút cuốn sổ ra bằng bàn tay lấm tấm mồ hôi. Dưới ánh sáng của đèn đường và xe cộ, hắn mở ra và đọc những dòng cuối hắn đã viết trong cuốn sổ. Hắn lại thở dài. Thật bế tắc, không có một ý tưởng nào để hắn lối tiếp cái dấu chấm đáng ghét kia.
Chợt lại bất ngờ có một tiếng ho húng hắng đâu đó ngay bên cạnh hắn. Hắn nhìn quanh.. Chẳng thấy ai.. Khi tiếng ho khản tiếng ấy xuất ra một lần nữa, hắn cúi xuống nhìn dưới đất : ở gầm ghế bên cạnh, nằm trên một manh chiếu rách là thân hình của một kẻ quần áo tả tơi đang nằm co ro khổ hại. Hắn quay đi và không dám nhìn thêm. Bây giờ thì hắn mới nhận ra cái mùi hôi nãy giờ là do đâu.
Ghê tởm ? Thương hại ? Ngầm so sánh với bản thân ?
Trong hắn bây giờ là một thứ cảm xúc pha trộn những điều này. Một thứ cảm xúc làm hắn nôn nao. Và không dự báo trước, kẻ khổ hạnh kia ho lên một tràng xù xụ không ngớt. Hắn lại bị kích thích và đưa mắt xuống nhìn. Lần này hắn thấy rõ hơn rằng kẻ nằm ở kia chỉ có một cái chân lành lặn, cái còn lại đã cụt từ đầu gối. Gió lại thổi và mùi hôi làm hắn buồn nôn thật sự. Thứ cảm xúc kia cũng dâng trào một cách khó chịu.
Hắn đứng phắt dậy bỏ đi.. Hắn hiểu rằng đây là cái góc cạnh bị khuất đi của một Sài Gòn phồn hoa..
Hắn cứ bước đi và phải mất một lúc để loại bỏ hoàn toàn cái cảm xúc kì dị kia ra khỏi đầu. Hắn dừng lại trước một khe cống. Một mùi hôi đặc trưng xộc lên mũi, hắn vẫn đứng yên, hắn muốn chứng kiến một con vật rùng rợn nhưng hoàn toàn có thật : Chui ra từ cái khe cống tanh tưởi là một con vật lông đen xù xì. Một con chuột cống với kích thước của một mèo. Nó chậm dãi, lò dò tiến lại phía một bọc nylon chứa rác. Cái bọc đang nhúc nhíc. Thì ra là còn 2 con chuột nhỏ đang bới rác kiếm ăn. Con chuột khổng lồ đã tới nơi, một con chuột sỡ hãi lui ra, trong khi con kia vẫn đang tìm thức ăn trong cơn đói. Và một cảnh tượng khiến hắn trố mắt không tin được : Con chuột khổng lồ thoắt một cái cắn vào cổ con chuột không biết điều khiến nó hoảng hồn kêu lên những tiếng chittt chittttt.. Con chuột còn lại kinh hãi, im lặng nhất có thể và nhanh chóng chạy mất hút.. Con chuột lớn kia vẫn chưa buông tha, nó tiếp tục cắn và day khi con chuột này dãy dụa điên cuồng. Dưới ánh đèn đường mờ dọi lại từ phía xa xa, hắn nhìn thấy những giọt máu rỉ ra từ vết cắn và loe loét xuống đất khi con chuột cố dãy dụa.
Hắn cũng không rõ là bao nhiêu lâu sau, chỉ biết con chuột đáng thương kia đã ngừng kêu. Nó đã chết. Và hắn lại tiếp tục không tin vào mắt mình : Con chuột quái vật kia đang ăn chính đồng loại của mình. Nó nhai nhưng vẫn theo kiểu của một loài gặm nhấm. Máu của con chuột chết ngắc kia đang nhễu xuống đất càng nhiều theo từng miếng nhai của đồng loại nó. Bây giờ thì hắn cảm nhận rằng cảnh tượng này cùng với mùi hôi tanh tưởi, cùng với cả màn đêm yên ắng đã tạo ra một chất gì đó ở cổ họng khiến hắn muốn nôn ra ngay lập tức. Hắn nuốt nước bọt để kiềm chế. Ực !
Nhưng nhiêu đó đã đánh động con chuột. Nó quay lại nhìn hắn với ánh mắt của một con quái vật lạnh lùng. Bỏ cái xác khốn khổ kia ở lại, con quái vật dửng dưng chui vào ống cống. Phong thái cứ như một sư tử vậy.
...
Hắn lại bỏ đi. Đầu lan man suy nghĩ. Rốt cuộc thì kẻ có quyền lực và sức mạnh vẫn luôn áp bức kẻ khác. Áp bức đến mức muốn lấy đi tất cả, thậm chí là mạng sống. Ko hề thương tiếc, dù là cùng loài đi chăng nữa. Hắn thấy cuộc đời vô nghĩa khi so sánh với con người. Cũng không có khác biệt là bao. Ở đời có hai loại người, một đè kẻ khác xuống đề mà sống, hai là nằm dưới để kẻ khác đè.
Bước qua một góc phố, hắn nhận ra một đám người phía trước mặt, họ đang thì thầm với nhau gì đó. Một gã cuối cùng rút tiền ra đếm và đưa cho một cô gái. Cô gái đón lấy, đếm tiền. Cô ả rất mau lẹ cất tiền đi và liếc mắt ra hiệu gì đó cho hai cô ả khác. Họ lập tức trèo lên 3 chiếc xe máy, leo xuống đường, rồi phóng đi vào màn đêm.
Thì ra là "làm tiền", hắn nghĩ. Đã là làm ăn thì dĩ nhiên là có địa bàn. Đây hẳn là một địa bàn làm ăn. Nếu lởn vởn ở đây vào giờ này thì không ổn. Hắn lại bước đi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Một giờ kém, không khí lạnh hơn, hắn dừng lại ở một ngã tư. Buổi tối nơi đây thật khác biệt so với ban ngày. Chỉ ba, bốn người đứng trước vạch kẻ đường để chờ cái đèn giao thông chuyển sang màu xanh. Hắn lững thững bước sang bên kia đường, mắt hắn quét qua một lượt những gương mặt đang đứng chờ đèn giao thông. Những gương mặt thật thảm hại. Họ ngồi trên những chiếc xe cũng tuềnh toành, nhếch nhách. Đến cái giờ này mà vẫn phải bán mặt cho trời đất thì dĩ nhiên là không thể nào có những chiếc xe xa xỉ để đi.
Hắn tiếp tục lặng lẽ bước đi. Mỏi chân, nhưng hắn vẫn không muốn dừng lại. Hắn sút bay đi một viên gạch trên vỉa hè lạnh lẽo. Một ánh đèn xe máy chạy chậm lại ở phía đằng sau hắn và chợt chạy ngang theo với hắn. Một giọng nói ân cần :
"Em ơi, đi xe ôm không ?"
Hắn quay sang nhìn thấy một gã đàn ông đã trung tuổi đáng bậc chú bác của hắn. Hắn rất ghét cái giọng giả tạo để mời chào khách. Hắn đáp lại :
"Cháu không đi đâu chú ơi", Hắn nói lạnh lùng.
"Đi đâu, ngồi lên đây", Gã này vẫn tiếp tục theo giọng giả tạo và chạy xe từ từ song song với hắn, "Cứ lên đi, anh tính rẻ cho".
Nhờ có ánh sáng từ chiếc ô tô chạy ngược chiều, hắn nhìn rõ cái gương mặt hốc hác và râu ria xồm xoàm của kẻ ngồi trên xe. Trông bộ dạng gã gầy đét tựa như đói ăn. Từ đâu sâu bên trong, hắn có một chút cảm giác thương cảm. Hắn nhẹ giọng và trả lời lễ độ hơn :
"Cháu không đi chú. Chú cứ đi đi thôi"
Gã kia không nói gì, chợt đi chậm lại phía sau một đoạn. Nhưng gã vẫn cứ di chuyển theo sau như vậy. Hắn cảm thấy khó hiểu. Gã này làm cái quái gì không biết. Hắn không ngoảnh lại, vẫn cứ bước tiếp đi, tai vẫn nghe tiếng xe của gã kia khác hẳn với tiếng những chiếc xe khác trên đường.
Được khoảng 50 mét, hắn vẫn bước đi, nhưng lại đi vào một khúc đường vắng tanh. Yên ắng quá, chỉ có tiếng xe máy của gã kia ở phía sau. Hai bên đường là tường cao của một xí nghiệp nào đấy, không có nhà cửa nào hết. Hắn chợt có cảm giác bất an, nhưng chân vẫn cứ bước đều. Tim hắn không hiểu sao đập rộn lên. Kia rồi! Phía trước là một ngã tư đầy đèn điện, hắn có dấn bước đi nhanh hơn. Nhưng khi hắn chỉ còn cách cái ngã tư kia khoảng 20 mét thì tiếng xe máy kia tăng ga tiến tới càng lúc càng gần. Nếu cứ như thế này thì gã sẽ bắt kíp trước khi đến cái ngã tư phía trước. Phải làm gì đây?..
Hắn chạy.
Với con tim đang đập rộn lên, với đôi chân mỏi nhừ, hắn vẫn chạy. Tiếng động cơ dương như ở ngay sau lưng. Ánh sáng từ đèn của cái xe máy kia dương như chỉ ở ngay đằng sau hắn thôi. Hắn ngừng thờ, cố chạy thật nhanh..
May quá, vẫn kịp tới cái ngã tư. Hắn đi ngay vào quán nước ở ngay đó và ngồi xuống. Ngay khi hắn ngồi xuống thì cái xe máy nguyền rủa kia cũng phóng qua. Gã ngồi trên xe tăng ga phóng đi, quay lại nhìn hắn bằng cái lườm tức tối. Có lẽ cũng chỉ có gã mới hiểu ý nghĩa của ánh mắt ấy..
Hắn thở dài. Thở phào thì đúng hơn..
...
Hắn ngồi nghỉ một lát trong cái quán nước vỉa hè. Nhìn xung quanh, hắn thấy có hai thực khác nữa. Họ nằm ngả ra ghế, lấy áo khoác làm chăn mền, ngủ ngon lành.
Khi lấy lại nhịp đều trong hơi thở. Hắn lấy ra cuốn sổ, muốn viết lại một số ý tưởng. Nhưng sau một hồi, hắn vẫn bó tay. Hắn dường như không thể viết lại cái cuộc sống xung quanh này. Nó ghê tởm quá. Loài người cũng vậy, có gì khác với cái con quái vật chuột cống kia không.
Hắn ngồi, tay tì lên trán, suy nghĩ buồn rầu..
...
...
...
Hắn giật mình tỉnh dậy. Thì ra hắn ngồi đây và ngủ được một lát. Hắn chợt đứng dậy, mặc dù mắt cay xè và chân mỏi rã rời. Hắn gọi chủ quán tính tiền và rời khỏi. Với những gì xảy ra hồi nãy, hắn sẽ chỉ đi học theo con đường lớn này. Mặc dù hắn cũng chẳng biết đây là chỗ nào nữa.
Đi tiếp được khoảng 20 phút, hắn nhận ra đường phố hầu như trống rỗng. Thi thoảng mới có ánh đèn xe từ đằng xa tới, rồi lặng lẽ vụt qua một cách vô hồn. Phía trước có một chiếc xe máy vừa dừng lại. Một cô gái bước xuống xe từ đằng sau. Thân hình đẹp quá. Nhưng bây giờ, hắn đã mệt mỏi lắm rồi. Hắn cố bước thật nhanh qua và không nhìn mặt cô gái. Nhưng người còn lại cũng xuống xe : một gã cỡ khoảng tầm 30 tuổi. Hắn có gắng bước lui vào trong vỉa hè để tránh hai người này. Lúc này thì hắn nhận ra là họ đang đứng trước cửa một cái nhà nghỉ với biển hiệu treo đèn sáng lấp lánh. Hắn vẫn cố gắng bước nhanh qua.
Sau lưng hắn vẫn là tiếng cô gái năn nỉ điều gì đó với gã kia, nhưng dường như gã đàn ông sau khi cất chiếc xe máy đi thì vẫn một mực kéo cô đi vào trong cái nhà nghỉ sáng lòe loẹt kia. Nhưng việc này cũng chẳng liên quan đến hắn. Hắn cứ bước đi, không thèm ngoảnh nhìn lại.
Được năm mười bước gì đó, một tiếng la thất thanh của phụ nữ phát ra phía đằng sau lưng hắn. Tiếng la lập tức bị bóp nghẹt. Tiếp đến là tiếng lạch cạch kì quặc.. Hắn dừng hẳn và quay lại nhìn. Không thấy gì cả. Vẫn chỉ thấy những cái bảng đèn LED sáng lấp lánh.
Nhưng khoảng mười giây sau, một gã đàn ông khác đang vác trên vai một cô gái và đi ra. Tóc xõa xuống và tay chân buông thõng bất động. Chắc hẳn là đã bất tỉnh. Đây chính là cô gái hồi này, hắn mơ hồ nhận ra. Và điều này lại được khẳng định khi gã đàn ông khi nãy kéo cô gái vào cũng đã xuất hiện và đi theo phía sau. Gã mau lẹ đi lên đằng trước và mở cửa cái ô tô đã đậu sẵn ở phía trước. Nhưng gã kia không chịu vào cũng như không cho cô gái vào. Gã đứng thững một lát, rồi bất ngờ chỉ về hướng hắn đang đứng..
Hắn kinh hãi đứng chôn chân, không dám di chuyển. Gã kia cũng theo hướng chỉ để quay lại nhìn hắn. Gã này chửi thề rồi nói gì đó với đồng bọn. Khoảng cách cũng khá xa, hắn không nghe được hai gã nói gì.
Chợt gã kia hạ cô gái xuống để cho đồng bọn đỡ lấy. Gã bước từng bước chậm dãi về phía hắn. Gã định làm gì hay chỉ muốn bước lại nói chuyện?
Nói chuyện ư? Thật nực cười!
Hắn chậm dãi lùi lại một bước. Nhưng đó cũng chính là việc đã đánh động gã kia. Gã không bước nữa mà chạy lại phía hắn. Lại một lần nữa, tim hắn đập điên cuồng trong lồng ngực. Và lần này thì sẽ khác, hắn quay lại và chạy lập tức. Ai khẳng định được rằng sẽ không có những điều kinh tởm sẽ xảy ra nếu đụng độ gã kia.
Hắn cố lắng tai nghe và vẫn thấy tiếng cái gã kia đuổi đằng sau. Hắn phải làm gì? Hắn đã quá mệt mỏi rồi, chẳng còn sức để chạy được bao xa. Và ngay lập tức, hắn rẽ bất ngờ vào một cái hẻm tối om và cứ thế cắm đầu chạy..
...
4h hơn, hắn đã ở một chỗ khác. Những trong đầu vẫn lởn vởn những tình tiết vừa diễn ra trong mấy tiếng vừa qua. Hắn lại thở dài mệt mỏi. Hắn đang ngồi ở một trạm xe bus. Và cũng khá ngạc nhiên khi nhận ra đây là cái trạm cũng ở gần trường. Tức là đêm qua hắn đã lang thang 7, 8 cây số. Bây giờ thì mệt mỏi, kiệt sức. Hắn dám cược rằng bộ dạng của hắn bây giờ trông không ra gì cả..
Chiếc xe bus đầu tiên đã tới, hắn trèo lên xe, trả tiền rồi trọn hàng ghế thứ 7 ngồi ngả lưng. Nhìn quanh xe chỉ có vài người khách vào chuyến xe 4h sáng này. Hắn nhắm mắt cố ngủ đi khi cái xe lăn bánh di chuyển. Nhưng không tài nào ngủ được, trong đầu hắn vẫn ngập tràn những gì trải nghiệm qua cái đêm nguyền rủa này..
Cũng chẳng trách đc, vì cuộc đời vốn vẫn là như vậy, vẫn chỉ có vậy nhưng do hắn không trải nghiệm được những góc cạnh đó mà thôi..
Hắn có chút buồn và tuyệt vọng trong lòng..
Nghèo khó, bệnh tật, tham lam, ác độc, tà dâm, bất chấp thủ đoạn..
Đó là cuộc sống sao?..
Xe bus dừng lại và có hành khách bước lên xe. Hắn không thể mở mắt được vì quá mỏi mệt, nhưng cảm nhận được một cô gái ngồi xuống bên cạnh hắn. Người cô tỏa ra một hơi nóng ấm lạ thường. Cái hơi ấm ấy chuyền sang cho hắn.
Cô ta là ai ? Một người đàn bà xa lạ. Nhưng cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì một chút hơi ấm mà từ nó, hắn cảm nhận được một điều gì đó rất con người..
Hắn nằm đó ngủ. Mặc cho ánh mặt trời bắt đầu le lói và rọi trên gương mặt hắn, rọi lên mọi thứ trên mặt đất này để bắt đầu một ngày tươi sáng giả tạo để che lấp những điều kinh khủng chỉ hé lộ dưới màn đêm..
*****
Các bạn có ý kiến gì xin cứ comment ở dưới.
Liệu có nên tách thành chuyện ngắn ko nhỉ .
*****
Đăng xuất Facebook, hắn đứng dậy. Đến giờ rồi, đi thôi.
....
Đặt chân lên hè phố. Hắn nhìn quanh. Xe cộ vẫn lườm lượp cả khúc đường dài. Phố xá đèn điện sáng quá, tưởng như vẫn là ban ngày. Sài Gòn cơ mà, không bao giờ ngủ cả.. Hắn cũng ngoảnh nhẹ lại đằng sau, trộm nghĩ xem lát nữa về kiểu gì đây, cũng 10 giờ tối rồi. Nhưng hắn bỏ ngay đi suy nghĩ ấy. Hắn sẽ ko về !
Trái hay phải đây ? Hắn băn khoăn. Trái !
Hắn cứ đi thẳng. Đầu trống rỗng không nghĩ gì..
Cổ ngứa ngáy, hắn ho 2 tiếng khó chịu. Trời không những không lạnh mà còn đang khá bức. 2 bàn tay sỏ túi áo khoác đang dấm dỉ chút ít mồ hôi. Nóng, nhưng hắn không muốn cởi áo khoác ra. Hắn cứ đi, không có ý thức gì khác.
Đến một cái ngã tư lớn, hắn cũng chẳng muốn qua đường. Hắn lẹ chân rẽ vào một hẻm bên trái. Nói là hẻm cũng không đúng, đường đi cũng lớn lắm. Phải cái là chỉ có ít xe đi qua, thi thoảng mới có một hai cái xe máy chạy tới lui. Hắn cúi mặt xuống đường, chân vẫn đi. Tay hắn đang vẫn đang giữ cuốn sổ trong túi áo khoác. Hắn lại buồn rầu, thất vọng.. Hắn sút bay cái lon trên vỉa hè. Nhưng có một cảm giác nhột nhột nơi mu bàn chân. Hắn nhìn rõ : một con gián có cái đầu bóng lưỡng dưới ánh đèn đang bình thản ngồi trên bàn chân hắn. Hắn vẩy chân một cái, con gián bắn vào tường, rơi xuống đất, rồi hoảng hốt tìm đường chạy chốn.. Hắn thở dài một tiếng rồi lại đi tiếp. Đi hết con hẻm, hắn thấy một khúc phố quen thuộc. Ồ thì ra lại dẫn ra chỗ này.
Hắn bắt đầu thấy mỏi chân, ngừng lại và ngồi nghỉ ở một trạm xe bus. Gió bắt đầu lạnh hơn một chút. Xe cộ vẫn chạy lườm lượp trên mặt đường, mang theo vô vàn luồng ánh sáng khác nhau. Hắn rút cuốn sổ ra bằng bàn tay lấm tấm mồ hôi. Dưới ánh sáng của đèn đường và xe cộ, hắn mở ra và đọc những dòng cuối hắn đã viết trong cuốn sổ. Hắn lại thở dài. Thật bế tắc, không có một ý tưởng nào để hắn lối tiếp cái dấu chấm đáng ghét kia.
Chợt lại bất ngờ có một tiếng ho húng hắng đâu đó ngay bên cạnh hắn. Hắn nhìn quanh.. Chẳng thấy ai.. Khi tiếng ho khản tiếng ấy xuất ra một lần nữa, hắn cúi xuống nhìn dưới đất : ở gầm ghế bên cạnh, nằm trên một manh chiếu rách là thân hình của một kẻ quần áo tả tơi đang nằm co ro khổ hại. Hắn quay đi và không dám nhìn thêm. Bây giờ thì hắn mới nhận ra cái mùi hôi nãy giờ là do đâu.
Ghê tởm ? Thương hại ? Ngầm so sánh với bản thân ?
Trong hắn bây giờ là một thứ cảm xúc pha trộn những điều này. Một thứ cảm xúc làm hắn nôn nao. Và không dự báo trước, kẻ khổ hạnh kia ho lên một tràng xù xụ không ngớt. Hắn lại bị kích thích và đưa mắt xuống nhìn. Lần này hắn thấy rõ hơn rằng kẻ nằm ở kia chỉ có một cái chân lành lặn, cái còn lại đã cụt từ đầu gối. Gió lại thổi và mùi hôi làm hắn buồn nôn thật sự. Thứ cảm xúc kia cũng dâng trào một cách khó chịu.
Hắn đứng phắt dậy bỏ đi.. Hắn hiểu rằng đây là cái góc cạnh bị khuất đi của một Sài Gòn phồn hoa..
Hắn cứ bước đi và phải mất một lúc để loại bỏ hoàn toàn cái cảm xúc kì dị kia ra khỏi đầu. Hắn dừng lại trước một khe cống. Một mùi hôi đặc trưng xộc lên mũi, hắn vẫn đứng yên, hắn muốn chứng kiến một con vật rùng rợn nhưng hoàn toàn có thật : Chui ra từ cái khe cống tanh tưởi là một con vật lông đen xù xì. Một con chuột cống với kích thước của một mèo. Nó chậm dãi, lò dò tiến lại phía một bọc nylon chứa rác. Cái bọc đang nhúc nhíc. Thì ra là còn 2 con chuột nhỏ đang bới rác kiếm ăn. Con chuột khổng lồ đã tới nơi, một con chuột sỡ hãi lui ra, trong khi con kia vẫn đang tìm thức ăn trong cơn đói. Và một cảnh tượng khiến hắn trố mắt không tin được : Con chuột khổng lồ thoắt một cái cắn vào cổ con chuột không biết điều khiến nó hoảng hồn kêu lên những tiếng chittt chittttt.. Con chuột còn lại kinh hãi, im lặng nhất có thể và nhanh chóng chạy mất hút.. Con chuột lớn kia vẫn chưa buông tha, nó tiếp tục cắn và day khi con chuột này dãy dụa điên cuồng. Dưới ánh đèn đường mờ dọi lại từ phía xa xa, hắn nhìn thấy những giọt máu rỉ ra từ vết cắn và loe loét xuống đất khi con chuột cố dãy dụa.
Hắn cũng không rõ là bao nhiêu lâu sau, chỉ biết con chuột đáng thương kia đã ngừng kêu. Nó đã chết. Và hắn lại tiếp tục không tin vào mắt mình : Con chuột quái vật kia đang ăn chính đồng loại của mình. Nó nhai nhưng vẫn theo kiểu của một loài gặm nhấm. Máu của con chuột chết ngắc kia đang nhễu xuống đất càng nhiều theo từng miếng nhai của đồng loại nó. Bây giờ thì hắn cảm nhận rằng cảnh tượng này cùng với mùi hôi tanh tưởi, cùng với cả màn đêm yên ắng đã tạo ra một chất gì đó ở cổ họng khiến hắn muốn nôn ra ngay lập tức. Hắn nuốt nước bọt để kiềm chế. Ực !
Nhưng nhiêu đó đã đánh động con chuột. Nó quay lại nhìn hắn với ánh mắt của một con quái vật lạnh lùng. Bỏ cái xác khốn khổ kia ở lại, con quái vật dửng dưng chui vào ống cống. Phong thái cứ như một sư tử vậy.
...
Hắn lại bỏ đi. Đầu lan man suy nghĩ. Rốt cuộc thì kẻ có quyền lực và sức mạnh vẫn luôn áp bức kẻ khác. Áp bức đến mức muốn lấy đi tất cả, thậm chí là mạng sống. Ko hề thương tiếc, dù là cùng loài đi chăng nữa. Hắn thấy cuộc đời vô nghĩa khi so sánh với con người. Cũng không có khác biệt là bao. Ở đời có hai loại người, một đè kẻ khác xuống đề mà sống, hai là nằm dưới để kẻ khác đè.
Bước qua một góc phố, hắn nhận ra một đám người phía trước mặt, họ đang thì thầm với nhau gì đó. Một gã cuối cùng rút tiền ra đếm và đưa cho một cô gái. Cô gái đón lấy, đếm tiền. Cô ả rất mau lẹ cất tiền đi và liếc mắt ra hiệu gì đó cho hai cô ả khác. Họ lập tức trèo lên 3 chiếc xe máy, leo xuống đường, rồi phóng đi vào màn đêm.
Thì ra là "làm tiền", hắn nghĩ. Đã là làm ăn thì dĩ nhiên là có địa bàn. Đây hẳn là một địa bàn làm ăn. Nếu lởn vởn ở đây vào giờ này thì không ổn. Hắn lại bước đi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Một giờ kém, không khí lạnh hơn, hắn dừng lại ở một ngã tư. Buổi tối nơi đây thật khác biệt so với ban ngày. Chỉ ba, bốn người đứng trước vạch kẻ đường để chờ cái đèn giao thông chuyển sang màu xanh. Hắn lững thững bước sang bên kia đường, mắt hắn quét qua một lượt những gương mặt đang đứng chờ đèn giao thông. Những gương mặt thật thảm hại. Họ ngồi trên những chiếc xe cũng tuềnh toành, nhếch nhách. Đến cái giờ này mà vẫn phải bán mặt cho trời đất thì dĩ nhiên là không thể nào có những chiếc xe xa xỉ để đi.
Hắn tiếp tục lặng lẽ bước đi. Mỏi chân, nhưng hắn vẫn không muốn dừng lại. Hắn sút bay đi một viên gạch trên vỉa hè lạnh lẽo. Một ánh đèn xe máy chạy chậm lại ở phía đằng sau hắn và chợt chạy ngang theo với hắn. Một giọng nói ân cần :
"Em ơi, đi xe ôm không ?"
Hắn quay sang nhìn thấy một gã đàn ông đã trung tuổi đáng bậc chú bác của hắn. Hắn rất ghét cái giọng giả tạo để mời chào khách. Hắn đáp lại :
"Cháu không đi đâu chú ơi", Hắn nói lạnh lùng.
"Đi đâu, ngồi lên đây", Gã này vẫn tiếp tục theo giọng giả tạo và chạy xe từ từ song song với hắn, "Cứ lên đi, anh tính rẻ cho".
Nhờ có ánh sáng từ chiếc ô tô chạy ngược chiều, hắn nhìn rõ cái gương mặt hốc hác và râu ria xồm xoàm của kẻ ngồi trên xe. Trông bộ dạng gã gầy đét tựa như đói ăn. Từ đâu sâu bên trong, hắn có một chút cảm giác thương cảm. Hắn nhẹ giọng và trả lời lễ độ hơn :
"Cháu không đi chú. Chú cứ đi đi thôi"
Gã kia không nói gì, chợt đi chậm lại phía sau một đoạn. Nhưng gã vẫn cứ di chuyển theo sau như vậy. Hắn cảm thấy khó hiểu. Gã này làm cái quái gì không biết. Hắn không ngoảnh lại, vẫn cứ bước tiếp đi, tai vẫn nghe tiếng xe của gã kia khác hẳn với tiếng những chiếc xe khác trên đường.
Được khoảng 50 mét, hắn vẫn bước đi, nhưng lại đi vào một khúc đường vắng tanh. Yên ắng quá, chỉ có tiếng xe máy của gã kia ở phía sau. Hai bên đường là tường cao của một xí nghiệp nào đấy, không có nhà cửa nào hết. Hắn chợt có cảm giác bất an, nhưng chân vẫn cứ bước đều. Tim hắn không hiểu sao đập rộn lên. Kia rồi! Phía trước là một ngã tư đầy đèn điện, hắn có dấn bước đi nhanh hơn. Nhưng khi hắn chỉ còn cách cái ngã tư kia khoảng 20 mét thì tiếng xe máy kia tăng ga tiến tới càng lúc càng gần. Nếu cứ như thế này thì gã sẽ bắt kíp trước khi đến cái ngã tư phía trước. Phải làm gì đây?..
Hắn chạy.
Với con tim đang đập rộn lên, với đôi chân mỏi nhừ, hắn vẫn chạy. Tiếng động cơ dương như ở ngay sau lưng. Ánh sáng từ đèn của cái xe máy kia dương như chỉ ở ngay đằng sau hắn thôi. Hắn ngừng thờ, cố chạy thật nhanh..
May quá, vẫn kịp tới cái ngã tư. Hắn đi ngay vào quán nước ở ngay đó và ngồi xuống. Ngay khi hắn ngồi xuống thì cái xe máy nguyền rủa kia cũng phóng qua. Gã ngồi trên xe tăng ga phóng đi, quay lại nhìn hắn bằng cái lườm tức tối. Có lẽ cũng chỉ có gã mới hiểu ý nghĩa của ánh mắt ấy..
Hắn thở dài. Thở phào thì đúng hơn..
...
Hắn ngồi nghỉ một lát trong cái quán nước vỉa hè. Nhìn xung quanh, hắn thấy có hai thực khác nữa. Họ nằm ngả ra ghế, lấy áo khoác làm chăn mền, ngủ ngon lành.
Khi lấy lại nhịp đều trong hơi thở. Hắn lấy ra cuốn sổ, muốn viết lại một số ý tưởng. Nhưng sau một hồi, hắn vẫn bó tay. Hắn dường như không thể viết lại cái cuộc sống xung quanh này. Nó ghê tởm quá. Loài người cũng vậy, có gì khác với cái con quái vật chuột cống kia không.
Hắn ngồi, tay tì lên trán, suy nghĩ buồn rầu..
...
...
...
Hắn giật mình tỉnh dậy. Thì ra hắn ngồi đây và ngủ được một lát. Hắn chợt đứng dậy, mặc dù mắt cay xè và chân mỏi rã rời. Hắn gọi chủ quán tính tiền và rời khỏi. Với những gì xảy ra hồi nãy, hắn sẽ chỉ đi học theo con đường lớn này. Mặc dù hắn cũng chẳng biết đây là chỗ nào nữa.
Đi tiếp được khoảng 20 phút, hắn nhận ra đường phố hầu như trống rỗng. Thi thoảng mới có ánh đèn xe từ đằng xa tới, rồi lặng lẽ vụt qua một cách vô hồn. Phía trước có một chiếc xe máy vừa dừng lại. Một cô gái bước xuống xe từ đằng sau. Thân hình đẹp quá. Nhưng bây giờ, hắn đã mệt mỏi lắm rồi. Hắn cố bước thật nhanh qua và không nhìn mặt cô gái. Nhưng người còn lại cũng xuống xe : một gã cỡ khoảng tầm 30 tuổi. Hắn có gắng bước lui vào trong vỉa hè để tránh hai người này. Lúc này thì hắn nhận ra là họ đang đứng trước cửa một cái nhà nghỉ với biển hiệu treo đèn sáng lấp lánh. Hắn vẫn cố gắng bước nhanh qua.
Sau lưng hắn vẫn là tiếng cô gái năn nỉ điều gì đó với gã kia, nhưng dường như gã đàn ông sau khi cất chiếc xe máy đi thì vẫn một mực kéo cô đi vào trong cái nhà nghỉ sáng lòe loẹt kia. Nhưng việc này cũng chẳng liên quan đến hắn. Hắn cứ bước đi, không thèm ngoảnh nhìn lại.
Được năm mười bước gì đó, một tiếng la thất thanh của phụ nữ phát ra phía đằng sau lưng hắn. Tiếng la lập tức bị bóp nghẹt. Tiếp đến là tiếng lạch cạch kì quặc.. Hắn dừng hẳn và quay lại nhìn. Không thấy gì cả. Vẫn chỉ thấy những cái bảng đèn LED sáng lấp lánh.
Nhưng khoảng mười giây sau, một gã đàn ông khác đang vác trên vai một cô gái và đi ra. Tóc xõa xuống và tay chân buông thõng bất động. Chắc hẳn là đã bất tỉnh. Đây chính là cô gái hồi này, hắn mơ hồ nhận ra. Và điều này lại được khẳng định khi gã đàn ông khi nãy kéo cô gái vào cũng đã xuất hiện và đi theo phía sau. Gã mau lẹ đi lên đằng trước và mở cửa cái ô tô đã đậu sẵn ở phía trước. Nhưng gã kia không chịu vào cũng như không cho cô gái vào. Gã đứng thững một lát, rồi bất ngờ chỉ về hướng hắn đang đứng..
Hắn kinh hãi đứng chôn chân, không dám di chuyển. Gã kia cũng theo hướng chỉ để quay lại nhìn hắn. Gã này chửi thề rồi nói gì đó với đồng bọn. Khoảng cách cũng khá xa, hắn không nghe được hai gã nói gì.
Chợt gã kia hạ cô gái xuống để cho đồng bọn đỡ lấy. Gã bước từng bước chậm dãi về phía hắn. Gã định làm gì hay chỉ muốn bước lại nói chuyện?
Nói chuyện ư? Thật nực cười!
Hắn chậm dãi lùi lại một bước. Nhưng đó cũng chính là việc đã đánh động gã kia. Gã không bước nữa mà chạy lại phía hắn. Lại một lần nữa, tim hắn đập điên cuồng trong lồng ngực. Và lần này thì sẽ khác, hắn quay lại và chạy lập tức. Ai khẳng định được rằng sẽ không có những điều kinh tởm sẽ xảy ra nếu đụng độ gã kia.
Hắn cố lắng tai nghe và vẫn thấy tiếng cái gã kia đuổi đằng sau. Hắn phải làm gì? Hắn đã quá mệt mỏi rồi, chẳng còn sức để chạy được bao xa. Và ngay lập tức, hắn rẽ bất ngờ vào một cái hẻm tối om và cứ thế cắm đầu chạy..
...
4h hơn, hắn đã ở một chỗ khác. Những trong đầu vẫn lởn vởn những tình tiết vừa diễn ra trong mấy tiếng vừa qua. Hắn lại thở dài mệt mỏi. Hắn đang ngồi ở một trạm xe bus. Và cũng khá ngạc nhiên khi nhận ra đây là cái trạm cũng ở gần trường. Tức là đêm qua hắn đã lang thang 7, 8 cây số. Bây giờ thì mệt mỏi, kiệt sức. Hắn dám cược rằng bộ dạng của hắn bây giờ trông không ra gì cả..
Chiếc xe bus đầu tiên đã tới, hắn trèo lên xe, trả tiền rồi trọn hàng ghế thứ 7 ngồi ngả lưng. Nhìn quanh xe chỉ có vài người khách vào chuyến xe 4h sáng này. Hắn nhắm mắt cố ngủ đi khi cái xe lăn bánh di chuyển. Nhưng không tài nào ngủ được, trong đầu hắn vẫn ngập tràn những gì trải nghiệm qua cái đêm nguyền rủa này..
Cũng chẳng trách đc, vì cuộc đời vốn vẫn là như vậy, vẫn chỉ có vậy nhưng do hắn không trải nghiệm được những góc cạnh đó mà thôi..
Hắn có chút buồn và tuyệt vọng trong lòng..
Nghèo khó, bệnh tật, tham lam, ác độc, tà dâm, bất chấp thủ đoạn..
Đó là cuộc sống sao?..
Xe bus dừng lại và có hành khách bước lên xe. Hắn không thể mở mắt được vì quá mỏi mệt, nhưng cảm nhận được một cô gái ngồi xuống bên cạnh hắn. Người cô tỏa ra một hơi nóng ấm lạ thường. Cái hơi ấm ấy chuyền sang cho hắn.
Cô ta là ai ? Một người đàn bà xa lạ. Nhưng cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn vì một chút hơi ấm mà từ nó, hắn cảm nhận được một điều gì đó rất con người..
Hắn nằm đó ngủ. Mặc cho ánh mặt trời bắt đầu le lói và rọi trên gương mặt hắn, rọi lên mọi thứ trên mặt đất này để bắt đầu một ngày tươi sáng giả tạo để che lấp những điều kinh khủng chỉ hé lộ dưới màn đêm..
*****
Các bạn có ý kiến gì xin cứ comment ở dưới.
Liệu có nên tách thành chuyện ngắn ko nhỉ .
Comments
Nhưng mình muốn thử nghiệm những thể loại chưa đi sâu vào kinh dị trước :D