[Fiction] Crossing Fate - Truth Seeker

FuyukiFuyuki Posts: 450Registered
Không làm game được nên rewrite lại fic Hajimari no Hizashi năm ngoái ....
Các nhân vật đều đã được Mew_tan làm artwork.
Nhẹ nhàng đặt người thiếu niên to lớn lên giường, hắn đưa tay lên trán cậu, vuốt xuống cằm và thì thầm vào tai "Khi ngươi mở mắt, cả thế giới này sẽ đổi thay". Tay vẫn để trên người cậu thiếu niên, hắn xoay đầu lại và nói với gười phía sau bằng một giọng thì thào. "Còn ngươi về phòng nhanh đi, và đừng hé răng với bất kì ai bằng không ta sẽ cắt lưỡi ngươi ngay tại đây". Người đó, cũng là một thiếu niên tầm 17 tuổi với đôi mắt tím than và mái tóc vàng cùng nước da trắng. Cậu hiện ở trần. Trả lời lại kẻ kia bằng một chất giọng cứng cỏi, cao nhưng đục "Nhiệm vụ của ta xong rồi thì thì ta cũng chả có gì phải nói với ngươi nữa". Câu đi ngay ra cửa, tên kia nói vọng theo " Ngươi... biết điều đấy". Cậu khựng lại " Ngày hôm nay, ta tốt hơn là xem như nó không có" rồi đi ra cửa, tiến về phía cuối toa tàu. Cậu ngả lưng lên giường, vắt tay lên trán và dù cố để xem như nó không tồn tại, những hình ảnh đó - chỉ vừa mớichiều nay thôi - lại hiện lên trong đầu cậu. Hắn đã cứu cậu, và cũng yêu cầu cậu dùng năng lực của mình để cứu một kẻ khác.Cậu ta được đem đến khi nhân dạng gần như đã mất dưới sự tra tấn của chúng. Cậu cứu cậu ta và biết được mọi thứ. Nhưngkẻ đó lại không cho phép cậu nói với bất kì ai, vì đó là kế hoạch của hắn. Cậu không quan tâm, cuộc sống của cậu đã chấmdứt từ khi mọi cố gắng của cậu bị kẻ-đang-làm-chủ-thế-giới-này hủy hoại, giờ cậu cỉ sống qua ngày. Mục tiêu, đam mê hay gì đóchúng không còn giá trị với cậu nữa. Nhưng những hình ảnh về kẻ đó và người được cậu cứu cứ in sâu vào cậu, và rồi giọngnói trong trẻo của một cô bé vang lên làm cậu giật mình "Anh Salam, anh sẽ ... không bao giờ bỏ rơi em chứ ?". Bất thần ngồi dậyvà nhìn ra cửa sổ toa tàu, chả có gì ngoài những cánh đồng trơ trọi mờ ảo trong anh nắng sắp tắt. Salam nhận ra, không chỉ những hình ảnh đó còn đeo bám cậu, mà còn cả việc đó...... . Miếng sắt nóng đỏ dí vào da thịt người thanh niên trẻ tuổi, gây ra một thứ âm thanh không hề dễ chịu. Một làn khói mỏng, trông như những sợi chỉ trắng mờ bay vào không trung trước tầm nhìn mờ đục của đôi mắt cậu. Hơi nóng cùng cảm giác đau đớn được khuếch tán theo những tế bào thần kinh, bám chặt lấy từng bó cơ, khiến chúng co rút lại theo phản xạ. Tuy vậy, danh dự và niềm kiêu hãnh của một người lính không cho phép cậu rên rỉ. Ý thức dần trở nên hỗn loạn, rồi bị lôi tuột đi bởi một sức mạnh vô hình. Định thần một lúc, cậu lại thấy mình đi giữa một pháp trường. Những xác chết nằm la liệt khắp sàn đá lạnh, vương vãi, chồng chất lên nhau. Chúng mang những hình hài xiêu vẹo, méo mó đến kì quặc, nhưng dường như khuôn mặt của tất cả đều mang một vẻ hoảng hốt và đau đớn tột cùng. Vài cái xác có khuôn mặt bị biến dạng đến kinh hãi, với hai nhãn cầu lồi hẳn ra ngoài, như chực muốn tuột khỏi hốc mắt. Khuôn miệng chúng mở rộng, tạo thành một tiếng thét câm lặng, với cái lưỡi dài thè ra kì dị. Cậu đoán chắc đó là những kẻ phải chịu án treo cổ. Máu nhuộm lên nền đá của những bức tường, tạo thành từng vệt đỏ thẫm chạy dài xuống sàn. Một thứ mùi tởm lợm choáng đầy không khí, đủ khiến người ta buồn nôn và cũng đồng thời khiến cho khung cảnh nơi đây thêm màu chết chóc. Đột ngột, trực giác của kẻ săn mồi rung lên, báo hiệu nguy hiểm đến gần. Dưới đáy mắt cậu thanh niên, một tia sáng đỏ lóe lên, sắc lạnh. Xoay người lại trong tích tắc, cậu vung kiếm, hạ gục con mồi. Thân hình nhỏ bé, thấp đậm của kẻ xấu số gập lại, rồi đổ ập xuống nền nhà. Máu thấm ướt lớp áo pháp sư dày và nặng. Nhưng rồi thân hình ấy lại khẽ cựa quậy, trước ánh mắt ngạc nhiên của cậu. Rồi hắn đứng thẳng dậy, tia nhìn đỏ thẫm hướng vào cậu, khiêu khích. Dáng người thấp bé đột nhiên trở nên cao lớn một cách kì dị, tựa như một kẻ khác hẳn. Cười một cách man rợ, hắn đựa tay, trỏ thẳng vào mặt cậu: "Ta sẽ không chết, cho đến khi ngươi chìm trong đau khổ....." Ánh sáng chói gắt lóe lên từ pháp trượng trên tay hắn, khiến cậu cảm thấy như bị đẩy lùi. Bất ngờ, một khuôn mặt hiện lên, áp sát vào cậu. Một lần nữa, mắt cậu mở to, kinh ngạc, bởi kẻ trước mặt gần như là một bản sao của chính cậu. Không kịp phản ứng, cậu đã nằm gọn trên lưỡi kiếm của hắn. Hơi thở tắc nghẹn. Ý thức dần bị che lấp bởi những hình ảnh bị bóp méo đang xoay vòng trước mắt. Rồi bởi một sức mạnh vô hình, tất cả bị kéo vào một khoảng trống rỗng. Một màn đen đặc đóng sập xuống, dập tắt mọi suy nghĩ. Không còn gì cả. Bung người khỏi tấm mền, cậu thanh niên hoảng hốt mở to mắt, chống tay lên trán, thở dốc. Mồ hôi lấm tấm từng giọt to và nặng, chảy dài xuống gò má và ướt đẫm tấm lưng trần. Bước xuống giường, cậu với tay mò mẫm trong ánh sáng lờ mờ hắt qua ô cửa sổ cạnh bàn, mong tìm thấy thứ gì đó có thể làm dịu đi cổ họng đang nóng rát. Chụp lấy bình nước từ tay bạn cùng phòng, cậu mở nút tu một hơi dài. Cố gắng thở một cách đều đặn, cậu ngả người, tựa vào lưng ghế. Khuôn đầu hơi vuông ngả về phía sau, thư thái. Mái tóc đen chải xéo rũ xuống, ôm lấy thái dương và phía sau cổ. Những đường nét của khuôn mặt sắc lại dưới ánh sáng mờ ảo. Đồng tử mở to, xanh thẫm, hệt như hai mặt hồ thu nhỏ, rung nhẹ lên như vẫn còn sợ sệt. Chuyển ánh nhìn đến những vết sẹo chi chít trên cánh tay và hai bên sườn - những vết sẹo đầy kiêu hãnh, minh chứng cho một Royal Knight từng tham gia nhiều trận chiến lớn và giành nhiều chiến công vang dội, cậu mỉm cười, tự trấn an. Royal Knight là những chiến binh cao thượng, không giết người nhưng vẫn quy phục được họ. Có vẻ như suy nghĩ đó khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Uống cạn bình nước, cậu ngước lên, nhìn tên bạn chí cốt ngồi chễm chệ trên giường. Một thiên tài lập dị như hắn dường như không bao giờ có khái niệm gọn gàng trước mặt những người hắn thân thiết, dù hắn luôn chải chuốt đôi khi quá mức khi giao tiếp với người lạ. Bộ dạng hắn lúc này buồn cười đến thảm hại. Chiếc áo ngủ bung hết cả nút, để lộ một khoảng ngực rộng. Hắn để mặc mái đầu rối tung, hệt như một cái tổ chim di động. Dù vậy, trông hắn không hề có vẻ như đang ngái ngủ. Hắn nhìn cậu, hất cằm:
- Mày làm gì mà ác mộng liên tục thế hả Forte? Không để ai đây ngủ một giấc ngon lành được sao.
- Cứ làm như tao muốn lắm.
- Lại chó rượt à ?
- Ai mà nhớ được.
- Hay là do ăn ở… Dạo này mày có làm gì thất đức không đấy ?
- Có mà mày ám tao. Cả hai cười to. Tên bạn cùng phòng nhảy phóc khỏi giường, cài lại nút áo ngủ, chải lại mái tóc màu xám tro rồi bước ra cửa. Forte với người nhìn theo cái bóng liêu xiêu của hắn. Dưới ô cửa sổ, loe hoe vài bóng người qua lại. Có lẽ họ xuống toa cuối mua thức ăn hay vật dụng gì đó. Đôi mắt của cậu thanh niên bắt gặp một phù thủy với mái đầu trắng như tuyết. Thường thì chẳng ai mặc chiến phục khi ra ngoài vào giờ này cả. Bất thình lình, hắn dừng lại, ngước lên ô cửa sổ. Tia nhìn chạm nhau, chết sững. Một cú quật thật sự, bằng mắt, khiến cậu thanh niên trên khung cửa loạng choạng, lùi hẳn vào trong. Ánh nhìn của kẻ lạ mặt khơi gợi một thứ ấn tượng khiếp đảm, khiến người đối diện không khỏi rùng mình. Ngờ ngợ như nếu nhìn vào đôi mắt ấy thêm một chút nào nữa, cậu sẽ bị chúng nuốt chửng. Đáng sợ hơn cả, có lẽ là màu sắc của đôi đồng tử kì dị. Chúng đỏ rực, tựa như màu của máu. Chợt khóa phòng xoay nhẹ, tạo nên một tiếng “tách” đanh gọn. Cửa phòng bật mở. Tên bạn cùng phòng khoan thai bước vào, mang theo một túi giấy màu nâu nhạt. Bước nhanh đến khung cửa, cậu ta nghiêng đầu nhìn xuống, ra vẻ tò mò. Khẽ nhếch mép, tên phù thủy tóc bạc cúi mặt xuống, và tiếp tục bước đi, đều đặn như một cỗ máy. Nhìn theo bóng đen nhỏ thó đang khuất dần, tên bạn thân lay nhẹ Forte, lên tiếng:
- Thằng nào ấy nhỉ ?
- Tao cũng không biết. Nhưng lúc nãy… sợ thật.
- Sao dạo này cái "beep" gì mày cũng sợ thế, ăn phải gan thỏ đế à ?
Khẽ phì cười, cậu bạn nhanh nhảu lấy một ổ bánh mì đầy thịt từ trong túi giấy, đưa cho Forte:
- Ăn nhanh lên rồi thay đồ. Đúng 5 giờ sẽ tập hợp và tao không muốn xếp cuối hàng đâu.
Forte bẻ nửa ổ bánh, và đưa nửa còn lại cho bạn cùng phòng. Chậm rãi, cậu gặm một mẩu nhỏ. Xương hàm cử động một cách nhịp nhàng. Vỏ bánh giòn tan ngay trong miệng, và lớp ruột bánh xốp mềm tỏa ra mùi hương của bột mì cùng vị mặn của thịt nguội khiến cậu cảm thấy khoan khoái. Những vòng thực quản co thắt nhẹ, tiếp nhận hỗn hợp thức ăn nhuyễn mịn, trước khi đưa xuống dạ dày. Ăn xong, cậu đứng dậy, tiến về phía hộc tủ dưới gầm giường. Hai bộ đồng phục mới tinh nằm gọn trong ngăn tủ, im lìm. Mở lớp bọc ngoài, cậu ném một bộ đồng phục cho tên bạn. Người chiến binh trẻ tuổi đứng trước gương, kiểm tra diện mạo của mình lần cuối. Sơ mi trắng phẳng phiu, với áo khoác dài xanh biển phủ bên ngoài. Ở nơi cổ áo đã được chỉnh ngay ngắn, chi tiết mạ vàng trông như hai đôi cánh nhỏ cách điệu lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt trong toa tàu. Tay áo gấp lên ngay ngắn, với chiếc phù hiệu trường được may khéo léo nơi vai trái. Chiếc quần tây tiệp màu với áo khoác, được may bằng thứ vải hảo hạng. Tất cả đều vừa vặn đến khó tin. Siết lại sợi dây đai bằng da nâu bóng giắt ngang qua vai, cậu phủi nhẹ lớp bụi vải trên áo. Mùi vải mới thơm nhẹ tỏa ra từ bộ y phục, khiến người mặc nó không giấu nổi sự háo hức trên khuôn mặt. Cầm chiếc khăn trắng thêu viền xanh một vạch trên tay, cậu quay sang hỏi bạn cùng phòng: - Gì đây Aero ? - Nó tựa trưng cho cấp bậc của mày. Cậu bạn quay lại, nhanh nhẹn đáp lời. Aero cũng đã chuẩn bị xong. Khác hẳn vẻ luộm thuộm ban nãy, lúc này trông cậu ta tươm tất một cách lạ lùng. Mái đầu xám tro được chải gọn ghẽ. Những lọn tóc rủ trước trán được hất lên, không còn lòa xòa che một bên mắt. Aero vận một chiếc áo khoác ngắn tay màu xanh biểu, để lộ tay áo sơ mi dài. Quần cậu ta phồng lên ở hai đùi. Đôi boot đen cao đến đầu gối, mắc vào quần bằng những sợi đai ngắn. Cậu ta cũng mang một dây đai bằng da, được kéo qua lớp cầu vai của áo sơ mi. Giắt chiếc khăn nhỏ vào cổ, Aero nói với tên bạn:
- Xong rồi, nhanh không thôi trễ.
Ánh sáng nhợt nhạt của Mặt Trời đầu ngày xuyên qua lớp kính cửa, lờ mờ soi rọi không gian bên trong của đoàn tàu . Hai bóng người lướt qua mau lẹ trên lối đi hẹp giữa dãy phòng nghỉ. Âm thanh mỏng nhẹ của đế giày va chạm với sàn kim loại vang lên đều đặn, rồi ngay lập tức bị xóa nhòa không để lại dấu tích. Cách nhau từng quãng đều đặn, những cánh cửa xám mờ đóng chặt, im lìm. Bên kia những ô kính cửa của toa tàu, cảnh vật bên ngoài lướt qua vun vút, hệt như một thước phim được tua nhanh. Những bãi đất hoang vu, tiêu điều trải dài đến vô tận. Theo từng đợt gió cuộn thốc, lớp đất cát trên bề mặt bị thổi tung lên, tạo thành những khối bụi mờ đục nặng nề trôi đi phía chân trời. Những gốc cây khô nứt, ngả màu đen sậm thưa thớt tô điểm trên mặt đất đỏ bầm, tưởng như ngả sang sắc tím sậm do khí độc và những cơn mưa acid kéo dài. Vài món vũ khí han gỉ cắm xiêu vẹo khắp nơi – tàn tích của trận chiến nào đó. Những ngôi mộ được đắp vội lô nhô trên nền đất. Một số sơ sài đến mức trận mưa tối qua rửa trôi lớp đất mỏng, để lộ phần thi thể bên trong. Có những kẻ bị bỏ mặc lăn lóc trên chiến trường, chờ mục rữa. Nhiều thân thể còn chẳng toàn vẹn. Lũ kền kền to lớn xoãi dài đôi cánh đen rộng lượn vòng quanh, chí chóe tranh mồi. Những thi thể xấu số bị rỉa nham nhở, để lộ vài đoạn xương trắng hếu. Chút thịt sót lại ngả màu đen sậm, mủn bở và lúc nhúc dòi bọ. Thứ dư vị tanh tưởi của sự chết chóc mơ hồ xuất hiện nơi cuống họng, khiến cậu lính trẻ nhăn mặt khó chịu. Dù chẳng lạ lẫm gì với cái chết, càng chẳng phải là một kẻ yếu bóng vía, Forte vẫn không khỏi sởn gai ốc trước ý nghĩ, rằng ở ngoài kia, là những con người từng hít thở, đi đứng và nói cười. Họ từng gắn bó với một nơi nào đó, từng yêu thương, từng đau khổ, từng mạnh mẽ, từng hãi sợ. Nhưng giờ đây, tất cả đều tan biến, chỉ còn chút tàn tích mục rữa dưới ánh nắng hừng đông. Cố lờ đi khung cảnh chết chóc, Forte rảo bước thật nhanh để bắt kịp người bạn đồng hành. Đoạn đường dẫn đến toa tàu cuối không dài lắm, tuy nhiên lối đi nhỏ hẹp và những ô cửa sổ nối tiếp đều đặn khiến thị giác bị đánh lừa, tạo nên một ảo giác vô tận. Dừng chân trước toa cuối, Forte thở hắt, tự nhủ thầm may mà họ đến được đây, trước khi nỗi ám ảnh chết chóc khiến cậu mất đi sự tỉnh táo. Toàn bộ những tân binh trên tàu đã có mặt đông đủ. Cổng lớn dẫn đến toa cuối vẫn đóng sập, im lìm. Chạy dọc phần thân kim loại dày và nặng, vô số họa tiết trang trí được chạm trổ tinh xảo và công phu bậc nhất. Những đường dây leo mảnh đan bện vào nhau, ngẫu hứng. Những khối lập thể liên kết với nhau theo một trật tự logic kì bí. Những hình ảnh nổi tiếng trong Kinh Thánh được tái hiện sắc nét. Tất cả nổi lên như một bức phù điêu sống động, uy nghiêm. Một thứ vẻ đẹp mà người ta chỉ say sưa nhìn ngắm từ xa, chứ không hề muốn chạm tay vào. Cánh cổng lớn chậm chạp di chuyển, như được vận hành bởi thứ động cơ hơi nước xưa cũ. Một khối sương gió mát dịu phả ra, thấm đẫm thứ ánh sáng vàng kim quý phái. Toa cuối rộng hơn hẳn, trông hệt như một cung điện thu nhỏ. Dưới ánh đèn, những chi tiết kim loại trở nên rực rỡ bởi vô số sắc màu lộng lẫy. Hương lan nữ hoàng thơm dịu thấm vào từng kẽ mũi. Mọi thứ toát ra vẻ hoàn mĩ đến kinh ngạc, khiến cho ai nấy đều phải trầm trồ. Từng làm việc dưới trướng Hoàng gia, chẳng còn lạ lẫm với những bữa tiệc xa hoa của giới quý tộc, nhưng khi đứng trong hội trường này, Forte vẫn cảm nhận được một niềm vinh dự khó tả. Thật khó tin, chốn sang trọng và rộng lớn ngang ngửa Crystal Palace - nơi mà cậu và Aero từng sống trước đó, lại được gói gọn trong một toa tàu bé nhỏ. Những nữ tiếp tân xinh đẹp, niềm nở đón chào các tân binh, hướng dẫn họ đến hai hàng ghế đã được sắp ngay ngắn trải dài đến cuối toa. Những chiếc ghế dựa bọc nhung đỏ, xếp san sát nhau, nhưng vẫn đủ rộng để người ngồi trên thoải mái nhất có thể. Sự mềm mại và ấm áp của từng sợi vải ôm lấy thân thể Forte, xoa dịu phần nào cảm giác căng thẳng. Cảm giác khoan khoái đến mê hoặc len lõi vào từng ngõ ngách của thân thể, khiến cậu suýt nữa tan chảy vào trong nó, nếu như không có giọng nói nghiêm nghị của vị chủ tọa vọng lên từ sảnh trước. Một người đàn ông vận âu phục đen tiến lên bục diễn thuyết. Đoàn người danh dự rảo bước theo sau, bước chân đều đặn không một sai sót, dù là nhỏ nhất. Họ vận cùng một loại đồng phục như các tân binh, nhưng chúng may bằng vải màu tím. Từng người một bước xuống, ngồi vào những hàng ghế sắp theo viền của ban công sảnh. Đột ngột, tất cả mọi người đổi hướng nhìn về phía cổng. Một người đàn ông cao lớn xuất hiện, lừng lững như một ngọn núi. Khuôn mặt trung niên toát ra vẻ dày dặn và uy nghiêm khó tả. Những tiếng xì xầm trò chuyện bất ngờ im bặt, như đụng phải một sức ép vô hình. Bất thình lình, hình ảnh quen thuộc vút qua, như một mũi dao bén ngọt, cóng lạnh xuyên thẳng vào ý nghĩ. Tên phù thủy tóc bạc có cặp mắt đỏ rực tiến vào với một dáng vẻ cao ngạo, theo sát người trung niên cao lớn. Có vẻ như hắn cố ý phớt lờ, hoặc không để tâm đến ánh mắt sửng sốt tột độ của cậu thanh niên trẻ. Aero lay nhẹ Forte, thì thào:
- Tao nghĩ thực sự không nên động vào tên đó.
- Ừm.
Vị chủ tọa vận âu phục đen hắng giọng, ra hiệu cho mọi người chú ý để buỗi diễn thuyết được bắt đầu. Thanh âm trầm đục nhưng đầy uy lực cất lên, lần theo những thiết bị phóng thanh vọng lên khắp không gian rộng lớn. Với giọng điệu uy nghiêm, ông ta bắt đầu bài diễn thuyết của mình: - …Trong sự bảo trợ toàn năng của Thánh Vertus, các em đã đến được nơi đây – Cung Thánh Bất Định Pavus Vallhala – nơi chúng ta thể hiện sự tôn kính, ngưỡng mộ đối với Ngài, với lòng biết ơn và cảm tạ của chúng ta đối với phước lành và sự che chở tuyệt đối Ngài ban cho chúng ta, những tín đồ ngoan đạo, từ khi Ngài trở thành Đấng Toàn Năng sau cuộc chiến 200 năm trước. Như chúng ta đã biết, một vị Thánh chỉ có thể tồn tại và che chở cho con cái của Ngài trong 200 năm – thời kì Requiem. Sau đó, Ngài phải tìm môt người đủ thánh thiện để trờ thành người kế vị. Thiết nghĩ, người phù hợp nhất để kế thừa sức mạnh toàn năng, tiếp nối sự nghiệp cứu rỗi lớn lao của Đấng Vertus – phải là người có đủ tài năng và đức độ, với trí tuệ thông hiểu vạn vật và lòng bác ái bao la, mà không một ai trên thế gian có thể bì kịp. Và người đó, không ai khác, chính là vị lãnh tụ vĩ đại sẽ dẫn đường cho chúng ta đi đến thắng lợi. Vâng - Xin tất cả cùng nhau dành cho Ngài – Đức Vua toàn tài đức độ của đất nước – người liên kế mật thiết với Đấng Tối cao hơn bất kì ai – King Sol Insanis, lời chào đón thành kính và trang trọng nhất!!!!
Trong một thoáng, khuôn mặt vị chủ tọa trở nên sống động hẳn. Xoay hẳn về phía người trung niên to lớn, ông ta khẽ cúi người, đưa cánh tay lên, tạo thành một tư thế chào cung kính. Tiếp nối ngay sau đó, những người khác đồng loạt đứng dậy, cúi chào Đức Vua của họ. Một khúc hòa tấu ngắn cất lên, bao trùm lên không gian yên ắng một bầu cảm xúc nghiêm trang. Sol đứng dậy, cánh tay trái chầm chậm đưa lên, ra hiệu miễn lễ. Mọi người lại đồng loạt đứng thẳng dậy, trở lại tư thế an tọa trên hàng ghế. Không có sai sót, dù chỉ một phần trăm giây. Tựa như dưới lớp vải nhung mượt, hay đâu đó bên trong những bức tường, có một cỗ máy được lập trình để thao túng mọi cử động nhỏ nhất của con người nơi đây, khiến chúng diễn ra một cách hoàn mĩ tuyệt đối. Như muốn xua tan những nghi vấn mơ hồ của những người ngồi dưới, vị chủ tọa lại hắng giọng, tiếp tục bài diễn thuyết của mình:
- Tuy vậy, đáng buồn thay, có những kẻ với tài năng trên giấy và nhân cách mục nát cũng có tham vọng trở thành Đấng Tối cao. Ngoài cửa miệng, chúng thao thao bất tuyệt, hứa hẹn đủ điều, nào là cứu rỗi, nào là vì hạnh phúc của nhân loại. Nhưng lòng người khó dò nông sâu, tất cả đều chỉ là những lời dối trá ngon ngọt, viển vông, hữu danh vô thực. Đáng buồn thay, cho những kẻ ngu muội phí máu mình, chỉ để theo đuổi một tương lai không hề có thật. Vậy nên, nhiệm vụ cao quý mà các em phải luôn khắc sâu trong tim mình, cũng chính là vinh quang của các em, khi khoác lên mình tấm áo đồng phục của trường quân đội lớn nhất đất nước, được Giáo Hội – Nơi có nhiệm vụ tái sinh God quan tâm đặc biệt – Trường Elbellatris, chính là loại bỏ mọi thế lực cản trở, dẹp tan những chướng ngại, mở con đường dẫn đến thắng lợi, đến thế giới an bình và hạnh phúc dưới sự trị vì của Đức Vua toàn năng. Phải nhớ rằng – được đặt chân ra chiến trường để chiến đấu cho Đức Vua của chúng ta là một vinh dự không phải ai cũng có được. Các em đang chiến đấu cho tương lai của cả nhân loại. Phải loại bỏ những kẻ cản đường chính là nghĩa vụ mà các em phải đặt lên hàng đầu, dù cho có phải đổ máu, dù phải hi sinh thân thể của mình, dù cho có ngã xuống như những người các em đã thấy ngoài kia. Họ đã mất đi, nhưng sự anh dũng và hi sinh vì danh dự của họ vẫn còn mãi, trong kí ức và con tim của chúng ta. Và một điều nên nhớ, những kẻ bỏ trốn, hay phản bội chiến trường của mình là những kẻ hèn hạ, bẩn thỉu, không đáng được dung tha. Chúng sẽ phải chịu những hình phạt khủng khiếp nhất, và phải chết trong nhục nhã, ê chề. Tôi mong rằng, tất cả những người đang đứng đây, sẽ không ai sa lầy vào tội lỗi, phản bội lại đức tin dành cho Đấng tối cao. Tất cả sẽ trung thành tuyệt đối, cống hiến hết mình. Cho vinh quang, cho thắng lợi chung! Cho Đức Vua của chúng ta! Và cho Thánh Vertus!!!
Một tràng pháo tay đồng loạt vang lên, xé toạc bầu không khí yên ắng. Trên khuôn mặt của tất cả mọi người hiện ra một vẻ hân hoan và vinh dự vô bờ bến. Tuy nhiên, Forte cảm thấy là lạ, hệt như có một thứ gì đó là lạ, mơ hồ len lỏi trong bầu không gian này, trong buổi lễ tưởng như đã diễn ra hoàn hảo tuyệt đối. Tuy vậy, khi bước ra khỏi Cung Thánh, cảm giác lâng lâng xen chút kiêu hãnh vẫn còn đọng lại trong Forte, và có lẽ cả những người xung quanh. Nhưng rồi nó bị dập tắt một cách nhanh chóng, và thay vào đó là cảm giác ớn lạnh mơ hồ chạy dọc xương sống. Nụ cười tắt ngấm. Không phải vì cái vẻ mặt lạnh tanh vô cảm ngược đời của Aero mà hắn đeo suốt từ đầu đến cuối buổi lễ. Mà vì thứ mùi thối rữa, mùi vải bở mục bỗng đậm đặc một cách bất thường. Dấu hiệu chết chóc đến gần. Lấy tay che lên mũi và miệng, cậu xoay mặt ra cửa sổ. Một cảnh tượng khó tin diễn ra, khiến người chứng kiến tưởng như mình bị hoa mắt do ánh nắng chói gắt. Những kẻ quá cố phơi xác ngoài chiến trường, những thi thể bất động chờ mục rữa, giờ đây đang rũ rượi lê bước tới đoàn tàu. Dễ dàng nhận diện một số không nhỏ trong đó cũng đang vận bộ đồng phục xanh biển, dù chúng đã cáu bẩn và mục nát. Bất thình lình, một cái xác nam sinh mặc đồng phục như Aero nhảy xổ qua cửa kính và lao vào một cô gái gần đó. Tiếng thét bang hoàng vang lên, cao vút. Không chần chừ, Forte lao đến, rút kiếm. Ngọn lửa đỏ bùng lên, quấn chặt lấy thanh kim loại sáng lạnh. Nhanh như cắt, cậu xả một đường kiếm. Như bị kéo giật lại, cái xác ngã về phía sau, rú lên đau đớn rồi cháy rụi. Cô gái xui xẻo ngã phịch xuống sàn, chưa hết bàng hoàng và sợ hãi. Forte bước đến, toan đỡ cô bạn đứng dậy. Nhưng đôi đồng tử xanh biển chợt co lại, kinh ngạc, xen lẫn vui sướng. Rất khẽ, Forte ngập ngừng lên tiếng, hồ như vẫn không tin khuôn mặt thân quen của cô gái ấy đang hiện diện nơi đây:
- Cloud…Cloudia?!

Comments

Sign In or Register to comment.